Khúc Biến Tấu Ánh Trăng

Chương 21

Ngày hôm sau.

Mặt trời tỏa sáng trên bầu trời, những đóa hoa cười ngây ngô, những chú chim líu lo "Chào buổi sáng!" (*Lời bài hát 上学歌 )

Phản ứng đầu tiên của Sơ Lễ khi tỉnh lại là nghĩ đến thời điểm ngủ thϊếp đi vào tối hôm qua, có lẽ cả người cô đều bị Trú Xuyên gấp lại và đá như trái cầu trong suốt một đêm, bằng không eo của cô không thể đau như vậy;

Phản ứng thứ hai là "Thời điểm ngủ thϊếp đi vào tối hôm qua" là cái quỷ gì, cô ngủ như thế nào, bản thảo đâu, bản thảo hiệu đính không xong ai phê chuẩn cô ngủ a a a a a a;

Phản ứng thứ ba là nhìn thoáng qua di động, sau đó liền thấy đại khái vào lúc nửa đêm, chú chim trà xanh trong văn phòng kia liên tục gửi hai mươi mấy cái tin nhắn, nhiều tin nhắn như vậy nhưng trọng tâm chính là: Sơ Lễ, công việc của Hoạch định trang đầu ngươi mẹ nó rốt cuộc tìm mấy cái tác giả a, đừng tưởng lấy Trú Xuyên làm lá chắn là chuyện này có thể lãng quên, ngươi cái này phế vật!

Sơ Lễ: "......"

Nếu về sau sống thọ và chết tại nhà, xuống mồ và an nghĩ, phải tự thưởng cho chính mình cái gì "Tồi tệ nhất - Kế hoạch cho một ngày là vào buổi sáng", hôm nay nhất định có thực lực vượt qua thử thách xếp vào top 3.

Lúc này là 7 giờ rưỡi sáng.

Xoa xoa giữa mày, Sơ Lễ thở dài một hơi, nhìn một nửa bản thảo đang hiệu đính không cánh mà bay....... Đương nhiên không có khả năng là nửa đêm ăn trộm leo vào lấy đi mất, Sơ Lễ bình tĩnh đứng lên, duỗi cái eo, mang dép lê đi ra khỏi thư phòng.

Trên hành lang, Nhị Cẩu đang ăn thức ăn đóng hộp trộn với thức ăn khô dành cho chó, thật là một bữa sáng sáng tạo.... Sơ Lễ sờ đầu Nhị Cẩu, ngẩng đầu liền thấy người đàn ông nằm trên sô pha ——

Bản thảo mở ra che chắn trên mặt anh, đôi tay giơ lên cao hơn đầu; một chân kê cao chỗ tựa lưng, dép lê lại không thấy đâu, một chân khác cuộn lên, uốn cong; bộ đồ ngủ Crayon Shin-chan nâng lên lộ ra một mảng bụng rắn chắc, một đạo lông màu xanh lá nhàn nhạt dưới rốn trải dài đến tận dây thun của quần pyjama; từ mép quần pyjama lộ ra một mảnh nhỏ của qυầи ɭóŧ đen...

Một cái hình chữ X, Xuyên công tử dịu dàng như ngọc.

Sơ Lễ: "......"

Theo bản năng mà nhìn di động, Sơ Lễ nghĩ thầm lúc này nên mở máy ảnh chụp vài cái, từ đây Nguyên Nguyệt xã có phải hay không liền có thể ký hợp đồng với Trú Xuyên tương đương giá mua bán bắp cải..... Nhưng mà tốt xấu gì tối hôm qua cũng là anh có lòng hảo tâm cho cô ở nhờ, cô cũng không nên làm như vậy, nhẹ bước đi đến bên người Trú Xuyên, cong lưng cầm lấy bản thảo trên tay người đàn ông ——

Khoảng 5% còn lại, các dấu hiệu đính màu đỏ thay đổi từ tròn tròn như lớp mẫu giáo sang chữ rồng bay phượng múa xinh đẹp, mạnh mẽ hữu lực, nhưng tới mặt sau rõ ràng sự kiên nhẫn của người nào đó bị thiêu đốt không còn một chút mà trở nên có chút qua loa.

