Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 45: Dụ rắn ra khỏi hang

Bạch Diệc Lăng từ trước đến nay là người thẳng thắn, hắn nói rồi kêu Thường Ngạn Bác và Lư Hoành mở cái bao màu trắng bọn hắn đem theo ra, bên trong rõ ràng là một đống đồ dùng để coi bói.

Có bảng hiệu ghi "Thượng vấn thương thiên, hạ bốc hoàng tuyền" *, có ống xăm, có la bàn bát quái... còn có một cái mặt nạ màu bạc.

(*) Giải thích ở chương 1

Hàn tiên sinh bị Bạch Diệc Lăng vạch tội trước mặt mọi người, ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết, vốn đang chột dạ muốn chết, còn tưởng rằng hắn mang đến thứ gì quan trọng lắm, ai ngờ vừa thấy mấy thứ này, phát hiện không phải đồ của gã, cũng rất tầm thường, sắc mặt tức khắc thả lỏng.

Gã ta hỏi: "Bạch đại nhân, ngươi đây là ý gì? Bôi nhọ mệnh quan triều đình, là ngang với tội khi quân."

Bạch Diệc Lăng lạnh lùng nói: "Quốc sư yên tâm, bản quan không phải loại người như ngươi!"

Hàn tiên sinh nghẹn họng, Bạch Diệc Lăng chuyển sang bẩm với Hoàng Thượng: "Bệ hạ, người này cũng không phải cao nhân đắc đạo gì, chỉ là một tên bịp bợm giang hồ. Khi hắn còn ở trong dân gian thì được gọi là "Hàn tiên sinh", thường xuyên bày quán xem bói ở các nơi, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt bá tánh vô tri. Tuy rằng hơi tinh thông một ít huyền lý, cũng có những lúc nói chuẩn, nhưng lại trợ ác khinh thiện, không biết một chút liêm sỉ đạo đức nào."

Hắn nói rồi ra hiệu cho thái giám trình một quyển sách ghi chép lên.

Chuyện này tiếp chuyện nọ, Hoàng Thượng chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương cứ giần giật, ông uống một ngụm nước trà, sắc mặt không quá tốt chỉ vào tiểu thái giám bên người, ra hiệu y đọc lên.

Bạch Diệc Lăng vội vã tiến vào, liên tục nã vài pháo về phía Hàn tiên sinh, mãi đến lúc trình toàn bộ chứng cứ lên xong mới hơi dành ra được chút rỗi rãnh, nhanh chóng trao đổi một ánh mắt với Lục Dữ.

Hai người nhìn đối phương, mặt Bạch Diệc Lăng vẫn nghiêm túc như cũ, Lục Dữ lại nhân lúc người khác không chú ý, nhe răng cười một cái với hắn, sau đó lại nghiêm trang quay đầu đi chỗ khác.2

Tiểu thái giám bắt đầu đọc: "Mùng tám tháng mười năm Giáp Tí, trợ giúp thương hộ Chương Thiên Đạt ở thành Tây tìm về con trai bị mất tích, được hai mươi lượng bạc; mười sáu tháng mười năm Giáp Tí, tìm được hung thủ hạ độc gϊếŧ chết anh rể, đưa đến cho quan phủ xử trảm, được tiền thưởng mười lượng, một bộ đạo bào; mùng một tháng mười một năm Giáp Tí..."

Lúc y mới bắt đầu đọc, mọi người đều nghe mà không hiểu, nghĩ thầm đây không phải đang làm chuyện tốt sao, ai ngờ nghe rồi mới phát hiện không đúng.

Hóa ra đứa con trai bị mất tích chính là bởi vì cha cưới vợ mới, với đứa con vợ trước lưu lại không đánh thì mắng, thiếu niên vất vả chạy trốn khỏi nhà ngàn dặm đến cậy nhờ nhà ngoại, kết quả lại bị bắt trở về.

Vị bị nói là hạ độc kia thì càng buồn cười hơn, bởi vì anh rể hắn ba năm trước đây từng dùng cách tương tự gϊếŧ chết cha ruột hắn, hắn đã cáo trạng với quan phủ vài lần, nhưng vì thế lực nhà anh rể mà không thành công, ngược lại bị nha dịch đánh thương tích đầy mình, cuối cùng vì cùng đường, ôm quyết tâm nhất định phải chết làm ra hạ sách này.

