Đã mấy lần tôi định gật đầu nhận đại mình là học sinh xuất sắc cho oai, nhưng nhớ đến thằng Cường tôi đành nuốt nước bọt làm thinh, chỉ nhe răng cười cười ra vẻ ta đây khiêm tốn không tiện nói về mình.
Cường học chung lớp với tôi từ nhỏ. Mỗi tuần tôi lãnh mấy con zê-rô, nó đều biết. Mỗi tháng tôi lãnh mấy cú "thiết cước" của ba tôi vào "hạ bàn" về cái tội học hành lẹt đẹt, nó đều hay. Cường lại thường xuyên gặp gỡ và bốc phét với Thùy Dương ở nhà Liên móm. Nếu bây giờ tôi nhận vơ cái danh hiệu học sinh xuất sắc vào mình, nhỡ mai mốt Cường cao hứng rêu rao "thành tích học tập" của tôi trước mặt hai đứa này, lúc đó tôi chỉ có nước kiếm đường chui xuống đất.
Thấy tôi không ừ không hử, chỉ ngồi cười ruồi, Liên móm lại nói:
- Mai mốt học bài có chỗ nào không hiểu, tôi đến hỏi Chuẩn nghe?
Đề nghị của Liên móm khiến tôi giật thót. Tôi đâu phải là Phú ghẻ. Trình độ tôi chỉ đủ sức làm thầy một đứa học trò lưu ban như Cẩm Phô. Cỡ Liên móm hay Thùy Dương, tụi nó hỏi đâu chắc tôi bí tới đó. Nhưng khổ nỗi, Liên móm đánh giá tôi cao vòi vọi, tôi lại ậm ừ tỏ vẻ ta đây tài cao thật, bây giờ tình thế bất ngờ đưa đẩy quá xa, tôi muốn tuột xuống thì đã muộn.
Trong khi tôi đang loay hoay gãi đầu gãi cổ và chưa kịp nghĩ ra kế nào thoát hiểm thì "Cẩm Phô" đã kịp thời "cứu bồ". Nó lườm Liên móm:
- Thôi đừng có làm bộ! Học sinh giỏi như mày với con Thùy Dương mà "học bài không hiểu" thì còn ai hiểu nỗi!
- À, à, - Liên móm nheo nheo mắt - Mày muốn độc quyền sư phụ của mày, khôngthèm "san sẻ" cho bạn bè hén!
Lời trêu chọc của Liên móm khiến tôi đỏ mặt. Nhưng từ khi nó khen tôi "Chuẩn học giỏi quá hén", tôi đã không buồn giận nó nữa. Tôi mặc nó muốn nói gì thì nói.
- Nói bậy nè! - Cẩm Phô cấu vào lưng Liên móm - Khai thật đi! Mày kiếm tao có chuyện gì?
Liên móm vừa la "oai oái" vừa nhảy ra xa:
- Tao tìm mày để mượn cuốn sách đại số chứ để làm gì! Cuốn của tao không biết rớt ở xó xỉnh nào, tao kiếm hoài không ra!
Rồi vẫn đứng tuốt đường xa, nó vuốt tóc nói thêm:
- Nhưng nếu mày với ông Chuẩn đang học thì thôi, tao về!
Không biết tự bao giờ, tôi không còn coi Liên móm là con nhỏ ác ôn nữa. Tôi thấy miệng nó tự dưng hết móm. Giọng nó cũng hết chua. Vì vậy, tôi chìa cuốn sách ra:
- Liên cứ cầm cuốn này về học đi!
Liên móm có vẻ ngạc nhiên trước thái độ thân thiện của tôi. Nó chớp mắt:
- Còn mấy người thì sao?
- Liên cứ yên tâm, tụi này còn cuốn khác! - Tôi đáp và lấy làm lạ khi nghe giọng mình dịu dàng khác hẳn ngày thường.
Cẩm Phô cũng gật đầu hùa theo:
- Phải đó! Mày cứ lấy cuốn này mà học!
Liên móm không khách sáo. Nó bước lại bàn lấy cuốn sách trên tay tôi, nhét vào cặp:
- Cảm ơn mấy người nghen! Kể từ phút này, mấy người được... tự do!
Nói xong nó quày quả đi thẳng ra cửa. "Số dương" ngồi cạnh "số âm" đực mặt ngó theo, miệng méo xẹo.
Không biết có phải nhờ cuốn đại số "hối lộ" đó hay không mà từ bữa đó trở đi, Liên móm không buồn chọc ghẹo tôi nữa. Gặp nhau trên trường hoặc đυ.ng đầu nhau ngoài phố, nó chỉ cười cười nhìn tôi. Nhằm bữa cao hứng, nó cũng ba hoa xích đế đủ chuyện trên đời, nhưng từ đầu đến cuối nó tuyệt nhiên không hề đã động gì đến chuyện tình cảm giữa tôi và Cẩm Phô.
Những lần ghé thăm tổ học tập của hai đứa tôi, thỉnh thoảng nó cũng ngứa miệng cợt đùa vài câu. Nhưng từ ngày biết nó không ác ý gì với tôi, tôi chẳng sợ nó trêu nữa. Thậm chí bây giờ nghe nó "cáp đôi" tôi với Cẩm Phô, tôi còn khoái ngầm trong bụng và những lúc như vậy bao giờ tôi cũng len lén liếc trộm "chị hai nhỏ Châu" bằng ánh mắt hí hửng và gian manh khó tả. Cặp mắt tôi lúc đó chắc giống hệt như hai cái... tam giác Béc-mu-đa.
