Mọi người cảm thấy kỳ quái, nghị luận chuyện này một phen, trao đổi tình báo, lúc này mới phát hiện đúng là đã lâu không chú ý tới tung tích của Dịch Vương Điện hạ, vì thế những ai không bị thương cũng đi theo tìm kiếm.
Lần này rất nhanh, đã có mấy con chó săn quay đầu về một chỗ gần đó sủa điên cuồng.
Người dắt chó chính là thủ hạ của Lục Dữ, Thượng Kiêu thấy thế, cao giọng nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Hắn ta đi qua đi hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Hai con chó được người nọ dắt trong tay liều mạng giãy giụa, Thượng Kiêu đi qua nhìn, phát hiện phương hướng đám chó nhìn tới là một bụi cỏ cao qua đầu người, hắn ta hơi chút do dự, nghe thấy Lục Dữ không biết khi nào đã đi đến sau lưng mình nói: "Dạt cỏ ra nhìn xem."
Tuy rằng Vương gia nhà mình bình thường đều là một bộ ngả ngớn ngông cuồng, Thượng Kiêu cũng thường xuyên âm thầm phun tào y, nhưng gặp phải trường hợp này, Lục Dữ chỉ nói nhàn nhạt một câu như vậy, lại đủ để cho hắn ta an lòng, tin tưởng và chấp hành vô điều kiện.
Vì thế hắn ta đi tới chỗ bụi cỏ kia, bụi cỏ dày đặc và rậm rạp, trên mặt đất có bùn nên rất trơn, tới càng gần, còn mơ hồ truyền ra một tiếng vang kỳ quái, nghe ra giống như tiếng ai đó rầm rì, xen vào đó là những tiếng cười nhẹ, âm thanh như vậy xuất hiện dưới loại tình huống này, có cảm giác bất thường không nói nên lời.
Nơi tận cùng đám cỏ, là một cái cửa hang động đen sì.
Gió lạnh thổi qua, tập thể đứng bên ngoài rùng mình một cái.
Thượng Kiêu không tự chủ thả nhẹ bước chân, giống như sợ kinh động cái gì, càng làm cho không khí tăng thêm vài phần bất an.
Gặp được tình huống này, thay vì lo lắng đề phòng như người khác, còn không bằng tự mình đi qua xem cho rõ ngọn ngành, Bạch Diệc Lăng luôn luôn thích tự tay làm lấy, chỉ là không biết Lục Dữ có tâm hay vô tình, vẫn luôn nghiêng người che hắn ở đằng sau, nơi này đường hẹp, Bạch Diệc Lăng bị y chắn lại cũng không chen qua được.
Vì vậy hắn thấp giọng nói: "Thượng thống lĩnh, cho ngươi này."
Thượng Kiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái hỏa chiết được Bạch Diệc Lăng nhẹ nhàng bắn ra, giống một ngôi sao băng nhỏ bay về phía mình, hắn ta vội vàng nói tiếng đa tạ, cầm hỏa chiết chiếu vào bên trong một cái, không khỏi thất thanh hô lên: "Dịch Vương Điện hạ!"
Tiếng khóc dừng lại, người ngồi bên trong kia một thân áo bào tím đẹp đẽ quý giá, gã ngẩng đầu lên, nương theo ánh lửa nhìn thử thì đúng là Lục Hiệp. Lại không biết gã chạy vào trong hang hồi nào, rồi còn làm gì trong đó.
Thượng Kiêu kêu một tiếng xong, trong lòng đột nhiên có một cảm giác quỷ dị, vì thế đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Kỳ quái chính là, hắn ta bất động, Lục Hiệp cũng bất động, chỉ trừng một đôi mắt u ám đánh giá Thượng Kiêu, làm hắn ta thấy mà rợn tóc gáy.
Lục Dữ không kiên nhẫn —— sự kiên nhẫn của y đối với những chuyện không liên quan đến Bạch Diệc Lăng đều không được tốt.
Y đi đến phía trước, thuận tay tát một cái lên ót Thượng Kiêu, giáo huấn: "Không nói lời nào đứng đây dòm ngó cái gì? Chẳng lẽ hai người các ngươi đi coi mắt nhau à?"