Sơ Lễ: "...... Hừ."

Hiện tại, vội vàng lật xem chữ viết hỗn động, Sơ Lễ thật sự cảm thấy ý tưởng "Lợi dụng ảnh chụp để sai khiến hồ ly" một giây trước khiến lương tâm cô bị cắn rứt.

Thật cẩn thận mà buông bản thảo xuống, từ thư phòng lấy chăn ra đắp lên người anh —— người đàn ông nằm ở trên sô pha hạ chân từ chỗ tựa lưng xuống, anh cau mày mở một con mắt, liếc mắt nhìn người đang khom lưng đắp chăn cho mình, dùng giọng nói nồng đậm buồn ngủ không kiên nhẫn mà nói: "Sáng sớm dậy đánh quỷ à?"

"7 giờ rưỡi, lão sư, hôm nay thứ ba, đó là một ngày làm việc không có trong từ điển của người lang thang thất nghiệp" Thanh âm của Sơ Lễ không được dịu dàng cho lắm, "Em đi rửa mặt sau đó đi hâm nóng bữa sáng, lão sư tỉnh ngủ có thể ăn, ăn xong nhớ rõ uống thuốc trị cảm, uống xong lên giường đi ngủ...."

Trú Xuyên nâng lên đôi tay che kín lỗ tai.

Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ phát hiện, dù có chuyện kinh thiên động địa nào xảy ra trước đây đi chăng nữa thì một khi đã bắt đầu trò chuyện bình thường, tình yêu thương với vị lão sư trước mắt này khó có thể duy trì đến hơn một phút.... Sơ Lễ lau mặt, nói chính mình phải bình tĩnh, thuận thế ở ngồi xuống tiến đến bên tai Trú Xuyên, âm lượng đảm bảo anh có thể nghe được: "Tóm lại cảm ơn lão sư đã thay em hiệu đính xong bản thảo, còn đắp chăn cho em."

Trú Xuyên lấy tay ra, lười biếng mà liếc tiểu cô nương ngồi bên cạnh: "Kỳ thật dựa theo tình huống bình thường, ta hẳn là nên bế ngươi lên phòng đắp chăn cho ngươi."

"Hả," Sơ Lễ gật gật đầu, "Vì cái gì không làm như vậy đi?"

"Ngươi quá nặng." Trú Xuyên nghiêm túc nói, "Ta bất động."

Sơ Lễ: ".........................................."

Rốt cuộc có bao nhiêu trái tim thiếu nữ đều không thể dùng với vị lão sư trước mặt này, anh ta có thể đoạt lấy trái tim thiếu nữ trên tay ngươi rồi quăng trên mặt đất, sau đó ở bên trái tim thiếu nữ của ngươi nhảy cái điệu disco của người già.

Sơ Lễ cố nén không rút cái gối dưới đầu Trú Xuyên rồi điên cuồng đánh cho anh một trận sau đó che ở trên mặt cho anh một giấc ngàn thu, yên lặng đứng lên xoay người đi vào phòng tắm——

Trên bồn rửa mặt có những bộ bàn chải đánh răng dùng một lần, cốc giấy, khăn tắm trắng chưa xé... Sơ Lễ mang theo mấy thứ này vào trong phòng tắm của Trú Xuyên, tắm rửa xong sáy tóc cho khô, lúc này nhìn thấy ở bồn rửa tay bên cạnh có một loạt chai lọ bình vại như chứa nước thần tiên——

Mấy thứ này đương nhiên không có khả năng là cho Nhị cẩu dùng.

Sơ Lễ ngừng xem một loạt chai lọ bình vại, bình tĩnh thoa kem bôi sod mật: "A, còn không phải tiểu công chúa tới?"

