Tận Thế Đàn Thú

Chương 55-1

Lâm Gia đẩy Lannok ra, khàn giọng nói: "Này, anh đừng làm bậy!" Cô mềm mại vô lực trách nhưng vào tai Lannok thì lại trở thành lời giận yêu làm nũng.

Anh cúi đầu cười, một cánh tay chặt chẽ kiềm lấy vòng eo Lâm Gia, một tay khác thì bắt được tay cô, đặt môi một lần lại một lần hôn cô, trong mắt xanh lưu chuyển ý cười ấm áp: "Honey, bộ dạng này của em thật sự là cực kỳ xinh đẹp đó em biết không? Nghe tên Cain kia nói thích em, anh ghen tị lắm. Trước kia anh vốn không biết ghen tị là loại cảm giác gì, nhưng bây giờ thì biết rồi, chính là chỗ này có chút không thoải mái."

Anh nắm tay Lâm Gia đặt lên ngực trái của anh, lại cúi đầu hôn trán cô, môi một đường hôn đi xuống rồi dừng ở trên môi cô, nâng mặt cô lên không cho tránh né, môi nhẹ nhàng vuốt ve môi cánh hoa của cô, nỉ non thầm thì nói: "Honey, anh cũng yêu em. Cain có thể nghĩ đến việc trả giá sinh mệnh của mình vì em, anh cũng có thể làm được. Cho nên, đừng đẩy anh ra..."

Lannok khép hờ hai mắt, mi dài dầy rậm màu đỏ rũ xuống che đậy con ngươi, lời nói nhỏ nhẹ gần như cầu xin tựa lông chim phất qua lòng cô.

Lâm Gia rũ mi mắt mím môi không nói, lời từ chối xoay quanh ở cổ họng không thể nói ra thành lời.

Một tay cô đặt ở trước ngực anh tạo ra khoảng cách giữa hai người, một tay khác thì vẫn bị Lannok nắm chặt không có rút về, giống như tâm trạng mâu thuẫn của cô lúc này. Một bên cố ý ngăn cản không cho anh tiếp cận, một bên lại do dự có nên thẳng thắn thành khẩn đối mặt với cảm giác của mình dành cho anh hay không.

Lannok thấy Lâm Gia không nói, trong mắt xẹt qua một tia bối rối. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn rất ghét thế tục thị phi, chưa bao giờ để người nào hoặc việc nào ở trong lòng. Nhưng từ sau khi gặp được Lâm Gia, anh liền bị khí chất thâm trầm, thiện lương, kiên cường và độc đáo của cô hấp dẫn, ở chung lâu dài lại không biết từ lúc nào hình bóng Lâm Gia đã khắc sâu vào trong lòng anh.

Mặt ngoài Lannok thoạt nhìn còn láu cá hơn so với Cain, nhưng kỳ thật trong lòng lại rất tán thành quan niệm của Corey.

Lúc anh công tác ở thủ đô, tiếp xúc với phụ nữ chỉ giới hạn trong công việc, sau đó vài năm anh vẫn luôn trụ ở chiến trường, càng không có cơ hội tiếp xúc đến phụ nữ. Không phải không có phụ nữ thích anh, mà ngược lại, xuất thân, chức quan và tướng mạo của Lannok thắng được không biết bao nhiêu thanh niên, được phụ nữ coi trọng, phụ nữ hy vọng được kết hợp với anh rất nhiều, chỉ là lúc ấy anh căn bản không có tâm trạng muốn loại chuyện này.

So với Corey và Cain, ở phương diện tình cảm thì anh là trong sáng nhất. Cain đã từng x, Corey thì tuy rằng chưa từng kết hợp với phụ nữ, nhưng ít nhất còn từng động tâm với phụ nữ. Còn Lannok, vô luận là thân thể hay là tấm lòng, đều là hàng vừa đóng gói.

Lần đầu tiên Lannok khát vọng mãnh liệt được đồng ý như thế, anh sợ hãi nghe được lời từ chối của Lâm Gia, nghĩ đến chuyện có lẽ cô sẽ từ chối thì ngực anh liền đau đến co rút lại.