Thượng Kiêu tự nhiên bị y đánh, đang muốn oán trách, lại thấy Lục Dữ đi lên trước, hắn ta vội vàng nói: "Điện hạ, ngài đừng mạo hiểm, để thuộc hạ..."
Lục Dữ đẩy hắn ta ra, trực tiếp tiến vào sơn động, cười nói: "Đứng sang một bên đi."
Sau khi y đi vào, Lục Hiệp híp mắt nhìn cho rõ người tới, rồi rụt người về phía sau, Lục Dữ lúc này đã có thể nhìn ra gã không bình thường, nhưng y xưa nay vốn không thèm kiêng kị gì, khom lưng vỗ vỗ bả vai Lục Hiệp, nói: "Tứ ca, trốn trong động làm việc gì không thể lộ ra ngoài à? Huynh đệ tới đón ngươi, đi ra đi."
Lục Hiệp bỗng nhiên đẩy y ra, hoảng sợ hô lên: "Đừng tới đây! Đừng tới đây!"
Lục Dữ nghiêng người tránh gã, chân mày cau lại. Từ khi bị người Phong Thủy Tà Độ bắt đi, trên người vị tứ ca này bắt đầu có không ít điểm đáng nghi chưa được làm rõ, y không có dự định từng bước dụ dỗ, hiện tại chỉ muốn kéo người ra ngoài rồi lại nói.
Nếu không phải không gian trong sơn động không lớn, chỉ có thể chứa hai người bọn họ, Lục Dữ đã sớm trực tiếp sai người khiêng Lục Hiệp ra ngoài.
Y vừa nghĩ, vừa giơ tay đỡ Lục Hiệp, nói: "Đi ra ngoài cùng ta trước đã."
Sau lưng Lục Hiệp dán sát trên tường, gã liều mạng giãy giụa, ai ngờ tay Lục Dữ lại giống như kìm sắt, gã giãy thế nào cũng giãy không ra, trong tiếng la đã kèm theo nức nở: "Đừng đánh ta! Ta không phải nghiệt chủng, ta không phải nghiệt chủng!"
Phản ứng của Dịch Vương thật sự rất quái lạ, lúc huynh đệ hai người nói chuyện, người ở bên ngoài vẫn luôn nhìn mà không rõ nguyên do, mãi đến khi Lục Hiệp hô lên một câu như vậy, trong lòng Bạch Diệc Lăng bỗng lộp bộp một cái.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng Hàn tiên sinh trong đám người.
Hàn tiên sinh cũng tham gia lần du săn này, hiện đứng ở một chỗ cách Bạch Diệc Lăng không xa, đang duỗi cổ nhìn qua bên này.
Bạch Diệc Lăng vừa quay đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hàn tiên sinh có chút kinh ngạc, cảnh giác hỏi: "Bạch Chỉ huy sứ, ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Diệc Lăng nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì. Chỉ là gặp phải tình huống nguy cấp thì nhịn không được nghĩ đến Quốc sư mà thôi. Có ngươi ở đây, làm người ta an tâm hơn rất nhiều."
Lời này hắn nói ra thật thản nhiên, lại khiến Hàn Hiến cảm thấy toàn thân lạnh run, gã ta nở nụ cười gượng gạo đáp lại: "Không ngờ Bạch Chỉ huy sứ ỷ lại bần đạo đến vậy."
Bạch Diệc Lăng cũng hư tình giả ý cười cười: "Đó là đương nhiên."
Trong lúc hai người ngươi tới ta đi thi đấu vô nghĩa, Lục Dữ đã kéo Lục Hiệp ra, sau đó lệnh thị vệ đè gã xuống.
Có người cả kinh hỏi: "Dịch Vương Điện hạ đây là làm sao vậy? Y sư, y sư chạy đi đâu rồi?"
Lục Dữ nâng cằm, có hai tùy tùng chạy ra vội vàng đi tìm y sư, Thượng Kiêu thấy vẻ mặt của y có chút không đúng, thấp giọng hỏi: "Điện hạ, còn có vấn đề gì sao?"
Lục Dữ nghiêng đầu nhìn hắn ta một cái, trầm giọng nói: "Ngươi nhìn cổ hắn đi."
Thượng Kiêu quay đầu nhìn trên cổ Lục Hiệp, trong lòng đột nhiên rùng mình, thì ra nơi đó đeo một cái vòng cổ bằng vàng ròng mà con nít hay đeo, trước vòng cổ còn treo một cái khóa trường mệnh*, bên trên có khắc tám chữ to "Trời sinh quỷ thai, bất tường chi tử" màu đỏ.
(*) Khi em bé được 100 ngày tuổi, nhiều địa phương ở Trung Quốc sẽ chuẩn bị cho bé "Bách gia toả (khoá bản mệnh), ý nghĩa là phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào bé. "Bách gia toả" cũng gọi là "Trường mệnh toả" (khóa trường mệnh), hình thức của nó rất đa dạng.
"Bách gia toả" cũng gọi là "Trường mệnh toả" (khóa trường mệnh), hình thức của nó rất đa dạng
Lục Dữ nhìn chằm chằm tám chữ kia một lát, bỗng nhiên cao giọng hô: "Hàn Quốc sư, lại đây!"
Hàn tiên sinh hơi khựng lại, thân phận gã ta hiện giờ đã vượt xa quá khứ, ăn mặc các thứ cũng cao cấp hơn rất nhiều, ai thấy cũng khách khách khí khí, đứng ở trong đám người cũng duy trì một thân tiên phong đạo cốt, kết quả Ngũ hoàng tử kêu gã ta như kêu một con chó trông cửa nhà mình nuôi, không chừa lại chút mặt mũi nào.
Ương ngạnh như thế, về sau khó nên chí lớn! Còn muốn kế thừa đại thống, ta khinh!2
Nhưng thiên hạ đều là của Lục gia người ta, Hoàng Thượng lại còn yêu thương đứa con trai này, dù có là thần tiên sống đại sư thật cũng không dám làm gì, trong lòng gã ta thầm mắng điên cuồng, dưới chân lại không chút chậm trễ, vội vàng đi qua hành lễ: "Ngũ Điện hạ."
Lục Dữ nhìn gã ta một cái, chỉ vào Lục Hiệp nói: "Quốc sư, mau đến xem xem, thân phận tứ ca tôn quý vô cùng, cũng không phải là âm sát quỷ anh gì gì đó được nuôi lớn, sao lại bị người ta tròng lên cái thứ này?"
"Âm sát quỷ anh" đúng là lần trước Hàn tiên sinh nói tiểu công tử Nhϊếp gia, lúc Lục Dữ nói chuyện ngữ khí rất lạnh nhạt, nhưng nghe kiểu gì cũng nhận ra mấy phần trào phúng trong đó.
Hàn tiên sinh nghe giọng điệu của y, giống như bất bình vì đứa nhỏ đã chết kia của Nhϊếp gia, không dám nhiều lời, khom người bước qua xem xét tình huống của Lục Hiệp.
Gã ta có thể leo đến vị trí bây giờ, cũng không phải toàn dựa vào lừa gạt hãm hại, vẫn là có vài phần bản lĩnh thật, nhưng sau khi xem xét từ trên xuống dưới một lượt, lại không phát hiện bất kì dị thường nào, lập tức trầm ngâm không lên tiếng.
Lục Dữ nói: "Làm sao?"
Hàn tiên sinh do dự một chút, hàm hồ nói: "Dịch Vương Điện hạ từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, phúc lớn mạng lớn, vấn đề đương nhiên không phải ra ở chỗ mệnh cách của hắn, có lẽ là không cẩn thận đυ.ng phải tà vật gì..."
Lục Dữ nói: "Nói thẳng giải quyết thế nào đi."
Hàn tiên sinh dừng một chút, nói: "Chuyện này... Thần cần suy nghĩ một chút."
Thịnh Đạc nói: "Vậy xin Quốc sư vì Điện hạ an khang, quốc gia thái bình, nhất định phải sớm nghĩ ra biện pháp trảm yêu trừ ma. Chỉ là khóa trường mệnh trên cổ Dịch Vương Điện hạ thật sự kỳ quái, thần cả gan suy đoán, không phải là... âm sát quỷ anh đang quấy phá chứ?"