Thay vì nói chuyện này là do Hàn tiên sinh tính ra, chi bằng nói gã cấu kết với hôn quan, che giấu chân tướng quan trọng nhất.

Chuyện như vậy còn có vài vụ, không có chỗ nào mà không phải là thương thiên hại lí, làm người tức giận, người ở đây lúc đầu còn cảm thấy Bạch Diệc Lăng nói hơi nặng lời, hiện tại mới phát hiện, hắn không nói sai chút nào cả —— đương nhiên, tiền đề là những việc này đúng thật là do vị Hàn Quốc sư trước mặt này làm.

Giờ phút này Quốc sư đại nhân dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đã trợn mắt há hốc mồm, mãi đến khi tiểu thái giám đọc xong mới phản ứng lại, vội vã quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Thượng, liên tục dập đầu, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, thần oan uổng ạ! Lời của Bạch Chỉ huy sứ có lẽ đúng đó, nhưng tuyệt đối không phải do thần gây nên!"

Bạch Diệc Lăng "chậc" một tiếng: "Quốc sư nói lời này thật vô nghĩa, việc là do Hàn tiên sinh làm, ngươi không phải Hàn tiên sinh sao? Mấy thứ kia đều lục soát được từ quý phủ đấy."

Hàn tiên sinh nói: "Ta, ta..."

Gã nói tới đây lại không biết nói gì nữa, bởi vì gã đúng là không phải Hàn tiên sinh, nhưng gã lại cố tình đi đâu cũng tự xưng là Hàn tiên sinh.

Hết thảy đơn giản là vì gã có một thân phận càng thêm bí ẩn, càng thêm không thể cho ai biết, một sự kiện phát sinh năm đó làm gã không thể không vứt bỏ uy danh mười mấy năm kia.

Vốn từ đây yên lặng trải qua cuộc sống mai danh ẩn tích hẳn là là kế sách vẹn toàn, nhưng gã rốt cuộc không cam lòng bị mai một, bởi vậy chọn tới chọn lui, lấy danh hào "Hàn tiên sinh" này, mạo danh thay thế, Đông Sơn tái khởi*.

(*) Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại

Lúc trước lựa chọn thân phận này là có nguyên nhân, thứ nhất, trong Kinh đô hầu như không có ai nhìn thấy mặt thật của Hàn tiên sinh, nhưng đối phương lại có được danh vọng rất cao, tốt hơn gã tự mình phấn đấu lại từ đầu nhiều; thứ hai cũng là vì, Hàn tiên sinh cẩn thận chú ý, cái người chân chính kia, tựa như đã biến mất biệt tích một quãng thời gian, gã cố ý bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện "Thiên ngoại chi thiên, thế ngoại không tồn" —— nói cách khác, không có khả năng xuất hiện ở thế giới này lần nữa.

Cứ như vậy, gã thành công trở thành "Hàn tiên sinh", hơn nữa một đường thăng tiến, thuận lợi trở thành Quốc sư.

Nhưng Hàn tiên sinh thật sự không nghĩ tới, lúc trước gã chiếm được bao nhiêu lợi lộc từ cái danh hào này, thì hôm nay gần như phải trả lại cả vốn lẫn lãi. Muốn nói rõ mình không phải kẻ làm những chuyện xấu xa này, nhưng thân phận của quá khứ càng nguy hiểm hơn, muốn phủ định chứng cứ của Bạch Diệc Lăng, nhưng xem ra mỗi một sự kiện đối phương điều tra ra được đều thật sự tồn tại.

—— cho nên, chuyện bí ẩn như vậy, làm sao Bạch Diệc Lăng biết được! Còn mấy thứ kia... mấy thứ kia căn bản không thể nào lục soát từ phòng gã ra được, vì gã chưa từng nhìn thấy chúng!

Hàn tiên sinh đương nhiên không biết, ngoại trừ bản thân kẻ đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này mà gã giả mạo, trên đời này còn có một người, biết toàn bộ bí mật của "Hàn tiên sinh chân chính", hơn nữa vui vẻ lấy mấy thứ này từ nhà mình, ụp cho gã một cái nồi thật lớn.

