Trong phòng làm việc có một người đang vùi đầu vào đống văn kiện hỗn loạn trên bàn,áo vest vứt một bên,cavat vứt một bên,săn lên tay áo sơ mi bộ dáng tựa như đang đi đánh giặt,quay qua quay lại tìm kiếm xấp hồ sơ mình mới vừa bỏ xuống không biết bây giờ nó trốn đâu rồi,Liêu Kính Hàn nhìn sang bức ảnh của Tống Hàm Nghi đặt trên bàn,hít sâu một hơi lấy lại tinh thần,thầm nghĩ người khó hầu hạ như Tống Hàm Nghi mình cũng giải quyết được thì nói chi công việc này,nghĩ đến chuyện này Liêu Kính Hàn có thêm động lực để tiếp tục công việc của mình.
Liêu Kính Hàn đã từ chức không làm cảnh sát nữa,vì cha nàng tuổi tác đã cao không thể tiếp tục vất vả nữa,tuy chí hướng của nàng là được làm cảnh sát,nhưng đã đến lúc nàng nên trả hiếu cho phụ mẫu,để bọn họ được tận hưởng hạnh phúc của tuổi già,nàng bắt đầu đến công ty làm việc,việc kinh doanh và phá án là hai việc hoàn toàn trái ngược nhau,may mắn coi như có chút thông minh học gì liền hiểu nấy,dưới sự chỉ dạy của cha mình,nàng nhanh chống thích nghi với mọi việc và môi trường làm việc mới.
Từ ngày làm tổng tài tập đoàn Liêu thị cho đến nay càng có nhiều nữ nhân vây quanh hơn,nhưng khúc gỗ mục của trước đây và hiện tại không hề thay đổi,vẫn luôn yêu duy nhất mình Tống nữ vương,dù cho gặp phải nhiều khó khăn trong công việc thì Tống Hàm Nghi vẫn luôn ủng hộ và động viên Liêu Kính Hàn vượt qua khó khăn,nàng luôn ở phía sau trợ giúp cho lão công của mình,tuy Liêu Kính Hàn đã trở thành thương gia nhưng tính cách cũng không có gì thay đổi,vẫn thường bị Tống Hàm Nghi mắng là khúc gỗ mục và vẫn sợ vợ như xưa,nói là sợ vợ cũng không phải,thực ra Liêu Kính Hàn yêu lão bà của mình,nên mọi việc đều nhường nhịn đối phương,không muốn làm Tống Hàm Nghi phải buồn,tan sở Liêu Kính Hàn cùng vài bằng hữu ra ngoài hợp mặt.
Liêu Kính Hàn rất an tâm rời đi vì Tống Hàm Nghi còn đang ở ngoại quốc lưu diễn,mấy hôm nữa mới trở về,lúc đầu Liêu Kính Hàn cảm thấy rất nhớ lão bà của mình,nhưng sau vài ngày bị Diệp Vũ An và Hứa Gia Văn dẫn đi tɧác ɭoạи thì quên ngay việc mong nhớ,nhưng mỗi buổi tối sẽ không quên việc gọi điện hỏi thăm Tống Hàm Nghi,Liêu Kính Hàn tuy có quậy nhưng chỉ dám quậy ngầm,không dám quậy công khai,Liêu Kính Hàn đang ngồi trong quán bar cùng hai huynh đệ đột nhiên nghe quản gia gọi đến thông báo Tống Hàm Nghi đang ở sân bay sắp về tới nhà,Liêu Kính Hàn hốt hoảng quăng chai rượu sang một bên.
"Ta về trước,các ngươi ở lại chơi vui vẻ đi"
"Đi đâu mà gấp như vậy,uống thêm vài ly nữa đi,bây giờ vẫn còn sớm mà"
Diệp Vũ An nhanh chống lôi cổ Liêu Kính Hàn trở lại bàn nhậu,hiếm khi ba người có cơ hội được thoát khỏi đám nữ nhân kia,không ăn chơi cho thỏa thích thì làm sao tàn tiệc sớm như vậy,Liêu Kính Hàn lắc đầu mấy cái.
"Giờ này còn sớm cái gì nữa,đã tám giờ mấy rồi,ta đi trước bái bai"
Liêu Kính Hàn so với hỏa tiễn còn phải nhanh hơn,bắn ra ngoài lưu lại một làn khói trắng,nhanh chống bay về nhà tắm rửa sạch sẽ thủ tiêu mùi rượu trên người,còn không quên đánh răng và xịt nước hoa,nhờ đầu bếp chuẩn bị thức ăn Tống Hàm Nghi yêu thích,còn bản thân đi chuẩn bị nước nóng để Tống Hàm Nghi trở về hưởng dụng,mấy tháng trước Liêu Kính Hàn đi hợp mặt bằng hữu cũ thời đại học,say rượu bỏ quên điện thoại,đến khi Tống Hàm Nghi gọi về lần thứ hai nghe được là thanh âm của nữ nhân khác nàng liền nỗi đóa,lầm tưởng khúc gỗ mục to gan dám lợi dụng cơ hội nàng vắng mặt mấy ngày mà chạy đi ăn vụng,đến khi nàng trở về bắt Liêu Kính Hàn ngủ ngoài sofa hết mấy ngày trời,mặc dù Liêu Kính Hàn đã giải thích nhưng nàng vẫn trừng phạt cho bỏ ghét,vì cái tội dám lừa gạt nàng nói mình đang ở nhà,trong khi thực tế lại đang ăn chơi cùng bằng hữu.
Tống Hàm Nghi cũng không có nói không cho Liêu Kính Hàn ra đường,hay gặp mặt bằng hữu,chỉ có điều nàng không cho Liêu Kính Hàn uống rượu,uống nhiều rượu nếu như say thì thế nào cũng mất nhân tính,mà mất nhân tính rồi thì sẽ làm chuyện có lỗi với nàng,cũng chính vì điều này nên Liêu Kính Hàn không dám nói cho nàng biết mình đang ăn nhậu cùng bằng hữu,Liêu Kính Hàn cho dù có bất đắc dĩ bị ép uống rượu cũng sẽ không để mình say bất tĩnh nhân sự,vì nàng không muốn tự tay hủy đi hôn nhân hạnh phúc của mình,lát sau Tống Hàm Nghi được tài xế đưa về nhà,nàng vừa bước vào nhà thấy Liêu Kính Hàn đang đứng trước cửa mỉm cười với mình.
"Lão bà ta thật là tưởng niệm đến ngươi,mau đi tắm đi rồi dùng cơm"
Liêu Kính Hàn một bên kéo vali một bên nắm tay Tống Hàm Nghi dẫn lên lầu,Tống Hàm Nghi ưu nhã mỉm cười,xoa đầu của Liêu Kính Hàn mấy cái coi như ban thưởng,tuy nàng mệt mõi nhưng về đến nhà nhìn thấy Liêu Kính Hàn thì mọi mệt mõi đều qua đi,thời gian xa cách nàng rất nhớ đối phương nên tranh thủ trở về sớm hơn dự định,hiện tại Tống Hàm Nghi vẫn tiếp tục đóng phim,nhưng nàng không còn đi lưu diễn nữa,nếu có cũng rất hiếm vì nàng muốn dành nhiều thời gian cho gia đình,tổ ấm của nàng và Liêu Kính Hàn ngập tràn không khí lãng mạn và ấm áp,từ khi kết hôn đến nay nàng vẫn được mọi người ưu ái,thậm chí còn nhận được nhiều lời chúc phúc từ người hâm mộ,fan hâm mộ chân chính là luôn ủng hộ thần tượng chứ không phải khi nhận ra thần tượng có gia đình liền ghét bỏ.
Trải qua việc này Tống Hàm Nghi càng hạnh phúc vì có nhiều người yêu quý đến nàng,từ ngày Liêu Kính Hàn cưới nàng liền "nổi tiếng lây",đi đâu cũng bị ký giả lén theo dõi,báo hại Liêu Kính Hàn giống như trốn nợ,ra đường phải lén la lén lút,Tống Hàm Nghi cảm thấy như vậy cũng tốt,chỉ cần Liêu Kính Hàn dám lén phén với nữ nhân nào thì sẽ bị ký giả chộp được,lúc đó nàng không cần điều tra cũng biết rõ hành tung của đối phương.
Tuy có phần mệt mõi nhưng Liêu Kính Hàn cũng sớm thói quen,cảm thấy đau lòng vì lão bà của mình ngày nào cũng phải chịu tình cảnh bị bọn họ chụp lén mọi lúc mọi nơi càng thêm vất vả,lúc nào cũng phải giữ vững sự xinh đẹp ở bên ngoài,về đến nhà mới coi như thoải mái,Liêu Kính Hàn thường gọi người mang thức ăn đến phim trường cho Tống Hàm Nghi,nhưng không đến vì sợ làm ảnh hưởng đến công việc của nàng,buổi tối nếu nàng trở về muộn Liêu Kính Hàn sẽ đợi nàng,có đôi khi nàng say bất tĩnh nhân sự,Liêu Kính Hàn sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho nàng cả đêm,những việc này không cảm thấy vất vả,chỉ đau lòng khi nhìn thấy người mình yêu phải mệt mõi vì công việc,Tống Hàm Nghi nằm trong vòng tay của Liêu Kính Hàn,nàng vuốt ve đối phương,cử chỉ nhu tình như nước.
"Nhớ đến ta,thế nào ta trở về cũng không chịu hôn ta một cái"
Liêu Kính Hàn hơi mím môi hôn lên mặt Tống Hàm Nghi một cái,không dám thở sợ bay mùi rượu bị nàng phát hiện,nếu bị nàng giận có lẽ Liêu Kính Hàn sẽ ngủ tiếp sofa,Tống Hàm Nghi mỉm cười đi vào phòng tắm,thật ra nàng thừa biết Liêu Kính Hàn mới đi đâu trở về,vì lúc nãy nàng có gọi điện về nhà hỏi quản gia Liêu Kính Hàn đã về chưa,nàng muốn tạo bất ngờ cho đối phương,hắn nói Liêu Kính Hàn tan sở vẫn chưa về,thì nàng cũng đoán được Liêu Kính Hàn đi đâu,nàng không muốn quá nghiêm khắc khiến đối phương áp lực và mệt mõi.
Liêu Kính Hàn rất ngoan ngoãn,mỗi tháng đi làm tiền lương toàn bộ giao cho Tống Hàm Nghi cất giữ,nàng sẽ đưa lại cho Liêu Kính Hàn một phần để chi tiêu,có nhiều tiền quá con người sẽ sinh ra nhiều thói hư,tuy là nàng cất giữ ¾ số tiền nhưng không biết Liêu Kính Hàn làm thế nào vẫn còn tiền thỉnh thoảng lại mua quà tặng nàng,làm cho nàng rất cảm động vì điều này,Tống Hàm Nghi nào biết Liêu Kính Hàn vốn dĩ chỉ đưa cho nàng có tám phần tiền lương,lén lút lưu lại hai phần,tuy là khúc gỗ mục nhưng không phải là thiểu năng,vẫn còn khôn ngoan chán.
Tuy cả hai đã kết hôn được hơn nửa năm nhưng không khác gì mấy khi còn đang hẹn hò,vẫn thường tặng quà cho nhau và hẹn hò như cũ,Liêu Kính Hàn ngồi trên bàn mỉm cười nhìn Tống Hàm Nghi ăn cơm,nàng gấp miếng thức ăn đặt bên miệng Liêu Kính Hàn.
"Bảo bối mau a đi"
Liêu Kính Hàn liếc nhìn người làm đang đứng bên cạnh lén lút cười trộm,ngượng ngùng hé miệng ăn thức ăn,nàng cảm thấy Tống Hàm Nghi từ khi kết hôn càng trở nên nhu tình như nước hơn,nhưng nếu bị chọc giận thì nàng sẽ lãnh hậu quả cũng hơi bị mệt,Tống Hàm Nghi không ngại bày tỏ tình cảm trước mặt người khác,ngược lại nàng thích cái cảm giác mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai người,nàng thậm chí còn muốn để cho toàn thế giới này biết nàng yêu lão công của mình nhiều thế nào,Liêu Kính Hàn được lão bà sủng ái vô cùng hạnh phúc,nàng thật sự vứt hết mặt mũi và vui vẻ để đến với kiếp thê nô.