Chương 67 THÔN CHÓ DẠI
Mọi người cùng nhìn nhau, ai cũng do dự không biết có nên vào trong nhà hay không. Chỉ có Kỷ Thắng Lợi không hề do dự, bởi vì ông ta biết, người có thể vẫy tay với bọn họ chắc chắn là người bình thường, nên ông ta là người đầu tiên đi vào nhà.
Những người khác nhìn Kỷ Thắng Lợi đi vào, đương nhiên cũng không dám ở ngoài sân chờ, đều lục tục đi theo sau ông ta... Tình cảnh trong phòng ngoài dự liệu của bọn họ, lúc đầu Kỷ Thắng Lợi nghĩ trong nhà chắc chỉ có mấy người trong một gia đình trốn ở đây, nhưng trong nhà lại có đến mười mấy người đang ngồi tụm một chỗ.
Những người này Kỷ Thắng Lợi đều đã gặp khi đăng ký nhân khẩu, mặc dù hiện giờ ông ta không thể nhớ tên từng người, nhưng theo tuổi tác và giới tính, nơi này đa phần là phụ nữ và trẻ em, trong đó còn cả vợ trưởng thôn, bà Triệu.
“Bà Triệu, chuyện là thế nào vậy?” Kỷ Thắng Lợi hỏi nhỏ.
Bà Triệu nhận ra người đến là Kỷ Thắng Lợi, vừa khóc vừa nói: “Cậu Kỷ à, cậu quay lại rồi sao? Trong thôn xảy ra chuyện lớn rồi, rất nhiều người chết...”
Nghe bà Triệu nói thế, trong lòng mọi người đều chìm xuống, Kỷ Thắng Lợi vội vàng an ủi bà để bà ấy không khóc nữa, kể rõ chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại có nhiều người chết như thế? Sau đó mấy người phụ nữ cùng trốn trong nhà với bà Triệu mỗi người một câu kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay cho họ nghe.
Sau khi Kỷ Thắng Lợi đi, trưởng thôn đã sắp xếp cho những người dân bị thương tập trung lại một chỗ, không những không để người nhà bọn họ băng bó vết thương cho họ, mà còn tuyên bố đợi đến khi trời tối sẽ thiêu chết những người đó.
Những người kia vốn chỉ bị cắn một cái, cho nên người nhà của bọn họ không đồng ý với quyết định kia, mọi người lập tức náo loạn ngay ở nhà trưởng thôn. Không ngờ, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phòng giam giữ những người bị thương.
Mọi người đi qua đó thăm dò tình hình, phát hiện cửa phòng đã bị người khác phá ra từ bên trong, những thôn dân đã phát cuồng đang từ trong đi ra.
Mọi người thấy có nhiều người phát cuồng như thế, nếu cứ kiên quyết giao tranh trực diện khẳng định sẽ càng có nhiều người bị cắn hơn nữa, thế là đám người nhanh chóng đưa những người chưa bị cắn về nhà, tạm thời trốn tránh những người dân đang phát cuồng kia.
Kỷ Thắng Lợi không hiểu: “Bà Triệu, bà nói thật cho chúng tôi biết đi, vì sao những người trong thôn chết đi đều nhất định phải hỏa táng? Người dân bị thương thì không dám xuống bệnh viện khám bệnh? Còn cả... Ông trưởng thôn vì sao nhất định muốn thiêu chết những người dân mới bị cắn một hai nhát kia?”
Sắc mặt bà Triệu tái xanh, vẻ mặt do dự, dường như không biết nên mở miệng thế nào. Kỷ Thắng Lợi thấy thế lập tức khuyên nhủ: “Bà Triệu, chuyện đã đến nước này, nếu bà không nói thật, hôm nay mọi người có thể đều phải chết ở đây đấy!”
Bà Triệu vẫn còn đang do dự, nhưng một người phụ nữ trung niên đang ôm con đã mở miệng nói trước: “Cán bộ Kỷ, anh nhất định phải cứu chúng tôi, cho dù anh không cứu được chúng tôi cũng hãy cứu con của chúng tôi, những đứa trẻ này không thể tiếp tục sống trong núi nữa!”
Sau đó người phụ nữ trung niên kia kể lại cho nhóm Kỷ Thắng Lợi nghe một câu chuyện cũ...
Thời nhà Thanh, thôn Tiến Lên có tên gọi là thôn Chó Dại, sau này có một cán bộ cấp cao của thời kỳ Dân Quốc lúc đi đường tắt qua đây, cảm thấy cái tên thôn Chó Dại không hay, nên đã vung bút sửa tên thành thôn Tân, sau giải phóng lại đổi tên một lần nữa thành thôn Tiến Lên. Về sau, ngoại trừ người trong thôn, dần dần không còn ai nhớ rõ thôn bọn họ vì sao lại có tên là “thôn Chó Dại”.
Thật ra thôn bọn họ có tên là thôn Chó Dại cũng không phải vì trong thôn có chó dại thật, mà bởi vì hơn một trăm năm trước, trong thôn từng có bệnh dịch hoành hành, loại bệnh lây nhiễm này khiến người mắc bệnh giống như chó dại, gặp người là cắn, bởi vậy thôn bọn họ mới bị người ngoài gọi là “thôn Chó Dại”.
Nhưng nguyên nhân nguồn dịch và cách thức bệnh dịch bị tiêu diệt triệt để như thế nào chỉ có người dân trong thôn là biết rõ.
Năm đó người dân trong thôn vì muốn trốn tránh chiến tranh, nên cả thôn đã cùng di dân đến một nơi trong núi lớn, tuy rằng không phải chịu khói lửa chiến tranh thế nhưng cuộc sống trong núi cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Đất đai trong núi cằn cỗi, hoa màu không mọc được, không có cách nào để no bụng, vì để no bụng đàn ông trong thôn đều vào núi đi săn bắn, hái quả rừng... cũng miễn cưỡng duy trì được cuộc sống.
Không ngờ có một năm trong núi gặp đại hạn, mấy tháng liên tiếp không có giọt mưa nào, người trong thôn vì cuộc sống đành phải mất một ngày đường xuống núi gánh nước về. Nhưng nước này chỉ đủ người ăn, nếu muốn tưới cho hoa màu trên sườn núi thì như đổ nước trên sa mạc.
Thùng gạo của nhà nào cũng đã thấy đáy, nếu không tìm được cách khác, chỉ sợ người trong thôn đều sẽ chết đói. Không ngờ, có một ngày trên đường gánh nước về, người dân phát hiện trên núi có rất nhiều động vật chết, trên người chúng mặc dù không hề có vết thương bên ngoài nào, nhưng tứ chi đều cứng ngắc nằm trên đất.
Ban đầu người trong thôn nhìn thấy những động vật này chết không bình thường thì không dám ăn, nhưng một thời gian sau mọi người không chịu được nữa... Trước kia khi lương thực không đủ còn có thể lên núi hái lâm sản nhưng bây giờ núi gặp đại hạn, cây nấm rau dại cũng không còn, mà những con thú còn sống thì ngày càng ít, nếu bọn họ không ăn những động vật đã chết kia chỉ sợ toàn thôn sẽ cùng chết đói.
Từng xác động vật được người dân kéo về thôn, thậm chí có xác đã bắt đầu thối rữa, nhưng khi đó cơn đói đã khiến họ không để ý được nhiều như vậy, chỉ cần có thể ăn no, chỉ cần có thể sống tiếp... những chuyện khác không sao cả. Nhưng những người dân năm đó không biết rằng, mặc dù bọn họ đã giải quyết được nạn đói trước mắt, nhưng lại chôn xuống một tai họa ngầm cho con cháu họ.
Hai tháng sau, tình hình hạn hán cuối cùng cũng dịu đi, lâm sản trong núi và thịt thú rừng lại nhiều dần lên. Nhưng khi mọi người không còn phải lo ăn từng bữa nữa, thì lại phát hiện trên thân thể người trong thôn bắt đầu xuất hiện từng mảng da có sọc đỏ...
Mới đầu người trong thôn không để ý đến những sọc đỏ không đau không ngứa này, đến tận khi có một người dân qua đời ngoài ý muốn, nguy hiểm bất thình lình bùng nổ!
Lúc đó mọi người đang chuẩn bị hạ táng người chết, không ngờ người đã chết kia đột nhiên bật dậy, gặp ai là nhào đến! Há mồm cắn ngay!
Mà những người bị người chết kia cắn, không bao lâu sau trở nên giống như chó dại chạy khắp nơi cắn người! Cuối cùng những người dân như chó dại này bị những người khác hợp lực đánh chết.
Vốn tưởng rằng gϊếŧ hết những người dân nổi điên thì mọi chuyện đã giải quyết xong, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, những người bị cắn khi còn sống không hề có điểm nào khác người bình thường, chỉ khi bọn họ sắp chết mới đột nhiên nổi điên lên cắn người lung tung!
Năm đó, người trong thôn đã từng mời thầy thuốc ở nơi khác đến, muốn tìm hiểu bệnh tình này, nhưng sau khi thầy thuốc hỏi rõ tình hình đã phân tích rằng, lượng lớn động vật chết trên núi trước đây có khả năng cao là chết vì loại dịch bệnh nào đó.