Thấy gã ngoác mồm líu lưỡi, Hoàng Thượng không khỏi giận dữ, nặng nề vỗ một cái lên long án, chất vấn: "Những sự việc ghi trên đó, thật sự đều là ngươi làm sao? Chuyện của Tứ hoàng tử hôm nay cũng là ngươi đang tự biên tự diễn?!"

Hàn tiên sinh run bần bật, trong lòng sợ hãi không thôi, lúc này Huệ Quý phi phục hồi tinh thần lại, thị cũng biết đối phương là giả. Bởi vì hơn hai mươi năm trước, chính là đối phương giúp thị tính một quẻ, giúp thị chọn ra "quý tử" và "đứa trẻ bị vứt bỏ" giữa hai đứa con sinh đôi.

Lần này Hàn tiên sinh trở về, đúng là lấy bí mật dấu diếm bào thai song sinh năm đó để áp chế Huệ phi tiến cử gã với Hoàng Thượng, ngay từ đầu Huệ phi không quá tình nguyện, nhưng sau đó phát hiện hai bên hợp tác có thể mang đến rất nhiều tiện lợi và chỗ tốt, dần dần cũng đồng ý.

Hiện tại Hoàng Thượng không quan tâm, nhưng nếu ông thực sự xử lý Hàn tiên sinh, phía bên mình cũng không chạy được.

Huệ Quý phi cân nhắc xong, ngay cả con trai cũng tạm thời quẳng ra sau đầu, vội vàng nói: "Bệ hạ, thần thϊếp cũng có nghe nói về chuyện lúc trước của Quốc sư ở Kinh đô, bởi vì hắn rất có danh tiếng, cho nên có không ít người giả mạo hắn. Những việc này, chắc chắn không phải Quốc sư làm! Bạch Chỉ huy sứ, ngươi điều tra những chuyện bị sai đi rồi hãy thượng tấu, chứ mà ăn nói hồ đồ hành sự lỗ mãng như thế, thì còn ra thể thống gì!"

Thị nói cái gì nói kiểu gì cũng được, chỉ riêng quát Bạch Diệc Lăng như vậy là Lục Dữ không thích nghe, y tức khắc chậm rãi nói: "Huệ phi nương nương, Quốc sư là do ngươi tiến cử, chẳng lẽ chuyện gì hắn đã làm, chuyện gì hắn chưa làm, trước đó ngươi đều không điều tra rõ ràng sao? Cái gì mà "nghe nói", cái gì lại là "chắc chắn không phải hắn", cho dù có người giả mạo, vậy tên giả mạo kia cũng nên có thân phận họ tên chứ?"

Huệ Quý phi tức điên, vì thế nói không lựa lời: "Bổn cung nói gì ngươi cũng phải xen vào hai ba câu đúng không!"

Có Vương gia và nương nương tranh cãi xen vào, Hàn tiên sinh rốt cuộc cũng hồi phục từ trong cơn hoảng loạn, gã nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, tròng mắt chuyển động, đáp trả:

"Dịch Vương Điện hạ vừa mới xảy ra chuyện, Bạch Chỉ huy sứ đã tích góp nhiều "chứng cứ" như vậy, sớm không nói muộn không nói, lại chọn đúng lúc này lôi ra, người khác trở tay không kịp, đương nhiên không chuẩn bị đầy đủ như hắn."

Hiển nhiên ý của gã là chỉ Bạch Diệc Lăng đã sớm có chuẩn bị, cố ý vu oan.

Bạch Diệc Lăng cười nhạt, hắn nhấc tay, Diêm Dương bước ra khỏi hàng, dứt khoát nói: "Những chứng cứ này là khi bắt đầu điều tra án kiện cậu em vợ độc sát anh rể ở huyện An Đức bọn ta phát hiện không ổn, mới tìm hiểu nguồn gốc tra ra liên can sau màn. Vụ án đang được điều tra đến một nửa, vốn dĩ bọn ta vẫn chưa nghĩ tới trên người Quốc sư, là vừa rồi lục soát được mấy thứ này ở trong phủ Quốc sư, mới hoàn toàn chứng minh Hàn Quốc sư hiện tại chính là Hàn tiên sinh táng tận lương tâm kia, cũng không phải kẻ nào giả mạo."

