Tận Thế Đàn Thú

Chương 20

Lâm Gia rất nhanh kiểm tra xong vết thương của Cain, phát hiện viên đạn sượt qua vùng da sau thắt lưng anh, lưu lại một vết thương dài bằng một ngón tay, ra không ít máu, may mà miệng vết thương mặc dù sâu nhưng vẫn chưa tới nỗi chí mạng, lòng cũng buông lỏng.

Cô vội vàng dùng cồn khử trùng vết thương, bôi thuốc cầm máu, rồi quấn băng gạc và bông y tế lại.

Cain nằm sấp trên mặt đất, cằm gối lên mu bàn tay, mắt căng thẳng nhìn chằm chằm đống cát đá trước mặt, mi dài che khuất hai tròng mắt anh, lại dấu không được ánh sang đang lập lòe trong mắt.

Cảm nhận được bàn tay mềm mại hơi lạnh không ngừng di chuyển trên da thịt, anh nhớ lại sự lo lắng không chút giả bộ vừa rồi của Lâm Gia đối với anh, lòng liền cảm thấy rất là sung sướиɠ, cũng hoàn toàn quên đi vết thương đang đau đớn, môi mỏng dùng sức nhịn xuống ý cười, nhưng khóe miệng vẫn khống chế không được cong lên. Anh cũng là một người từng trải, nhưng những chuyện mà anh trải qua chỉ toàn là chiến đấu, đánh nhau không màng sinh tử, lần đầu gặp phải chuyện như vậy không tránh khỏi có chút cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời.

Hốt hoảng, thấp thỏm không yên, quyến luyến, vui sướиɠ, rung động, các loại tâm tình cùng thu vào một chỗ, ngây thơ như mối tình đầu của người nam sinh.

Cain chớp chớp đôi mắt, còn thật sự nghĩ, lẽ nào Lâm Gia chính là mối tình đầu của mình?

Lâm Gia vừa băng bó vết thương cho Cain xong thì chợt nghe phía trước truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng cũng ngừng lại. Chỉ chốc lát sau, Corey dẫn người chạy đến chỗ bọn họ.

Thấy Corey bình yên vô sự, Lâm Gia thoáng an tâm, xem ra người chết là mấy tên cướp.

Cô đứng dậy muốn đi xem xét cẩn thận mấy bộ xương trong xe y tế, lại bị Corey một phen túm trở về.

"Phải tách ra thôi! Mấy tên bị gϊếŧ vừa rồi là nội gián trong quân đoàn, bọn họ đã cho đám cướp vào trong vòng phòng ngự của quân đoàn!" Corey gấp rút nói, lại thấy Lâm Gia đang đau lòng nhìn xương cốt bị ngọn lửa thiêu cháy cùng với xe y tế kia nên chặn lại nói: "Yên tâm đi, lúc xe y tế bị nổ, Ngân Hổ không có ở bên trong!"

Lâm Gia nghe vậy ngẩn ngơ, chợt kinh hỉ nhìn Corey: "Như vậy nghĩa là Ngân Hổ không bị sao hết?"

Corey ôm Lâm Gia lên sau xe Jeep, lau một phen mồ hôi và bụi đất dính trên mặt cô: "Có một người nhân viên y tế bị thương nói cho tôi biết, khi thượng tá Kiều An báo tin bọn cướp phá vòng vây tiến vào, thì xe chữa bệnh ở ngay khoảng cách gần nhất, lại to lớn cồng kềnh rất dễ bị nhắm trúng, nên đã sớm sai người dời Ngân Hổ đi ra ngoài."

Lâm Gia vui sướиɠ nắm tay Corey lại: "Thật tốt quá!"

Corey thấy Lâm Gia vui vẻ như thế, có chút không đành lòng, trầm mặc một chút mới nói: " Thượng tá Kiều An chuyển Ngân Hổ đến một chiếc xe Jeep ngụy trang khác. Không ngờ trên chiếc xe đó có nội gián, hắn đánh thượng tá Kiều An hôn mê, chiếm xe Jeep xông ra ngoài...

Nhưng mà cô đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ tìm Ngân Hổ về!"

Lâm Gia chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng, ngực đau đớn không chịu nổi, mới vài giây trước cô còn cảm thấy hạnh phúc như lên thiên đường, chớp mắt một cái lại rớt xuống địa ngục, thật sự là chịu không thấu.

Cô run rẩy nắm chặt tay Corey, bối rối lắc lắc tay anh: "Bây giờ chúng ta phải nhanh đi tìm nó..."

Lâm Gia có chút không khống chế được cảm xúc của mình, trong lòng tràn ngập sợ hãi làm cho cô mất đi bình tĩnh, móng tay đâm sâu vào da thịt Corey.

