Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Lại nói Hà Tất, sau khi nói chuyện xong với Đậu Nha thì anh có chút không bình tĩnh, bắt đầu không tự chủ mà lăn qua lộn lại đem tất cả những câu chuyện tập hợp lại một chỗ, bao gồm khoảng thời gian nhắn tin trên WeChat vào giữa trưa với Mục Khải An, rồi sau đó lại nhớ đến bộ dạng vừa xúc động lại vừa khóc của cậu.
Nhớ lại tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy Mục Khải An vốn không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc như vậy, mơ hồ còn có thể thấy khoé mắt của cậu có chút hồng, có thể thấy chuyện ngày hôm nay đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu mạnh mẽ đến cỡ nào.
Có biết tôi thích cậu hay không...... Chuyện phát triển đến mức đường này, Hà Tất căn bản là xác định 100 % Mục Khải An có ý với anh, hơn nữa từ những khác thường của cậu, Hà Tất cũng không dám suy đoán sớm.
Bất chi bất giác trong lòng có một loại cảm giác hơi áy náy, nhưng vấn đề là lập trường của anh không đúng sao? Nếu như hiện tại anh thể hiện một cách trực tiếp và rõ ràng thì tựa hồ có chút tàn nhẫn......
Hà Tất càng nghĩ càng đau đầu, lúc trước chia tay với Trần Lộ Lộ cũng đâu có cảm giác đau trứng như lúc này, cũng không biết đột nhiên sao mình lại như vậy.
Trong lòng vừa mâu thuẫn, vừa không tự chủ mà ảnh hưởng bởi Đậu Nha, tay bấm mở ra diễn đàn của K Đại, quả nhiên, năm mươi phần trăm nội dung của trang đầu đều là những bài viết có nội dung liên quan đến Mục Khải An.
Hình ảnh này là hình ảnh cậu ngồi ở trên đài, mặt nhẹ nhàng rũ xuống, đưa tay đàn guitar...... Nhìn tư thế trong các hình ảnh cũng như là video, tràn ngập của các topic, Mục Khải An đã là nhất minh kinh nhân, nổi bật đến mức còn che lấp cả ánh hào quang của hai ngôi sao ở tuyến ba mà hội học sinh và đài phát thanh cùng mới về, đúng là quá thần thánh rồi.
Hà Tất càng xem lại càng bực bội, vừa đúng lúc này thì anh nhận được tin nhắn của Trần Lộ Lộ ở Wechat, Hà Tất lập tức sửng sốt, thậm chí cảm giác hơi rối rắm, tận đáy lòng cũng không hy vọng Trần Lộ Lộ ngả bài.
Trần Lộ Lộ:【 Ngủ rồi? 】
Hà Tất:【 Cũng đang chuẩn bị ngủ rồi, sao muộn thế này mà vẫn chưa ngủ thế? 】
Trần Lộ Lộ:【 Gặp lại bạn thân vui đến mức không ngủ được ( icon nghịch ngợm) 】
Trần Lộ Lộ là một nữ sinh vừa có khí chất lại vừa có chủ kiến, ở trước mặt Hà Tất kỳ thật chưa lúc nào cô làm nũng, Hà Tất cũng chẳng phải loại lúc nào cũng buông lời ngon tiếng ngọt, hai người đều thuộc loại hình lý chí. Nhưng trước khi bọn họ chia tay, mỗi lần nói chuyện phiếm thì Trần Lộ Lộ đều rất thích dùng icon này, đây cũng chính là phương thức duy nhất của Trần Lộ Lộ mà Hà Tất cho là cô dùng nó để làm nũng.
Nhưng nếu dựa theo mối quan hệ hiện tại của bọn họ, phương thức này của cô hình như có chút...... Ái muội. Hà Tất tỏ ra như không phát hiện, bên kia lại tiếp tục nói.
Trần Lộ Lộ:【 Đúng rồi Hà Tất, lúc ấy em vẫn luôn muốn hỏi anh, có phải đêm hôm nay anh có chuyện gì gấp không? 】
Trần Lộ Lộ:【 Em không làm lỡ thời gian của anh đấy chứ? 】
Hà Tất lại sửng sốt, 【 Cũng không có chuyện gì to tát, sao đột nhiên lại hỏi như vậy? 】
Trần Lộ Lộ:【 Lúc đó em phát hiện anh dường như có chút thất thần. 】
Lòng Hà Tất cũng đột nhiên nhảy dựng, cho nên là, quả nhiên anh vẫn bị cái tên Mục Khải An kia ảnh hưởng?