Những gì y nói, ngoại trừ mấy chứng cứ không phải từ nơi ở của Hàn tiên sinh mà ra, còn lại đều là sự thật. Lúc Bạch Diệc Lăng vừa mới bị xuyên vào, ý thức bị áp chế, qua một quãng thời gian mới khôi phục, nếu không phải sau đó điều tra ra được thì ngay cả hắn cũng không biết người xuyên việt đã làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy để có được tích phân.

Điều Diêm Dương nói chứng minh Bạch Diệc Lăng có thể kịp thời lấy ra mấy thứ này, là bởi vì hai vụ án vừa khéo chạy tới cùng một lúc. Đã nói đến mức này, phe địch kín kẽ không một lỗ hổng, bất kể là Hàn tiên sinh hay là Huệ Quý phi đều không còn lời nào để bắt bẻ.

Hai người mặt như tro tàn, trao đổi một ánh mắt với nhau, biết dưới tình huống này, có lẽ chút nữa chỉ có thể đi con đường nhanh chóng thỉnh tội cầu tình mà thôi, nhưng còn kịp chưa thực hiện, Lục Dữ lại một lần mở miệng.

Y nói: "Phụ hoàng, hiện tại bọn họ không còn gì để nói. Nhi thần cho rằng không thể tha kẻ khi quân, hẳn là nhốt vào tử lao. Còn Huệ phi nương nương... Nếu bà ta tiến cử tên họ Hàn này, thì sao có thể không biết những lần phạm tội của người này? Đáng tiếc hại người đến cuối lại thành hại mình, xúi quẩy đến tứ ca. Lẽ ra nên cùng chịu tội."

Tiểu tử này quả thực từng chữ tựa dao găm, há mồm là thấy máu, một hai phải đẩy người ta vào chỗ chết, Huệ Quý phi không biết là sợ hãi hay tức giận, dùng giọng nói đã hơi run lớn tiếng quát: "Hoài Vương! Bổn cung và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi phải hùng hổ doạ người như thế!"

Thị hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: "A, ta biết rồi, ngươi với Bạch Diệc Lăng là một bọn, hai người các ngươi gần đây rất thân thiết, các ngươi hợp mưu hãm hại ta ——"

Hoàng Thượng nhíu mày, nói: "Huệ Quý phi đau lòng ái tử, tinh thần thất thường. Người đâu, che miệng Quý phi lại, đưa về cung dưỡng bệnh."

"Chờ chút đã."

Đối mặt với nữ nhân nổi điên, Lục Dữ nói ra ba chữ này thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Đám thị vệ định đến bịt miệng Huệ Quý phi nhìn sắc mặt Hoàng Thượng một cái, theo lời Hoài Vương không động thủ.

Lục Dữ nói: "Lời chỉ trích của Quý phi, thứ cho ta phải cãi lại. Nhưng mà đây cũng không phải chuyện không ai nhận ra, bản vương và Bạch Chỉ huy sứ đúng là thân thiết đấy, như vậy rất kỳ lạ sao? Hắn đã cứu ta, ta thưởng thức hắn, nên đi tìm hắn kết giao, trở thành bằng hữu."

Y bình tĩnh như thế, ngược lại làm Huệ Quý phi sửng sốt, ngay cả Bạch Diệc Lăng cũng chuyển mắt qua, kinh ngạc nhìn về phía Lục Dữ.

Hàn tiên sinh vội vàng nói: "Vậy là ngươi thừa nhận hai người các ngươi hợp mưu?"

Lục Dữ cười nhạo một tiếng, đầy mặt đều viết "cái đồ ngu này", hỏi: "Ngươi biết tại sao ta muốn chủ động tìm Bạch Chỉ huy sứ kết giao bằng hữu không?"

"... Tại, tại sao?"

Lục Dữ chợt liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng một cái, chạm đến vẻ mặt hơi ngạc nhiên của đối phương, lúc này mới quay sang Hàn tiên sinh, đáp:

"Bởi vì hắn phong độ tốt, võ công giỏi, tài hoa xuất chúng, về phương diện nhân phẩm càng là không thể xoi mói. Cho nên bản vương biết, bất kể khi nào, Bạch Chỉ huy sứ làm việc đều chính xác, những lời từ miệng hắn nói ra, bản vương đều tin tưởng, giúp hắn chính là chủ trì chính nghĩa..."

