Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 47: Song sinh

Vụ án có liên quan đến huyết mạch hoàng gia, dẫu là Bắc Tuần Kiểm Ti hay Hình bộ đều không thể định đoạt, nghi phạm muốn gϊếŧ chết Hàn tiên sinh bị mang vào cung, Hoàng Thượng ngồi ở chủ vị. Làm người ta kinh ngạc chính là, ở đây ngoại trừ quan viên có liên quan thuộc Hình bộ và Trạch An vệ, còn có vài trọng thần trong triều.

Trừ số ít vài người biết thời biết thế ra, mọi người đều có chút mờ mịt, không biết đây là lại xảy ra chuyện gì —— Huệ Quý phi đang bị cấm túc cùng với Tứ hoàng tử bệnh điên chưa hết đều có mặt, Hàn quốc sư vốn dĩ bị nhốt trong nhà lao thì ăn mặc chỉnh tề, nghiêm nghị đứng ở dưới điện, tựa như người tốt.

Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là thế nào?!

Nghi phạm đầu bù tóc rối bị dẫn lên, quỳ trên mặt đất, không nói một lời.

Trong lúc đám Bạch Diệc Lăng tróc nã nghi phạm, Hình bộ cũng đồng thời xuất động nhân mã điều tra khắp Kinh đô, lúc này thấy mọi người đều là vẻ mặt kinh nghi, Hình bộ Thị lang Thịnh Tri tiến lên, hướng về Hoàng Thượng bẩm báo:

"Bệ hạ, người này nguyên danh Toàn Thuận, là một tiểu thái giám trốn ra khỏi cung lúc nghịch đảng tiền triều phát động cung biến, sau đó được một gánh hát trong Kinh đô thu làm học trò, sinh sống bằng việc lên sân khấu biểu diễn."

Nghe y giảng giải xong mọi người mới hiểu ra, gánh hát thu nhận Toàn Thuận chính là tiền thân của Duyệt Phương Ban được Lục Khải mời đến biểu diễn ở vườn mai lúc trước, thực chất là một sản nghiệp thuộc về Phong Thủy Tà Độ ở Kinh đô. Kịch biến diện mà bọn họ biểu diễn thực ra cũng là một loại thuật dịch dung, tuy rằng duy trì không được lâu, nhưng lại có thể tùy ý thay đổi thân phận.

Lúc ấy cai ngục trong thiên lao trơ mắt nhìn kẻ ám sát thay đổi tướng mạo, cùng với nội ứng đột nhiên xuất hiện ở vườn mai, đều là do bọn chúng giở trò.

Chuyện của Phong Thủy Tà Độ đã rõ, chuyện của Toàn Thuận thì lại còn băn khoăn, Hoàng Thượng vẫn luôn chăm chú nhìn vào Toàn Thuận đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, hầu như không hề nghe Thịnh Tri nói.

Ông âm trầm nói: "Toàn Thuận, ngươi ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem."

Toàn Thuận không biết là không nghe thấy hay không muốn để ý tới ông, vẫn duy trì tư thế quỳ sát đất, cái trán đυ.ng vào sàn gạch vàng của cung điện, cả người vẫn không nhúc nhích.

Hai thị vệ đẩy mạnh hắn ta đến trước mặt Hoàng Thượng, nâng đầu Toàn Thuận lên, lộ ra một gương mặt gần như giống Tứ hoàng tử như đúc. Nhưng bây giờ hai người bọn họ đều cùng ở đây, nhìn kỹ thì cũng có thể phát hiện ra điểm khác.

Huệ Quý phi bỗng dưng thét chói tai, Hoàng Thượng thì sắc mặt xanh mét, lẳng lặng nhìn người trước mặt, Lục Hiệp bị dọa giật mình, "oa" một tiếng bật khóc.

Trong đại điện nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc lóc, tựa như tượng trưng cho tai hoạ nào đó, làm cho trong lòng mỗi người dâng lên bất an, Hoàng Thượng lại không quát Lục Hiệp, sau một lúc lâu mới nói: "Tứ hoàng tử tinh thần bất ổn, là bởi vì ngươi sao?"

