- Còn bà miệng móm này nữa! - Đang bực bội, tôi buông một câu, chẳng thèm giữ ý giữ tứ như mọi hôm.
- Tôi miệng móm còn đỡ, ông mắt lé mới chẳng giống ai! - Liên móm ngoác mồm "choảng" lại liền, nó cũng chẳng thèm kêu tôi bằng tiếng "Chuẩn" ngọt xớt như mía lùi nữa - Con Cẩm Phô mỗi tuần "cho phép" ông ôm tập tới học chung với nó ba ngày, nó "lạnh lùng" với ông hồi nào mà ông vu oan cho nó?
Từ hồi tôi mở mắt ra đến giờ, thái độ im lặng của Cẩm Phô đã khiến tôi lo sốt vó. Tôi đang lờ tịt cái "đề tài hóc búa" này đi, nào ngờ Liên móm lại lôi ra "chất vấn" giữa thanh thiên bạch nhật khiến tôi chỉ còn biết đưa tay gãi đầu, nhăn nhó:
- Trời ơi, đó là lời bài nhạc, tôi chỉ hát lên như vậy thôi chứ đâu có ý định nói xiên nói xỏ gì ai!
- Ông nói vậy có thánh mới tin nổi! - Liên móm bĩu môi - Thiếu gì bản ông không hát, tại sao ông lại đi hát bản đó?
Câu vặn vẹo của Liên móm làm tôi dở cười dở mếu. Nếu nói thẳng ra sở dĩ tôi không hát bài nào khác bởi vì tôi mới bập bẹ học đàn, tôi chẳng biết cái "bài nào khác" đó là bài cóc khô gì thì chắc chắn lũ bạn hắc ám này sẽ cười tôi là dốt nhạc mà bày đặt khoe mẽ và như vậy có nghĩa là tôi đành phải dẹp cái ý định ra vẻ ta đây là một nghệ sĩ đa tình trước mắt Cẩm Phô để hiện nguyên hình là một thằng Chuẩn khù khờ cục mịch. Nhưng nếu đối đáp không xuôi, tình hình càng tệ hại hơn. Nỗi oan của tôi sẽ đời đời không rửa sạch. Cẩm Phô sẽ nghĩ tôi là kẻ chuyên môn gắp lửa bỏ tay người và nó sẽ chia tay tôi mà không thèm nói lời từ biệt.
Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, cuối cùng tôi đành sượng sùng thú thật:
- Tại vì ngoài bản "Nỗi buồn hoa phượng" và bản "Lạnh lùng" ra, tôi... có biết đàn bản gì khác nữa đâu!
Lời khai báo thống thiết của tôi khiến Liên móm sửng sốt. Nó trợn tròn mắt:
- Thiên hạ sáng tác cả tỉ bản nhạc, chẳng lẽ ông chỉ biết đàn có hai bài?
Thùy Dương cũng chen vô hỏi:
- Bộ Chuẩn mới học đàn hả?
Tôi gật đầu và cảm thấy mặt mình đỏ lên:
- Ừ.
Rồi sợ Liên móm không tin, tôi day sang Phú ghẻ:
- Liên hỏi Phú ghẻ cho coi! Chính hắn dạy tôi đàn chứ ai!
Liên móm quay lại nhìn Phú ghẻ, thấy Phú ghẻ mỉm cười xác nhận, nó liền lim dim mắt, gật gù:
- Thì ra vậy! Hóa ra tôi đã trách oan Chuẩn!
Thấy nó hạ giọng và chuyển tôi từ "ông" trở lại thành "Chuẩn", tôi mừng rơn như thể phạm nhân được tòa tuyên bố tha bổng.
Nhưng Liên móm là đứa thích chơi trò mèo vờn chuột. Tôi chưa kịp mừng nỗi mừng thoát nạn, nó đã nghiêm mặt tuyên bố:
- Nhưng dù sao Chuẩn cũng có lỗi với Cẩm Phô. Chuẩn làm Cẩm Phô buồn. Bây giờ Chuẩn phải lại xin lỗi!
Thằng Cường đứng bên cạnh cười hí hí a dua:
- Đúng đó! Mày phải lại xin lỗi Cẩm Phô!
Đang bối rối trước "nhiệm vụ" Liên móm vừa giao, tôi mặc xác thằng hại bạn này. Tôi khẽ liếc mắt về phía Cẩm Phô rồi quay sang Liên móm, gượng gạo hỏi:
- Xin lỗi cách sao?
- Thiếu gì cách! - Liên móm nhún vai - Cứ thấy cách nào hay thì Chuẩn làm!
Liên móm trả lời mà như thể đánh đố tôi. Không biết phải xoay xở như thế nào, tôi càng lóng nga lóng ngóng. Thấy vậy, Thùy Dương thương tình lên tiếng mách nước:
- Hay Chuẩn xin lỗi bằng cách hái tặng Cẩm Phô một cành hoa đi!
Câu gợi ý của con nhỏ Thùy Dương thông minh đột xuất này khiến tôi sáng mắt reo lên:
- A, phải rồi! Để tôi hái tặng cho mỗi bạn một cành nữa!
Nói xong, không đợi Liên móm kịp ngăn cản, tôi ba chân bốn cẳng chạy về phía cuối vườn lấy ra con dao nhỏ giấu trong bụi cỏ rồi sau một hồi lui cui mò mẫm, tôi chọn cắt những cành lay-ơn đẹp nhất mà tôi còn giữ lại được sau phiên chợ hoa khai mạc cách đây mười ngày ở quảng trường phía bắc thị trấn.
