Hồ Sơ Trinh Sát

Chương 74: Ban đêm gặp người nhiễm bệnh

Chương 74 BAN ĐÊM GẶP NGƯỜI NHIỄM BỆNH

Viên Mục Dã lắc đầu với Hoắc Nhiễm, ra hiệu cho cậu ta đừng hành động tùy tiện, đồng thời chậm rãi rút dùi cui điện sau lưng ra, nắm thật chặt trong tay.

Lúc này hai người đều vô cùng khẩn trương, dù sao ở thời gian này, địa điểm này, tỉ lệ gặp được người bình thường là vô cùng thấp... Quả nhiên, theo âm thanh ngày càng đến gần, hai người bọn họ còn ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí.

Viên Mục Dã không cho Hoắc Nhiễm hành động lung tung, bởi vì lúc trước Ngũ Chí Hồng đã từng nói, vào ban đêm thị lực của những người bị bệnh rất kém, nếu như không phát ra âm thanh thì gần như bọn họ sẽ không nhìn thấy những vật đứng yên, cho nên cậu mới giữ chặt Hoắc Nhiễm.

Hiện giờ chưa rõ tình hình đối phương thế nào, có thể là một người nhiễm bệnh cũng có thể là một nhóm người nhiễm bệnh, mà các thành viên khác đều đang ngủ say, nếu trong tình huống này giao tranh trực hiện với người nhiễm bệnh... Viên Mục Dã khó đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người.

Cũng không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không, mà theo âm thanh ngày càng gần, lều vải của Trương Đại Quân bỗng nhiên yên tĩnh, nhất thời cả khu trại chìm trong sự yên lặng, ngoại trừ âm thanh gió thổi lay cành cây, thì chỉ có những tiếng lửa đốt cháy cành cây nổ lốp đốp.

Đột nhiên, một bàn tay bẩn thỉu thò ra từ bụi cỏ đối diện, xem ra người đến là một phụ nữ, nhưng tình trạng của cô ta vô cùng thê thảm, máu me khắp người, mà gương mặt không biết đã bị thứ gì đó gặm nát.

Trong tình huống không có sự chuẩn bị trước, nhìn thấy gương mặt kia, Hoắc Nhiễm thiếu chút nữa đã hét lên, may mà Viên Mục Dã kịp thời bịt miệng cậu ta lại.

Đây rõ ràng là một người nhiễm bệnh, hơn nữa nhìn trang phục của cô ta có thể thấy đây là một người trong đoàn thám hiểm đi cùng hai người Lý, Lam lên núi, có khả năng cô ta còn bị nhiễm bệnh sớm hơn hai người kia.

Bởi vì đứng gần, nên lúc này Viên Mục Dã có thể cảm nhận được sự lo lắng của Hoắc Nhiễm, thật ra đừng nói cậu nhóc này, ngay cả Viên Mục Dã từ nhỏ đến lớn nhìn thấy không biết bao nhiêu ma quỷ, cũng không thể thản nhiên đối mặt với người nhiễm bệnh nửa sống nửa chết như thế này.

Người phụ nữ kia dường như bị ánh sáng thu hút đến, nhưng Viên Mục Dã chưa xác định được bên ngoài còn có người nhiễm bệnh khác hay không. Bởi vì nếu chỉ có một mình cô ta, thì rất dễ xử lý, với thân thủ của Viên Mục Dã có thể dễ dàng chế ngự được. Nhưng nếu gần đây không chỉ có một người nhiễm bệnh, thì bọn họ phải hành động cẩn thận, tránh tạo ra tiếng ồn thu hút bọn chúng tới...

Chờ trong chốc lát, Viên Mục Dã thử thăm dò bằng cách từ từ di chuyển đến gần, Hoắc Nhiễm cũng làm theo, Viên Mục Dã dùng ánh mắt ngăn cậu ta lại. Cùng lúc đó, người phụ nữa kia đang cúi đầu xem đống lửa, dường như muốn đưa tay sờ xem đó là thứ gì.

Sau khi chặn được Hoắc Nhiễm, Viên Mục Dã cầm dùi cui điện từ từ đến gần người phụ nữ kia... Thật ra không phải Viên Mục Dã không hề sợ hãi, tuy dùi cui điện này đúng là có tác dụng với người bình thường, nhưng nếu đối phương là người không bình thường thì chưa chắc.

Hoắc Nhiễm đứng bên cạnh tim đã vọt lên đến cổ, mặt căng thẳng nhìn Viên Mục Dã, chuẩn bị sẵn sàng lao lên trợ giúp. May mà Viên Mục Dã xuất thân là cảnh sát hình sự, chỉ cần cậu coi người phụ nữ này như tội phạm bình thường thì sẽ xóa đi được cảm giác sợ hãi.

