Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 20


Suốt buổi tiệc, tôi ngồi cạnh dì Tư, cậu Phong cũng bận rộn phụ tiếp đãi khách khứa nên không thể ngồi suốt bên cạnh tôi được. Tiệc gần kết thúc, tôi xin phép về trước, ở nhà còn có công chuyện chưa làm xong, tôi phải tranh thủ về phụ với chị Hồng.

Quý Phong đưa tôi ra cửa, cậu ta nhìn đôi dép lào xẹp lép dưới chân tôi, chỉ trỏ hỏi:

– Cứ mang giày bình thường đi, tôi kêu tài xế đưa bà về, cần chi đi bộ.

Tôi cười hề hề:

– Tôi đi bộ cũng quen chân, mà từ đây về bên nhà bà chủ gần mà, ông đi bộ được, hổng lẽ tôi đi không được.

– Ừ, vậy bà về đi… mà khoan…

– Chuyện gì hả?

Quý Phong lấy từ trong túi quần ra cái kẹp đính ngọc trai xinh xắn, anh ta đưa tới trước mặt tôi rồi cười nói:

– Cho bà nè, biết bà thích nên tiện tay đặt cho bà luôn. Cái này đơn giản không cầu kỳ như cái kia, bà kẹp lên đẹp hơn đó.

Tôi nhìn cái kẹp ngọc trai, đúng thật là nó đơn giản, nhẹ nhàng, không quá kiêu sa cũng không quá bắt mắt… có vẻ rất hợp với tôi.

Thấy tôi cứ chần chừ, Quý Phong kẹp hẳn lên trên tóc tôi, cậu ấy càm ràm:

– Cứ phải để tôi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà thì bà mới chịu… đó, kẹp lên thấy đẹp gái ghê chưa.

Tôi mím môi rồi dùng tay sờ sờ lên tóc mình, tôi khẽ hỏi:

– Ông thấy nó hợp với tôi hả?

Quý Phong gật gật:

– Tất nhiên rồi, rất hợp là đằng khác.

Tôi cười nhạt, gật gù:

– Cảm ơn ông… tôi về trước đây, có gì mai lại nói.

– Ừ, đi đường cẩn thận.

Tôi quay người bước về phía con đường nhựa láng bóng, tầm này là buổi trưa, ngoài đường nắng nắng đến cực điểm, đi được chục bước đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ về chuyện ban nãy, đúng là tôi có hơi ảo tưởng về bản thân mình rồi. Cậu Ba giàu có như thế, soái ca như thế, việc gì phải để ý đến tôi, một đứa vừa nghèo vừa không có bằng cấp gì ra trò ra trống. Có chăng, tôi đối với cậu là nhất thời, giống như là một kiểu thương tình rồi đối đãi tốt hơn một chút. Đáng lẽ tôi phải nhận ra điều này từ sớm hơn, chứ đâu phải để đến bữa nay mới hiểu ra được sự việc. Tôi không phải loại người tự ti quá mức về bản thân mình nhưng có những chuyện “biết mình biết ta” thì mới là người sáng suốt.

Trong một mối quan hệ tình cảm, người có được tình thương mới là người chiến thắng, còn người mà chỉ có được sự thương tình thì mãi mãi vẫn là kẻ thua cuộc mà thôi!

Chiều hôm đó, cậu Ba có về hỏi tôi sao không đợi cậu đưa về, tôi chỉ bảo là tôi có chuyện cần về trước chứ cũng không có nói hay tỏ thái độ gì thêm. Cậu Ba hẹn tôi hôm sau đưa tôi đi ăn nhưng tôi từ chối, tôi lấy cớ ngày mai phải làm cho bà chủ nên không đi được. Thấy tôi từ chối, cậu cũng không tỏ vẻ khó khăn gì, chỉ bảo tôi khi nào rảnh thì nói với cậu. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, tôi bất giác thấy có chút mệt mỏi… đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu đi “crush” con trai của chủ mà… haiz.

……………………..