Nhị đệ hắn Thịnh Tri khoanh tay đứng bên cạnh, nghe vậy lắc lắc đầu, nói: "Đại ca nói lời này là sai rồi, trên thế giới này luôn là có mọt đám người thích giả thần giả quỷ, cho rằng phô trương thanh thế viết hai hàng chữ đỏ là có thể dọa sợ người khác, thật là ngu xuẩn. Hoài Vương Điện hạ, theo thần thấy, vẫn là mời y sư cẩn thận kiểm tra thân thể cho Dịch Vương sẽ tốt hơn."
Y hơi dừng, lại nói tiếp: "A, đúng rồi, Hàn Quốc sư đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không phải nói ngươi đâu."
Nhi tử Thịnh gia người này lại dữ dằn hơn người kia, lại còn dị thường bênh vực người mình, hai huynh đệ họ kẻ xướng người hoạ, phối hợp khăng khít, Hàn tiên sinh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, bần đạo đương nhiên sẽ không như thế."
Trong lời nói của Thịnh Tri một nửa là ám chỉ gã ta, một nửa kia lại là tình hình thực tế, thân thể Lục Hiệp còn cần y sư chuyên nghiệp kiểm tra. Chờ y sư được tùy tùng vội vàng kêu tới kiểm tra xong, Lục Dữ hỏi: "Rốt cuộc là Dịch Vương xảy ra chuyện gì?"
Y sư nói: "Thưa Hoài Vương Điện hạ, Dịch Vương Điện hạ có lẽ đã chịu một kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần nào đó, có hơi chút thất thường, trên người không có vết thương. Chỉ là thần thấy ngài ấy khuyết khí thiếu máu, cơ thể rất yếu, cần được bồi bổ."
Nói trắng ra, bệnh của Lục Hiệp chính là tinh thần không ổn định cộng thêm dinh dưỡng không đủ.
Lục Dữ hỏi: "Bản vương thấy vừa rồi trên đường tới bãi săn tứ ca có ăn chừng ba cái chân gà nướng, mới đây mà đã đói?"
Y sư đổ mồ hôi đầy trán: "Chuyện này, có lẽ là đùi gà không đủ bổ dưỡng... Nhưng vi thần tư lịch mỏng, kiến thức hữu hạn, nếu có thể đưa Dịch Vương Điện hạ trở về, để các vị đồng liêu trong Thái Y viện cùng nhau hội chẩn, có lẽ sẽ có phát hiện khác."
Tuy rằng dù y sư hay Quốc sư cũng không thể kết luận được bệnh tình của Dịch Vương, nhưng như vậy xem ra, ít nhất trước mắt chuyện con báo sự tình là đã có lời giải thích. Bởi vì chủ nhân ở chỗ này, lúc những người khác còn chưa tìm được Dịch Vương, những con thú kia đã ngửi được khí tức của chủ, cho nên mới quanh quẩn ở đây, chỉ là địa phương hoang vắng, nhất thời không ai phát hiện thôi.
Ai mà ngờ được Tạ Phàn lại bởi vì truy bắt một con hươu mà xông tới đây chứ?
—— tính ra Tạ tam công tử và Dịch Vương thật đúng là có duyên, luôn có thể tình cờ gặp được nhau sau khi đυ.ng chuyện ngoài ý muốn. Nhưng lần trước gã cứu Dịch Vương Điện hạ, đó là công lao, lúc này lại không dễ nói như vậy.
Tuy rằng nếu không có gã phát hiện, Lục Hiệp rất có thể không được tìm ra nhanh như thế, nhưng xem trạng thái của gã, một là không đổ máu bị thương, hai là còn có mấy con báo bảo hộ, được người khác phát hiện cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Được cứu ra muộn hơn chút cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu bởi như thế mà bị lộ ra gièm pha nào đó... Vậy không chỉ riêng Tạ Phàn, mà toàn bộ phủ Vĩnh Định Hầu, cũng phải gánh chịu hết mọi hậu quả.