Y chậm rãi nói xong một câu cuối cùng: "Đối nghịch với hắn, chính là đối nghịch với bản vương."

Dứt lời, chung quanh không có một tiếng vang —— mọi người cũng thật sự không biết tiếp lời Hoài Vương Điện hạ thế nào mới tốt.

Lúc này ở giữa đám người, kẻ chấn động lớn nhất, lại là Lục Khải.

Tuy rằng hắn ta ở đây, nhưng chuyện này không liên quan gì đến hắn ta, Lục Khải cũng chỉ ngồi một bên, không nói lời nào.

Ngay cả chính hắn ta cũng không biết, cố ý tìm cớ kéo tới kéo lui lưu lại ngự thư phòng của Hoàng Thượng, rồi như đương nhiên mà một đường theo tới Cần Chính Điện nghe thẩm tra, rốt cuộc là để xem tất cả đến tột cùng là chuyện như thế nào, hay là... để thấy Bạch Diệc Lăng một lần.

Hai người bọn họ đã thật lâu không gặp, Bạch Diệc Lăng vẫn phong thái lạnh lùngtrước sau như một. Thân hình hắn cao nhưng gầy gò, ngũ quan như tô như vẽ, đứng trước mặt vua, lại lỗi lạc như kiếm, đối đáp trôi chảy, thời gian không bao lâu, đã làm Hàn tiên sinh và Huệ Quý phi đổ mồ hôi lạnh.

Trên thế giới này, không có bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào, có thể vây khốn hắn, che đi hào quang của hắn, mà hắn ngày càng xuất sắc, lại là lúc hắn cách mình càng ngày càng xa.

Sở dĩ Lục Khải đã lâu không đi gặp Bạch Diệc Lăng, kỳ thật cũng đang tự hỏi, hắn ta cảnh giác mà ý thức được, một quãng thời gian này, hắn ta quá mức phóng túng tình cảm, tâm trí đã rối loạn, đáng lẽ thật lâu về trước hắn ta hẳn nên rõ ràng, động tâm là không nên.

Cho nên hắn ta quyết định giữ khoảng cách với Bạch Diệc Lăng —— lúc trước dùng nhiều cách nhục nhã hắn ta, mục đích không phải vì điều này sao?

Nhưng hôm nay nhìn thấy một màn này, Lục Khải bỗng nhiên phát hiện, hắn ta không làm được.

Cùng là long tử hoàng tôn, cùng họ Lục, sao Lục Dữ dám ngang nhiên nói ra lời như vậy trước mặt Hoàng đế? Y không cảm thấy mình thật hoang đường hay sao!

Quá buồn cười, Lục Dữ đến tột cùng muốn làm cái gì! Y sẽ không cảm thấy một ngày kia thật sự có thể quang minh chính đại ở bên Bạch Diệc Lăng chứ? Hoàng Thượng không thể nào đồng ý đâu!

Tuy rằng Lục Dữ luôn miệng nói bằng hữu, nhưng Lục Khải tin chắc, tâm ý của y cũng giống như mình, hắn ta sẽ không nhìn lầm ý nghĩ thật sự trong lòng Lục Dữ.

Hắn ta chỉ là vì tình cảnh này mà khϊếp sợ, hơn nữa là phẫn nộ. Nhìn thấy người vốn sẽ thuộc về mình, người đã từng vì mình mà điên đảo si cuồng, người đã từng vì mình mà không tiếc từ bỏ tính mạng, hiện tại lại bước từng bước một đến bên cạnh Lục Dữ...

Lục Khải cảm thấy, hắn ta không cam lòng!

Vì sao muốn tranh quyền đoạt lợi, vì sao muốn tọa ủng thiên hạ?

Còn không phải là vì trở thành người trên người, nắm tất thảy những gì mình muốn trong tay sao?

Hắn ta sẽ không trơ mắt nhìn Lục Dữ đắc ý, hắn ta muốn cho Bạch Diệc Lăng thấy rõ ràng, lựa chọn của hắn, sai lầm đến nhường nào.