"Em có thể chấp nhận Tatu và Ngân Hổ, vậy vì sao không thể chấp nhận anh?"

Lannok kéo cánh tay đang tạo khoảng cách giữa hai người của Lâm Gia ra, tuy rằng anh còn đang cười hì hì, nhưng nụ cười đã có chút miễn cưỡng: "Honey, anh cũng là quân y xuất sắc nhất của Liên Bang, lại còn là một chiến sĩ ưu tú, chấp nhận anh có lời nhiều lắm á."

Lâm Gia ngẩn ra, đáy lòng như dây đàn đang căng mà bị gió kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô vẫn luôn không hề nghĩ đến cảm giác của mình đối đám người Corey là như thế nào. Bọn họ không giống những quân nhân khác, bọn họ chưa bao giờ xem cô là một tên tù binh. Bọn họ tôn trọng cô, dốc hết sức bảo vệ cô, thậm chí còn nguyện ý vì cô mà vào sinh ra tử.

Lâm Gia rất rạch ròi, cô biết bản thân nếu muốn sinh tồn thì tuyệt đối không thể thoát ly khỏi quần thể mà sống một mình, trong lòng phân vân đến thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ có thể tuân theo quy tắc tuần hoàn của thế giới này. Cô sớm hay muộn gì cũng phải chấp nhận rất nhiều đàn ông trở thành bạn đời của mình.

Lâm Gia hít sâu một hơi, đỏ mặt lắp bắp nói: "Em biết anh là một người đàn ông rất tốt, đối với em cũng cực kì tốt. Anh… anh cho em chút thời gian. Em sẽ cân nhắc..."

Tuy rằng không có lập tức đồng ý, nhưng cô không có từ chối!

Đáy lòng Lannok nhất thời dấy lên hy vọng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn với hai rặng mây đỏ của Lâm Gia, trong lòng anh liền một trận kích động, ức chế lâu dài bắt đầu rục rịch, rũ mi mắt nhìn thấy cổ áo Lâm Gia bị lôi kéo xuống dưới lộ ra đẫy đà trơn bóng trắng như tuyết và khe rãnh thật sâu, hô hấp bỗng dưng nặng nề, mạnh mẽ dùng thân thể ngăn chận Lâm Gia trên vách xe.

Một tay anh bắt lấy tay Lâm Gia, một tay khác lại vội vàng xốc làn váy Lâm Gia lên, đùi thon dài hữu lực cường thế chen vào giữa hai chân cô, kiếm dài sừng sững để ở chỗ mềm mại tinh tế nhất của cô.

"Đừng mà! Anh mau buông ra!"

Lâm Gia vừa sợ vừa tức, sao lại thế này, Tatu là như thế này, Lannok cũng là như thế này, đều muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?? Cô bất quá chỉ nói một câu sẽ cân nhắc thôi, như thế nào liền dẫn tới người này động dục chứ?

Lannok đỏ mắt hôn môi Lâm Gia, ngăn lời kháng nghị của cô lại, lưỡi cạy mở hàm răng của cô ra, cuồng nhiệt đoạt lấy mùi thơm thoang thoảng trong miệng cô.

Hai tay Lâm Gia bị bắt lấy, chân lại bị tách ra, nửa người giắt trên người Lannok, căn bản không còn chút sức lực. Lâm Gia vặn vẹo người liều mạng muốn tách khỏi gậy sắt nóng hừng hực đang không ngừng hướng chỗ tư tinh tế dò hỏi, trán và trên chóp mũi rất nhanh rịn ra một tầng mồ hôi.

Cô giãy dụa ngược lại càng làm cho thân thể hai người liên tục ma sát, Lannok buông môi cô ra, ngẩng đầu lên cắn răng dồn dập thở hổn hển, chỉ cảm thấy máu toàn thân nhắm thẳng chỗ bụng mà tụ tập, phía trước truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, mạch đập của gậy sắt cũng theo đó nhẹ nhàng rung động, sưng đến gần như muốn nổ tung.

