Chương 42 TỪ TRƯỜNG TƯ DUY
Viên Mục Dã cầm quyển tạp chí lật vài tờ, cậu phát hiện bên trong có một bài giới thiệu về tiến sĩ Lâm Miểu, trong lĩnh vực khoa học thần kinh bây giờ, anh ta không hề thua kém so với tiến sĩ Lâm Sâm năm đó…
Lâm Miểu thấy Viên Mục Dã tập trung xem tạp chí thì vừa cười vừa nói: “Tôi biết cảnh sát thường có thói quen nghề nghiệp, rất hay thích tra hỏi, nhưng cậu không cần làm thế đối với tôi! Quan hệ giữa tôi và cậu còn mật thiết hơn cậu tưởng nhiều. Nếu như cậu nguyện ý tin tưởng tôi, tôi sẽ trở thành người đáng tin nhất trên thế giới này của cậu… Giống như năm đó cậu đã từng tin tưởng cha tôi vậy.”
Mấy lời này của Lâm Miểu cũng không làm Viên Mục Dã dao động, bởi vì những gì đã trải qua từ nhỏ đến lớn khiến cậu hiểu, niềm tin giữa con người với con người là thứ khó kiểm chứng nhất, cho nên trong lòng Viên Mục Dã đã không còn khái niệm người đáng tin cậy nhất nữa rồi.
Hơn nữa, Viên Mục Dã cứ như bị dính vào một lời nguyền, cứ khi nào cậu tìm được một người có thể tin tưởng được, thì người đó sẽ dùng cách bất ngờ nhất để đột ngột rời khỏi cuộc sống của cậu.
“Muốn trở thành người mà tôi tin tưởng nhất thì việc đầu tiên là phải sống dai, anh làm được không?” Viên Mục Dã lạnh lùng hỏi.
Lâm Miểu nghe vậy thì đứng lên đi tới bên cạnh Viên Mục Dã, anh ta nói: “Tôi biết chuyện cha mình đột nhiên qua đời đã khiến cậu bị tổn thương rất lớn, điều đó đã làm cậu không còn mở lòng với ai. Nhưng có lúc, trong lòng không có người để mình tin tưởng thì sẽ vô cùng cô đơn. Nó sẽ làm cậu cảm thấy sống mà chẳng vui vẻ, thậm chí còn thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa…”
Nếu là người bình thường mà bị Lâm Miểu dao động như vậy, chắc đã sớm móc tim móc gan ra, nhưng Viên Mục Dã lại không muốn nghe anh ta tiếp tục tẩy não, cậu trầm giọng xuống: “Tốt nhất anh cứ nói thẳng ra đi! Con người của tôi chỉ thích đi thẳng vào vấn đề.”
Lâm Miểu hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười lắc đầu: “Tính cách của cậu đúng là giống hệt như cha tôi đã nói trong bút ký… Được rồi, vậy tôi không lòng vòng nữa, thật ra tổ nghiên cứu khoa học của chúng tôi nghiên cứu một số hiện tượng kỳ dị mà khoa học không giải thích được, ví dụ như việc cậu có thể nhìn thấy người chết.”
Lâm Miểu nói đến đây cố ý dừng lại một chút, anh ta giương mắt nhìn mặt Viên Mục Dã thì phát hiện ánh mắt cậu hơi lấp lóe, dường như bắt đầu có hứng thú…
Lâm Miểu nói tiếp: “Loại năng lực này của cậu có thể gọi là lực lượng, hay còn gọi là ‘Từ trường tư duy’, là nội dung quan trọng nhất mà cha tôi nghiên cứu năm đó. Lúc đấy nhờ có cậu nên cha tôi mới chính thức xác nhận có tồn tại từ trường tư duy. Nhưng nghiên cứu chỉ chứng minh được cậu có thể đọc từ trường tư duy của người chết lưu lại tại một số hoàn cảnh đặc biệt, nếu như tiếp tục nghiên cứu sẽ có thể phát hiện, loại năng lượng này thật ra mạnh mẽ và dày đặc hơn so với ông ấy tưởng nhiều.”
“Có nghĩa là gì?” Viên Mục Dã không nhịn được mà hỏi tiếp.
Lâm Miểu thấy Viên Mục Dã có phản ứng, bèn kéo một ngăn tủ bên cạnh rồi lấy ra một tập tài liệu đưa cho Viên Mục Dã: “Cậu nhìn xem có biết người này không?”
Viên Mục Dã cầm cặp tài liệu rồi mở ra xem, cậu phát hiện có một tờ giấy chứng nhận dài khoảng 70 centimet kẹp trong đó… Có lẽ khuôn mặt này hơi xa lạ đối với Viên Mục Dã, nhưng cặp mắt phượng dài hẹp đó lại khiến cậu cả đời khó quên.
“Người này là ai? Làm thể nào để tìm hắn?” Viên Mục Dã vội vàng hỏi.