Sảng khoái mở cửa phòng tắm bước ra, Sơ Lễ xoay người đi vào trong phòng bếp hâm lại bữa sáng cho Trú Xuyên, mang đặt ở trên bàn cơm, ở bên cạnh còn để thuốc trị cảm và một ly nước lọc.... Sơ Lễ xoay người nhìn người đàn ông trùm chăn ngay đơ trên sô pha: "Lão sư, em đã lấy bữa sáng và thuốc, cảm ơn ngài đã cho ở nhờ và trợ giúp công tác, em đi làm nhé?"

Người trùm chăn nằm trên sô pha không có chút phản ứng.

Thẳng đến mười mấy giây sau, lúc Sơ Lễ hoài nghi anh không tồn tại, phía dưới chăn vươn ra một bàn tay to, như là xua đuổi ruồi bọ: Mau cút.

Sơ Lễ: "......"

Không thể tưởng được, hồ ly này ngẫu nhiên cũng sẽ có vài điểm đáng yêu.

Sơ Lễ nhìn chằm chằm bàn tay to không có chút khí lực còn mang theo một tia không kiên nhẫn, cẩn thận cất tập sách đã hiệu đính vào túi vải, mang giày rồi rời đi, vừa ra khỏi nhà Trú Xuyên hai bước, màn hình di động đột nhiên sáng lên ——

【 Trú Xuyên: Nói trực tiếp thì hơi khó, ngươi nhớ mang đồ vật cá nhân theo, nếu không ta sẽ dùng bao nilon trong suốt chuyển phát nhanh đến chỗ ban biên tập, cũng ghi chú: phải giao vào ngày làm việc. 】

【 Trú Xuyên: Đúng vậy, kẻ lang thang thất nghiệp biết "một ngày làm việc" là như thế nào.】

【 Trú Xuyên: Thật là một ngày tốt lành khi toàn thế giới đều có thể vây xem một người xấu hổ. 】

Sơ Lễ: "...................................."

Đọc được cái này.

Tiền bao di động chìa khóa kem thoa sod mật ong.

Người cũng ở tại đây.

Và rút lại những đánh giá tích cực trước đó.

Đáng yêu cái rắm a!

Cái này ác ma!

......

Một giờ sau.

Sơ Lễ trở lại tòa soạn đúng giờ đi làm vào buổi sáng và nộp kết quả phần việc đầu tiên của 《 Lạc Hà Thần Thư 》, lúc Vu Diêu khen ngợi, Sơ Lễ đồng thời bình tĩnh tiếp nhận sự châm chọc mỉa mai của Tiểu Điểu, ngồi ở vị trí một nửa người mới, cười nói: "Sơ Lễ, giao xong bản thảo của Trú Xuyên lão sư thì cũng nên trở về làm cho xong Hoạch định trang đầu đi, tối qua nửa đêm tôi gấp đến độ ngủ không được, cậu rốt cuộc có nhận được tin nhắn Wechat của tôi không, cậu đang làm gì vậy?"

Sơ Lễ: "Tôi lúc ấy đang hoàn thành nốt《 Lạc Hà Thần Thư 》a......"

Tiểu Điểu: "Tôi cũng hiệu đính cho Niên Niên lão sư, như thế nào cũng chưa bận rộn như cậu vậy?"

Sơ Lễ dừng động tác khom lưng ngồi xuống, nhấc mí mắt quét đến chỗ Tiểu Điểu: "Đại khái là bởi vì Niên Niên lão sư tương đối ít mắc sai lầm đi? Thật là một cái tác giả kỹ tính, không giống như Trú Xuyên lão sư của ta, chữ sai cùng doanh số có tỷ lệ thuận, không có biện pháp."

Tiểu Điểu bị sặc, nụ cười trên mặt đanh lại, nhỏ giọng nửa đùa nửa thật thì thào: "Cùng cậu làm chung một hạng mục siêu mệt, vừa làm cha lại phải làm mẹ..... Đều là người mới, tôi cũng có nhiều điều không hiểu, cậu cũng không nên lơ là bên này, tìm nhiều tác giả đến hỗ trợ một chút thì thật tốt a? Thật là."