Qua mấy ngày sau, tôi luôn tìm cách trốn cậu Ba không muốn gặp mặt, cũng không phải tôi không muốn dứt thoát, mà mỗi lần cậu Ba tìm gặp tôi đều là lúc đang có đông người ở nhà. Tôi định là đợi khi vắng người, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện rõ ràng với cậu.

Như thường lệ, khi cả nhà đã ngủ, tôi mới nhàn hạ dắt Gấu con đi vệ sinh rồi đi dạo vài vòng. Tôi biết hôm nay cậu Ba về sớm, tôi cũng có hẹn với cậu tối nay sẽ gặp mặt.

Trời đêm hôm nay đẹp quá, đầy ông sao mà ông trăng cũng sáng nữa. Đúng là bầu trời đêm ở quê nó khác hẳn ở thành phố nhộn nhịp, nhớ lúc còn đi học, muốn một lần được nhìn bầu trời đêm bình yên như thế này cũng gọi là khó.

– Thích ngắm trăng ngắm sao à?

Tôi quay nhìn sang đã thấy cậu Ba đứng gần bên cạnh, thấy tôi nhìn, cậu liền ngồi xuống phía đối diện, giọng nhàn nhạt, cậu hỏi:

– Đến hôm nay em mới chịu hẹn tôi ra, em bận rộn đến thế à?

Cậu hỏi đến lần thứ hai, tôi vẫn im lặng không trả lời. Khẽ cúi đầu, tôi nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra chiếc kẹp tóc, đặt nó xuống bàn, tôi dịu giọng:

– Cậu… cái này em trả lại cậu… em nghĩ là nó không hợp với em… em chỉ là nhất thời cảm thấy thích nó thôi… mà thứ vừa thích nhất thời lại vừa không hợp… em nghĩ là em không nên giữ lại nữa.

Cậu Ba hết nhìn cái kẹp tóc trên bàn rồi lại chau mày nhìn chằm chằm tôi, biểu cảm từ thoải mái dần dần trở nên đanh lại. Cậu cầm cái kẹp tóc trên tay, giọng trầm xuống:

– Em trả lại cho tôi?

Tôi gật đầu:

– Dạ…

– Lý do?

Tôi nheo nheo mắt:

– Thì em có nói với cậu rồi đó, em thấy nó không hợp với em…

Cậu Ba cười nhạt:

– Tôi thấy Quý Phong tặng cho em chiếc kẹp tóc khác… nên em muốn trả cái này lại cho tôi. Là không hợp với em hay là em không cần đến nó nữa?

Cái này… là đang trách ngược lại tôi á?

Thấy cậu cười kiểu khó ưa, máu tự trọng của tôi cũng nổi lên, tôi thẳng thắn nói:

– Quý Phong tặng kẹp tóc cho em không có liên quan gì tới cậu hết, con người của em là vậy… nhận quà thì chỉ nhận từ một người, không có cái kiểu nhận của cả hai. Làm vậy chẳng khác nào… bắt cá hai tay, đùa giỡn với lòng thành của người khác.

Cậu Ba càng lúc càng khó chịu, cậu gằn giọng:

– Bắt cá hai tay?

Tôi cười nhạt:

– Em không biết, em là nghĩ sao thì nói vậy thôi, ai có tật thì giật mình à.

– Em đừng có nghĩ…

– Chuyện gì vậy anh Lãnh? Hai người đang nói cái gì mà rôm rả vậy?

Đang lúc cậu Ba chuẩn bị chửi tôi thì cô Phi Uyển ra tới, nghe cô hỏi, cậu Ba cuối cùng cũng kìm sự giận dữ trong lòng mình lại mà bỏ qua cho tôi. Đợi cô Uyển tới gần, cậu Ba mới cười nhẹ nhìn cô ấy, ánh nhìn chẳng còn khó chịu như khi nhìn tôi nữa.

– À không có gì, anh đang hỏi Mùa vài chuyện thôi.

Cô Uyển cười tươi, giọng rất dịu:

– Hèn chi thấy hai người bàn luận rôm rả quá trời… mà sao giờ này anh chưa ngủ, anh nói với em là anh hơi mệt mà?

