Chương 21 LINH VẬT
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không thể nào! Nếu như nạn nhân từng bị giam giữ ở đó thì chắc chắn sẽ còn dấu vết của nghi phạm để lại.”
Từ Lệ hừ nhẹ: “Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như thế, nhưng đồng nghiệp bên tổ kỹ thuật đã kiểm tra ba bốn lần, ngoại trừ dấu vết của Mã Bách Xuyên thì không còn dấu vết nào chứng tỏ có người khác ở đó.”
“Cho nên?” Viên Mục Dã tiếp lời.
Từ Lệ cười gian xảo: “Cho nên mới muốn nhờ cậu đi cùng tôi qua đó xem hiện trường một chút... Biết đâu cậu có thể phát hiện ra manh mối gì đó mà chúng tôi không nhìn ra?”
Danh xưng “Linh vật phá án” của Viên Mục Dã không phải kiểu có danh mà không có thực, cho dù là bản án rơi vào tình huống bí đến thế nào chỉ cần mượn cậu đi mấy hôm là có thể “mời được nhân chứng ra phá án”!
Nhưng hiện giờ vụ án trong tay Viên Mục Dã cũng đang vào thời điểm khó khăn, cho nên cậu cũng không muốn đến đội 6 làm linh vật! Lúc trước có đội trưởng Lưu ở nhà, mỗi lần có chuyện thế này anh ấy đều thẳng thắn từ chối hộ Viên Mục Dã, nhưng hôm nay đội trưởng Lưu không ở đây, đồng chí Tiểu Viên cũng không tiện từ chối Từ Lệ.
“Vậy... Được thôi, nhưng mà nói thật với đội trưởng Từ, bây giờ thì tôi có thời gian, nhưng đến khi nhóm Tiểu Tống từ huyện ủy quay về thì tôi thực sự không còn thời gian nữa!” Viên Mục Dã cố ý nói rõ.
Cậu làm sao biết được Từ Lệ đang chờ chính là câu này, trước đó có lão hồ ly Lưu Quang Vũ ở đây, Từ Lệ không thể mời nổi Viên Mục Dã! Bởi vì bình thường chuyện cầu người đi hỗ trợ đều là mượn riêng, chứ không có chuyện công khai đi mượn người, cho nên mỗi lần Lưu Quang Vũ cố ý đánh thái cực với Từ Lệ, không cho mượn người, Từ Lệ cũng chẳng làm gì được.
Nhưng hôm nay Lưu Quang Vũ đi phá án ở ngoài, chỉ còn một mình thỏ trắng Viên Mục Dã ở lại trông nhà, con sói Từ Lệ lừa cậu không phải dễ như trở bàn tay sao?
Không ngờ, khi Viên Mục Dã đang ngơ ngẩn leo lên xe của đội 6 thì thấy Diệp Dĩ Nguy cũng ngồi trong xe...
Viên Mục Dã ngạc nhiên hỏi: “Pháp y Diệp, sao anh cũng ở đây?”
Diệp Dĩ Nguy xấu hổ cười khẽ: “Đội trưởng Từ muốn tôi đến căn phòng ở gần hiện trường vụ tai nạn xem thử.”
Viên Mục Dã không nhịn được thầm mắng trong lòng: “Lão già Từ Lệ chết tiệt, đúng là tiện tay trộm gà quá nhỉ? Chơi một lần lừa hẳn hai người ngoài đội đi cùng!”
Lúc này Từ Lệ mặt đầy đắc ý ngồi vào xe, sau đó nói với người lái xe tên Tiểu Vương: “Đi đến ngôi nhà gần hiện trường đường cao tốc, hai của quý trong cục này không có nhiều thời gian đâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng mới được!”
Gian phòng trống mà Từ Lệ nói đến nằm cách nơi xảy ra tai nạn trên đường cao tốc không đến tám trăm mét, đó là một gian nhà cấp bốn nhỏ. Chỗ khu nhà này trước đây là một trang trại chăn nuôi không lớn lắm, nhưng sau đó vì gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng mà bị ngừng hoạt động từ cuối năm ngoái, gian nhà nhỏ kia là chỗ ở cho nhân viên trong trại.
Vừa đi vào trong trại chăn nuôi, Viên Mục Dã đã ngửi thấy mùi phân trâu nồng nặc trong không khí... Từ Lệ đi phía trước nói: “Chỗ này đã ngừng hoạt động một năm rồi mà mùi còn nồng nặc thế này, trước khi đóng cửa chắc mười dặm xung quanh đều ngửi thấy mất!”