Kɧoáı ©ảʍ mất hồn khó nói nên lời truyền đến, đánh thức du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong cơ thể anh. Thắt lưng tráng kiện theo bản năng càng mãnh liệt đẩy về phía trước truy tìm an ủi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể cách quần áo chậm rãi ma sát bắp đùi non mịn của Lâm Gia.

"Không được em thực sự cho phép, anh không thể bắt buộc em làm loại chuyện này!" Lâm Gia nhíu đôi mi thanh tú trừng Lannok, đôi mắt e thẹn phiền muộn và tức giận ứa lên một tầng nước mỏng manh mờ mịt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cô không biết bộ dạng của mình bây giờ thu vào mắt Lannok lại càng lộ vẻ quyến rũ chọc người.

Đồng tử Lannok co rụt lại, con ngươi đột nhiên trở nên sâu thẳm, l*иg ngực rộng lớn phập phồng thật nhanh, hơi thở nóng rực phun trên gáy Lâm Gia, da thịt tinh tế nhất thời nổi lên một tầng da gà.

"Ai bảo em quá bất công, anh thật sự chờ không kịp rồi." Nói xong, lại một lần nữa cắn lấy môi cô trằn trọc.

Lannok há miệng dùng sức mυ'ŧ, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Lâm Gia quấn quít một chỗ, bàn tay theo vạt áo bên eo cô chui vào trong quần áo mở nút áo ngực, lại chuyển tới phía trước cầm lấy đẫy đà cao ngất, không nhẹ không nặng vuốt ve, ngón cái thì cực kì có kỹ xảo gãi gãi hồng quả nhỏ mềm mại.

Trong mắt Lâm Gia mờ mịt dần dần ngưng kết thành nước mắt, đầu mi khóe mắt bị nước mắt thấm ướt, thân thể bị Lannok đặt ở trên vách xe, hai tay bị chế trụ, chân bị bắt tách ra kẹp lấy đùi Lannok, ngực bị bàn tay to lớn ấm áp của Lannok bao vây, lòng bàn tay chai sạn lướt qua da thịt mẫn cảm, từng trận kɧoáı ©ảʍ khó nhịn lan đến toàn thân.

Cô dồn dập thở dốc, mi dài như cánh bướm run rẩy, thân thể bị Lannok áp chặt trước ngực anh, da thịt cảm nhận được độ ấm của anh, cả người liền trở nên vô lực mềm như tơ, mềm nhũn dựa trên người anh, phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại đứt quãng.

Nghe được tiếng rêи ɾỉ của Lâm Gia, Lannok hơi lấy lại được một chút lý trí, nhưng lại thật sự không áp chế được mãnh liệt trong cơ thể, bàn tay kiềm chế Lâm Gia do dự một chút, cuối cùng nắm tay cô đặt lên chỗ sưng của anh. Cả người Lannok mạnh run lên, sau đó cuồng dã đong đưa vòng eo ở trong tay cô bắt đầu rút ra đẩy vào.

Tất cả những gì tồn trữ trong cơ thể Lannok hơn hai mươi năm qua một chút đều bắt đầu bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thắt lưng không tự chủ được tần suất nhanh hơn, không ngừng va chạm vào lòng bàn tay cô, kɧoáı ©ảʍ cực hạn chưa bao giờ thể nghiệm qua cứ như vậy lan khắp toàn thân.

Trong lúc đó, không chỉ có quần áo Lâm Gia hỗn độn mà quân phục của Lannok cũng bị mở tung, lộ ra l*иg ngực màu đồng dầy đặc mồ hôi không ngừng phập phồng lên xuống.

Yết hầu Lannok phát ra từng trận tiếng rống trầm thấp, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, giống như muốn vò nát Lâm Gia mà điên cuồng cắи ʍút̼ môi cô, trên mu bàn tay cầm lấy đẫy đà của cô nổi lên gân xanh rõ ràng, lực độ nắn bóp càng lúc càng lớn. Vòng eo liên tục đẩy về phía trước, lớp vải bao vây gậy sắt đã hơi hơi thấm ướt.