Tôi nhìn cậu Ba, nhìn kỹ thì thấy mặt cậu hơi ửng đỏ, chắc có lẽ là cậu mệt thật…

– Anh ra hóng gió chút rồi vào ngủ… à có cái này cho em.

Dứt câu, cậu Ba liền đưa cái kẹp tóc của tôi cho cô Uyển, kèm theo đó là giọng điệu dịu dàng:

– Cho em cái này, em thấy đẹp không?

Cô Uyển nhìn cái kẹp tóc trên tay mình, hai mắt có chút rực rỡ thích thú. Đưa cái kẹp tóc lên nhìn kỹ, ánh nhìn của cô lại có chút tò mò, cất cao giọng tinh nghịch, cô càm ràm:

– Mà này… em có một cái giống vậy rồi mà… anh tặng quà sao không có tâm gì hết vậy hả?

Cậu Ba cười nhạt nhìn tôi, ánh nhìn giống như thể hiện điều gì đó với tôi vậy. Mắt vẫn nhìn về tôi nhưng miệng lại trả lời cô Uyển:

– Anh không để ý, em có một cái giống vậy rồi hả?

Cô Uyển làu bàu:

– Bữa tiệc mừng thọ của ông nội em có kẹp trên đầu… anh vậy mà không để ý?

Cậu Ba nhíu mày híp mắt nhìn tôi, khoé môi khẽ nhếch trông đểu giả vô cùng. Cậu đứng dậy, nhìn cô Uyển rồi mới cười nói:

– Là anh sơ suất không để ý, lần sau đưa em đi mua cái khác bù lại… được chưa?

Cô Uyển gật gật:

– Nói vậy nghe còn được, tha cho anh lần này.

Cậu Ba khẽ cười, giọng nhàn nhạt:

– Anh vào trong ngủ trước, em cũng ngủ sớm đi, quà anh tặng đều là từ tấm lòng… không phải vì đột nhiên thích mà tặng đâu. Anh không phải người tùy tiện, càng không làm việc tùy tiện.

Nói rồi, cậu quay người bỏ đi, để lại tôi và cô Uyển nhìn nhau ngơ ngác. Cô Uyển ngồi xuống ghế, cô ấy nhìn tôi, khẽ hỏi:

– Anh ấy nói vậy là sao nhỉ… cô không hiểu lắm.

Cô Uyển không hiểu nhưng tôi thì hiểu, cậu Ba nói vậy là muốn nói cho tôi nghe… cậu muốn cho tôi biết… là tôi đã hiểu lầm rồi… tôi hiểu lầm vụ kẹp tóc rồi.

Khẽ lắc lắc đầu, giọng tôi trầm xuống:

– Em cũng không biết nữa cô.

Cô Uyển chau mày khó hiểu:

– Tự nhiên lại tặng cho cô kẹp tóc rồi còn nói linh tinh nữa… dạo này anh ấy lạ thiệt đó.

Tôi thở dài, trong lòng có chút cảm giác tội lỗi. Hóa ra là tôi hiểu lầm vụ kẹp tóc, tôi hiểu lầm là cậu Ba cũng tặng cho cô Uyển một cái giống y hệt cái của tôi. Nhưng mà… mà thôi đi, chuyện cũng đã lỡ rồi… như vậy cũng tốt.

………………….

Sáng hôm nay thầy Dận về, lúc về, ông ấy có xin lỗi tôi về chuyện chưa xem được lá số cho tôi. Tôi thì tất nhiên không giận cũng không trách gì ông ấy rồi, thầy xem được cho tôi thì quý mà không xem được thì cũng bình thường mà. Thầy Dận hẹn tôi lần sau sẽ xem cho tôi, tôi cũng gật đầu đồng ý vô cùng vui vẻ.

Tiễn thầy Dận về còn có ông ngoại của cô Phi Uyển, tôi gọi ông ấy là ông Khang, là bạn thân chí cốt của Ông Năm. Ông Khang thì không được dễ tính như ông Năm, mặt lúc nào cũng hầm hầm, lại ít nói nữa. Đối với người làm như bọn tôi, ông ấy chẳng thèm nhìn vào mắt, chỉ khi nói chuyện với ông Năm hoặc là với cô Uyển thì mới giãn chân mày dịu tính xuống. Đặc biệt là khi nói chuyện với cậu Ba, cứ vài câu là cười vui vẻ một cái, thương yêu cậu ấy cứ y như thương cô Phi Uyển vậy.

– Ông Năm, hết trà rồi, biểu bà Tư xuống pha ấm trà khác đi.

Ông Năm lại hỏi:

– Ông muốn uống trà gì?

– Trà sen đi.

– Mùa, xuống pha cho ông ấm khác đi con.

Nghe ông Năm kêu, tôi lật đật đi tới lấy ấm trà đang uống xuống, tay vừa mới chạm vào ấm trà, ông Khang đột nhiên đánh cái chát vào tay tôi. Tôi giật mình buông tay làm cho ấm trà rơi xuống bàn, may là trong ấm còn có chút nước, nếu không đã đổ tháo đầy bàn rồi. Biết mình vụng, tôi nhanh tay lấy khăn lau đi chỗ nước đổ, miệng nhanh nhảu xin lỗi:

– Con xin lỗi… con xin lỗi…

Ông Năm còn chưa kịp lên tiếng, ông Khang đã càm ràm lạnh giọng:

– Người ở nhà ông sao nay vụng về vậy? Mà con nhỏ này là ai? Sao cho nó đi pha trà? Con Hương rồi bà Tư đâu?

Ngọc Hương thấy tôi bị làm khó, cô ấy liền bước tới giúp tôi lau dọn trà bánh trên bàn. Ông Năm lúc này mới giải vây cho tôi:

– Ông… sao ông càng ngày càng khó tánh khó nết vậy hả? Con nhỏ này là người làm mới, nó pha trà không thua gì con bé Phi Lan nhà ông đâu.

Ông Khang cau mày liếc mắt nhìn tôi, biểu cảm không có chút gì là hối hận về việc đánh vào tay tôi cả. Sao mà ông lão này lại khó tánh như vậy nhỉ? Bộ muốn đánh ai là đánh hay sao?

– Mày còn nhìn tao cái gì nữa, mau xuống dưới pha trà đi chứ!

Quát nạt tôi xong, ông ấy vẫn không hề có một chút biểu cảm nào giống như là đang nói đùa để an ủi tôi cả. Nhìn người khác tùy ý bắt nạt mình, cho dù mình không làm gì sai, trong lòng tôi cảm thấy thật sự khó chịu.

Ông Năm chắc là biết tôi buồn, ông ấy nháy nháy mắt ra hiệu cho tôi đi xuống dưới trước. Tôi gật đầu rồi nhận lấy khay trà trên tay Ngọc Hương, đầu khẽ cúi, lòng buồn vô cùng. Ngọc Hương đi theo sau tôi, cô ấy vỗ vai tôi an ủi:

– Cô cứ kệ ông Khang đi, ông ấy là vậy đó, người mới tới làm cứ phải để ông ấy bắt nạt trước thì mới làm được. Tôi trước kia cũng vậy nhưng giờ quen rồi, mặc kệ ông ấy nói gì, việc mình mình làm thôi.

Tôi nhìn Ngọc Hương, khẽ thở dài:

– Ông Khang đâu phải chủ của mình đâu, ông ấy vô cớ gây chuyện vậy mà không ai nói hết hả?

Ngọc Hương cười nhẹ:

– Thì cô cũng thấy đó, ông chủ không nói thì ai dám nói. Thôi cô đừng buồn, ông ta đến chơi giây lát rồi cũng đi, mình có phải gặp lâu đâu mà lo.

– Ừ, tôi hiểu rồi.

Tôi đi xuống bếp rửa mặt cho tỉnh táo rồi pha ấm trà khác đem lên cho ông Năm. Mỗi khi đem thức ăn nước uống lên cho ông Năm đều có Ngọc Hương thử độc trước, quy tắc này trước sau chưa từng bỏ qua lần nào. Sau khi uống trà tôi pha, ông Khang coi bộ cũng không còn cằn nhằn nữa, gọi là tạm chấp nhận “tài nghệ” pha trà bẩm sinh của tôi.

