Trại Hoa Vàng

Chương 35

Trong rất nhiều ngày, tôi cứ ngẫm nghĩ mãi về điều này. Tôi chẳng biết hỏi ai và không có ai để hỏi. Thằng Cường và Phú ghẻ thân thì thân thật nhưng với những chuyện như thế này, tụi nó còn ấm ớ hơn tôi gấp một tỉ lần.

Rốt cuộc, loay hoay một mình đâm chán, tôi không buồn đi lang thang trong thế giới nội tâm và tìm cách khám phá những bí ẩn của nó nữa. Tôi tự hài lòng với những gì mà mình cảm nhận, rằng khi học chung với nhau, nghĩa là khi cùng "hợp tác" với nhau để hướng về một mục đích nào đó trong cuộc sống, dường như mối quan hệ giữa con người ta bỗng trở nên gần gũi hơn và tự nhiên hơn. Và như vậy tôi còn mong muốn gì hơn nữa?

Dĩ nhiên tôi chẳng mong muốn gì hơn! Nhưng cuộc đời lại không thiếu những điều trái khoáy. Có những chuyện mình chẳng hề mong muốn lại cứ xồng xộc nhảy bổ vào cuộc đời mình.

Hôm tôi với Cẩm Phô ngồi ôn lại mấy bài ca dao đã học, đúng vào lúc tôi đang hí hửng ngoác mồm tụng ra rả:

- Rủ nhau xuống bể mò cua

Đem về nấu quả mơ chua trên rừng

Em ơi chua ngọt đã từng

Non xanh nước bạc ta đừng quên nhau...

Thì tôi bỗng nghe có tiếng hắng giọng ngoài cửa phòng. Đinh ninh đó là anh rể của Cẩm Phô - mà anh rể nó rất quý tôi - tôi cứ tỉnh bơ tụng đi tụng lại câu ca dao "hết ý" trên và tất nhiên trong khi tụng tôi không quên đưa mắt liếc trộm Cẩm Phô xem nó có hiểu cái tâm sự mà tôi gửi gắm trong câu ca dao đó không.

Nhưng tôi chưa kịp nhận ra phản ứng của Cẩm Phô thì đã nhận được phản ứng của người đứng ngoài cửa phòng. Lần này, kèm theo tiếng hắng giọng là tiếng chân bước lịch kịch mỗi lúc một gần.

Tôi ngoảnh cổ lại và chưa kịp trông thấy mặt người vừa xuất hiện, chỉ mới trông thấy hai cẳng chân thôi, lưng tôi đã nổi đầy gai ốc.

Tôi vội chớp mắt hai, ba cái và lạnh cả người khi biết rằng mình không lầm. Đứng bên cạnh tôi chính là cặp giò cao lêu nghêu tôi đã từng trông thấy một lần khi đột nhập vào tiệm thuốc tây Hồng Phát trưa hôm nào.

Không dám liếc thêm một giây nào về phía "vị thần giữ cửa" khét tiếng trong thị trấn, tôi hấp tấp quay mặt lại và chúi mũi vào cuốn tập trên bàn. Tư thế của tôi lúc đó chẳng khác gì một con đà điểu đang cố rúc đầu vào cát hòng tránh mặt "kẻ thù".

Trong khi chờ đợi sấm sét giáng xuống đầu, tôi không ngớt rủa thầm mình tơi bời. Tục ngữ ca dao trong tập thiếu gì câu tôi không đọc lại lựa đúng cái câu "lăng nhăng" nhất rống lên cho ba Cẩm Phô nghe thấy, thật ngu ơi là ngu!

Nếu lúc đó tôi ê a câu "Công cha như núi ngất trời. Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông. Núi cao biển rộng mênh mông. Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi!", biết đâu ba Cẩm Phô thấy tôi nhắc nhở nó về bổn phận làm con, ông xúc động mà tha thứ cho tôi về cái tội ngồi sát rạt Cẩm Phô cũng nên.

Nhưng sự thông minh muộn màng đó chẳng giúp ích được gì cho tôi trong lúc này. Tôi nhắm mắt lại, nghe mồ hôi chảy ròng ròng trên trán và chờ một cái chân ghế nện vô đầu.

Tôi chờ hoài, chờ hoài một tiếng "cốp" để ngã lăn ra nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Hay là ba Cẩm Phô tưởng tôi ngất xỉu nên đã bỏ đi rồi? Tôi hớn hở nhủ bụng và len lén quay đầu lại. Nhưng tôi điếng hồn nhận ra đôi chân lêu nghêu kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đầy đe dọa. Dường như từ lúc tôi cắm đầu vô tập, nó cũng cắm luôn xuống sàn nhà, không thèm nhúc nhích một li.

Tuy nhiên, lần này tôi chưa kịp ngoảnh mặt đi chỗ khác, đôi chân kia đã động đậy và sát bên tai tôi một giọng nói ồm ồm đột ngột vang lên:

- Các con tiếp tục học đi chứ!

Mặc dù câu nói được thốt ra bằng giọng điệu chậm rãi, từ tốn và với một ý nghĩa khuyến khích rõ rệt, tai tôi vẫn ù đi và trái tim không ngừng nhảy lô tô trong ngực.

Chỉ đến khi ba Cẩm Phô phát hiện ra sự có mặt của ông khiến bầu không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng và ông vội vàng lui bước, lúc đó tôi mới hoàn hồn và đưa mắt nhìn về phía Cẩm Phô, miệng nở một nụ cười gượng gạo.

Vẻ mặt thất thần giống như người vừa chết đi sống lại của tôi khiến Cẩm Phô phì cười:

- Anh làm gì mà hồn vía lên mây vậy?

