Chương 33 VỤ VIỆC BẤT NGỜ
Viên Mục Dã không ngờ Đinh Nhất sẽ để lại thứ này, may là cậu không ném cái vòng cổ bẩn của Kim Bảo đi, nếu không trên đó còn có mật mã cơ, cho dù là ai nhặt được đều có thể rút tiền ra.
Hơn nữa, với cá tính của Đinh Nhất, chắc anh ta sẽ không nhắc lại việc này. Đến lúc đó một người thì cho rằng Viên Mục Dã nhìn thấy thẻ, mà người kia lại chẳng hề biết việc này, chỉ có mình Kim Bảo biết hết lại không thể nói tiếng người… Viên Mục Dã ngẫm lại rồi cảm thấy “cần cù chăm lo việc nhà” vẫn có chỗ lợi.
Buổi chiều, Viên Mục Dã tìm máy ATM kiểm tra thử, ai ngờ trong thẻ có đến hơn một trăm nghìn nhân dân tệ. Cậu không khỏi kính nể Kim Bảo ở phía sau, không ngờ bữa cơm cho một con chó mà còn tốt hơn cả mình!!
Về đến nhà rồi, Viên Mục Dã bắt đầu ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình. Trước kia thật sự cậu chưa từng nghĩ tới việc đời này còn có thể làm nghề khác. Nhưng cậu còn trẻ, vẫn phải sống, không thể vì chịu cú sốc một lần rồi từ đây không gượng dậy nổi. Có điều với năng lực của cậu, làm bảo vệ quả là người tài không được trọng dụng. Nghĩ mãi, cuối cùng Viên Mục Dã nhắm đến một vài công ty bảo vệ chuyên nghiệp hơn.
Sau khi xác định đúng việc mình có thể làm, những điều tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đầu tiên cậu làm một bản sơ yếu lý lịch cho mình, trong sơ yếu lý lịch cậu không e dè nói rõ rằng mình đã từng là một sĩ quan cảnh sát và lý do từ chức.
Bởi vì trong mắt Viên Mục Dã, nếu mình cố tình giấu giếm chuyện này, thì sau này cậu sẽ phải thêu dệt thêm nhiều lời nói dối hơn vì câu nói dối đó… Với tính cách của Viên Mục Dã, chắc chắn cậu không làm được chuyện như thế.
Chỉnh đốn lại tâm trạng xong, quả nhiên Viên Mục Dã tự tin hơn nhiều. Cậu nộp liên tiếp mấy bản sơ yếu lý lịch, cuối cùng có một công ty bảo vệ tên Bảo Vệ Cấp Cao gửi thư mời cậu đến phỏng vấn. Trước kia Viên Mục Dã từng nghe nói một vài chuyện của công ty này, đây là một công ty chuyên về các dịch vụ bảo vệ cao cấp như bảo vệ đặc biệt và vệ sĩ riêng.
Giám đốc nhân sự của đối phương rất hài lòng với lý lịch cá nhân của Viên Mục Dã nên vòng phỏng vấn trôi qua chẳng mất sức là bao. Nhưng sau đó Viên Mục Dã mới biết được, trước đây ông chủ của công ty bảo vệ này cũng là sĩ quan cảnh sát, mà anh ta và đội trưởng Từ Lệ của đội 6 còn là bạn nối khố chơi chung từ nhỏ đến lớn… Nói cách khác Viên Mục Dã có thể được công ty này tuyển hoàn toàn là nhờ vào mặt mũi của Từ Lệ.
Mặc dù sau khi biết chuyện này, trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ, nhưng qua sự việc này cậu cũng hiểu một vài đạo lý của đời người, cậu biết trước kia cách mình cư xử có lẽ thật sự có vấn đề.
Những ngày tháng chính thức làm việc nhẹ nhàng hơn Viên Mục Dã tưởng tượng rất nhiều. Mặc dù bên ngoài tên tuổi của công ty họ rất nổi, nhưng công việc làm ăn thật sự thật ra là việc bảo vệ các ngôi sao.
Mà với Viên Mục Dã, cái gọi là bảo vệ ngôi sao cũng chỉ là duy trì trật tự ở hiện trường, phòng ngừa fans tiến lại gần idol của mình quá, đối phó một vài việc đột ngột xảy ra gì đấy… Ở trong mắt cậu, những công việc đó chẳng qua là ăn mặc dữ dằn một chút, sau đó làm bộ làm tịch thôi!
Mãi cho đến một lần họ nhận được việc bảo vệ một địa điểm hội nghị, cuộc đời của Viên Mục Dã mới xem như bước vào một lĩnh vực khác hoàn toàn mới…
Đó là một hội nghị đàm phán mua bán của một công ty khoa học kỹ thuật. Bởi vì những người tới đây đều là tổng giám đốc của các công ty nổi tiếng quốc tế và các tài năng trong lĩnh vực công nghệ cao, cho nên bên tổ chức mời công ty Bảo Vệ Cấp Cao của Viên Mục Dã chịu trách nhiệm tất cả các công tác bảo vệ nơi diễn ra sự kiện.
