Chương 28 SƯƠNG MÙ TRÙNG TRÙNG
“Cảnh... cảnh sát Viên, xin... xin lỗi. Tôi... tôi...”
Viên Mục Dã thấy Lý Tử Y nói năng khó khăn như vậy, cậu thật sự không đành lòng nghe tiếp, nên khẽ nói với cô ấy: “Tử Y… Cô đừng nói nữa, xe cứu thương sẽ đến ngay, tôi cùng đến bệnh viện với cô!”
Nghe vậy, mắt Lý Tử Y hơi khép lại như muốn gom góp một ít sức, một lát sau cô ấy lại túm chặt lấy Viên Mục Dã bằng bàn tay phải đã biến hình của mình và nói: “Bọn họ… Là bọn họ đã… hại tôi!!”
Lý Tử Y dùng hết chút sức lực cuối cùng để nói hết rồi trợn trừng mắt tắt thở.
Vụ việc xảy ra quá đột ngột. Trước khi tới, Viên Mục Dã đã nghĩ tới hàng trăm nghìn khả năng, chỉ không nghĩ tới việc cô gái Lý Tử Y này sẽ mất mạng vì thế!!
Trong lúc nhất thời trong lòng Viên Mục Dã bị sự đau thương lớn lao bao phủ. Cậu biết Lý Tử Y thích mình, nhưng đến chết cô ấy cũng chưa thể chờ được Viên Mục Dã nói vài lời gần gũi với mình.
Lúc này Viên Mục Dã thấy trên người Lý Tử Y chỉ mặc một cái váy ngủ bằng vải cotton, cực kỳ phong phanh trong một ngày cuối thu hiu quạnh thế này. Cậu thật sự không đành lòng nhìn cô bé này mặc ít như vậy để lên đường, nên từ từ cởϊ áσ khoác ra đắp lên người cô ấy.
Nhưng tiếp đó Viên Mục Dã lại cảm thấy cô ấy nằm dưới nền đất như vậy cũng không thoải mái, xi măng vừa cứng vừa lạnh, cô ấy nằm trên đó đáng thương quá. Vì vậy, Viên Mục Dã ôm cơ thể đã ngã không còn hình người của cô vào lòng…
Sau một lúc, xe cảnh sát hụ còi chạy đến như bay, một chiếc xe cứu thương 120 theo sát đằng sau. Chuyện sau đó Viên Mục Dã chẳng có ấn tượng gì. Cậu chỉ nhớ rõ cuối cùng mình bị hai đồng nghiệp kéo mạnh đi…
Trong phòng tạm giam của cục cảnh sát thủ đô, Viên Mục Dã ngồi trong một góc với toàn thân đầy vết máu. Đến bây giờ cậu vẫn không nghĩ ra, sao Lý Tử Y lại nhảy từ cửa sổ tầng 17 xuống chứ? Đừng nói là cậu, ngay cả cha mẹ Lý Tử Y và cả dư luận các giới trong xã hội cũng đều cho rằng cái chết của Lý Tử Y dường như ngập mùi âm mưu.
Lúc này cửa phòng tạm giam được mở ra, một hình bóng quen thuộc bước vào. Đầu tiên anh ta khẽ gọi “Tiểu Viên?”, nhưng Viên Mục Dã ngồi yên ở trong góc lại không có bất cứ phản ứng gì.
Chẳng còn cách nào, người nọ lại đi tới bên cạnh Viên Mục Dã rồi nhẹ nhàng vỗ vai cậu: “Tiểu Viên?”
Lúc này đây Viên Mục Dã mới có phản ứng. Cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn người đi vào, giọng nói cậu nghẹn ngào: “Đội trưởng Từ, sao anh lại tới đây?”
Từ Lệ khẽ than thở: “Lão Lưu cũng muốn đến, nhưng cục trưởng nói cậu là người của đội anh ta, theo quy định anh ta phải tránh sự nghi ngờ, vì vậy tôi tới đây.”
“Ờ…” Viên Mục Dã gật đầu, sau đó không nói nữa.
Từ Lệ xoay người nói với lính gác ngoài cửa: “Đồng chí, phiền cậu rót cho tôi một ly nước ấm được không?”
Cậu lính gác kia hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được, anh đợi một lát.”
Viên Mục Dã uống một hớp nước ấm, cảm giác của cơ thể mới hồi phục một chút. Sau đó cậu nhận ra lúc này mình đang ở trong phòng tạm giam của cục.
“Tôi…” Viên Mục Dã vừa định há miệng nói chuyện, lại chợt cảm thấy cổ họng hơi đau, vì thế cậu ho nhẹ rồi nhìn về phía Từ Lệ: “Tại sao tôi lại ở đây?”
Từ Lệ đáp với vẻ mặt nghiêm túc: “Trước hết cậu đừng hỏi tôi tại sao mình lại ở đây. Tiểu Viên, bây giờ cậu phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi!”
Cuối cùng Viên Mục Dã đã nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy cậu gật đầu nói: “Được, anh hỏi đi…”
Từ Lệ: “Tại sao cậu lại xuất hiện ở khách sạn đó?”
“Tôi nhận được tin nhắn của Lý Tử Y, là cô ấy hẹn gặp tôi ở đó…”
Tiếp đó Viên Mục Dã nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó một cách kỹ càng tỉ mỉ. Sau khi Từ Lệ nghe xong, sắc mặt anh ta trở nên nặng nề lạ thường, dường như đang phân tích lời Viên Mục Dã nói là thật hay giả.
Một lát sau, Viên Mục Dã như nhớ ra điều gì đó, cậu bật hỏi: “Đội trưởng Từ, Lý Tử Y… cô ấy…”
Từ Lệ thở dài nói: “Đã lúc này rồi cậu còn nghĩ đến cô ta? Cha mẹ cô ta đã nhận xác về rồi, hơn nữa bọn họ từ chối yêu cầu khám nghiệm tử thi của cảnh sát.”
“Lý Tử Y chết không rõ ràng. Bọn họ làm cha mẹ kiểu gì vậy?” Viên Mục Dã đột nhiên kích động nói.
Hai lính gác luôn canh giữ ở cửa nghe tiếng lập tức vọt vào. Từ Lệ thấy thế vội xoay người nói với bọn họ: “Không sao, không sao…”
Đầu tiên hai người liếc nhìn Viên Mục Dã mà không yên tâm lắm, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Từ Lệ mới tức giận nói với Viên Mục Dã: “Ông cố ơi, chúng ta có thể nói nhỏ một chút không? Cậu cho rằng đây là phòng nghỉ của đội 4 các cậu chắc?! Nói thật cho cậu biết, bây giờ chuyện của cậu hơi khó giải quyết. Cha mẹ của Lý Tử Y vẫn cắn chặt lấy cậu không bỏ, khăng khăng nói là cậu hại chết con gái bọn họ!”
“Thế thì bọn họ nên đồng ý khám nghiệm tử thi chứ không phải nhận xác con gái về ngay bây giờ!” Viên Mục Dã gằn giọng.
Từ Lệ bóp mạnh vai Viên Mục Dã: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý. Kết quả cuối cùng của chuyện này có thể sẽ khiến cậu gánh tội danh không làm tròn trách nhiệm.”
Viên Mục Dã hừ lạnh đáp: “Mặc kệ, dù sao tôi cũng không thẹn với lương tâm. Nhưng mà đội trưởng Từ, cái chết của Lý Tử Y không đơn giản. Tôi không tin cô ấy tự tử, cô ấy cũng sẽ không tự tử!”
Từ Lệ vỗ vai cậu và nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá. Tối hôm nay cậu nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói sau! Thằng nhóc nhà cậu cũng đừng có áp lực quá. Thật ra chúng ta đều biết cái chết của Lý Tử Y không phải là trách nhiệm của cậu. Cứ giao cho chúng tôi những chuyện còn lại đi. Cho dù… cho dù đến cuối cùng cũng không điều tra ra chân tướng việc Lý Tử Y tự tử, nhưng ít nhất chúng ta phải nghĩ cách giúp cậu thoát ra!”
Từ Lệ đi rồi, đầu Viên Mục Dã cứ đau ong ong mãi. Cậu không nghĩ ra tại sao một vụ án sắp sửa “kết thúc” mà lại trở nên mờ mịt trùng trùng thế này? Viên Mục Dã biết ngay từ đầu phương hướng điều tra của mình chắc chắn không sai. Lý Tử Y không nói sai, mấy người Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu ngồi tù cũng không oan.
Nhưng câu cuối cùng Lý Tử Y nói với cậu, đến bây giờ cậu hãy còn thấy như mới xảy ra. Cô ấy nói là: “Bọn họ hại tôi”! Cái từ bọn họ này là chỉ ai? Nhóm Cung Siêu ư? Nhưng bây giờ bọn họ ắt hẳn vẫn còn đang bị giam, không thể ra ngoài hại chết Lý Tử Y được!
Nhưng không phải bọn họ thì là ai đây? Lý Tử Y là nhân chứng quan trọng của vụ án. Đúng là nhờ có lời khai của cô ấy mà cuối cùng những người này mới bị pháp luật trừng phạt. Nếu Lý Tử Y chết, đám Cung Siêu sẽ là người hưởng lợi trực tiếp!
Do đó, cho dù “bọn họ” hại chết Lý Tử Y không phải đám Cung Siêu thì cũng không thoát khỏi có quan hệ với chúng! Ví dụ như người cha có tiền vừa mới về nước của Cung Siêu! Chính bởi vì sự xuất hiện của ông ta, vụ án bộ xương nữ mới gặp lối ngoặt, tất cả đám người kia mới có thể phản cung ngay tại tòa!