Trại Hoa Vàng

Chương 7

_ Cái tam giác gì thế ? - Thầy giám thị ngạc nhiên.

Minh sún lại đư ợc dịp bô bô :

_ Dạ, tam giác Béc-muđda ở sau lưng bạn Chuẩn đấy ạ !

Tam giác Bermuda là tên một vùng biển thuộc Đại Tây Dương, nơi tàu bè và phi cơ qua lại thường mất tích một cách bí mật, vì vậy người ta gọi là tam giác quỷ. Chuyện này báo chí đăng tới đăng lui hoài nên tụi tôi đứa nào cũng biết. Tự nhiên bữa nay Minh sún bỗng "hê" cái tên đó lên, khối đứa không nhịn được ôm bụng cười lăn bò càng. Khung cảnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, mất hẳn vẻ trang nghiêm giả tạo nãy giờ.

Thầy giám thị xoay người tôi lại và khi nhìn thấy cái "tam giác Bermuda" nằm chễm chệ ngay trên mông tôi, thầy cũng phải phì cười :

_ Thì ra là vậy !

Rồi thầy vỗ vai tôi, ân cần nói : _ Chẳng việc gì phải xấu hổ em ạ ! Hồi còn nhỏ, thầy cũng từng đến lớp với những cái quần như vậy !

Nói xong, thầy bảo tôi vào hàng, không một lời quở trách.

Mặc dù được "tha bổng", lòng tôi vẫn chẳng nhẹ nhõm tí ti nào. Chân nặng như đeo đá, tôi thất thểu lê bước vào chỗ như lê một cái xác không hồn. Thế là hết. Bí mật của tôi chẳng thể giấu giếm được ai nữa. Cả trường đã biết. Và ngày mai, cả thị trấn sẽ đồn ầm lên. Tôi sẽ chẳng dám ló mặt đi đâu, suốt ngày chỉ ru rú ở nhà đuổi gà giúp mẹ Thầy giám thị bảo tôi đừng xấu hổ nhưng làm sao tôi có thể thản nhiên được khi bọn con gái đứng sau lưng tôi cứ chốc chốc lại "hí hí há há" như đang xem tấu hài trong rạp hát. Thầy bảo hồi nhỏ thầy từng mặc những cái quần giống như cái quần "bảo bối" của tôi bây giờ nhưng thầy quên rằng hồi thầy còn nhỏ, tụi học sinh trường Trần Cao Vân đâu đã sinh ra, vì vậy tụi nó đâu có thấy lối ăn mặc trái khoái của thầỵ Rốt cuộc chỉ có tôi là lãnh đủ.

Trong khi tôi đang nghĩ xem có cách nào chui xuống đất như Thổ Hành Tôn trong truyện Phong Thần hay không thì bỗng có một cánh tay vắt qua vai tôi.

Tôi ngoảnh lại, hóa ra Phú ghẻ. Phú ghẻ nãy giờ đứng phía trên, chắc thấy tôi buồn tình sắp sửa tự tử, nó mò xuống khuyên can. Quả nhiên thấy mặt nó, tim tôi liền ấm lại. Những lúc hoạn nạn như thế này, có vài đứa bạn thân bên cạnh, dù sao cũng đỡ trơ trọi. Chỉ tiếc năm nay thằng Cường học bên Huỳnh Thúc Kháng, nếu không cái miệng ba hoa của nó sẽ giúp tôi "giảm đau" một cách đáng kể.

Phú ghẻ lắc vai tôi :

_ Thôi, quên chuyện đó đi Chuẩn !

Mới nguôi nguôi được một chút, nghe nó nói, tôi lại phát khùng :

_ Quên cái đầu mày !

Thằng Phú ghẻ ngứa này đâu có biết cái "tam giác Bermuda" chết tiệt kia là ngôi sao chiếu mạng của tôi trong năm nay. Mẹ tôi sửa cho tôi hai cái quần, cái nào cũng chình ình một miếng tam giác khủng khϊếp như thế đằng sau lưng. Ngày mai dù có thay quần khác, tôi vẫn phải mang cái hình thù quái gở đó đến trường, vẫn phải phơi nó ra trước mặt bọn con gái nhiều chuyện và bấm bụng nghe tụi nó cười cợt, chỉ trỏ. Vậy mà Phú ghẻ bảo tôi "quên chuyện đó đi". Nó làm như tôi là thánh không bằng !

Mãi đến khi vào lớp, ngồi một hồi không nghe tụi bạn nhắc nhở gì đến chuyện vừa xảy ra ngoài sân cờ, tôi mới dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng tôi vẫn chưa thật sự yên tâm. Biết đâu tụi nó đang cười thầm tôi trong bụng, chỉ vì sợ thầy cô mà tụi nó không ngoác mồm ra chọc ghẹo đó thôi ! Nghĩ vậy nên mỗi khi có đứa nào nhìn tôi, tôi đều chột dạ quay đi chỗ khác.

Lúc ra về, khi tôi đang lui cui lấy xe thì Minh sún bước lại gần tôi, cười toe toét :

_ Hú vía hén mày ?

Với thằng sún răng này, tôi không biết nên xem nó là thù hay bạn. Năm ngoái, nó học cùng lớp với tôi nhưng hai đứa không thân nhau lắm. Hồi sáng, lúc tôi đang phân vân không biết nên nói thật với thầy giám thị hay là nín thinh chịu phạt thì nó đột ngột hô toáng lên bí mật của tôi khiến mọi sự vỡ lở tùm lum. Nhưng vì không biết nó hành động như vậy với ý tốt hay với ý xấu nên khi nó bắt chuyện, tôi cứ ậm à ậm ừ không đáp. Thấy vậy, nó cũng chẳng thèm hỏi nữa mà lẳng lặng dắt xe ra cổng, dông thẳng một mạch.