Toàn Thuận cười lạnh một tiếng, nói: "Tên này thật quá vô dụng, chỉ hù dọa đôi chút đã phát điên rồi. Vốn dĩ ta muốn thừa dịp vây săn đến chỗ hoang vu trực tiếp gϊếŧ chết nó, lại không ngờ mấy con báo kia ngửi được mùi của nó, canh giữ bên cạnh không chịu rời đi, mới để nó được các ngươi phát hiện, bằng không thì, ai có thể nghĩ tới ta?"

Toàn Thuận vừa nói như vậy, đám người lúc ấy ở khu vực săn bắn đều hiểu. Hóa ra Tứ hoàng tử bị phát hiện cũng không nằm trong dự liệu của đối phương, mà là sau khi hắn ta giả mạo Tứ hoàng tử, lại muốn đưa Lục Hiệp thật sự đã bị điên ra vùng ngoại ô hủy thi diệt tích, không ngờ vì mấy con báo quấy nhiễu mà thất bại trong gang tấc, để cho Lục Dữ mang Lục Hiệp về cung.

Cứ như vậy, Toàn Thuận cũng không có cách nào giả mạo Dịch Vương.

Tuy rằng trong lòng Hoàng Thượng đã có đáp án, nhưng ông vẫn nhịn không được hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Toàn Thuận ngước mắt, nhìn về phía Huệ Quý phi, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị, hỏi: "Mẫu phi, bà nói xem, ta là ai đây?"

Bắt đầu từ một khắc hắn ta xuất hiện kia, tâm tình Huệ Quý phi đã không có phút giây nào bình tĩnh. Cả đời này thị từng có hai đứa con, trong đó một đứa ăn sung mặc sướиɠ lớn lên bên cạnh thị, cũng mang đến vinh sủng cho thị, một đứa khác lại bị thị nhẫn tâm vứt bỏ.

Sau khi xảy ra cung biến, rất nhiều cung nữ cùng thái giám ly tán khỏi cung, lưu lạc đến dân gian, Huệ Quý phi phát hiện đứa con thị vẫn luôn chú ý kia cũng mất tăm. Trong vô số buổi đêm về sau, thị đều suy nghĩ, đứa nhỏ đó ở đâu chứ? Là đã chết, hay là đang gian khổ kiếm miếng ăn?

Là thị có lỗi với đứa nhỏ này, thật ra thị rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khi lớn của nó. Nhưng đời này có lẽ là không thể rồi, nếu có kiếp sau, hy vọng có thể tiếp tục mối duyên mẫu tử, để thị bồi thường cho sự nhẫn tâm và ích kỷ của mình.

Nhưng khi đó chắc chắn ý nghĩ như thế, hiện giờ gặp lại Toàn Thuận, nghe được một tiếng "Mẫu phi", trong lòng thị hoàn toàn không hề có mừng rỡ, chỉ còn lại sợ hãi.

Thị lắp ba lắp bắp: "Ngươi, ngươi thật sự là..."

Trên mặt Toàn Thuận hiện ra nét cười cay nghiệt, hỏi ngược lại: "Ta là ai? Quý phi nương nương à, bà muốn nói gì? Ta là một tiểu thái giám chạy khỏi cung, hay là đứa con mà nhiều năm trước bị một tên thầy tướng số phán là sao chổi của bà đây?!"

Tuy rằng nhìn thấy khuôn mặt hắn ta cùng với phản ứng của Hoàng Thượng và Quý phi, người chung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều có thể đoán được đôi chút về thân phận người này, nhưng khi nghe hắn ta thực sự nói ra, đám quần thần ở đây dù e ngại đang đứng trước mặt vua nên không dám phát ra âm thanh, nhưng trong lòng đều đang sóng cuộn biển gầm.

Người trước mắt đầu bù tóc rối, khuôn mặt dơ bẩn hết chỗ nói, trên cổ đeo gông, ai có thể tưởng tượng được, hắn ta cũng là huyết mạch hoàng thất?

Lại nhìn sang Dịch Vương, tuy rằng tinh thần thất thường, nhưng vải vóc thượng hạng, làn da được chăm sóc thoả đáng, cùng với dáng vẻ hoàng tử sống trong nhung lụa của gã, mỗi người đều không khỏi thầm nghĩ —— nếu đổi thành ta, ta nhất định cũng muốn không màng tất cả mà trả thù.