Một ngày nào đó...

Lục Dữ nói xong, Huệ Quý phi cứng họng, cuối cùng vẫn là Hoàng Thượng không nhẹ không nặng quát lớn một câu: "Tiểu tử con không phân biệt trường hợp mà ăn nói linh tinh cái gì!"

Lục Dữ cười nói: "Bạn bè cũ đều ở tận biên cương, sau khi vào Kinh đô thật vất vả mới quen được một người bạn, tâm tình quá tốt nên nhất thời quên mất, xin phụ hoàng thứ tội. Con không chen miệng nữa, nói tiếp về vụ án đi vậy."

Y nên chen miệng cũng đã chen xong rồi, tới tình trạng này, vụ án cũng không còn gì để nói, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh, cấm túc Huệ Quý phi trong cung của thị, nhốt Hàn tiên sinh vào thiên lao, hết thảy chờ Bạch Diệc Lăng tra rõ sự tình rồi xử lý.

Huệ Quý phi biết mình mà bị nhốt lại rồi, chỉ sợ khó mà được thả ra, thị vừa nghiêng ngả bị thị vệ lôi đi, vừa liều mạng hô lớn: "Bệ hạ, thần thϊếp bị kẻ gian làm hại mà, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, sao người có thể tin kẻ khác! Bệnh của Hiệp nhi còn chưa hết, tốt xấu gì người cũng nể tình nó, để thần thϊếp chiếu cố nó đi! Bệ hạ!"

Hoàng Thượng không nói một lời, phất phất tay, nhưng tiếng gào của Huệ Quý phi đã kinh động Lục Hiệp thần chí không rõ, gã thấy mẫu thân vừa khóc vừa gào bị kéo ra ngoài, thiên tính mẫu tử kích phát, mồm miệng không rõ mà kêu một tiếng "Mẫu phi", từ trên mặt đất nhảy lên nhào ra ngoài điện.

Đám thị vệ lập tức loạn lên, hô: "Ngăn Dịch Vương Điện hạ lại!"

Bọn họ hô như thế, nhưng thực ra dù là thị vệ bắt lấy Huệ Quý phi, hay là người ngăn cản Lục Hiệp đều âm thầm nương tay —— một người thứ huynh của Huệ phi là vệ úy* ở Minh Tường cung, dù sao cũng không dám làm quá quyết tuyệt.

(*) Chức quan võ chỉ huy một Vệ (toán quân gồm 500 người)

Mắt thấy Lục Hiệp sắp chạy tới, bỗng nhiên có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay gã, Lục Hiệp liều mạng tránh ra, ngón tay đối phương lại giống như thiết đúc, gã giãy mãi không ra, lập tức khóc lớn lên.

Lục Dữ lườm Lục Hiệp một cái, đập một phát cho gã ngất đi, ném cho một thị vệ đứng gần mình nhất, lạnh nhạt nói: "Dịch Vương Điện hạ bị bệnh, không nên thương tâm phí công, dẫn hắn về nghỉ đi."

Huệ Quý phi bực bội dậm chân, nếu Lục Hiệp có thể lôi kéo mình không bỏ, có lẽ Hoàng Thượng sẽ nể tình nhi tử mà tha cho thị một con đường, để thị không cần phải bị giam trong cung, bây giờ thì chẳng còn chút hi vọng nào nữa rồi!

Thị nhìn Lục Dữ, oán hận thấp giọng nói: "Đồ dã chủng do tiện dân ngoài cung sinh ra như ngươi, đừng tưởng rằng hãm hại bổn cung và Dịch Vương như vậy là có thể đắc ý, nhà mẹ của bổn cung vẫn còn đây này!"

Ngoài ý muốn chính là, Lục Dữ cũng không bị chọc giận, y nhướng mày nói: "Huệ phi nương nương, không có ai hãm hại ngươi cả. Bản vương đã nói rồi, đang ở địa vị cao, nếu như thất đức, tất nhiên phải bị trời phạt."