Lâm Miểu tiếc nuối nói: “Tôi cũng không biết thân phận thật sự của người này, hơn nữa không thể nào tìm được hắn, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, cái hắn dùng để hại chết bạn cậu chính là từ trường tư duy thăng cấp. Cũng chính là lợi dụng từ trường tư duy mạnh hơn để ảnh hưởng đến từ trường của người khác, từ đó có thể điều khiển người ta răm rắp nghe lời.”
Viên Mục Dã nhìn chăm chú vào người trong ảnh rồi hỏi: “Nếu anh đã không tra được thân phận thật sự của hắn, vậy làm thế nào có được tấm ảnh này?”
Lâm Miểu suy nghĩ rồi trả lời: “Ngoại trừ tấm ảnh này là do hắn tự chụp, sau khi hắn nhập cảnh thì toàn dùng tư liệu giả.”
“Ý của anh là hiện giờ hắn không còn ở trong nước?” Viên Mục Dã đưa ra nghi vấn.
Lâm Miểu gật đầu: “Đúng, bây giờ hắn không còn ở trong nước, mà tôi lại không tra được hắn đã đi nước nào, Tiểu Viên, tôi biết cậu rất muốn bắt hắn, nhưng với năng lực bây giờ của cậu mà gặp lại hắn, thì kết cục của cậu cũng chỉ có thể giống cô gái đó mà thôi… Đêm hôm đó, lúc gặp hắn, cơ thể của cậu có phản ứng gì không?”
Viên Mục Dã nghe vậy thì nhắm mắt, sau đó nhớ lại lúc cửa thang máy mở ra rồi từ từ nói với Lâm Miểu: “Đầu tiên tôi ngửi thấy một mùi thảo dược nhè nhẹ, sau đó cảm thấy trong đầu có một tiếng vang.”
Lâm Miểu thở dài: “Xem ra lúc đó hắn cũng muốn ảnh hưởng đến từ trường của cậu nhưng không thành công. Hoặc có thể nói, lúc đó hắn không muốn gϊếŧ cậu nên cậu mới tránh được một kiếp. Tiểu Viên, nếu cậu muốn tự tay bắt được kẻ này, cậu nhất định phải làm cho mình mạnh mẽ đến mức có thể chống lại hắn, nếu không khi có cơ hội gặp lại, cậu cũng chỉ có thể bỏ qua như lần trước mà thôi.”
Mấy câu nói này của Lâm Miểu mới thật sự đi vào lòng Viên Mục Dã, cậu biết Lâm Miểu nói đúng, mặc dù lực lượng của Viên Mục Dã mạnh hơn so với người bình thường, nhưng vẫn kém hơn nhiều người đàn ông mắt phượng kia. Bảo sao cha mẹ Lý Tử Y biết sự thật mà vẫn không dám nói ra, bởi vì người có được sức mạnh như vậy thật đáng sợ, đơn giản là không có gì có thể trói buộc hắn.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã giương mắt nhìn Lâm Miểu và hỏi: “Tổ chức của anh chỉ có hai người?”
“Dĩ nhiên là không! Hôm nay bọn họ đều đã ra ngoài điều tra vụ án, chỉ có Trương Khai ở nhà trực ban. Bình thường tôi cũng không hay về đây, vì hôm nay có cậu tới nên tôi mới cố ý quay về.” Lâm Miểu vừa cười vừa giải thích
Viên Mục Dã lập tức hỏi: “Vụ án? Vụ án gì? Ở đây đâu phải cơ quan chấp pháp, có quyền được phá án sao?” s1apihd.com
Lâm Miểu cười khoát tay: “Tôi nói vụ án này không giống với những vụ án trước đây của cậu đâu, nói chung là cậu có thể yên tâm, việc hoạt động của chúng ta hoàn toàn hợp pháp, cậu không cần lo mình rơi vào tổ chức phi pháp nào đó.”
Lâm Miểu nói đến đây thì cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Lát nữa tôi phải bay đi Tokyo để tham gia hội nghị nghiên cứu quốc tế về thần kinh, sáng mai mười giờ cậu đến đây, lúc đó Trương Khai sẽ giới thiệu tình huống ở chỗ này cho cậu.”
Viên Mục Dã sững ra: “Tôi còn chưa đồng ý đến đây làm việc mà? Hơn nữa, kể cả khi tôi muốn đến, cũng phải từ chức bên công ty bảo vệ kia đã chứ?”
Không ngờ Lâm Miểu nghe xong lại vừa cười vừa nói: “Ánh mắt của cậu đã cho tôi đáp án rồi, tôi biết cậu nhất định sẽ gia nhập với chúng tôi. Cậu cũng không cần lo bên phía bên công ty bảo vệ, tôi cũng quen biết với tổng giám đốc Đường, để tôi nói thẳng với anh ta là được.”