Chuyện của hoàng gia không dễ nói, hiện tại dưới tình huống này chỉ có Hoài Vương có tư cách làm chủ, cũng chỉ có Hoài Vương dám làm chủ. Người khác dù có đầy bụng nghi hoặc cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi, thị vệ quỳ một gối xuống đất, chờ Lục Dữ bảo cho biết.
Rốt cuộc hiện giờ có lẽ Lục Hiệp thật sự sinh bệnh, cho dù Lục Dữ luôn bất hòa với gã, cũng không đến mức cố ý kéo dài thời gian, chậm trễ bệnh tình của huynh trưởng.
Vì thế y nghĩ nghĩ, nói: "Buổi du săn hôm nay dừng ở đây, nâng Dịch Vương lên xe ngựa, mang về cung đi chẩn trị kỹ càng, chỗ phụ hoàng cứ để bản vương bẩm báo. Thượng Kiêu, ngươi hộ tống Dịch Vương trở về, mang nhiều người chút, canh chừng nghiêm ngặt đề phòng bất trắc."
Y nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Thượng Kiêu, Thượng Kiêu biết Lục Dữ cảm thấy chuyện này quỷ dị, mới kêu hắn ta bảo hộ bên người Lục Hiệp, không cho kẻ khác nhúng tay, vì thế cũng khẽ gật đầu.
Hoài Vương và Dịch Vương xưa nay không hợp, bất hòa giữa hai người đều lộ rõ trong từng lời nói hành động, nhưng tới thời khắc mấu chốt y vẫn rất đáng tin, có y ở đây, những người khác đều tựa như có trụ cột để dựa vào, ngay cả thị vệ Dịch Vương phủ nghe tin chạy tới cũng khom người nhận lệnh, sôi nổi dựa theo lời phân phó mà đi làm việc.
Bạch Diệc Lăng thừa dịp Lục Hiệp chưa bị nâng đi, vô tình chạm vào cổ tay áo gã một cái, vết thương trên tay Lục Hiệp lộ ra, cũng như cũ là vị trí kia.
Nhưng còn có một thứ khác đập vào mắt cùng với vết thương.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Trên cổ tay Dịch Vương Điện hạ, hình như có cột một sợi dây màu xanh lục thì phải?"
Hắn nói xong câu đó, bỗng nhiên nghe thấy "cạch" một tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện là la bàn bát quái* Hàn tiên sinh cầm trong tay rơi xuống đất, nhưng gã ta lại không biết đi nhặt, mà là im lặng nhìn cổ tay Lục Hiệp.
(*) Giống cái mà Syaoran dùng để tìm vị trí thẻ bài trong Cardcaptor Sakura á1
Gã ta vốn dĩ được Huệ Quý phi dẫn vào cung, quan tâm đến Tứ hoàng tử cũng không có gì đáng trách, chỉ là giờ phút này biểu tình kinh nghi, giống như nhìn thấy cái gì rất khủng bố hoặc chuyện gì không thể tin được vậy.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, gã ta lấy lại bình tĩnh, cao giọng gọi một đồ đệ khác của mình tới, dùng một cấy kéo màu bạc nhỏ cắt sợi tơ xuống, trầm giọng nói: "Đây không phải thứ gì tốt, để ta xử lý vậy. Xem ra Dịch Vương Điện hạ thật là đã trêu chọc tai họa gì rồi, đợi sau khi hồi cung, bần đạo sẽ chẩn trị cho ngài ấy."
Gã đã nói như vậy, người khác tự nhiên cũng nắm chặt thời gian, tranh thủ hết khả năng đưa Dịch Vương về cung sớm chút, Hàn tiên sinh lấy cớ muốn cùng về, cũng dẫn theo đồ đệ rời đi.
Đi được một khoảng, gã ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bóng dáng Bạch Diệc Lăng còn đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh xuống.
Sau khi Trương Minh phản bội Hàn tiên sinh, người thường xuyên đi theo bên người gã ta biến thành một đệ tử khác, thấy sắc mặt sư phụ khác thường, không khỏi ở bên cạnh nói: "Sư phụ, chẳng lẽ Bạch Chỉ huy sứ này đang hoài nghi chuyện của Dịch Vương Điện hạ có liên quan đến người ạ?"
Hàn tiên sinh cười lạnh: "Hắn thử ta còn ít sao?"