Lâm Gia trốn không thoát, cảm thấy lửa nóng cứng rắn trong lòng bàn tay từng đợt run rẩy, dưới tình thế cấp bách cô ngặm chặt miệng, dùng sức cắn xuống. Lannok đột nhiên bị ăn đau, cả người một trận run rẩy, trong đầu nháy mắt biến thành trống rỗng.

Một lát sau, Lannok mới thở hào hển chậm rãi buông Lâm Gia ra, môi dưới chảy máu, một dòng máu đỏ tươi từ miệng anh uốn lượn chảy xuống. Lannok hít một hơi, ngón cái lau đi vết máu bên môi, chớp mắt cười nhìn Lâm Gia: "Honey răng nanh thật sắc bén, suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của anh rồi."

Lâm Gia cực kì giận dữ, giơ chân dẫm mạnh lên chân anh: "Đáng đời anh! Nếu lần sau lại dám cường, em..."

Cô nhìn nhìn xung quanh, cầm lấy một con dao hướng dưới quần anh quơ quơ: "Em cho anh cả đời làm xử nam!"

Lannok nhanh như chớp bắt lấy tay Lâm Gia, một tay lại đoạt lấy dao phẫu thuật, hơi dùng sức liền lại lần nữa ôm lấy cô, nhanh chóng hôn Lâm Gia một cái sau đó buông tay ra, cười xấu xa nói: "Anh cũng không thể để cho em tự hủy đi hạnh phúc của chính mình."

Lâm Gia tức giận không thàm nói lời, đuổi theo Lannok muốn giẫm lên chân anh, lại bị anh linh hoạt né tránh.

Hai người đang ầm ĩ thì tiếng đập cửa hợp thời vang lên, chỉ nghe Cain ở ngoài cửa hắng giọng kêu: "Như thế nào lại đóng cửa? Lannok! Cái tên khốn khϊếp cậu rốt cuộc là muốn làm cái quái gì?! Mình đã dẫn Tatu đến rồi! Mau mở cửa!"

Lannok dừng lại, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ qua môi mọng sưng đỏ của Lâm Gia, liếc mắt cười: " Hương vị honey thật ngọt."

"Cút!!"

Lâm Gia đẩy tay anh ra, chạy đến cửa xe nhấn nút.

Cửa xe vừa mở ra, Cain lên xe, nổi giận đùng đùng trừng Lannok: "Cái tên khốn khϊếp cậu có phải đến chiếm tiện nghi Lâm Gia đúng không?" Lannok buông tay, thần thái tự nhiên: "Không có nha. Mình chỉ là đang giải thích phương án điều trị của Tatu cho honey nghe thôi." Cain không tin: "Vậy cần gì phải đóng cửa?"

Lâm Gia lo lắng nếu Cain nháo nữa thì sẽ không dứt, lỡ đâu đều ghen chạy tới tìm cô “gian tình” một chút, làm sao mà chịu được chứ?! Cô đành phải nói dối: " Thiếu tá Cain đừng hiểu lầm. thượng tá Lannok là thật giới thiệu phương án trị liệu cho em."

Cain thấy Lâm Gia nói như thế chỉ đành phải bỏ qua.

Tatu ngồi trên xe lăn được đẩy lên xe quân y, anh vừa thấy Lâm Gia liền nhếch miệng cười ngây ngô, đôi mắt đỏ như con thỏ đã khôi phục sáng rọi, lỗ tai thú trên đỉnh đầu nhích tới nhích lui.

Lòng Lâm Gia có chút chột dạ sờ sờ hai má, xác định không còn nóng như lúc trước nữa mới tiến lên xoa xoa lỗ tai anh, ôn nhu nói: "An tâm ở trong này điều trị liệu, em sẽ ở cùng anh."

