Chương 13 SỰ KIỆN BẮT NẠT
Đúng lúc này, người đó không hiểu sao lại co cẳng chạy như điên về phía rừng đào, nhưng chỉ chạy được có vài bước đã lảo đảo ngã quay ra đất. Viên Mục Dã lập tức giật mình, cậu thầm nghĩ người này cũng hậu đậu quá đấy! Nhưng khi cậu chạy đến thì lại thấy sắc mặt người đó trông vô cùng khó coi, một tay còn ôm chặt ngực với vẻ mặt rất đau đớn.
Viên Mục Dã lập tức hiểu đối phương đang bị phát tác bệnh tim! Không ngờ lúc cậu muốn đi qua xem xét… Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bác bảo vệ: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát!”
Viên Mục Dã nghe tiếng bèn quay đầu lại, đúng là bác bảo vệ đang đi về phía này.
“Đồng chí cảnh sát, tôi vừa nghĩ lại thì cảm thấy hay là để tôi dẫn cậu đi! Ở đây tối như hũ nút, cậu lại chưa quen với chỗ công trường đó, nhỡ xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì không tốt!” Bác bảo vệ vừa nói vừa đi về phía hiện trường phát hiện vụ án.
Viên Mục Dã nghe xong đang định quay đầu nhìn người trung niên vừa ngã xuống đất kia, nhưng khi nhìn lại thì cậu lập tức sững sờ… Người đó không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cũng may Viên Mục Dã vẫn thường hay nhìn thấy mấy cảnh tượng này, cậu biết ngay là có thể mình vừa nhìn thấy từ trường tư duy của một người nào đó đã chết lưu lại, bảo sao người đó không hề nhìn thấy Viên Mục Dã?
Bác bảo vệ thấy Viên Mục Dã vẫn đứng sững tại chỗ thì giục: “Đi thôi chàng trai! Đang ngẩn người nghĩ gì thế?”
Viên Mục Dã bèn đuổi theo rồi hỏi: “Bác à, mấy năm trước có thầy giáo nào của trường học qua đời không?”
Bác bảo vệ nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: “Mấy năm nay thì không, nhưng mười một năm trước có thầy giáo họ Lý lúc trực ca đêm ở trường đã bị phát tác bệnh tim, khi được phát hiện vào buổi sáng thì ông ấy đã qua đời, hình như chết ở trước tòa nhà thí nghiệm…”
“Sao lại phát hiện chậm như vậy? Lúc đó trong trường học không có người khác sao ạ?” Viên Mục Dã hỏi với vẻ nghi ngờ.
Bác bảo vệ thở dài, đáp: “Thầy giáo Lý cũng là không may, lúc đó đúng vào ngày nghỉ, trong trường học rất ít người, hơn nữa vị trí của tòa nhà thí nghiệm này hơi hẻo lánh, những người tuần tra ban đêm cũng không hay đi về phía này.”
Viên Mục Dã và bác bảo vệ vừa đi vừa nói chuyện, không ngờ vừa mới đi tới chỗ công trường đào được thi thể, điện thoại Viên Mục Dã đột nhiên rung chuông, cậu nhìn thì hóa ra là Cục phó Dương! Cục phó Dương gọi điện cho Viên Mục Dã vào lúc này thì chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra.
Sau khi nối máy, giọng nói của Cục phó Dương hơi nóng nảy: “Tiểu Viên à, mấy ngày qua Tử Y có liên lạc với cậu không?”
Viên Mục Dã bị hỏi mà ngạc nhiên, đúng là Lý Tử Y đã liên hệ với cậu qua WeChat, nhưng Viên Mục Dã đang bận túi bụi với vụ án bộ xương nữ, làm gì có thời gian để ý đến cô ấy, cho nên cậu vẫn chưa hề nhìn mấy tin nhắn mà Lý Tử Y gửi đến.
Viên Mục Dã sắp xếp lại thông tin trong đầu rồi nói: “Cô ấy có gửi cho em vài tin nhắn, nhưng em đang bận điều tra vụ án trong trường trung học số 25 nên vẫn không có thời gian nhắn lại… Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Cục phó Dương nghe vậy thì hơi thất vọng: “Vậy thì thôi! Được rồi, cậu cứ tập trung làm việc đi, nếu như… Anh nói là nếu như Tử Y liên hệ với cậu, cậu bảo nó mau gọi điện về nhà nhé, không biết cô nhóc này xảy ra chuyện gì mà cha mẹ nó mãi vẫn không liên lạc được với nó.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cục phó Dương, Viên Mục Dã ấn mở WeChat, lúc này cậu mới phát hiện Lý Tử Y gửi cho mình đến mười mấy cái tin nhắn, nhưng bởi vì trước đó Viên Mục Dã đã đặt chế độ không làm phiền đối với cô ấy cho nên không chú ý đến những tin nhắn này.