Tôi ôm bó hoa tươi tới trước mặt mọi người. Phú ghẻ cười hề hề, giọng xiên xỏ:
- Ông chủ vườn bữa nay hào phóng quá!
Tôi dúi một cành lay-ơn vào tay nó và hạ giọng rít qua kẽ răng:
- Câm mồm lại, đồ ghẻ ngứa!
Tôi dúi cho thằng Cường cành hoa thứ hai với lời đe dọa:
- Mày liệu thần hồn đấy!
Rồi tôi quay lại cười với Luyện và tặng nó cành hoa thứ ba.
Tiếp theo là đám nữ quái 10A2. Thùy Dương đón lấy cành hoa và vuốt ve từng đóa với vẻ cảm kích. Liên móm cũng vậy. Nó nhận hoa từ tay tôi với vẻ mặt hí hửng hệt như nhận phần thưởng cuối năm từ tay thầy hiệu trưởng. Nhưng khi "thầy hiệu trưởng" quay sang Cẩm Phô vừa nhe răng cười cầu tài, chưa kịp chìa "phần thưởng" ra thì nó đã phá bĩnh:
- Không được! Chuẩn phải tặng cho Cẩm Phô hoa hồng kia!
Tôi đang còn ngơ ngẩn, Thùy Dương hùa theo:
- Đúng rồi, phải tặng hoa hồng! Ai lại tặng hoa lay-ơn!
Đám đứng ngoài - Cường, Phú ghẻ, cả thằng Luyện tính tình lầm lì lẫn nhỏ Châu hớt lẻo - liền đồng loạt phụ họa:
- Đúng rồi, hoa hồng! Đúng rồi, hoa hồng!
Tôi đỏ mặt nhìn Cẩm Phô, thấy nó cũng đỏ mặt ngó lơ chỗ khác. Tôi không hiểu như vậy là nó phản đối hay nó đồng tình với sự xúi giục của cái tập thể ồn ào kia. Nhưng tôi không muốn nghĩ ngợi nhiều. Đã bao lâu nay, tôi muốn tặng cho "chị hai nhỏ Châu" đóa hoa hồng đẹp nhất trong vườn để bày tỏ mối cảm tình vô bờ tôi "trót" dành cho nó kể từ ngày nó đưa tay ngà ngọc bịt cái miệng xoen xoét của Liên móm trước cổng trường dạo nọ. Nhưng rồi ngày tháng trôi qua, tôi cứ hẹn lần hẹn lữa, hoa hồng trong vườn tôi thi nhau nở rồi thi nhau tàn hết lớp này đến lớp khác mà thủy chung tôi vẫn chưa tặng được cho Cẩm Phô lấy một cánh hoa nào. Bây giờ nếu tôi dại dột không nghe theo lời xúi giục "bậy bạ" của tụi bạn thì chẳng biết bao giờ tôi mới có cơ hội cũng như đủ can đảm thực hiện nguyện vọng của mình.
Ý tưởng đó đã khích lệ tôi.
- Được rồi! Hoa hồng thì hoa hồng!
Cuối cùng, tôi nói, và quay lại phía những bụi hoa.
Tôi hái không chỉ một nhánh hồng, mà cả một bó, và với bó hoa to đùng đó trên tay, tôi rảo bước đến trước mặt Cẩm Phô.
Rồi không nói một lời, cũng không biết một lời nào để nói, tôi lặng lẽ và trang trọng đặt bó hoa vào tay Cẩm Phô, lòng xao xuyến như đang ký thác cả một trời tâm sự. Tôi không rõ lúc đó mặt tôi đỏ bừng lên hay tái xanh đi, nhưng chắc chắn tôi không còn là tôi nữa. Chàng trai họ Chữ nghèo khổ ở làng chài ngày nào kể từ giờ phút này coi như đã chộp được ngón chân út của nàng công chúa Tiên Dung.
Cẩm Phô nhẹ nhàng ôm lấy bó hoa nhưng nó không nhìn hoa mà mỉm cười nhìn vào mắt tôi. Trong một thoáng, tôi chợt nhận ra nó đáng yêu không thể tả. Trước đây tôi cũng đã "nhận ra" điều đó mấy trăm ngàn lần rồi, nhưng lần này mới là lần phát hiện có giá trị nhất. Và cũng chính trong khoảnh khắc kỳ diệu đó, tôi hiểu rằng nụ cười và ánh mắt của Cẩm Phô chiều nay sẽ mãi mãi in sâu vào tâm khảm tôi. Vâng, mãi mãi, không thể phai mờ.
Mọi diễn biến chỉ xảy ra trong một tích tắc nhưng tôi cảm thấy cái giây phút ấy dường như kéo dài vô tận. Tôi thấy thời gian như ngưng đọng lại, và đúng vào lúc tôi đinh ninh tôi và Cẩm Phô sắp sửa biến thành hai tượng đá giữ vườn thì tiếng hò reo nhốn nháo lẫn những tràng pháo tay đôm đốp của bạn bè khiến tôi choàng tỉnh đưa tay lên gãi đầu và bẽn lẽn nhìn quanh.
Và giữa mớ âm thanh ồn ào khủng khϊếp đó, không hiểu sao tôi vẫn nghe rõ tiếng sột soạt vừa đột ngột phát ra từ khu vườn bên cạnh như thể có một con thỏ vừa phóng ra khỏi chỗ nấp. Tôi giật mình đảo mắt nhìn qua bên kia hàng rào. Thấp thoáng sau bóng cây thưa, một cái bóng nhỏ đang chạy vụt vào nhà khiến tôi bỗng bồi hồi tự hỏi: Ai như là nhỏ Thảo?
Thành phố Hồ Chí Minh, 1994.
Nguyễn Nhật Ánh