Hà Tất:【 Cũng không có gì, em không cần phải nghĩ nhiều. 】
Hà Tất:【 Đi về thì ngủ sớm một chút, ngày mai chơi một buổi rồi về, dù sao cũng ở gần, có việc gì thì gọi anh. 】
Trần Lộ Lộ:【 Ừm, ngủ ngon 】
Trần Lộ Lộ chung quy vẫn không làm rõ, Hà Tất không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế nhưng trong đầu vẫn nhập nhèm hai chuyện, vì thế thoát di động nhắm mắt đi ngủ. Mà lúc này Mục Khải An vẫn đang cầu xin sự giúp đỡ trên Tieba, chắc lúc Mục Khải An ngẩng đầu nhìn qua, thì Hà Tất đã ngủ đến vô tâm.
Kỳ thật Hà Tất vốn vẫn có chút vô tâm, nghĩ là cứ theo diễn biến tự nhiên là được, rốt cuộc thì Trần Lộ Lộ vẫn chưa mở miệng nói lời muốn tái hợp, mà chuyện Mục Khải An yêu thầm yêu anh lâu như vậy mà vẫn chưa làm rõ, tuy rằng đêm nay cũng coi như là đã thổ lộ, nhưng anh dù sao cũng đã bỏ lỡ, bỏ lỡ rồi thì liên không tính nữa.
Cho nên, dứt khoát thuận theo tự nhiên là được, cái này gọi là xe đến dưới chân núi ắt có đường, thuyền cập bến tự nhiên có chỗ đậu.
Thế nhưng Hà Tất chung quy vẫn xem nhẹ Mục Khải An, chủ yếu là vì cậu chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, vì thế chuyện thuận theo tự nhiên gì đó, căn bản là không đối phó được với cậu.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Hà Tất vẫn ngủ đến 10h, ngay lúc mặt trời đã đứng bóng, vẫn là thái độ bình thường như mọi cuối tuần khác, hơn nữa còn có sự việc náo loạn của Mục Khải An hôm qua, Hà Tất không biết phải đối mặt với cậu như thế nào. Vì thế anh dứt khoát đi ngủ, chỉ hy vọng thời điểm mình tỉnh giấc thì Mục Khải An đã ra khỏi cửa, không còn ở ký túc xá là điều tốt nhất.
Thế nhưng điều Hà Tất không ngờ đến chính là, ngay lúc anh tỉnh dậy ở trong ký túc xá thì cả phòng chỉ còn mình anh và Mục Khải An. Đại Thành thì chắc chắn đến 9, 10 phần là đi hẹn hò, thế Đậu Nha thì đi đâu rồi?
Mục Khải Anh trước sau vẫn ngồi ở bên bàn xem anime, Hà Tất tận lực làm lơ như không có việc gì mà đi xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng, thậm chí lúc anh đi qua thì cậu vẫn cố gắng bảo trì đường nhìn của mình luôn thẳng.
Hà Tất vốn tưởng rằng Mục Khải An cũng vì chuyện hôm qua mà bây giờ cũng tỏ thái độ cố tình như không nhìn thấy anh, nhưng lúc anh từ bên ngoài ban công đi vào phòng thì liền đối diện với cặp mắt của Mục Khải An, trên tay của cậu là một ly cháo, đưa qua cho anh.
"Nè, cái này cho cậu." Mục Khải An ngồi ở trên ghế không đứng dậy, thái độ vô cùng tự nhiên mà xoay người đưa cháo cho Hà Tất.
Hà Tất bất động thanh sắc quan sát thần sắc Mục Khải An, vô cùng tự nhiên và vô cùng thông thả, không hề có một chút gì gọi là căng thẳng hay xấu hổ, giống như sự việc hôm qua chưa từng bao giờ xảy ra.
Trong lòng anh khẽ động, xem ra thái độ của Mục Khải An đối với chuyện ngày hôm qua cũng không phải là để tâm cho lắm, mà là hy vọng mọi chuyện như chưa từng phát sinh với Hà Tất.
Anh không tự giác mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng còn ly cháo này...... Có nên nhận không đây? Đây cũng không phải là vấn đề từ ly cháo, Hà Tất có chút do dự.
Suy tư một hồi lâu, anh quyết định không nhận nó, dù sao thì trước mặt đây chính là người đang yêu thầm anh, bất luận là hành vi nào của mình đều có thể khiến cho đầu cậu xuất hiện vô số hiểu lầm.
Cho nên Hà Tất rất vô tình mà quay đầu đi nói "Tôi không thấy đói." Sau đó anh đưa tầm mắt quay trở lại vị trí của mình, hoàn toàn làm lơ biểu cảm có chút cứng của Mục Khải An, sau đó cậu dừng lại ít nhất hai giây mới thu tay về.
Hà Tất vừa mở tủ quần áo lấy quần áo ra vừa dùng khóe mắt liếc nhìn xem phản ứng của Mục Khải An như thế nào, đại khái là không cần nhìn cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt của cậu lúc này nhất định sẽ rất đặc sắc, nhưng Hà Tất không ngờ đến chính là, không đợi anh tìm quần áo để chuẩn bị đi tắm rửa thì đột nhiên bên người xuất hiện thêm một cái bóng.
Hà Tất không phát hiện cứng người lại, thu hồi tay nhìn về phía Mục Khải An đang đứng bên cạnh anh, vậy mặt vô cảm.
"Cái đó, chuyện tối qua thật vô cùng xin lỗi, là do tôi quá xúc động, cậu đừng giận nữa được không ~" Mục Khải An tuy rằng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt Hà Tất, nhưng đôi mắt lại nhìn anh từ dưới lên trên.
Hà Tất chỉ thấy cậu rũ tầm mắt xuống không biết là đặt trước ngực hay bên vai của mình, nhìn khuôn mặt của nam sinh trơn bóng và xinh đẹp ở trước mắt cách mình không đến mấy thước, lông mi hạ xuống vừa dài lại vừa cong, không cẩn thận có thể nhìn thấy con ngươi trong mắt cậu bên dưới hàng lông mi đang không ngừng di chuyển không hề có quy luật.
Hà Tất không tự giác nuốt một ngụm nước miếng. Lời xin lỗi ngoài dự đoán này khiến anh trở tay không kịp, giống như chú gấu vốn phải không sợ trời không sợ đất đứng trên vạn vật lại đột nhiên e thẹn ngay trước mặt mình, sau đó biệt biệt nữu nữu nói với anh, cảm giác này...... Quả thực kỳ diệu, nhưng không hề cảm thấy phản cảm.
"Tôi không giận," Hà Tất dường như hơi chột dạ, rõ ràng là người ta xin lỗi mình nhưng nghe được lời xin lỗi của cậu lại dâng lên cảm giác áy náy lạ thường, vì thế không chút tự giác, Hà Tất há mồm, "Khụ ~ Ngày hôm qua cũng là tôi không đúng, đáng ra tôi phải nói với cậu trước tiên."
"Là như vậy sao." Mục Khải An vốn còn đang buồn bã và ảo não vì chuyện Hà Tất cự tuyệt ly cháo mà cậu mua cho anh, nhưng sau khi nghe được lời này của Hà Tất thì cậu lập tức bay lên trên đỉnh núi, sau đó khóe miệng không cản được mà cong lên, lúm đồng tiền nhạt nhạt bên trái hiện ra, hoàn toàn bán đứng cảm xúc sung sướиɠ mà cậu muốn che giấu. Nhưng tròng mắt vẫn loạn chuyển như cũ không dám ngẩng lên, chỉ là vừa rồi là do cảm thấy vô thố và khẩn trương, còn bây giờ là nhịn không được cảm thấy sung sướиɠ.
Hà Tất trố mắt nhìn tốc độ biến hóa cảm xúc trên khuôn mặt của người này, nhưng rồi lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má của Mục Khải An như có ma lực mà hút lấy tầm mắt của anh khiến anh không nỡ rời đi, lại nhờ hàng mi vừa dài vừa cong của cậu bao trùm lấy nó, lại càng khiến cho hình ảnh ấy trở nên đẹp mắt.
Hà Tất có chút si ngốc nhìn đôi mắt đang không ngừng lay chuyển của cậu dưới hàng mi, sau đó trong nháy mắt, chỗ trống trong đầu của anh đều chỉ còn gương mặt này có cậu, rồi anh cả kinh, Hà Tất sợ phát hiện trái tim mình không biết từ khi nào đã đập mạnh đến vậy.
Vừa vặn đúng lúc này, khoé mắt lại thoáng nhìn chiếc áo ở trong tủ quần áo sắp rơi ra đằng sau lưng Mục Khải An, Hà Tất phản xạ có điều kiện đưa tay ra đón lấy.
Nhưng Hà Tất vừa đưa tay lên trước, Mục Khải An ở trước mặt anh đột nhiên lại có dấu hiệu đến gần, Mục Khải An vốn đang vừa nuốt nước miếng vừa nhìn hầu kết bắn ra lượng hoomon mãnh liệt của Hà Tất lập tức bị động tắt này của anh sợ đến mức lui mấy bước.
Cửa tủ quần áo vốn đáng hơi hé mở, vì thế Mục Khải An lui về phía sau vừa vặn đè lên cánh cửa tủ quần áo, mà tay của Hà Tất cũng vừa đưa đến đặt ngay cạnh lề tủ, kết quả là......
"A ~"
Tay của Hà Tất bị cửa tủ kẹp vào, hơn nữa lực còn rất mạnh, người đang đứng nhìn đây là Mục Khải An vô tri vô giác cảm thấy kinh hoàng.
Nhưng thật sự Mục Khải An đã chịu kinh hách. Hà Tất không nhận lấy ly cháo của cậu thì chắc chắn là anh còn đang giận, cho nên cậu mới xin lỗi anh, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, cho nên tầm mắt của cậu vẫn luôn dừng tại giới hạn từ cằm cho đến ngực Hà Tất, chỉ hy vọng ở độ cao này nhìn cậu làm sao vẫn có chút thẳng thắn và tự tin.
Sau đó cậu liền phát hiện người này quả thực quả cao, hơn nữa cơ bắp ở tay đều rất đẹp, cằm trông vô cùng cương nghị, hầu kết lại rất gợi cảm, l*иg ngực đặc biệt rắn chắc...... Thời điểm cậu đang thèm thuồng nuốt nước miếng, Hà Tất vốn đang tỏa ra Hóc Môn chí mạng này đột nhiên đến gần mình.
Động tác vô cùng cường thế, mấy từ khóa như "Chặn tường", "Cưỡng hôn", "Thổ lộ" nhanh chóng bay qua bay lại ở trong đầu của Mục Khải An, nhưng chưa đợi cậu xác định, thân thể đã bị kéo trở về.
Trừng mắt nhìn thân thể đang tiếp cận mình vô cùng gần, trong đầu của Mục Khải An nhảy ra hai chữ "Cường ôm"?
Nhưng mà......
"Cậu muốn làm gãy tay tôi?" Hà Tất đưa một cách khác kéo một hai anh trở lại, lúc này mới giải cứu tay đang bị tủ quần áo kẹp, hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Nhưng sau khi anh cúi đầu liên thấy nữa thân thể của Mục Khải An đang nằm trong l*иg ngực mình, thân thể cứng đờ, sắc mặt hồng nhuận, cánh tai đỏ bừng.
Hà Tất Lại một lần nữa cảm thấy tim mình như đập mạnh hơn, ngày sau đó không đợi mở miệng thì đã lui về sau hai bước, đồng thời mục khải Anh cũng dường như đang lùi theo, sống lưng bị đâm một cái rất đau nhưng cũng không lo, chỉ mặt đỏ tai hồng mà đưa mắt sang một bên.
"Tôi đi tắm rửa một chút."
"Chờ lát nữa tôi mời cậu đi ăn cơm."
Hai người đồng thời mở miệng, xấu hổ, còn có bầu không khí quỷ dị vì xung quanh hai người bọn họ, làm cho trái tim đột nhiên gia tốc, mặt đỏ tai hồng.
"Được."
"Ừ."
Lại là trăm miệng một lời.
Mục Khải An "xoạt" một tiếng ngồi trở lại ghế trên làm bộ làm tịch tiếp tục xem manga anime, chỉ là trong lòng cậu lúc này chỉ có một câu có thể hình dung lấy —— tâm hoa nộ phóng, hay là xuân tâm nhộn nhạo càng thỏa đáng hơn.
Còn với Hà Tất, có thể nói là đang vô cùng rối rắm, cái sự phát triển gì thế này? Hoàn toàn không thể khống chế được mình, tên Mục Khải An là thần thánh hay sao.
Đương nhiên, chuyện làm cho Hà Tất phải trợn mắt há hốc mồm thêm lần nữa còn đang ở phía sau. Mục Khải An mời người khác đi ăn cơm còn đưa theo cả gia trưởng đến?
Hoàn chương 22