“Cảnh sát Viên, anh có rảnh không, chúng ta có thể gặp nhau không?”
“Cảnh sát Viên, anh vẫn bận à? Tôi nghe nói trong trường trung học số 25 phát hiện một bộ thi thể? Là thật à?”
“Cảnh sát Viên, tôi không phải cố ý quấy rầy công việc của anh mà là thật sự có chuyện cần anh giúp.”
“Cảnh sát Viên, anh có thể trả lời không? Tôi muốn gặp anh!”
“Cảnh sát Viên …”
“…”
Viên Mục Dã có thể dễ dàng nhận ra từ những tin nhắn của Lý Tử Y, ngữ điệu của cô ấy càng lúc càng lo lắng, xem ra cô gái này đúng là đang gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn liên quan đến vụ án trong trường trung học số 25? Chẳng lẽ cô ấy là người biết chuyện năm đó?
Đang suy nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bỗng thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một khu rừng đào, nếu như nhớ không nhầm thì lần trước cậu đến đây, chỗ này đã bắt đầu thi công, rừng đào đã bị chặt sạch, tại sao lúc này tự nhiên lại có một khu rừng?
Viên Mục Dã quay đầu nói với bác bảo vệ: “Bác chờ ở đây một lúc nhé, bên đó là hiện trường vụ án, cháu tự mình đến đó là được rồi.”
Truyen DKM.com
Bác bảo vệ nghe cậu nói vậy thì đứng lại tại chỗ rồi bảo: “Được, vậy cậu qua đó đi, tôi chờ ở đây.”
Sau khi dặn dò bác bảo vệ xong, Viên Mục Dã cẩn thận tiến vào trong khu rừng đào vốn đã bị phá từ lâu kia… Kết quả vừa đi được hai bước, cậu đã nghe thấy có tiếng nói chuyện của vài thanh niên cả nam và nữ.
Viên Mục Dã đi theo âm thanh về phía trước, cậu nhanh chóng nhìn thấy mấy bóng người mờ nhạt trong rừng đào… Mặc dù những bóng người này rất nhạt, nhưng quần áo của bọn họ lại giống hệt bộ đồng phục trắng xanh của người đã chết.
Khi Viên Mục Dã tới gần thì nghe thấy một nam sinh trong đó vênh váo nói: “Mày gọi điện cho lão Lý hả? Mày nghĩ rằng sẽ có người đến cứu sao? Sao mày không xem lại mình đi, các giáo viên để ý đến mày mới là lạ đó! Khi nào mày có thể xinh đẹp như Tử Y, thành tích học tập tốt như cô ấy, chắc giáo viên sẽ nhìn mày nhiều hơn một chút đấy!”
Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng chế giễu của một nữ sinh ở bên cạnh: “Đúng là đã xấu mà còn ra vẻ! Mày trông đã thế này mà còn đeo kẹp tóc? Đúng là làm người ta buồn cười chết mà!”
Viên Mục Dã đi tới gần mới phát hiện ở giữa đám người còn có một nữ sinh khá lùn, đầu của cô bé luôn cúi xuống, mặc cho mấy học sinh bên cạnh chế nhạo, cô bé vẫn không hề phản ứng. Mái tóc dài màu đen che đi khuôn mặt cô bé, từ đầu đến cuối Viên Mục Dã đều không nhìn rõ được dáng vẻ của cô gái này.
Nhưng Viên Mục Dã có thể khẳng định, cô nữ sinh lùn ở giữa này chắc chắn là người bị hại, bởi vì dù nhìn theo góc độ nào, hình dáng của cô bé cũng đều rõ ràng hơn rất nhiều lần so với mấy người bên cạnh, so sánh với cô gái này thì mấy người bạn học kia chỉ là những bóng mờ.
Nhưng dưới cái nhìn của Viên Mục Dã, thì đây chính là một vụ bắt nạt trong trường học, nhưng cậu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao nó lại biến thành một sự kiện gϊếŧ người ác liệt được?!
Lúc này, một nữ sinh khác bất ngờ tát cô nữ sinh đứng giữa một cái, sau đó khinh bỉ nói: “Nhìn dáng vẻ xấu xí của mày đi! Mày còn muốn làm bạn với Tử Y à? Mày nghĩ gì thế? Sao không soi mặt mình vào nướ© ŧıểυ mà xem, đúng là buồn cười chết mất!”