Ban đầu, khi đội của Viên Mục Dã đến nơi, họ cũng không cảm thấy công việc này có gì khó khăn, bởi vì hoàn cảnh của nơi đó cũng không phức tạp, mỗi người tham gia hội nghị đều sẽ phải đưa ra một thiệp mời điện tử.
Lúc ấy bọn họ nhận được thông báo rằng ai không có thiệp mời điện tử này đều không được vào, cho nên đội của Viên Mục Dã đã chia thành hai nhóm, một nhóm chịu trách nhiệm về công tác an ninh bên ngoài hội trường, còn một nhóm khác chịu trách nhiệm duy trì trật tự bên trong hội trường và xử lý một vài việc xảy ra đột ngột.
Viên Mục Dã làm việc hơn một tháng rồi nên đã quen với những công việc đó, mà lần này cậu được phân vào nhóm phụ trách bên trong.
Địa điểm tổ chức hoạt động là ở hội trường rộng 500 mét vuông trên tầng bảy của công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Hoài Bắc. Tất cả những người tham gia qua cửa kiểm tra an ninh đầu tiên có thể đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng bảy.
Nói cách khác, đội của Viên Mục Dã chỉ cần bảo vệ lối vào an toàn, không cho bất cứ người linh tinh nào vào hội trường là sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Nhưng mọi thứ không phải là tuyệt đối. Ngay khi Viên Mục Dã cho rằng công việc tối nay sắp hoàn thành thuận lợi, thì bỗng xảy ra một chuyện khiến chẳng ai ngờ tới.
Lúc ấy hội nghị đã sắp kết thúc, chủ trì của hội nghị mời người tổ chức hội nghị là tổng giám đốc Mạnh Hoài Bắc của công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Hoài Bắc lên phát biểu. Ai ngờ khi ông Mạnh nói đến đoạn công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Hoài Bắc cố gắng đặt con người lên hàng đầu, nâng cao phúc lợi cho nhân viên, để nhân viên không phải lo lắng về việc điều trị y tế và dưỡng lão sau này, đột nhiên có một người đàn ông ngồi dưới sân khấu chạy nhanh lên bục phát biểu.
Lúc ấy, hai đồng nghiệp của Viên Mục Dã đứng ở ngay dưới sân khấu, trước bục phát biểu, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, bọn họ còn tưởng rằng đây là tiết mục đặc biệt gì đó nên không lên sân khấu ngăn cản.
Ai biết đâu người này vừa đi lên là đẩy Mạnh Hoài Bắc lùi lại, tự mình nói vào micro: “Đặt con người lên hàng đầu cái chó má gì, mẹ nó toàn là vô nghĩa! Tôi muốn hỏi thử ông Mạnh, tại sao ông không nhắc đến chuyện giảm biên chế diện rộng nửa năm trước? Còn nữa, tại sao ông không nhắc đến Lữ Thừa Chí nhảy xuống từ sân thượng công ty một tháng trước?! Nói xem tại sao chú ấy lại nhảy lầu tự tử?!”
Lúc này hai đồng nghiệp của Viên Mục Dã mới nhận thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề. Vì thế bọn họ lập tức lên sân khấu hòng bắt người nọ lại. Kết quả là, bọn họ vừa chuẩn bị hành động, người nọ đã ghì chặt lấy Mạnh Hoài Bắc đang ngẩn ra ở bên cạnh, sau đó kéo áo khoác của mình ra và để lộ thứ nhìn như một vòng pháo: “Trên người tôi có buộc TNT có thể nổ tung cả tòa nhà. Nếu các người không muốn chết thì đừng ai nhúc nhích!!” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Mọi người ở dưới sân khấu vừa nghe nói trên người người đàn ông kia có buộc thuốc nổ, tất cả đều lập tức hoảng sợ, không biết nên làm như thế nào cho phải. Lúc này, một đội viên trong đội của Viên Mục Dã tên Lý Thông cao giọng nói với người nọ: “Anh đừng làm việc ngu ngốc, anh muốn gì có thể nói ra, mọi chuyện mới có thể giải quyết được!”
Người đàn ông kia cười lạnh: “Tôi muốn gì ư? Vậy cậu có thể hỏi thử ông Mạnh xem tôi muốn cái gì?”
Cùng lúc đó, Mạnh Hoài Bắc bị hắn siết cổ cũng nhận ra người kia là ai. Hóa ra người này là Tào Đức Dũng, nhân viên bộ phận kỹ thuật của công ty họ, vừa mới bị công ty sa thải mấy ngày trước vì chuyện gì đó.
“Tào… Tào Đức Dũng, chuyện gì cũng từ từ, anh làm như vậy thật không đáng!” Mạnh Hoài Bắc run giọng nói.
“Ông Mạnh, lúc này ông đã nhớ đến việc hỏi tôi muốn cái gì rồi à? Hỏi sớm thì làm gì đến nỗi!! Mong muốn… đúng là tôi có một mong muốn, đó là ông lên đường cùng với tôi!!” Vẻ mặt của Tào Đức Dũng vặn vẹo.