Sự cải thiện quan hệ giữa tôi và Liên móm còn đưa đến lắm chuyện lạ đời khác nữa.
Bây giờ đi đâu Liên móm cũng bốc tôi lên tận mây xanh. Thật chả bù với ngày nào nó "chơi" tôi không ngóc đầu lên nổi. Nó khoe với Thùy Dương là tôi học giỏi không thua gì ông Lương Thế Vinh hồi nhỏ. Nó bảo chính nhờ tôi "dạy dỗ" mà Cẩm Phô tiến vùn vụt như tên lửa.
Cẫm Phô tiến quả có tiến, nhưng tiến chậm như rùa chứ có đâu mà "vùn vụt như tên lửa". Nó nói trạng như vậy mà con nhỏ Thùy Dương lại tin. Điều nực cười là Thùy Dương cũng học chung lớp với Cẩm Phô và Liên móm, sức học của Cẩm Phô ra sao lẽ?ào nó không biết, vậy mà nó lại tin răm rắp những điều Liên móm "quảng cáo" về tôi. Và thế là ngay hôm sau, lúc gặp Cường, nó lại đem tôi ra "quảng cáo". "Quảng cáo" ngay với cái thằng biết tôi tỏng tòng tong từ đầu đến gót, thậm chí Cường biết tôi còn rõ hơn là biết chính nó.
May một nỗi, Cường không phải là đứa ưa hại bạn. Nghe Thùy Dương ca tụng tài học của tôi hết lời, Cường muốn xỉu, nhưng nó ráng ôm bụng nén cười và giả vờ kêu đau bụng để chạy ra khỏi nhà càng mau càng tốt. Và ngay lập tức, nó ba chân bốn cẳng đi kiếm tôi.
- Lâu nay trốn biệt ở đâu vậy mày? - Vừa thấy cái đầu bù xù quen thuộc của Cường lấp ló ngoài cổng rào, tôi mừng rỡ kêu lên.
- Tao bận.
Tôi giận lẫy:
- Bận thì đi luôn đi chứ ghé tao làm chi!
Cường chẳng buồn để ý đến lời xua đuổi của tôi. Nó đẩy cổng lách vào nhà và cười hì hì:
- Tao tới xem người học giỏi nhất thị trấn mặt mũi ra sao!
Thái độ của Cường khiến tôi chột dạ:
- Mày nói nhăng nói cuội gì vậy?
Cường hừ mũi:
- Mày đừng có giả vờ! Ở?goài phố người ta đang đồn ầm!
- Đồn sao? - Tôi trố mắt.
- Thì đồn mày học giỏi nhất thị trấn chứ đồn sao!
- Dẹp mày đi! - Tôi nói và nghe mặt mình đỏ tới mang tai - Bộ hết chuyện làm rồi sao mà mò đến đây chọc quê tao?
Cường tiếp tục giọng bỡn cợt:
- Tao chọc quê mày làm chi! Hồi nãy chính tai tao nghe người ta ca tụng mày rõ ràng!
Tôi nhún vai:
- Đứa nào khùng vậy?
Cường nhảy nhổm:
- Nè, phát ngôn cẩn thận chút nghen! Chính Thùy Dương của tao nói chứ đứa nào!
Tôi "xì" một tiếng:
- Thùy Dương của mày thì biết cóc gì về tao!
- Nhưng nó nghe con Liên móm kể. Liên móm bảo mày lúc này đi làm thầy thiên hạ. Nhỏ Cẩm Phô theo học mày mới một tháng mà đã muốn lên đứng nhất lớp rồi!
Hóa ra mọi sự bắt nguồn từ Liên móm. Nó khen tôi hóa ra lại làm khổ tôi. Nghe thằng Cường "cà khịa" một hồi, tôi không biết nên cười hay nên khóc.
- Hơi đâu mày đi nghe con nhỏ miệng móm đó! - Cuối cùng, tôi nhăn nhó đáp.
Thằng Cường này đúng là dai hơn đĩa đói. Tôi nói vậy mà nó chẳng chịu thôi. Nó dòm tôi lom lom:
- Nhưng mỗi tuần mày đến dạy học cho Cẩm Phô ba buổi, đúng không?
Tôi tặc lưỡi:
- Tao đến học chung với nó chứ dạy dỗ cái mốc gì!
Rồi sợ Cường giả bộ hỏi tới hỏi lui để kiếm cớ trêu tôi, tôi liền kể tỉ mỉ cho nó nghe về cái "sự tích học chung" của tôi với Cẩm Phô. Tôi cũng không giấu nó chuyện tôi rước Phú ghẻ về nhà kèm cặp mỗi ngày như thế nào và tôi đã phải gò lưng tôm học lấy học để ra làm sao.
Cường chăm chú nghe, mắt thao láo.
Nghe xong, nó gật gù:
- Hèn gì dạo này chẳng thấy mày đâu! Té ra mày đang âm mưu dời quán bà Thường về nhà chị Cẩm Phiêu!
Tôi gãi gáy:
- Tao tới đó để ôn tập chứ bộ!
Cường nhìn lên trời, giọng ranh mãnh:
- Mày ôn tập hay ôn thứ gì, làm sao tao biết được! - Rồi nó hít hà nói thêm - Nhưng dù sao nhờ vậy tao cũng đỡ đau tay!
Câu nói ỡm ờ của Cường khiến tôi không kềm được thắc mắc: