Trại Hoa Vàng

Chương 28

- Chết tao rồi, mày ơi! - Vừa bước vào nhà tôi vừa hổn hển kêu lên.

Phú ghẻ sờ tay lên vai tôi:

- Mày còn sống nhăn mà!

Tôi ngồi phịch xuống ghế:

- Nhưng mà sắp chết!

- Mày định uống thuốc ngủ tự tử hả?

- Thuốc ngủ cái đầu mày! Sắp tới Cẩm Phô bắt tao học chung với nó!

Rồi không đợi Phú ghẻ hỏi tới hỏi lui, tôi kể cho nó nghe nội dung cuộc gặp gỡ giữa tôi và Cẩm Phô hồi trưa.

Không quan tâm đến sự lo lắng của tôi, Phú ghẻ cười toe:

- Thấy chưa! Tao đã bảo là Cẩm Phô nó sẽ nghĩ ra một điểm hẹn mới cho tụi mày mà!

Tôi hừ mũi:

- Đây là "điểm học" chứ không phải là "điểm hẹn"

- Học hay hẹn gì cũng vậy thôi! Đằng nào tụi mày cũng có chỗ để gặp nhau!

Tôi thở dài:

- Nhưng tao có biết cóc khô gì mà học chung với nó! Học chung với nó chỉ tổ lòi cái dốt của mình ra!

- Mày yên chí! Cẩm Phô nó còn học dốt hơn mày nhiều!

- Xạo đi mày! - Tôi nhìn Phú ghẻ giọng bán tính bán nghi - Trên đời làm gì có đứa học dốt hơn tao!

Phú ghẻ khịt mũi:

- Nhưng Cẩm Phô là một đứa như vậy! Mấy đứa con gái đẹp đẹp bao giờ cũng học dốt!

Tôi bĩu môi:

- Ai bảo mày vậy?

- Cần gì ai bảo! Cẩm Phô năm ngoái học lớp mười, năm nay cũng học lớp mười, chẳng lẽ như vậy gọi là... học giỏi?

Sự tiết lộ của Phú ghẻ làm tôi chưng hửng. Tôi há hốc mồm:

- Nó... lưu ban?

Phú ghẻ nhún vai:

- Chứ còn gì nữa! Nó học lớp mười bên Trần Cao Vân, thằng Luyện học lớp mười bên Huỳnh Thúc Kháng, nếu nó không bị lưu ban, làm sao em nó học ngang lớp với nó được!

Tôi nhìn ra đường và thở một hơi dài thườn thượt. Lòng tôi bỗng chốc não nề. Tôi không ngờ Cẩm Phô đã từng học lớp mười năm ngoái. Như vậy là nó lớn hơn tôi một tuổi. Nó không chỉ là "chị hai nhỏ Châu" mà còn đáng mặt làm "chị hai" của tôi nữa.

Phú ghẻ không hiểu bụng dạ tôi. Thấy tôi mặt mày ủ ê, nó tưởng tôi chán ngán vì vớ phải một người yêu học hành chẳng ra gì. Nó tưởng tôi tuyệt vọng vì đã dốt lại trót "trao thân gởi phận" cho một người còn dốt hơn, tương lai sẽ đen như mực tàu pha hắc ín. Vì vậy, nó vỗ vai tôi, giọng trấn an:

- Mày đừng buồn! Cẩm Phô mặc dù bị lưu ban nhưng cũng giỏi hơn cả khối đứa!

Cái lối bào chữa vụng về của Phú ghẻ, con nít cũng không tin nổi! "Giỏi hơn cả khối đứa" nhưng vẫn cứ bị "lưu ban" thì "giỏi hơn" làm cái cóc khô gì!

Nhưng tôi mặc xác Phú ghẻ, không thèm vặn vẹo. Tôi chỉ chép miệng:

- Nhưng tao vẫn thấy sợ sợ là.

- Sợ chuyện gì?

Tôi gãi đầu:

- Thì chuyện học chung ấy!

- Việc quái gì phải sợ! Nó giỏi hơn cả khối đứa nhưng đâu có giỏi hơn mày! - Phú ghẻ trấn an tôi.

Tôi tặc lưỡi:

- Chính vì nó không giỏi hơn tao nên tao mới sợ!

Phú ghẻ lắc đầu:

- Tao không hiểu! Mày nói gì nghe bí hiểm quá!

Tôi cười gượng gạo:

- Hai đứa dốt học chung với nhau, nó hỏi tao, tao trơ mắt ếch, tao hỏi nó, nó giương.... mắt nai, vậy học chung để làm cái khỉ mốc gì!

Phú ghẻ dòm tôi lom khom:

- Chứ chẳng lẽ mày muốn nó giỏi hơn mày?

- Không! - Tôi toét miệng cười - Tao muốn tao giỏi hơn nó!

- Dễ thôi! Chỉ sợ mày không có quyết tâm!

Phú ghẻ vừa nói, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.

Tôi nhìn lại nó:

- Làm sao mới gọi là "có quyết tâm?"

Phú ghẻ liếʍ môi:

- Mày không được copy bài làm của tao nữa! Phải tự mình học hành đàng hoàng!

Tôi "xì" một tiếng:

- Tưởng gì! Tao thèm vào cóp-pi bài làm của mày!