Hai chữ "Thật là" nhẹ nhàng bâng quơ lúc cuối cùng, ngữ khí kia, cũng đủ làm người ta bực bội đến nhảy gân xanh trên thái dương.

"Phải không, kia thực xin lỗi, tôi là thật sự tìm không thấy a."

Sơ Lễ vừa nói, một bên đem bản thảo của A Quỷ "Thơ ấu thú sự" kiểm tra chính tả xong đem gửi qua QQ cho Lão Miêu..... Thuận tiện ở trong group công tác đính kèm link weibo của A Quỷ: Ít nhất số lượng theo dõi weibo, A Quỷ không có thua Niên Niên.

—— đây là Sơ Lễ vì trang báo bố trí cho A Quỷ.

Như Tiểu Điểu đã nói với A Tượng trong nhà vệ sinh trước đó, không phải cần biết bốn tác giả giao cái quỷ gì, chính là bốn tác giả chia đều ba trang Hoạch định trang đầu ——tất cả các đoạn văn của các tác giả sẽ được đưa trước Lão Miêu xem qua, sau đó Lão Miêu căn cứ theo cấp độ nhân khí của tác giả mà chia diện tích, nhân khí hơi thấp sẽ cho vào trong góc.....

Các biên tập viên mỹ thuật không biết cấp độ nhân khí khác biệt của các tác giả, vì vậy biên tập viên bài viết sẽ lập kế hoạch chung, và cuối cùng biên tập viên mỹ thuật sẽ chịu trách nhiệm bố cục chi tiết —— vì phòng ngừa lão Miêu cùng Tiểu Điểu có cùng ý tưởng đen tối khi dễ người, Sơ Lễ đành phải đem Weibo A Quỷ đăng trong group công tác.

Hận không thể đem câu "A Quỷ của chúng ta không thua kém các ngươi" dán lên trán!

Lão Miêu click mở Weibo A Quỷ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu cùng Sơ Lễ cười cười: "A, này tác giả cũng không phải vô danh nha, ngươi thử làm cái bản thảo ngắn cùng cô ấy xem sao?"

Sơ Lễ mặt vô biểu tình gật gật đầu: "Ok."

—— cái bản thảo ngắn? Nếu lần này ngươi đem cô ấy cho vào trong góc, thử xem người ta có nguyện ý viết bản thảo cho ngươi không.

Đến tận đây, Sơ Lễ còn kiên định cho rằng: Tuy rằng thực nóng máu, nhưng không thể không thừa nhận, Hoạch định trang đầu lần này, Tiểu Điểu thắng.

........................ Như vậy nỗi nghẹn khuất này kéo dài đến giữa trưa.

Xuất hiện sự nghịch chuyển kinh thiên.

Lúc Sơ Lễ xách theo hộp cơm tiện lợi trong siêu thị trở lại chỗ ngồi, đang bẻ đôi đũa chuẩn bị ăn cơm trưa thì đột nhiên phát hiện QQ góc phải bên dưới đột nhiên sáng lên, Sơ Lễ liếc mắt một cái, sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt ——

Người này sao có thể chủ động tìm chính mình nói chuyện?

Thẳng đến lúc cô ngậm chiếc đũa, duỗi tay nắm con chuột, nhấp đúp mở ra chân dung lập lòe sáng, một cái khung thoại quen thuộc xuất hiện——

【 Giang Dữ Thành: Khỉ con, ở Nguyên Nguyệt Xã thế nào rồi, có hay không cái gì yêu cầu ta hỗ trợ nha, thiếu bản thảo thiếu người, cứ việc mở miệng đừng khách khí 🙂】

Loảng xoảng một tiếng.

Chiếc đũa trong miệng Sơ Lễ rơi xuống đất, miệng cô mở to, vừa khϊếp sợ vừa mừng như điên.