Tôi dường như không nghe thấy câu hỏi của Cẩm Phô. Tôi không trả lời nó, mà buột miệng theo ý nghĩ trong đầu:

- Hên thật hên!

- Gì mà hên?

- Vậy mà không hên! Tôi tưởng lúc nãy mình bị xé tét làm hai mảnh rồi chứ!

Tôi đáp và thở phào như thể vừa nhảy tránh được một viên đạn... đại bác.

Cẩm Phô lườm tôi:

- Làm gì mà tét? Bộ anh tưởng ba Cẩm Phô không biết Cẩm Phô và anh học chung với nhau ở đây hả?

- Cái gì? - Tôi sửng sốt - Làm sao ba Cẩm Phô biết được?

Cẩm Phô nhún vai:

- Cẩm Phô không rõ. Nhưng mà ba biết.

Trong một thoáng, tôi sực nhớ câu tục ngữ vừa học "Một miệng thì kín, chín miệng thì hở". Chuyện tôi và Cẩm Phô "hẹn hò" với nhau ở nhà chị Cẩm Phiêu có một tỉ người biết, ba Cẩm Phô còn sống sờ sờ ra đó lẽ nào ông lại không hay! Nếu không phải thằng Phú ghẻ thì thằng Cường, không phải thằng Cường thì thằng Luyện, không phải thằng Luyện thì vợ chồng chị Cẩm Phiêu, đằng nào cũng có người vô tình buột miệng hở ra.

Tôi nhìn Cẩm Phô, giọng thấp thỏm:

- Ba Cẩm Phô có nói gì không?

- Có.

Tôi xanh mặt:

- Ba Cẩm Phô nói sao?

Cẩm Phô cười:

- Ba nói ráng mà học, đừng để lưu ban như năm ngoái!

Tôi há hốc mồm và có cảm giác một con ruồi vừa chui tọt vào trong đó.

Tôi đã không phụ lòng "trông cậy" âm thầm của ba Cẩm Phô. Thi học kỳ một năm đó, Cẩm Phô đạt loại giỏi, phá vỡ cái thông lệ cầm đèn đỏ xưa nay.

Đệ tử giỏi, sư phụ đương nhiên phải giỏi hơn. Lần đầu tiên tôi trở thành học sinh xuất sắc - xuất sắc thứ thiệt, có ghi học bạ đàng hoàng chứ không phải xuất sắc theo đoán mò của Liên móm. Lần đầu tiên tôi đứng ngang hàng với Phú ghẻ và xếp trên Minh sún hai bậc, điều mà bốn năm ở trường cấp hai Trần Quốc Toản tôi không bao giờ dám nghĩ tới.

Tụi bạn trong lớp không đứa nào ngạc nhiên về thành tích của tôi bởi vì điều này đã được báo hiệu bằng sự tiến bộ không ngừng của tôi trong mấy tháng gần đây.

Chỉ có mẹ tôi là cuống quýt. Bà tức tốc chạy xuống nhà nội tôi và đi thăm khắp các cô dì chú bác để khoe kết quả học tập của tôi khiến tôi mắc cỡ hết dám ló mặt đi đâu.

Ở một ngôi trường có truyền thống dạy giỏi như trường Trần Cao Vân, số học sinh đạt tiêu chuẩn xuất sắc chiếm hơn phân nửa trường, đông lúc nhúc như cá nuôi trong hồ, lấy rổ vớt cả ngày cũng không hết. Chuyện tôi đạt danh hiệu xuất sắc trong kỳ thi đối với hầu hết học sinh Trần Cao Vân chẳng là "cái đinh gỉ" gì nhưng mẹ tôi lại xem như là chuyện tày đình. Nếu nhà ngoại tôi ở gần, chắc mẹ tôi sẵn sàng qua dắt mấy con bò về mổ thịt khao cả thị trấn chứ chẳng chơi.

Ba tôi biểu lộ niềm vui theo cách khác. Ông điềm tĩnh hơn, theo phong cách "hắc ám" của ông trước nay. Đặt bàn tay to bè, cứng cáp lên vai tôi, ông trầm giọng:

- Nói mẹ mày đưa tiền may thêm hai cái quần mà mặc!

Lời phán của ba tôi khiến tôi mừng rơn. Nhỏ Châu nháy mắt với tôi:

- Sướиɠ hén!

- Sướиɠ gì mà sướиɠ! - Tôi làm bộ vờ vịt.

- Được chia tay mà không sướиɠ? - Giọng nhỏ Châu tinh quái.

Tôi ngạc nhiên:

- Chia tay cái gì?

- Thì chia tay với mấy cái... tam giác Béc-mu-đa của anh chứ chia tay cái gì!

- Tao cốc cho mày một cái bây giờ!

Vừa nói tôi vừa chồm người tới khiến nhỏ Châu ôm đầu lủi mất.

Nhưng mặc dù được ba tôi hứa hẹn cái khoản "quần mới" rất hấp dẫn kia, niềm vui của tôi vẫn không hoàn toàn trọn vẹn. Tôi biết gia đình tôi dạo này đang túng bẩn, việc chi tiêu hàng ngày rất dè sẻn. Xúc động trước kết quả học tập đột biến của tôi, ba tôi hào phóng hứa thưởng tôi hai cái quần mới, nhưng tôi biết để thực hiện lời hứa ngẫu hứng đó, ông buộc phải giảm những khoản mua sắm cần thiết khác trong nhà và rất có thể Tết này nhỏ Châu sẽ không có được bộ quần áo mới mà nó hằng mơ ước.