Mặt Corey cũng không hề nhăn một chút nào, anh vươn tay trái ra nhè nhẹ vỗ về bả vai Lâm Gia, dịu dàng an ủi: "Quân đoàn đã phái xe thiết giáp đuổi theo rồi, cô đừng quá lo lắng." Thanh âm từ tính, hùng hồn, trầm thấp mà kiên định, có một loại trấn an rất đặc biệt mạnh mẽ, bàn tay to lớn an ủi đầu vai Lâm Gia một chút, dần dần xoa dịu hết những ưu tư nôn nóng của cô.

Lâm Gia rất nhanh bình tĩnh trở lại, kinh ngạc thấy mình còn đang bấu lấy cánh tay Corey, liền buông lỏng tay ra.

Cô nhìn mấy vết hằn thật sâu như muốn bật máu trên cánh tay Corey, áy náy cắn môi, rũ mi mắt thấp giọng nói: "Tôi không sao, vừa rồi tôi có chút không khống chế được cảm xúc... Thật xin lỗi."

Tiếng súng mới vừa ngừng nay lại đột nhiên vang lên dày đặc một lần nữa, xa xa truyền đến tiếng hô rống của zombie, cả ba người đều kinh ngạc.

"Chết tiệt! Nhất định là mùi máu tươi đã dẫn đám zombie chạy đến đây! Xem ông đây có đập nát đầu đám quái vật chúng mày không!" Cain cắn răng mắng, nắm súng lên xoay người định nhảy ra ngoài.

Corey ngăn lại, đẩy anh ra sau, lạnh lùng nói: "Cậu đã bị thương như vậy mà còn liều lĩnh sao?! Lập tức dẫn Lâm Gia trở về xe đi!" Quay đầu lệnh cho Healy: "Cậu cũng ở lại bảo vệ Lâm Gia!"

Cain không cam lòng mắng một tiếng, che chở Lâm Gia chạy về xe Jeep bọc thép.

Xe Jeep ngụy trang bay nhanh qua cồn cát, cát bụi đầy trời, người thanh niên ngồi ở chỗ điều khiển tranh thủ thời gian quay đầu lại xem xét Ngân Hổ nằm ở phía sau, khuỷu tay phải đυ.ng đυ.ng sĩ quan trung niên đang nhắm mắt nghiêng ngã, dựa vào trên cửa kính xe, cười nhạo nói: " Thượng tá Kiều An, không cần giả bộ, quân đoàn xe bọc thép đã bị tôi bỏ xa rồi!"

Vẫn "Hôn mê bất tỉnh" Kiều An mở đôi mắt đứng thẳng dậy, ánh mắt cực kì có thần.

"Thượng tá Kiều An, không thể tưởng được anh thật sự đồng ý hợp tác với chúng tôi! Yên tâm đi, tôi tự bại lộ để che dấu anh, anh vẫn còn có thể trở về quân đội của Federal State, bọn họ sẽ không hoài nghi anh."

Ouro nháy nháy mắt với Kiều An, thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị lạnh lùng, lòng không vui, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, cười lạnh nói: " Thượng tá Kiều An là xem chúng tôi không vừa mắt sao? Nói cho anh biết, nếu không có thủ lĩnh Roddy Elias trợ giúp, chỉ bằng vào mấy người các anh thì căn bản không có biện pháp giấu diếm được quân đoàn mà chuyển con hổ trắng này ra ngoài."

Kiều An liếc Ouro một cái, thấy hắn ta đang đắc ý dào dạt, trong lòng đã phiền chán lại càng thêm hậm hực.

Hắn không muốn cùng tên đó tranh cãi, liền đứng dậy đi đến chỗ ngồi phía sau, sờ sờ cổ Ngân Hổ, phát hiện nhịp đập của Ngân Hổ mạnh mẽ lạ thường, không khỏi nhăn mày hỏi: "Ouro, cậu bỏ bao nhiêu thuốc mê vào hai thùng thịt chín kia? Nếu cho thuốc quá ít, giữa đường con hổ trắng này đột nhiên tỉnh lại, chúng ta liền tiêu!"

"Yên tâm, tôi bỏ thuốc đủ liều để cho nó mê man hơn mười mấy giờ, cam đoan trước khi đến căn cứ nó sẽ không tỉnh lại!"

Kiều An hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Cậu đừng nói tự tin như vậy! Con hổ trắng này là mãnh thú dị biến, số lượng thuốc cho dã thú bình thường không có tác dụng với nó." Vừa nói vừa đưa tay thăm dò đôi mắt đang nhắm chặt của Ngân Hổ, muốn xốc đôi mắt lên xem xét đồng tử của nó.

Ouro tùy ý nhìn ra kính chiếu hậu ngoài xe, đột nhiên mở to đôi mắt, thất thanh kêu lên: " Thượng tá Kiều An! Có một con chó sói đuổi theo!!"

(Ty Vy: Yay, Tatu trở lại, trừ Ngân Hổ ra m` thich Tatu nhất >v