- Mày lại dốc tổ! - Phú ghẻ nheo nheo mắt.

- Để rồi xem! - Tôi thu nắm tay lại - Bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ cho mày biết tao là một con người như thế nào!

Sau khi tuyên bố một câu chắc nịt như đinh đóng cột, tôi hầm hầm bỏ về.

Tôi rơi vào kế khích tướng của Phú ghẻ mà không biết.

Kể từ hôm đó, tôi như trở thành một con người khác. Hễ đi học về tới nhà, ăn qua loa vài chén cơm xong là tôi ôm tập ra sau vườn ngồi học. Ngày nào cũng vậy.

Học đến tối mờ tối mịt, đến khi không còn đọc thấy chữ nữa, tôi mới vứt tập trên bãi cỏ và đứng dậy xách thùng đi múc nước tưới hoa.

Tưới hoa xong tôi lại vào phòng chong đèn ngồi... học tiếp.

Thấy tôi đột ngột đổi tính, nhỏ Châu lạ lắm. Nó tò mò quan sát tôi như thể quan sát một quái vật đến từ... kỷ Jura.

Nó tò tò đi theo tôi riết đến nỗi tôi phát bực, gắt:

- Mày làm cái trò gì mà cứ lẽo đẽo bám theo tao hoài vậy?

Nhỏ Châu gãi tai:

- Em coi thử!

- Coi cái gì? - Tôi hầm hè - Tao có phải là khỉ sở thú đâu mà mày theo coi!

Nhỏ Châu chớp mắt:

- Em coi thử tại sao anh siêng học bất tử như vậy?

Tôi ngẩng mặt nhìn trời:

- Tao học siêng từ hồi nào đến giờ chứ bộ!

Nhỏ Châu "xì" một tiếng:

- Siêng học mà đòi xuống nhà ngoại đi chăn bò!

Nhỏ Châu nhắc chuyện cũ khiến tôi đỏ mặt. Tôi ậm ừ:

- Hồi đó khác, bây giờ khác! Bây giờ tao lớn rồi, tao phải... có ý thức chứ!

Thấy tôi ăn nói có vẻ chững chạc, trịnh trọng, nhỏ Châu không dám cà khịa nữa. Nó đứng nhìn sững tôi một hồi, rồi quay lưng chạy vụt vô bếp. Chắc nó đi kể với mẹ tôi về việc một đứa lười chảy thây như tôi đột nhiên lại đâm ra "có ý thức" một cách không thể nào tin nỗi.

Có lẽ nhỏ Châu tỉ tê với mẹ tôi thật. Nên trong bữa cơm tối hôm đó, tôi thấy mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm gấp bội ngày thường.

Và qua ngày hôm sau, trong mâm cơm thình lình xuất hiện đĩa thịt bò xào thơm phức và chễm chệ một tô canh bí đỏ nấu với đậu phộng. Người ta đồn, bí đỏ ăn bổ óc. Mẹ tôi cho tôi ăn món này chắc muốn đầu óc tôi thông minh sáng láng như con người ta. Mẹ tôi sợ tôi biếng nhác lâu ngày, đầu óc sinh ra mụ mẫm, học trước quên sau, học sau quên trước. Còn dĩa thịt bò chắc là để tăng thêm chất dinh dưỡng cho một người "suốt ngày chỉ biết lo học" như tôi.

Lâu nay nhà tôi chỉ toàn ăn cá và các loại rau củ, nay vớ được đĩa thịt xào, tôi ăn ngấu nghiến, hệt như một kẻ sắp chết đói, chết khát tới nơi.

Mẹ tôi ngồi bên, không những chẳng la rầy, chốc chốc lại còn lên tiếng "cổ vũ":

- Ăn đi con! Ăn nữa đi con!

Nhỏ Châu thường ngày hay dành ăn với tôi, bữa nay hình như nhận hiệu lệnh từ trước, suốt từ đầu đến cuối bữa ăn, nó tuyệt nhiên không rớ đũa đến đĩa thịt thơm nứt mũi kia lấy một lần, làm như đó không phải là đĩa thịt bò mà là... một quả bom nguyên tử vậy.

Sự siêng năng đột ngột của tôi lay động đến cả trái tim sắt đá của ba tôi. Trong bữa ăn, ông không nói gì nhưng đến tối, lúc tôi đang ngồi học trong phòng, ông lặng lẽ bước vào và tiến sát đến sau lưng tôi.

Tôi biết ông vào nhưng tôi không ngẩng đầu lên, cứ chúi mũi vào cuốn tập trước mặt. Mặc dù không làm gì sai trái, hễ có ông đứng bên, tim tôi lại đập thình thịch. Bao giờ cũng vậy. Điều đó gần như là một phản ứng tự nhiên, có nguồn gốc từ xa xưa lắm, có lẽ từ ngày tôi lãnh cú "thiết cước" của ông lần đầu tiên vào mảnh be sườn non nớt.

Tôi hồi hộp ngồi phía trước, ba tôi câm nín đứng phía sau, hệch như cảnh mèo rình chuột. Mãi một lúc lâu, khi biết chắc cuốn sách trên tay tôi là cuốn giáo khoa chứ không phải cuốn "tự học ghi ta" hay một cuốn truyện võ hiệp vớ vẫn nào, ba tôi mới nhẹ bước quay ra sau khi buông thõng một câu: