Chương 23 ĐIỂM MẤU CHỐT
Loại người này gϊếŧ người như ngóe, đồng thời rất thích hưởng thụ quá trình phạm tội của mình, thậm chí phần lớn thời gian đều là gϊếŧ chóc vì sở thích... Mấy năm gần đây trình độ kỹ thuật trong điều tra phá án được nâng cao, nên ít khi xuất hiện án gϊếŧ người liên hoàn, hai vụ án mà Viên Mục Dã phá lần trước cũng là những vụ án cũ. Mà gã đàn ông mặc áo khoác kia lại khiến cậu có cảm giác này, thậm chí cậu còn cảm thấy đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Quá giờ tan sở Tiểu Tống mới mang theo mẫu ADN của chú Tôn về cục, nếu không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn... Chậm nhất là ngày mai, thân phận thực sự của bộ xương nữ kia sẽ được phơi bày.
Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên trong “Vạn lý trường chinh”, mà bước khó nhất chính là làm thế nào để mấy “đứa trẻ hư đốn” kia quay về nước chịu thẩm vấn, nếu không cho dù có chứng cứ từ Lý Tử Y thì cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ đến Lý Tử Y, Viên Mục Dã vẫn không yên tâm cho lắm, cậu gửi cho cô ấy một tin nhắn trên WeChat: “Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, không được suy nghĩ linh tinh, có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”
Một lát sau, Lý Tử Y trả lời: “Được, cảm ơn anh. À... tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Viên Mục Dã tưởng là Lý Tử Y muốn hỏi chuyện liên quan đến vụ án nên vội vàng nhắn lại: “Đương nhiên, cô hỏi đi.”
Không ngờ Lý Tử Y im lặng một lúc mới nói: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi có thể giữ liên lạc với anh không?”
Đọc câu trả lời của Lý Tử Y, Viên Mục Dã hơi suy nghĩ, cậu không phải là gỗ, đương nhiên biết ý nghĩa trong câu nói của cô gái này... Thật ra, Viên Mục Dã cũng không ghét Lý Tử Y, bởi vì xét trên các phương diện thì cô ấy vẫn là một cô gái tốt.
Mặc dù cô ấy cũng có trách nhiệm với cái chết năm đó của Tôn Lôi Lôi, nhưng lúc đó cô ấy không thể biết được sự việc cuối cùng lại diễn ra như vậy. Hơn nữa, suốt bao nhiêu năm nay cô ấy luôn bị chuyện này dằn vặt, đây cũng là cái giá phải trả cho lựa chọn sai lầm của mình lúc trước.
Nhưng Viên Mục Dã cũng biết, mình không giống như những người khác, sở dĩ cậu không dám tùy tiện bắt đầu một đoạn tình cảm nào... chính là vì sợ rằng đến cuối cùng không thể đơm hoa kết trái. Bởi vậy cậu thận trọng nói với Lý Tử Y: “Đương nhiên là có thể, cô là một cô gái hiền lành tốt bụng, có thể trở thành bạn của cô tôi rất vui.”
Vài giây sau cậu nhận được tin nhắn trả lời của Lý Tử Y: “Nếu như tôi không muốn chỉ là một người bạn bình thường của anh thì sao?”
Trên phương diện tình cảm Viên Mục Dã luôn có ý trốn tránh, có lúc cậu thà rằng dồn hết tinh thần lên công việc còn hơn tốn thời gian trên phương diện tình cảm. Có lẽ nguyên nhân bởi vì những chuyện cậu đã trải qua khi còn nhỏ... mới khiến cậu không còn tin tưởng tình cảm giữa con người với con người là bền chặt?
Nếu như Lý Tử Y không liên quan đến vụ án, Viên Mục Dã chắc chắn sẽ không cân nhắc đến chuyện này, nhưng hiện giờ là thời điểm cô ấy đang yếu đuối nhất, cho nên Viên Mục Dã không thể từ chối quá thẳng thừng.
“Thật ra cô chưa hiểu rõ về tôi, tôi thực sự và tôi trong mắt cô chưa hẳn là một người... Nếu cô thực sự muốn tìm hiểu con người thật của tôi, chúng ta trước hết hãy bắt đầu từ tình bạn, được không?” Viên Mục Dã châm chước lời nói.
Mấy câu này cậu nói rất mập mờ, bởi vì cậu cảm thấy trên đời này không có bao nhiêu cô gái có thể chịu được tính tình cổ quái của cậu, lại còn ngày đêm làm tăng ca, không bao lâu sau sẽ chọn cách chia tay. Mà sở dĩ cậu nói vậy chủ yếu là vì không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trạng của Lý Tử Y, để cô ấy có thể tiếp tục tin tưởng mình mà thôi.
Sau khi đặt điện thoại di động xuống, Viên Mục Dã nhẹ nhàng thở dài một hơi, cậu càng khắc sâu suy nghĩ mình quả nhiên không thích hợp với việc xử lý mấy chuyện tình cảm, xem ra chờ sau khi vụ án này kết thúc, cậu nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Lý Tử Y mới được...
Buổi chiều ngày hôm sau đã có kết quả đối chiếu, mặc dù không thể xác định trăm phần trăm nạn nhân là Tôn Lôi Lôi, nhưng lại có thể xác định nạn nhân có quan hệ huyết thống với chú Tôn, như vậy có thể gián tiếp nhận định nạn nhân chính là Tôn Lôi Lôi. Viên Mục Dã hưng phấn gọi điện thông báo tiến triển của vụ án cho đội trưởng Lưu, không ngờ đội trưởng Lưu nghe xong lại dội cho cậu một gáo nước lạnh.
“Cậu đã nghĩ đến việc làm sao đưa được những người kia về nước chưa? Năm đó sở dĩ bọn họ cùng nhau xuất ngoại chính là vì sợ sự việc bại lộ... Bây giờ Internet phát triển như vậy, khó chắc chắn được những người đó không ai biết rằng thi thể đã bị cảnh sát phát hiện ra! Nếu cậu là một người trong bọn họ, cậu có quay về tìm chết không?” Đội trưởng Lưu nói thẳng ra luôn.
Viên Mục Dã im lặng, đội trưởng Lưu thấy cậu không nói gì, bèn tiếp tục: “Cậu có thể điều tra ra thân phận của nạn nhân đã rất lợi hại rồi, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý, vụ án này chắc chắn phải đánh lâu dài, nếu như tôi là cậu thì tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ xem làm thế nào để bọn họ buông bỏ cảnh giác, an tâm về nước?”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng tốt đẹp của Viên Mục Dã lập tức tan biến, cậu biết những lời đội trưởng Lưu nói đều có lý, nếu như muốn bọn họ về nước, nhất định phải xóa được sự lo lắng trong lòng bọn họ đã. Bạn đang đọc truyện tại s1apihd.com
Nhưng làm thế nào mới có thể xóa được điều đó? Cũng không thể đợi thêm mấy lần ba năm, năm năm nữa? Mặc dù Viên Mục Dã biết vụ án này phải trường kỳ kháng chiến, nhưng cậu cũng không muốn kéo dài quá lâu!
Nghĩ đi nghĩ lại, Viên Mục Dã nghĩ ra một ý kiến to gan, đó chính là để Lý Tử Y chủ động liên hệ với mấy người kia, nhất là Cung Siêu! Nói cho cậu ta biết vì cảnh sát không có cách nào điều tra ra được thân phận nạn nhân, cuối cùng đành đưa vụ án vào danh sách vụ án chờ điều tra, không tiếp tục điều tra nữa... Với tình cảm Cung Siêu dành cho Lý Tử Y nhất định sẽ tin lời cô ấy nói!
Mà phía cảnh sát để chứng thực lời Lý Tử Y nói, cũng có thể phát một thông cáo trên website của văn phòng cảnh sát, đưa những thông tin cơ bản của thi thể kia thông cáo ra ngoài, cũng nói rõ nếu trong thời gian quy định không có người đến nhận, thi thể nạn nhân sẽ bị hỏa táng.
Đương nhiên trên thông cáo này sẽ không nói rõ đây là thi thể của nữ giới chết trong trường trung học số 25, mà chỉ miêu tả chi tiết bề ngoài, ví dụ như kẹp tóc trên thi thể... Bởi vì năm đó những người kia đều biết chi tiết này, cho nên chỉ cần bọn họ đọc được thông cáo này, nhất định sẽ tin lời Lý Tử Y nói là thật.
Bước thứ hai chính là liên hệ với nhân viên nhà trường, để bọn họ phát thư mời cựu học sinh quay về tựu trường trong ngày thành lập trường năm nay, hy vọng bọn họ sẽ quay về thăm lại trường cũ. Mấy người kia từ sau khi rời đi năm đó vẫn chưa từng quay trở lại, Viên Mục Dã không tin bọn họ không muốn về nhà!
Nhưng kế hoạch này có hai điểm mấu chốt nhất định phải nắm được, thứ nhất chính là thuyết phục Lý Tử Y, để cô ấy ra mặt liên hệ với Cung Siêu; thứ hai là thuyết phục Cục phó Dương đăng thông cáo của cảnh sát. Hai việc này thiếu một việc nào cũng không được, chỉ cần một cái không thành, thì chuyện này sẽ rất khó hoàn thành.
Phía Cục phó Dương, Viên Mục Dã không quá lo lắng, vì tháng nào cảnh sát cũng phát thông cáo loại này, chủ yếu là thông báo những thi thể vô danh, cho nên trong thông cáo có lẫn một tin giả cũng không ai phát hiện ra, dù sao cũng không có ai thực sự đến nhận thi thể của Tôn Lôi Lôi.