Tatu cầm tay cô, nghe lời gật đầu đầu. Anh bỗng nhiên ngẩng đầu khụt khịt, khò khè nói: "Nơi này, tại sao lại... có mùi giống đực... động dục?"

Đã bước tới cửa xe- Cain mạnh xoay người, một ánh mắt hình viên đạn bắn về phía Lannok, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lannok, cậu cái tên khốn khϊếp này!" Trên mặt Lannok cười đến không nhịn được, bước nhanh vọt tới bên cạnh Cain bắt lấy cánh tay anh túm ra ngoài.

Lâm Gia thở dài một hơi, ôm lấy cái đầu to lớn của Tatu, điểm điểm mũi anh, cười nói:

"Khứu giác cũng bắt đầu khôi phục rồi..."

Quân đoàn đặc chủng rốt cục chạy ra khỏi khu trực thuộc của khu C8. Buổi tối đoàn xe ngừng trú nghỉ ngơi, nhóm nửa thú đều nhảy xuống xe, bọn họ rốt cục không còn bị giới hạn di chuyển trong xe nữa, mà đã có thể tự do hành động.

Thiên tính của mãnh thú làm cho bọn Dick càng thích ở trên đường tự do săn bắt, săn thịt tươi để ăn mà không phải là thịt đông lạnh, vừa vặn mấy ngày nay quân đoàn đặc chủng cung cấp nuôi dưỡng nhóm nửa thú cũng cảm thấy cung ứng thức ăn áp lực rất lớn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đôi bên đều cảm thấy thoải mái.

Dick cho anh em báo săn và sói Lier đi săn, còn lại đi tuần tra khu vực quanh quân đội ngừng trú nghỉ ngơi.

Timo dạo qua một vòng cồn cát cách binh đoàn xe thiết giáp không xa, không có phát hiện gì dị thường. Anh nhàn rỗi phát chán đang định chạy đến chỗ xa gϊếŧ zombie trốn ở quanh đây chơi thì bỗng nhiên nghe được có người kêu tên anh. Anh quay đầu xem, chỉ thấy một cô gái mặc quân phục lái một chiếc xe Jeep mui trần chạy đến chỗ anh.

Timo nhận ra nữ quân nhân này chính là cô gái tóc vàng ngày đó đã chiếm tiện nghi của mình, gọi là gì ấy nhỉ? Timo nheo mắt lại, làm sao cũng không nhớ được tên của cô gái này.

Ruili thấy Timo dừng lại nhìn đến đây liền vui vẻ phất tay với anh: "Timo!!" Lỗ tai Timo run lên, từ lúc nào cô gái này biết tên anh? Gọi thân thiết như vậy, làm như rất quen thuộc vậy, thật đáng ghét.

Xe Jeep chạy lên đồi núi sau đó dừng lại, xe còn chưa có ngừng ổn, Ruili liền mở cửa ra nhảy xuống chạy về phía Timo.

Timo sợ cô lại giống như lần trước xông đến đột nhiên ôm lấy mình, nên liền hướng về phía cô hung tợn nhe răng gầm nhẹ. Ai ngờ Ruili không chút nào để ý Timo cảnh cáo, chạy vội tới trước mặt anh mở hai tay ra định nhảy đến chỗ anh. Timo tức giận chém ra chân trước, hướng cô vung lên một mảnh đất cát.

Ruili thình lình bị hắt cho cả người đầy đất cát, chỉ đành phải dừng lại, phụt phụt phun đất cát rơi vào miệng ra: "Này, anh làm cái gì... A!!" Nói còn chưa xong thì cổ chân đã bị cái đuôi Timo quấn lấy, cả người bị anh nhấc lên giữa không trung vung qua vung lại.

Ruili bị lắc cho đầu váng mắt hoa, sợ tới mức phất tay kêu sợ hãi: "Mau buông tôi xuống!!"

Timo đắc ý nhếch miệng hừ cười, trong lòng vui sướиɠ không nói nên lời, giáo huấn giống cái lông vàng đáng ghét này một chút, xem cô còn dám kiêu ngạo nữa không?!

