Chương 2 MÙI MÁU
Năm nay Viên Mục Dã 28 tuổi, theo lý mà nói cũng đã tới tuổi nên yêu đương. Nhưng trước hết không nói tính cách của cậu quái gở bao nhiêu, chỉ cần nói đến thân thế và “năng khiếu đặc biệt” không giống người bình thường kia của cậu cũng đã đủ để dọa một cô gái nhà bình thường chạy biến.
Còn nhớ hồi năm lớp 10, cậu bé Viên mới biết yêu, thầm mến lớp phó học tập trong lớp. Kết quả khi cậu khó khăn lắm mới lấy hết can đảm chủ động tiếp xúc với đối phương, cậu lại cảm nhận được sự sợ hãi sâu sắc của cô ấy đối với mình…
Thật ra chỉ số thông minh của Viên Mục Dã rất cao, EQ cũng không thấp. Nếu từ nhỏ cậu có thể sống trong một gia đình bình thường, thì ở thời kỳ cấp ba đó, chắc chắn Viên Mục Dã sẽ là một cậu học trò xuất sắc đẹp trai và cởi mở. Chỉ tiếc rằng số phận không cho cậu sự ưu đãi này. Cậu dựa vào chính mình để trưởng thành như ngày hôm nay đã không dễ dàng rồi.
Từ sau khi chấm dứt mối tình đầu không hề tốt đẹp đó, Viên Mục Dã không còn để ý đến những việc như thế nữa. Suy cho cùng không phải vì cậu không khao khát được sống một cuộc sống như người bình thường, chỉ là đôi khi hy vọng càng lớn sẽ thất vọng càng nhiều thôi.
Khi biết được “mục đích thật sự” của bữa tiệc trước mắt, cậu muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm như vậy, bởi vì cậu biết Cục phó Dương cũng có lòng tốt, mặc dù thỉnh thoảng tốt bụng sẽ gây chuyện xấu.
Trong mắt Cục phó Dương, con người thằng nhóc Viên Mục Dã này rất tốt, có điều tính cách hơi ngột ngạt. Trước đây lãnh đạo cấp trên đã từng đề cập với ông, hy vọng Cục có thể giữ Viên Mục Dã lại. Tuy nhiên, qua một năm quan sát, Cục phó Dương nhận ra rằng dường như thằng nhóc Viên Mục Dã này không hề có dự định muốn ở lại, mà vẫn một lòng muốn trở lại làm việc ở quê quán Quảng Tây.
Mặc dù Cục phó Dương đã nói bóng gió với cậu vài lần, nhưng Viên Mục Dã vẫn không đón hùa. Cuối cùng Cục phó Dương nghĩ mãi, cảm thấy nếu Viên Mục Dã có thể quen bạn gái ở đây thì mọi chuyện đều sẽ dễ dàng. Vì dù sao, con gái ở đây cũng không thể nào theo cậu về quê ở Quảng Tây sống được.
Đối phương là con gái của bạn học cũ với Cục phó Dương, tên là Lý Tử Y, làm việc ở Viện kiểm sát. Cục phó Dương cảm thấy hai người đều nằm trong hệ thống tư pháp, ắt hẳn không khó tìm được đề tài chung. Cục phó Dương cũng đã thuộc làu hồ sơ cá nhân của Viên Mục Dã. Mặc dù cha mẹ cậu chết sớm, ở quê cũng không còn họ hàng thân thích gì cả, nhưng như thế
chẳng phải là cậu cũng không có gì vướng bận đến nỗi buộc phải về quê làm sao? Bên cạnh đó, dáng dấp của Viên Mục Dã cũng không chê vào đâu được. Chiều cao này, gương mặt này… đúng là anh chàng đẹp trai nhất cục của bọn họ.
Quả nhiên, hai bên mới vừa ngồi xuống ghế, đôi mắt của cô con gái bạn học cũ ở phía đối diện lập tức sáng ngời. Cục phó Dương làm việc đã nhiều năm như vậy, rất am hiểu nhìn mặt đoán ý. Ông lập tức hiểu ngay chuyện này chắc ăn là có cửa rồi đây, con gái người ta nhìn trúng Viên Mục Dã rồi.
Nhưng điều làm Cục phó Dương không ngờ tới là, đầu óc cái thằng nhóc Viên Mục Dã này như bị đứt dây xích ấy, con gái người ta chủ động bắt chuyện với cậu ta mấy lần, kết quả thằng nhóc này lại chỉ “ừ, đúng, được…” Nghe là thấy qua loa cho xong.
Đúng thật là hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi. Rất nhiều lần Cục phó Dương đều cố tình thọc khuỷu tay vào người cậu ta vài cái, còn liên tục ám chỉ bằng mắt bảo cậu ta nhiệt tình với con gái người ta một chút. Ai ngờ thằng nhóc này dầu muối không vào, Cục phó Dương bực đến nỗi muốn nhấc chân sút cho cậu ta một cú.
Cuối cùng bữa cơm này lại kết thúc “vui vẻ” trong bầu không khí rất xấu hổ. Cha mẹ đối phương và Cục phó Dương đều nhận ra thằng nhóc Viên Mục Dã chết tiệt đang uyển chuyển từ chối buổi xem mắt lần này. Nhưng mà hình như Lý Tử Y cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Viên Mục Dã, cô gái liên tục bắt chuyện với cậu, còn chủ động đề nghị trao đổi WeChat nữa.