Viên Mục Dã quay lại nhìn Diệp Dĩ Nguy, thấy lông mày anh ta nhíu lại, anh ta mặc bộ âu phục màu xanh đen không hề thích hợp với nơi này. Viên Mục Dã biết đã là người trong nghề pháp y, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng bệnh nghề nghiệp, nhất là pháp y Bạch, dường như lúc nào anh ta cũng muốn dùng dung dịch oxy già lau sạch từng người tiếp xúc với mình. Cho nên có đôi lúc Viên Mục Dã cũng hiếu kỳ, pháp y Bạch mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, thế lúc giải phẫu xác chết đã phân hủy sẽ làm thế nào?
Đang nghĩ linh tinh, Diệp Dĩ Nguy đi đến bên cạnh cậu nói: “Sao thế? Không quen với mùi ở đây à?”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Khi còn bé, điều kiện gia đình tôi không tốt, cái mùi này thường xuyên xuất hiện trong ký ức tuổi thơ của tôi. Có điều anh... mặc nghiêm túc như thế đi đến hiện trường có phải hơi có lỗi với bộ vét hàng hiệu này không!”
Không ngờ Diệp Dĩ Nguy nghe xong lại tỏ vẻ không vấn đề gì: “Tôi học ở nước ngoài nhiều năm nên đã quen với việc mặc trang phục nghiêm túc rồi, thật ra đúng là tôi rất mẫn cảm, nhưng cũng không phải là không chịu đựng được... Loại mùi kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác thế này đối với nghề của tôi chỉ là chuyện nhỏ.”
Điều này thì Viên Mục Dã không thể phủ nhận, cậu biết Diệp Dĩ Nguy tuyệt đối không khoác lác, dù sao so với mùi của thi thể đã phân hủy, thì mùi phân trâu này có là gì?
Dãy nhà cấp bốn này đã được dán giấy niêm phong, Từ Lệ đi trước bóc giấy niêm phong xuống và nói: “Trong phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng, hai vị cao nhân vào trong xem chút đi!”
Từ Lệ là người tính tình thoải mái, mặc dù là đội trưởng đội 6, nhưng lại không hề kiêu ngạo, rất thích hòa đồng với cấp dưới của mình. Khuyết điểm duy nhất của anh ta chính là quá để ý thắng thua!
Trong công việc anh ta rất thích ganh đua với đội Viên Mục Dã, năm nào cũng so năng suất phá án. Trước đó, năng suất phá án của đội 6 và đội 4 gần như khó phân cao thấp, nhưng từ khi Viên Mục Dã về đội 4 nửa năm trước, chênh lệch giữa hai đội lập tức được kéo xa ra.
Thật ra trước đó Từ Lệ đã nhiều lần nói với Cục phó Dương mình rất thích Viên Mục Dã, muốn cậu đến đội 6 rèn luyện mấy tháng. Viên Mục Dã thì không quan trọng ở đội nào, Cục phó Dương cũng không nói là không được, nhưng Lưu Quang Vũ sống chết không chịu thả người.
Trước khi đi vào, Từ Lệ đưa cho bọn họ mỗi người một đôi túi bọc giày, dù sao đây cũng là hiện trường gây án, nên bọn họ không thể để lại dấu chân trong đó. Sau khi Viên Mục Dã đi vào trong, hiện trường là một gian phòng chưa đến hai mươi mét vuông, đồ đạc trong phòng rất sơ sài, cái cửa sổ duy nhất cũng bị đóng đinh ghim chặt lại.
Người trước đây ở phòng này chắc chắn nghiện thuốc, mùi khói trong phòng này không kém gì mùi phân trâu bên ngoài kia! Ai có thể nghĩ được, một người gia tài trăm triệu như Mã Bách Xuyên trước khi chết lại sống trong một căn phòng thế này.
Trong phòng có một chiếc giường xếp, có điều nhìn lớp bụi bên trên có thể thấy đã lâu không có người nằm lên. Viên Mục Dã đeo găng tay, nhẹ nhàng giũ chăn đệm, xem có đồ gì bị giấu bên trong hay không. Còn Diệp Dĩ Nguy từ khi bước vào đã đứng yên bất động, giống như trong căn phòng này chỗ nào cũng có vi khuẩn vậy.
Viên Mục Dã đi một vòng quanh hiện trường, nơi ít bụi nhất ở đây là quanh một cái ghế! Cậu đi lại gần nhìn kĩ rồi nói: “Chiếc ghế này...”
Từ Lệ gật đầu: “Đồng nghiệp ở tổ kỹ thuật đã thu được ADN của Mã Bách Xuyên trên cái ghế đó, chứng tỏ trước khi chết anh ta vẫn luôn bị trói trên chiếc ghế này.”
Viên Mục Dã đẩy đẩy chiếc ghế: “Chiếc ghế không nặng, không giống làm từ gỗ thật, Mã Bách Xuyên lại cao lớn, một chiếc ghế rách có thể giữ được anh ta sao?”