Tóc dài sau đầu Ruili giữa không trung phất phới, khuôn mặt trắng nõn đã muốn vì sung huyết mà biến thành màu đỏ.

Timo chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên cảm thấy tóc vàng tung bay lóe sáng của Ruili thoạt nhìn rất giống bộ lông của mình, nói thẳng ra là đều xinh đẹp như vậy, cái đuôi vui vẻ càng hăng say vung loạn.

Ruili chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, trong lúc nhất thời dạ dày cũng sôi lên. Cô vội vàng lấy súng lục bên hông ra, dùng sức ném vào đầu Timo: " Sư tử ngốc!!"

Timo đang chơi vui vẻ nhất thời quên phòng bị, chợt thấy một vật đen tuyền giữa không trung bay đến, tránh không kịp liền bị nện ngay ót, bỗng nhiên giật mình cái đuôi cũng vung lên.

Tiếng thét chói tai của Ruili còn chưa dứt, người đã ngã đến trên cồn cát, lăn vài vòng mới dừng lại.

Timo sửng sốt vài giây, chợt nhếch miệng phát ra hắc hắc tiếng buồn cười.

Ruili nằm nửa ngày mới đứng lên, tóc vàng loạn thành một nùi, trên mặt dính đầy đất cát. Thấy Timo cười nhạo mình, cô liền tức giận đến cắn răng: " Sư tử thúi, chờ đó! Tôi sẽ báo thù!"

Timo cười lớn hơn nữa, chẳng hề để ý vẫy vẫy cái đuôi, xoay người muốn rời khỏi, bỗng nhiên ngửi được một mùi hôi thối từ trong gió truyền tới, nhất thời hưng phấn mà dựng thẳng lông bờm lên, bốn chân bắn ra móng vuốt như đao thép, trong mắt bốc lên sát khí.

Sư tử đực Timo gốc Châu Phi trời sinh hiếu chiến, tính tình tàn bạo so với này hắn nửa thú, mấy ngày liên tục không được thoải mái đánh nhau, đã sớm làm anh nhàm chán muốn chết, rốt cục anh cũng tìm được việc vui, đương nhiên muốn tận tình chém gϊếŧ một phen.

Timo theo mùi rất nhanh phát hiện có một đàn zombie nhỏ trên sa mạc cách chỗ quân đoàn nghỉ ngơi 1 km, anh xông qua chỉ một hồi công phu đã tiêu diệt hơn phân nửa đàn zombie.

Timo đang chém gϊếŧ hăng say, bỗng nhiên nghe được tiếng xe dừng gấp. Anh quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe Jeep đậu trên cồn cát, vài con zombie đã vọt tới trên xe muốn phá cửa sổ vào, trong cửa kính xe một chút màu vàng lóe lên.

Timo rống to một tiếng phóng qua đó, trong nháy mắt liền xé nát hết zombie.

Sauk hi tất cả zombie đều bị Timo tiêu diệt, Ruili mới run run mở cửa xe lăn xuống, chân mềm đến suýt chút nữa không đứng dậy nổi. Sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt cô nhìn Timo lại tràn ngập sùng bái. Cô đã hoàn toàn quên mất lúc nãy bị giáo huấn ra sao, một bên kêu tên Timo, một bên chạy về phía anh, kết quả lại bị cái đuôi Timo quấn lấy cổ chân nhấc lên chổng ngược đầu xuống.

Lúc này Ruili chẳng những không mắng, ngược lại vui vẻ kêu lên: "Anh quá tuyệt vời! Timo! Làm bạn đời của em đi!"

Timo khinh thường hừ một tiếng, ném cô trở về trên xe.

**********

Do quan binh của khu E2 mới tổ kiến mà thành quân đoàn đặc chủng với thêm một đám mãnh thú dị biến đi theo, lòng quân ổn định ý chí chiến đấu tăng cao. Đáng tiếc quân đoàn bởi vì có sức mạnh cường đại uy hϊếp người khác như thế mà liên tục mười ngày qua đều gió êm sóng lặng, tổng cộng chỉ gặp được hai ba đàn zombie tản mạn khắp nơi, về phần bọn giặc cướp thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

Tatu được Lannok và Hoffman tỉ mỉ điều trị, mà bệnh trạng mắt mù cơ thể hư nhược do tác dụng phụ của phản ứng bài xích dị biến đã chậm rãi biến mất, tình trạng cơ thể cũng từng bước tốt hơn.

Một tuần sau, Tatu gần như hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, Lâm Gia và nhóm nửa thú đều cực kì vui vẻ.

Trong đoạn thời gian này Lâm Gia gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh Tatu chăm sóc cho anh, Tatu có thể nói là trong họa gặp phúc, có thể độc chiếm Lâm Gia, đây chính là phúc lợi mà chưa ai được trải qua. Hưởng hết Lâm Gia thân mật chăm sóc, lòng Tatu như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào ấm áp, làm chó lớn vui mừng đến choáng váng.

Bất quá, xuất phát từ lòng tự trọng của giống đực, cuối cùng Tatu không có không tự kiềm chế mà sa vào ôn nhu hương của Lâm Gia, bản năng bảo vệ âu yếm giống cái làm cho anh nhanh chóng phấn chấn trở lại...

Dù sao, những ngày anh độc chiếm Lâm Gia rất lâu, xung quanh nơi nơi đều là ánh mắt hâm mộ ghen tị uất hận, làm cho anh áp lực không nhỏ.

Sau khi Tatu khôi phục thị lực, thức thời không hề cả ngày gần gũi Lâm Gia nữa. Nhóm thú thú còn lại rốt cục cũng có thể thân cận Lâm Gia, đáng tiếc bọn họ không thể khôi phục hình người, nhiều nhất cũng chỉ là lần lượt liếʍ liếʍ cọ cọ Lâm Gia, không thể giống như Tatu còn có thể hôn nhẹ hay ôm một cái.

Tatu mỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc, còn nhóm thú thú hâm mộ đến phát hỏa, cuối cùng cả đám khác thường chờ đợi có thể mau đến kỳ bài xích tiếp theo.

Ngày Tatu vui vẻ không thể tiếp tục được bao lâu, buổi sáng ngày thủ đô phái quân đội nghênh đón quân đoàn đặc chủng, anh liền không hề báo trước biến trở về hình thú. Cũng chính là ngày hôm đó mọi người biết được một tin tức kinh người: khu D9 phản bội đi theo địch!

Clermont diệt trừ quan viên thủ đô sắp xếp ở khu D9, tuyên bố nguyện trung thành với Roddy Elias, gia nhập chiến đoàn Liệt Phong của Roddy Elias, cũng điều khiển quân đội tấn công khu C8.

Hai quân bắt đầu giao chiến, thiếu tướng Đan Phật Nhĩ của khu C8 gặp chuyện ở văn phòng, bị nội gián ẩn núp ở khu C8 bắn chết. Quân đội khu C8 phút chốc lâm vào hỗn loạn sau đó bại lui, ngay cả quan chỉ huy Liệt Minh Uy cũng chủ trương đầu hàng.

Sĩ quan phụ tá Kiều Trì nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hắn một bên hướng thủ đô và hai khu gần nhất xin viện trợ, một bên lấy bản lĩnh của Lôi Đìnhđào móc tiêu diệt toàn bộ nội gián của khu C8. Ngay sau đó Kiều Trì lấy lý do bất lực mà tước đoạt quyền lợi của thượng tá Liệt Minh Uy, đảm nhiệm chức quan chỉ huy chiến thời, rốt cục miễn cưỡng ngăn cản thế công của phản quân khu D9.

Nhưng mà vài ngày sau thủ đô lại lần nữa thu được cầu cứu của Kiều Trì, đoàn giặt cướp Liệt Phong gia nhập chiến đấu, xuất ra hai mãnh thú đáng sợ, khu C8 thương vong thảm trọng