– Trà cũng được, mà vẫn còn thua xa con bé Phi Lan.

Ông Năm cười nói:

– Ông so sánh khập khiễng, con bé Phi Lan là được học đàng hoàng, còn con bé Mùa nhà tôi là ngẫu ý mà biết cách pha. Mà tôi thấy cũng ngon có kém gì Phi Lan pha đâu.

Ông Khang khẽ liếc mắt nhìn sang tôi, giọng châm biếm:

– Ông Năm, ông uống thứ trà do người tầm thường pha riết rồi ông quen đi, đâm ra ông thấy cái nào cũng như cái nào. Chứ tài nghệ của con bé Phi Lan nhà tôi, con nhỏ này vừa xách dép vừa chạy theo cũng không bao giờ bắt kịp. Mà thôi đi, không uống nữa… trà không ngon… tôi về.

Nói rồi ông Khang đứng dậy đùng đùng bỏ ra xe, lúc về còn cố liếc xéo tôi vài cái nữa chứ. Ôi mẹ ơi, khó tánh quá thì chơi mình đi chứ ai dám chơi chung.

Mặc cho ông Khang bỏ về, ông Năm vẫn nhàn nhã ngồi nhâm nhi ly trà. Chốc lát ông ấy mới quay sang nhìn tôi, giọng hiền từ:

– Con cứ kệ lão già đó, từ hồi vợ chết tới giờ càng ngày càng khó tánh khó gần. Trà con pha ngon lắm, cháu gái lão già kia có học cũng không bằng con đâu.

Tôi gật gật đầu rồi nở nụ cười vui vẻ, chỉ cần ông Năm khen tôi là được rồi, ông Khang có khen hay chê gì thì cũng kệ, khó tánh quá thì có mà khen được ai ngoài con cháu nhà ổng đâu chứ. Xuỳ!

……………………….

Sau bữa đêm hôm đó, cậu Ba xa cách tôi ra mặt, mà cũng không phải là xa cách nữa, cậu ấy phải gọi là ghét bỏ tôi ra mặt mới đúng chứ. Gặp tôi không thèm nói chuyện, sai biểu tôi làm hết chuyện này đến chuyện kia. Eo ôi, người gì mà kỳ cục vậy trời?

Đã “cạn tình” với nhau như vậy, tôi đây cũng mặc kệ cậu ấy. Cậu muốn nói chuyện với tôi thì nói, không muốn nói chuyện thì thôi, hễ cậu sai biểu tôi cái gì thì tôi cố mà làm cho tốt, cậu cũng không bắt bẻ được tôi. Để coi cậu “cạn tình” được bao lâu, cùng lắm thì đến hết năm là tôi đi rồi, còn ai mà để cho cậu bắt lỗi nữa.

………………..

Chiều hôm nay trời trong xanh ghê, sau khi làm hết công chuyện, tôi dắt Gấu con đi dạo một vòng trong vườn. Đang chờ Gấu con đi “đại tiện”, dì Tư ở đâu chạy tới thở hì hộc kêu tôi:

– Con Mùa… mày đưa dây đây tao đi xích con Gấu cho, cậu Ba cậu biểu mày ở ngoài trước kìa. Mày lại làm cái gì cho cậu bực bội rồi phải không?

Tôi ngạc nhiên:

– Con làm cái gì? Sáng giờ con có gặp cậu Ba đâu.

– Ai mà biết, cậu kiếm mày, tao nghe cậu nói là chở mày ra ngoài xưởng cho mày làm ở ngoải. Tao có nói dùm cho mày mà cậu không nghe… đâu, mày ra ngoải coi.

Mẹ tổ cha cái tên cậu Ba này, được thôi, muốn tôi đi ra xưởng làm thì tôi đi, tôi sợ gì đâu mà hù dọa làm thấy ghê.

– Nè dì Tư dắt con Gấu vô chuồng dùm con, con ra chiến đấu một trận sinh tử với tên kia cái. Cầm!

Giao Gấu con lại cho dì Tư, tôi đi uỳnh uỳnh ra đằng trước. Thấy bóng dáng tôi đi tới, tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu Ba đã quát lớn:

– Lên xe!