Tên đệ tử kia lập tức lấy lòng nói: "Họ Bạch đúng là điên rồi, cũng không chịu ngẫm nghĩ lại xem, sư phụ và Huệ Quý phi nương nương là cùng phe, hãm hại Tứ hoàng tử, không phải là tìm phiền toái cho chính mình sao?"
"Điên? Hừ, đồ thiển cận! Người này sâu không lường được, thủ đoạn lại nhiều, cũng không phải nhân vật dễ đối phó gì!"
Ánh mắt Hàn tiên sinh lạnh lẽo, gã ta chậm rãi nói: "Bạch Diệc Lăng dùng đầu óc thật sự rất tốt, dù cho chuyện này không phải ta làm, nhưng ai mà chẳng có bí mật, bị hắn theo dõi thì cũng cần cẩn thận vạn phần mới được. Đều do tiểu súc sinh Trương Minh kia xen vào, không cẩn thận đắc tội một người như vậy, ngày nào còn chưa trừ bỏ hắn, thì ngày đó ta không thể trải qua yên ổn được."
Đồ đệ của gã ta trước đây chưa từng tiếp xúc chính diện với Bạch Diệc Lăng, vừa rồi lúc nhìn thấy người, còn kinh ngạc khuôn mặt quá mức tuấn tú kia một hồi, hiện tại nghe thấy Hàn tiên sinh đánh giá hắn như vậy, trong lòng còn thầm cảm thấy không quá tin tưởng, chỉ là không dám biểu hiện ra trước mặt sư phụ thôi.
Lúc này, Hàn tiên sinh lại nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng mà... Hắn ngờ vực cũng không phải không có lý, vì sao cái sợi dây màu xanh kia lại xuất hiện ở trên cổ tay Dịch Vương chứ? Thật sự là làm lòng người bất an mà."
Mọi người đã đi được khá xa, Lục Dữ mới đi đến bên cạnh Bạch Diệc Lăng, nói nhỏ vào lỗ tai hắn: "Ngươi biết sợi dây màu lục và khóa trường mệnh kia có nghĩa gì không?"
Bạch Diệc Lăng liếc nhìn y một cái, đáp: "Xem ra Hoài Vương Điện hạ có thể giải thích nghi hoặc cho ta rồi."
Lục Dữ cười hì hì, hạ giọng tới mức thấp nhất: "Đương nhiên, ta rất là hữu dụng mà —— ngươi có bao giờ nghe qua, "chết non chạm đất, cần người thế mạng" chưa?"
Bạch Diệc Lăng vốn định nói "Chưa", bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhìn về phía Lục Dữ, vẻ mặt kinh ngạc: "Ý ngươi là tập tục lấy mạng song sinh sao?"
Lục Dữ gật đầu.
Thói quen này chỉ hoàng gia mới có, nếu y không đề cập tới, Bạch Diệc Lăng đúng là không thể nhớ ra.
Đối với người thường, song đôi có lẽ là chuyện vui, giống như hai huynh đệ ruột Tạ Tỉ và Tạ Phàn của Bạch Diệc Lăng chính là song sinh, chẳng qua bọn họ là song sinh khác trứng, diện mạo cũng không giống nhau lắm, loại tình huống này là cực kỳ hiếm thấy.
Đại đa số các cặp song sinh đều có tướng mạo giống nhau như đúc, nếu sinh ra trong hoàng gia, tất sẽ không có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu không rất dễ tạo thành xã tắc bất ổn, triều cương hỗn loạn.
Dần dà, một khi hoàng thất có huynh đệ song bào sinh ra, liền trở thành một loại tượng trưng cho cái xấu, thậm chí còn có một kiểu nói, chính là huynh đệ hai người dùng chung một tính mạng, một mạnh một yếu, bên này giảm bên kia tăng. Nếu có một bên chết yểu mà một bên khác lại khỏe mạnh mà tồn tại, như vậy rất có khả năng sẽ bị quỷ hồn của huynh đệ không cam lòng trở về câu mệnh.
Bạch Diệc Lăng từng nghe qua kiểu nói này, nhưng từ khi lập quốc tới nay, hoàng thất chưa hề có song bào thai được sinh ra, bởi vậy mấy kiểu đồn đại này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, đối với chuyện này hắn hiểu biết không nhiều lắm.
