Hôm sau Cẩm Thanh được muội muội ruột đưa đến, dạo này mặt cô ta hóng hách, kiêu căng, coi trời bằng vung hơn xưa thì phải. Nhún chân hành lễ rồi quay ngoắc đầu nhìn sang nơi khác chả xem nhị công chúa ra gì, thấy mà ghét nhưng vì đại sự Yên Nhi xuống nước rót mật vào tai.
"Cẩm Thanh tỷ tỷ mời ngồi".
"Đa tạ nhị công chúa, xin hỏi người gọi ta đến để bàn kế sách sao?".
Yên Nhi duyệt cô ta ở chỗ khá thông minh, chưa cần nhị công chúa mở miệng đã hiểu ý.
Yên Nhi lặng lẽ gật đầu, rót trà vào tách mời uống.
"Ta muốn nhờ tỷ đến dụ ngọt huynh trưởng thả Trà ra, hoàn thành nhiệm vụ có thưởng hậu hĩnh".
Nhắc đến thưởng cô ta tươi rói hẳn lên, Cẩm Thanh hơi nhướng mày, nắm tách trà uống một ngụm hết sạch. Eo, cô nương kiểu chi mà tục tĩu thế không biết. Tách trà kia hơn ba ngụm đấy chứ ít ỏi gì, nhị công chúa thì không ghét bỏ người xém từng lên chức đại tẩu đâu, xét đi xét lại ngoài nhan sắc trời ban thì chẳng có điểm gì tốt đẹp.
Cẩm Thanh hiển nhiên hỏi.
"Nhị công chúa định thưởng gì cho ta đây?".
Yên Nhi thản nhiên hỏi ngược, lòng tham cô ta ai chả biết, hiểu rõ hơn ai hết là Vương Thiên ý, vị huynh đệ nào đó còn bênh tiểu cô nương giả bạch liên hoa ngây thơ thuần khiết nào đó khiến Yên Nhi cay cay cả mấy chục năm trời ròng rã.
"Ở đây chỉ có hai tỷ muội chúng ta, có gì xin nói thẳng để biết đường mà hành sự".
"Ngươi nói thế ta cũng vô chủ đề chính, vòng vo mất thời gian đôi bên, tình cảm lâu ắt sẽ phai phôi, nếu có đắc chắc xảy ra, ví dụ thái tử lạnh lùng vô tình đánh ta bị thương, thưởng phải cao hơn, ta cần nhánh thiên tiên hạ".
Thiên tiên hạ? Cây này quý hiếm, cô ta dùng để tu luyện sao? Mặc kệ, mặc kệ đừng quan tâm, phí sức.
Nếu Yên Nhi cầm cây búa gỗ thì đập mạnh như thẩm phán và hô to. Tiếc rằng chức vụ là nhị công chúa, nết na, ngoan hiền.
"Thỏa thuận thành công".
Cẩm Thanh đứng dậy cười vui vẻ nói Yên Nhi chờ tin vui rồi xin cáo lui. Lúc ra khỏi cửa dừng giây lát mắt liếc cười bí hiểm mới chịu rời khỏi.
Lòng Yên Nhi hiện tại nhảy tung bay luôn, nở hoa rộn rực như mùa xuân ùa đến, miệng tủm tỉm cười mãi.
°°°
"Vương Thiên".
Bị lính cấm tiệt bên ngoài, Cẩm Thanh nhún nha nhún nhảy gọi to, ngày xưa mà dám to gan chặn vậy bị Cẩm Thanh bực tức kêu người lôi chém rồi.
Lính thông báo, Mộc Tiểu Bạch không dám chậm trễ đã xuất hiện ngăn cản kịp thời.
"Thúy muội".
"Cô nương đến đây kiếm thái tử?".
Chả ai đụng đến đã ấm ức khóc còn dùng khăn lau lau nước mắt. Mộc Tiểu Bạch nén lắm mới không vứt cô ta bên ngoài mà bỏ vào trong ngủ một giấc dài. Cẩm Thanh hổ thẹn gật đầu.
Gớm.
"Cô nương chờ ta, ta bẩm báo thái tử".
"Trông chờ vào muội".
Mộc Tiểu Bạch chả buồn tiếp chuyện thêm chút ít, nói chung gai mắt.
"Cẩm tiểu thư muốn diện kiến người".
Không gian im lặng như tờ, xung quanh thì vắng tanh như chùa bà đanh không bố thí con ruồi.
"Cho vào".
Chờ mỏi cả chân, mỏi cổ vì cúi ai kia mới chịu ra lệnh.
"Chờ người ở đâu ạ?".
"Vườn hoa, dẫn Trà đến".
Thảm Trà rồi.
"Vâng".
Nhận hồi báo Cẩm Thanh cười lộ răng và hai đồng tiền, ngẩn cao mặt liếc mấy tên lính với vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
Kiểu như ta đi mấy trăm năm quay về vẫn là chủ mấy loại cặn bã chúng mày, tay dơ bẩn ngăn cả người quyền quý, phạm tội.
Vừa thấy Vương Thiên vội lao tới ôm eo thật chặt từ sau lưng, người vẫn như cũ không ý kiến nhưng lạnh lùng gỡ tay khỏi thân thể, tiếp theo quay lưng, mặt đối mặt, Cẩm Thanh e thẹn cúi đầu tỏ sự nhớ nhung, hối hận.