Cậu đi nhanh về phía trước, dí dùi vui điện vào sau lưng người nhiễm bệnh. Dòng điện cao thế trong nháy mắt chạy xuyên cơ thể người phụ nữ kia, cả người cô ta lập tức giật giật.

Vài giây sau, Viên Mục Dã dừng động tác trong tay, ai ngờ thân thể người phụ nữ kia mềm nhũn ra lại ngã vào trong đám lửa. May mà Viên Mục Dã nhanh tay nhanh mắt tóm được ba lô sau lưng cô ta, kéo cô ta lại.

Nhưng cũng trong mấy giây đó, dường như người nhiễm bệnh thoát khỏi thương tổn do dùi cui điện gây ra, cô ta quay đầu cắn Viên Mục Dã. May mà Viên Mục Dã phản ứng nhanh, nhét dùi cui điện trong tay vào mồm người phụ nữ kia, tạm thời thoát được một kiếp. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Hoặc Nhiễm đứng bên cạnh lập tức chạy đến hỗ trợ, dùng hết sức kéo hai tay người phụ nữ kia ra sau lưng, sau đó dùng dây nhựa thít thắt chặt hai ngón tay cái của cô ta lại với nhau.

Người phụ nữ kia mặc dù bị trói hai tay, miệng vẫn không ngừng đớp đớp về phía Viên Mục Dã... Rất nhanh dùi cui điện đã bị cắn nát. Hoắc Nhiễm thấy hai tay người phụ nữ kia đã bị trói thì định kéo cô ta ra xa khỏi Viên Mục Dã, không ngờ đúng lúc này người phụ nữ kia rõ ràng hai tay đã bị trói lại “pặc” một cái tách ra, lập tức máu đen bắn đầy lên mặt Hoắc Nhiễm.

Hoắc Nhiễm ngơ ngẩn, cậu ta không ngờ người phụ nữ này lại khỏe như thế, ấy vậy là lại kéo đứt ngón tay của mình... Viên Mục Dã vừa mới thở được một hơi thì đột nhiên bị cô gái kia dùng hai tay đầy máu đen bóp chặt cổ, nhất thời không thở nổi.

May mà lúc này người trong lều đã nghe thấy tiếng động nên chạy ra, Đoàn Phong chạy ra đầu tiên, anh ta đẩy Hoắc Nhiễm đang ngơ ngác đứng ở đó ra, lần nữa vặn ngược hai tay người phụ nữ kia ra sau lưng, lần này anh ta dùng hẳn hai sợi dây nhựa trói chặt cổ tay cô ta lại, nghĩ rằng làm thế thì cô ta sẽ không tự kéo đứt tay mình nữa!

Để phòng ngừa tiếng hét của cô ta thu hút những người nhiễm bệnh khác đến, Trương Đại Quân và Trương Khai kiếm đồ nhét đầy miệng cô ta rồi trói chặt như cái bánh chưng.

Nhìn người nhiễm bệnh bị trói chặt đang giãy giụa trên đất, tất cả mọi người đều thở dài. Nhìn sang Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm, cả hai đều vô cùng chật vật...

Vạt áo trước và trên mặt Viên Mục Dã đầy máu, nhất thời không phân biệt được là máu của cậu hay của người phụ nữ nhiễm bệnh kia. Hoắc Nhiễm bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, trên mặt chỗ nào cũng có vết máu đen bắn tung tóe.

Đoàn Phong vội vàng kiểm tra Viên Mục Dã, xem cậu có bị thương ở đâu không, Viên Mục Dã vội vàng lắc tay nói: “Tôi không sao, đây không phải máu của tôi, mau kiểm tra Hoắc Nhiễm, vừa rồi người phụ nữ kia kéo đứt tay đã văng máu lên mặt cậu ta!”

Sắc mặt Trương Khai lo lắng vội vàng chạy đến kiểm tra, dù sao hiện giờ vẫn không biết loại virus này là gì, nhỡ đâu thằng nhóc Hoắc Nhiễm này xui xẻo, nuốt phải một ngụm máu đen rồi nhiễm bệnh, đến lúc đó bọn họ biết tìm ai để kiện?

Trương Đại Quân đưa một ấm nước cho Trương Khai: “Mau cho cậu ta xúc miệng đi. Hoắc Nhiễm còn quá trẻ, lúc này cậu ta bị dọa sợ đến choáng váng, nhận lấy ấm nước từ Trương Khai không ngừng súc mấy ngụm lớn, khuôn mặt nhỏ bị dọa sợ đến trắng bệch. Lúc này Tằng Nam Nam mới đi đến cạnh nói: “Có cần tiêm cho cậu ta một mũi vắc xin không?”