Dù sao cũng do Cục phó Dương dẫn cậu tới, cho dù không tình nguyện như thế nào cũng không thể làm mất mặt con gái nhà người ta được, vì vậy Viên Mục Dã đành phải lấy điện thoại di động ra quét mã QR của đối phương… Nhưng khi cậu vừa mới đến gần Lý Tử Y thì lại đột nhiên ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Lòng Viên Mục Dã lập tức chùng xuống. Lúc này cậu mới ngẩng đầu đánh giá cẩn thận Lý Tử Y. Phải nói cô nhóc này trông khá xinh, dáng người cao gầy, mặt mũi đẹp đẽ, khí chất tự nhiên không gò bó…
Tuy nhiên Viên Mục Dã lại phát hiện dưới bọng mắt của cô gái này hơi có quầng thâm, mặc dù đã che kĩ bằng phấn nền, nhưng vẫn bị cậu liếc mắt là nhận ra ngay. Kinh nghiệm trước giờ nói cho cậu biết rằng, quầng thâm dưới mắt của Lý Tử Y không phải chỉ đơn giản là do thức đêm mà có.
Khi Viên Mục Dã còn nhỏ, mỗi lần cậu nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy đều sẽ làm người thân bạn bè cảm thấy sợ hãi, ngay cả cha ruột của cậu cũng không muốn nuôi đứa con này bên cạnh mình. May mà vào năm lớp 11, trong một lần hoạt động ngoại khóa, cậu quen một ông cụ họ Lâm. Lúc ấy, cậu cũng không biết ông cụ Lâm này rốt cuộc làm nghề gì. Ông ấy chỉ dẫn Viên Mục Dã và mấy bạn học cùng làm một vài thí nghiệm khoa học mà bọn họ không hiểu lắm.
Viên Mục Dã nhớ rõ lúc ấy ông cụ Lâm đó bảo mình đội một cái mũ có hình thù lạ lùng lên, sau đó tập trung lực chú ý nhìn chăm chú vào một quả bóng bàn… Lúc đầu Viên Mục Dã luôn không thể tập trung tinh thần được, bởi vì cậu không rõ tại sao phải làm như vậy. Cho đến tận khi ông cụ Lâm năm lần bảy lượt dẫn dắt, Viên Mục Dã đã làm quả bóng bàn kia nảy lên bằng ý niệm của mình!! Cũng bắt đầu từ lúc ấy, cậu đã biết đến một danh từ hoàn toàn mới: từ trường tư duy.
Ông cụ Lâm từng nói với cậu: “Tiểu Viên, cháu đừng sợ những thứ mà mắt mình nhìn thấy. Đó đều là từ trường còn sót lại sau khi sự vật chết đi, cũng là một phần của từ trường tư duy. Từ trường tư duy là sự hiểu biết cao hơn về sóng não, mỗi người đều có từ trường tư duy. Thông thường những từ trường tư duy đó đều chứa đựng những ký ức khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Từ trường tư duy của một người trước khi chết sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều, cho nên vào lúc con người chết, từ trường tư duy của anh ta sẽ được ghi lại ở nơi anh ta chết như một cuộn băng video. Bởi vì từ trường tư duy của cháu khác hẳn với người bình thường cho nên có thể đọc được từ trường còn sót lại của một người ngay trước khi chết, cũng là từ trường tư duy thuộc về người đó.”
Hãy vào s1apihd.com để đọc truyện nhanh hơn!
Ngay lúc ấy Viên Mục Dã không hiểu lắm hàm nghĩa thực sự trong những lời này của ông cụ Lâm, nhưng qua lời nói của ông cụ, cậu dễ dàng nhận ra, thứ gọi là “từ trường tư duy” này chắc hẳn rất lợi hại… Mà sau khi ông cụ Lâm biết được thân thế của Viên Mục Dã, ông ấy lập tức đề nghị muốn đưa cậu đến lớp học thiếu niên, nói rằng chỉ có đến lớp học thiếu niên mới có thể phát huy năng lực của cậu đến mức lớn nhất.
Viên Mục Dã cũng cho rằng cuối cùng mình đã có thể thoát khỏi cuộc sống ngay lúc đó, không còn là đồ dị hợm trong mắt mọi người nữa! Ai ngờ khi cậu chuẩn bị trở về thu dọn hành lý, lại được báo rằng trên đường về khách sạn, ông cụ Lâm gặp phải tai nạn xe cộ, không may qua đời.
Tin tức này giống như một chậu nước lạnh giội ngay vào đầu, giấc mơ đến lớp học thiếu niên của Viên Mục Dã đến đây đã hoàn toàn vỡ vụn. Từ đó về sau cậu đã hiểu được một đạo lý, chỉ có thể dựa vào bản thân để thay đổi số phận…
Khi Viên Mục Dã tiếp xúc gần gũi với Lý Tử Y, cậu có thể cảm nhận được trên người cô ấy còn sót lại từ trường tư duy rất mỏng manh, cũng có nghĩa là một người có quan hệ rất thân thiết trong cuộc đời của cô gái này đã qua đời… Nhưng trước kia Viên Mục Dã chưa bao giờ nhìn thấy từ trường tư duy còn sót lại trên người một người nào.