Dứt câu, cậu Ba chui vào trong xe, bỏ tôi đứng bơ vơ giữa sân. Tôi cười khinh một cái, cũng chẳng sợ gì mà tự mở cửa chui vào trong xe, quên mất luôn là phải ngồi ghế sau. Qua phà, đi được thêm một đoạn nữa, cậu Ba đột nhiên hỏi:

– Muốn đi đâu?

Tôi nhìn cậu, bực dọc nói:

– Tới xưởng luôn đi cậu.

– Tới xưởng kiếm gì ở đó?

– Chứ không phải cậu muốn em tới đó làm hả? Cậu tới luôn đi, làm ở đâu cũng được, em không có sợ đâu.

Cậu Ba thoáng nhìn tôi rồi lại tiếp tục cho xe chạy, xe chạy gần tới trung tâm thành phố, cậu mới quay sang hỏi tôi lần nữa.

– Muốn ở trong xe nói chuyện hay là tìm nhà hàng nào đó để ăn?

Tôi lắc đầu, giọng thinh thỉnh:

– Tìm nhà hàng luôn đi, chứ còn nói chuyện… ê khoan… cậu nói gì?

Cậu Ba khẽ cười, biểu cảm vui vẻ:

– Tôi hỏi em là bây giờ, em muốn ở trong xe để nói chuyện hay là muốn tôi đưa em vào nhà hàng rồi vừa ăn vừa nói chuyện?

Tôi quay hẳn sang nhìn cậu, lấp bấp hỏi:

– Chứ không phải… cậu đưa em tới xưởng… hả?

– Đưa tới xưởng làm gì, xưởng nhà tôi thiếu công nhân tới mức đưa em ra làm à?

– À… vậy là không có ra xưởng… vậy… vậy cậu tìm em để làm gì?

Cậu Ba cho xe tấp vào bên đường, cậu quay sang nhìn tôi, nghiêm túc nói:

– Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với em.

Nói chuyện rõ ràng? Nói chuyện rõ ràng… gì vậy?

Thấy tôi im lặng, cậu Ba mới bắt đầu vào vấn đề.

– Hôm đó, em nói vậy là sao? Em có ý gì?

Nhắc lại chuyện cũ, tôi có chút chột dạ, giọng dịu xuống:

– Bữa đó em cũng nói rõ ràng với cậu rồi, em không thích cái gì lấp lửng… em đã nhận quà của Quý Phong thì sẽ không nhận quà của cậu. Cũng giống như việc cậu công khai với cô Uyển thì cũng đừng đùa giỡn với một người như em. Cậu muốn cả hai là không thể, chọn một thôi.

Cậu Ba chau mày, giọng trầm xuống:

– Ý em nói, em thà nhận quà của Quý Phong chứ không cần tới món quà của tôi?

Tôi thở hắc ra, lại phải giải thích:

– Em nói mà cậu vẫn không hiểu, nói thẳng ra luôn đi… cậu đừng đùa giỡn với em nữa, em vô cùng ghét kẻ bắt cá hai tay. Cậu có cô Uyển rồi, cớ gì lại muốn bao nuôi em? Cho là em say xỉn em nói lung tung đi, cậu cũng phải biết chừng mực mà không được đồng ý chứ? Cậu làm vậy khác gì nɠɵạı ŧìиɧ, bộ cậu không để ý đến cảm nhận của cô Uyển hả?

– Ý em nói… tôi và Phi Uyển… là người yêu của nhau?

Tôi gật đầu:

– Chứ còn gì nữa, ông Năm công khai như vậy rồi, cậu còn định chối?

– Nếu tôi nói tôi và Phi Uyển không yêu nhau… em có tin không?

Tôi nhìn cậu, nhìn biểu cảm chân thật trên gương mặt cậu, lòng tôi không biết làm sao…

– Chuyện này… em… em…

Cậu Ba cười nhạt, cậu lấy tay xoa xoa thái dương:

– Tôi yêu ai cũng được nhưng người đó sẽ không bao giờ là Phi Uyển.

Tôi trố mắt ra nhìn cậu, nửa tin nửa ngờ, với câu khẳng định này của cậu, tôi thật sự không biết có nên tin hay không.

Thấy tôi cứ nhìn không nói gì, cậu khẽ cười rồi chồm sang người tôi, giúp tôi thắt dây an toàn. Hai cơ thể đột nhiên gần nhau trong gang tấc, tim tôi có chút đập loạn, hơi thở mềm mại của cậu phả nhẹ vào tai tôi khiến da thịt tôi có chút tê tê. Cứ tưởng thắt dây an toàn xong là cậu sẽ về chỗ cũ, vậy mà cậu lại gian xảo, càng lúc càng đưa môi đến gần…

Bốn mắt bọn tôi nhìn nhau, tôi có thể nhìn rõ được hình ảnh run rẩy của tôi trong mắt cậu. Đôi mắt tinh anh sáng rực cứ nhìn chằm chằm vào tôi, hai tay cậu lại giữ chặt lấy mặt tôi, một chút cũng không cho tôi tránh né. Môi cậu khẽ run lên, giọng trầm khàn dịu dàng:

– Tôi bao nuôi em, tôi sẽ có trách nhiệm với em. Có thể là tôi không quá thích em nhưng trong tim tôi có hình ảnh của em. Tôi không yêu Phi Uyển, tôi không thể yêu em ấy, cho dù là bây giờ hay là mãi mãi về sau. Em cứ yên tâm, trước khi kết thúc với em, tôi sẽ không bắt cá hai tay, cũng không làm em đau khổ. Tôi hứa!

Từng lời nói của cậu chui tọt hết vào tim tôi, quả tim mong manh cũng không thể chống đỡ nổi nữa mà trùn xuống. Tôi cứ thế ngồi im nhìn cậu, môi mím chặt lại vì lo lắng. Mà tôi càng lo lắng, mắt cậu Ba lại càng híp lại, môi cậu dần dần tiến tới môi tôi, đến khi môi cả hai chạm vào nhau, tim tôi bắt đầu nhảy cẫng lên rồi đập thình thịch đến loạn nhịp. Eo ôi, tê tê kỳ cục quá hà!

Nụ hôn không sâu, chỉ là phớt lờ như chuồn chuồn đậu trên mặt nước… buông mặt tôi ra, cậu Ba lại cười như được mùa, cậu khàn giọng hỏi:

– Có muốn hỏi gì nữa không?

Tôi cố nén sự bất bình tĩnh trong lòng mình lại, tôi mím mím môi, lại hỏi:

– Tại sao cậu không yêu cô Phi Uyển, hai người… thật sự rất đẹp đôi mà, lại còn môn đăng hộ đối nữa?

Lông mày khẽ nhếch, cậu điềm tĩnh trả lời:

– Có lý do cả, để sau này tôi nói cho em nghe. Em chỉ cần biết tôi không lừa em cũng không đùa giỡn với em là được. Em cũng biết ông nội rất thích Phi Uyển… tôi hôm đó không thể làm cho ông mất mặt…

Tôi ồ lên một tiếng rồi gật gật, thật ra thì tôi cũng hiểu, nhưng mà…

– Bây giờ đi ăn đi, tôi đói rồi.

Cậu Ba quay lại vị trí cũ, cậu lại hỏi:

– Em muốn ăn ở đâu?

Tôi dịu giọng:

– Ở đâu cũng được, em dễ ăn.

– Ăn lẩu đi, tôi thèm lẩu hải sản.

– Cũng được.

Nói rồi, cậu đưa tôi tới quán lẩu hải sản khá đông. Không đợi cậu mở cửa giúp, tôi đã tự mở cửa bước xuống xe. Đáng lẽ tôi sẽ rất vui vẻ nếu như… nếu như… người đứng trước mặt tôi không phải là… cô Phi Uyển…

– Phi Uyển… em quên túi xách trong xe…

Người đàn ông vừa nói vừa bước đến gần rồi đưa cho cô Uyển túi xách, đợi đến khi người đàn ông đó thấy được tôi… anh ta mới khẽ chau mày, biểu cảm có chút ngưng trệ vì ngạc nhiên.

Quý Trung… là cậu Trung!