Nói tới đây, y liếc mắt nhìn Huệ phi một cái, cất giấu sau đôi mắt sáng ngời chính là lưỡi dao sắc bén, từng tấc một cứa qua làn da nơi cổ Huệ phi ——

"Nương nương nhìn xem dáng vẻ tứ ca nổi điên này, với Dịch Vương Điện hạ trước kia, có phải khác nhau như hai người không?"

Huệ phi như bị sét đánh, Lục Dữ cười nhạt, xoay người quay về đại điện.

Kẻ mạo danh thay thế Hàn tiên sinh bị nhốt vào tử lao, nhất thời còn có chút không tiếp thu được sự chênh lệch địa vị này. Gã đã từng đắc chí vì lựa chọn thân phận này, bởi vì mượn dùng danh khí "Hàn tiên sinh" và Huệ phi nương nương trợ giúp mà một bước lên mây, bao nhiêu người nhìn thấy nhưng không với tới thế nhưng bị gã dễ dàng đạt được.

Nhưng có được quá dễ dàng, lại mất đi đột nhiên không kịp phòng ngừa như thế, lúc có được không phải hoàn toàn nhờ vào thân phận này, nhưng lúc mất đi lại chính là bởi vì cái thân phận này!

Hàn tiên sinh đối với vận mệnh chỉ biết câm nín.

Gã ngồi trong phòng giam chật chội dơ bẩn, đã lạnh lại còn đói, xa xa truyền đến ánh đèn, có quản ngục đang ở cách đó không xa ăn cơm uống rượu, trong đó có một phần cơm canh là cắt xén từ bữa ăn của tù nhân —— dù sao phạm nhân vào chốn này trên cơ bản cũng sẽ không thể sống sót rời đi.

Hàn tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đã không còn cơ hội trở mình, chi bằng trốn chạy lần nữa, mai danh ẩn tích mấy năm rồi đổi thân phận khác tái xuất giang hồ, lại làm một hảo hán.

Nghĩ đến đây, gã ngồi xuống đất, xắn ống quần lên, lén lút móc ra một lá bùa được nhét ở vách kép trong giày, sau khi bị soát người, đây là vật cứu mạng duy nhất mà gã giữ lại được.

Nhưng mà một lá vậy là đủ rồi.

Hàn tiên sinh lặng lẽ nhìn nhìn những quản ngục kia, thấy những người đó ăn cơm uống rượu tán gẫu vui vẻ, vì thế hơi yên tâm, dấm dúi cầm lá bùa dán lên trên vách tường phía sau.

Vị trí này gã đã đo lường tính toán từ trước, lá bùa vừa dán lên, lập tức toả ra hào quang năm màu, giữa bóng tối đẹp đẽ dị thường. Cũng may ánh sáng này rất yếu, cũng không chói mắt, mới không khiến quá nhiều người chú ý.

Hàn tiên sinh đặt ngón tay lên một ký hiệu trên lá bùa, thì thầm: "Trời trong đất linh, nguyện đi đầu sinh. Quỷ quân thần binh, lên đường nhận lệnh. Cửa sinh, mở!"

Hào quang trên lá bùa sáng tối chập chờn, một cánh cửa hiện ra giữa không trung, chậm rãi mở ra ——

Hàn tiên sinh mừng rỡ nhìn tình cảnh trước mặt, chỉ cần thành công bước qua cánh cửa này, trời cao hoàng đế xa, rồi cũng không bắt được gã!

Nhưng mà cửa mở được một nửa thì ngừng lại.

Hào quang lúc sáng lúc tối, bắt đầu không ngừng nhấp nháy, giống như có một lực lượng vô hình đang dây dưa tranh đấu, mang đến cảm giác làm lòng người khó yên.

Hàn tiên sinh căng thẳng, đây không phải lần đầu tiên gã dùng phương pháp này, xưa nay đều chưa từng thất thủ, nhưng vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối đừng xảy ra sai lầm gì nha!

Như là cảm nhận được ý niệm của gã, hào quang đột nhiên bừng lên, nhưng chỉ sáng lên trong nháy mắt, sau đó cả một cánh cửa hóa thành hư vô.

Hàn tiên sinh kinh hãi đến biến sắc, đang muốn nhào tới kiểm tra, lại ngay lúc này sinh ra một linh cảm kì dị.

—— trong căn phòng giam này, không chỉ có một mình gã.