Trưa đó, tôi về với Phú ghẻ. Phú ghẻ biết tôi buồn nên không nhắc gì đến chuyện tóc tai quần áo. Nó chỉ nói độc mỗi chuyện học tập, về thời khóa biểu và về các thầy cô sắp dạy chúng tôi. Nhưng đang rầu nẫu ruột, mặc cho Phú ghẻ nói linh tinh lang tang, tôi cứ một mực ngậm tăm. Nói một hồi mỏi miệng, vả lại thấy tôi xuất sắc trong vai lầm lì, nó chán nản không thèm nói thêm tiếng nào nữa. Hai đứa lủi thủi đạp xe bên nhau như hai kẻ chán đời. Ngày khai giảng năm học đầu tiên ở cấp ba lẽ ra là một ngày hội đối với tôi bỗng dưng lại hoá thành một ngày chẳng ra ôn gì !

Buổi trưa, khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, mẹ tôi hỏi :

_ Hồi sáng khai giảng vui không con ?

Tôi cay đắng :

_ Dạ vui lắm ạ !

Rồi như không kềm được nỗi uất ức và tủi hổ dồn nén từ sáng đến bây giờ, vừa thốt xong, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra, chảy vòng quanh má.

Mẹ tôi nhạc nhiên :

_ Có chuyện gì vậy con ? Vui sao lại khóc ?

Lòng đầy giận hờn, tôi mím môi không đáp, cũng không buồn đưa tay chùi nước mắt.

Thấy vậy, mẹ tôi lo lắng :

_ Có chuyện gì vậy, kể cho mẹ nghe đi !

Tôi lắc đầu và lặng lẽ bưng chén cơm lên. Nước mắt tôi nhỏ từng giọt xuống chén.

Thái độ ù lì của tôi khiến ba tôi nổi cáu. Ông đập tay xuống bàn đánh "rầm" một cái khiến những chiếc đũa bắn tung lên và tô canh sóng nước ra đầy bàn :

_ Mày có nói không thì bảo !

Tiếng quát của ba tôi khiến tôi đành phải đặt chén cơm xuống. Tôi nhìn ông ngập ngừng :

_ Cái quần.

_ Cái quần sao ?

Tôi khụt khịt mũi, nức nở thuật lại câu chuyện hồi sáng.

_ Tại mày mà ra cả, còn khóc nỗi gì ! - Nghe xong, ba tôi hừ mũi - Quần của mẹ mày sửa lại cho mày mặc có gì là xấu ! Có phải đồ ăn cắp ăn trộm đâu mà lấy tay che !

Mẹ tôi liếc ba tôi :

_ Thôi, ông ơi ! Đầu năm học không may cho con được cái quần mới, còn trách nó làm gì tội nghiệp !

Trước nay, mẹ tôi không bao giờ dám cãi lại ba tôi. Bữa nay có lẽ do xúc động trước hoàn cảnh đáng thương của tôi, mẹ đánh liều lên tiếng. Ba tôi cũng phá lệ mặc cho mẹ bênh tôi, ông chỉ ngồi im uể oải nhai cơm.

Giữa bữa cơm, tôi buông đũa chạy ra vườn, ngồi thừ trên bậc đá. Một lát sau, tôi nghe có tiếng chân bước khẽ đến sau lưng. Rồi tiếng nhỏ Châu êm ái vang lên:

_ Anh đừng buồn ! Tết này bán hoa thế nào anh cũng có tiền may quần mới ! Lúc đó sẽ không có ai trêu anh nữa đâu !

Rừng hoa vàng đong đưa trước mặt lẫn giọng nói dịu dàng của nhỏ em thủ thỉ bên tai khiến nỗi buồn của tôi bỗng chốc bay xa, thật xa.

Trái với sự lo lắng của tôi, những ngày sau đó bạn bè chẳng ai chòng ghẹo gì tôi về sự cố hôm khai giảng. Có lẽ không ai nỡ trêu chọc sự nghèo khổ của kẻ khác. Nhờ vậy mà tôi có thể yên tâm học hành, cũng như yên tâm cóp-pi bài làm của thằng Phú ghẻ ngồi cạnh.

Nỗi mặc cảm của tôi chắc chắn sẽ phai nhạt dần cuối cùng rơi tõm vào quên lãng nếu như cái ngày u ám đó không xảy ra một cách bất ngờ.

Hôm đó, mải bận bịu vun đất sau vườn để chuẩn bị trồng lay-ơn cho kịp Tết, tôi ra khỏi nhà trễ mất mười phút so với thường lệ .

Khi tôi đến trường thì cổng đã đóng. Lố nhố trong các hàng quán bên kia đường là những học sinh đi trễ đang ngồi tán dóc đợi vào hai tiết sau.

Trường tôi có thông lệ hễ chuông reo vào lớp là cổng khóa chặt. Học sinh đi trễ chỉ có cách ngồi ngoài đợi giờ ra chơi len lén chuồn vô.

Mặc dù biết vậy, tôi đánh liều rề xe lại sát cổng tìm cách năn nỉ bác bảo vệ. Bác bảo vệ trường tôi khó tính nhất thế giới, từ khi làm nghề gác cổng đến nay chưa hề xiêu lòng trước bất cứ một lời nỉ non sụt sùi nào, vậy mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, sau khi nghe tôi thủ thỉ một hồi, bác rút xâu chìa khóa trong túi ra mở cổng cho tôi vào. Có lẽ bác thấy tôi hiền lành, đần độn, thời buổi quần bó váy túm mà dám mặc một chiếc quần giống hệt chiếc quần của vợ bác ở nhà nên bác động lòng nhớ vợ mà rộng rãi với tôi cũng nên.