Thấy Lục Dữ gật đầu, Bạch Diệc Lăng hỏi: "Nói cách khác, sợi dây màu xanh lục buộc trên cổ tay, vốn là cách chuyên để phòng ngừa song sinh chết non trở về lấy mạng?"
Lục Dữ lắc đầu nói: "Sai rồi."
Bạch Diệc Lăng sửng sốt, lại thấy đối phương chậm rãi ngước mắt nhìn mình, nói: "Dựa theo tập tục, dây màu xanh hẳn là được cột lên trên người đứa trẻ đã chết để chôn cất. Huống chi ta cũng chưa từng nghe nói, Lục Hiệp còn có anh em sinh đôi gì đó."
Nhưng chưa từng nghe nói không có nghĩa là không có, ngẫm lại những hành vi như hai người khác nhau của Lục Hiệp, cộng thêm đủ chỗ kì lạ trên người gã, chân tướng tựa hồ đã rõ như ban ngày.
—— Lục Hiệp rất có khả năng còn có một huynh đệ sinh đôi, chính là chủ sử sau màn hiện tại.
Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến Hàn tiên sinh? Người sau màn kia rõ ràng hẳn là hoàng tử chi tôn, lại trải qua những gì, mới có thể làm ra loại chuyện như vậy?
Nhϊếp gia, Thịnh gia cũng gặp phải chuyện tương tự, giữa những bất hạnh này rốt cuộc có liên quan với nhau không?
Cả Bạch Diệc Lăng lẫn Lục Dữ đều trầm mặc, trời xanh đất xanh, ý xuân dạt dào, hai mỹ thiếu niên đứng sóng vai, dung sắc khác nhau, lại đều là phong tư chiếu mắt, nhất thời thu hút nhiều người liếc nhìn, rồi lại tự biết xấu hổ, không dám tiếp cận.
Sau một lúc lâu, Lục Dữ lại chậm rãi nói: "Hơn nữa theo ta thấy, lần này kẻ sau màn đã thất thủ. Tuy rằng không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng chắc chắn hắn không muốn Lục Hiệp chân chính được chúng ta tìm thấy. Mà có lẽ vì bị con báo kia gây rối, nên không có cách mang Lục Hiệp đi, lúc này mới để chúng tìm ra hắn trong sơn động. Nếu không chân tướng quan trọng như vậy tuyệt đối sẽ không bị phát hiện."
Bạch Diệc Lăng âm thầm rùng mình, bị lời Lục Dữ nói nhắc nhở, thất thủ một lần, thì không biết bước tiếp theo lại muốn áp dụng hành động gì nữa. Hắn nghĩ đến đây, lập tức vội vàng chắp tay, nói: "Đa tạ ngài giải thích nghi hoặc. Điện hạ, xin lỗi không tiếp được, ta phải đi trước đây."
Thời cơ chớp mắt là qua, hắn cần phải lập tức chạy về Kinh đô, tra tìm chân tướng!
Đối với Lục Dữ, Bạch Diệc Lăng cũng không cần khách khí, nói xong liền xoay người định đi, Lục Dữ lại từ phía sau kéo cánh tay hắn lại, nói: "Lần này không thể đi cùng ngươi, lúc tra án nhớ chú ý an toàn, đừng liều lĩnh."
Bạch Diệc Lăng sốt ruột chạy về tra án, không ngờ Lục Dữ giữ hắn lại để nói một câu như vậy, trên gương mặt nghiêm túc xuất hiện chút vui vẻ, hắn theo bản năng hơi nâng tay, lại có chút tiếc nuối mà thả tay xuống, đáp: "Được."
Lục Dữ nhìn thấy động tác của Bạch Diệc Lăng, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, rồi kéo hắn đến dưới một cái cây.
Bạch Diệc Lăng: "???"
Sau đó hắn trơ mắt nhìn trên đầu đối phương bụp một cái mọc ra hai cái tai hồ ly xù xù lông.
Lục Dữ khom người, đưa tai tiến đến trước mặt hắn, nói với Bạch Diệc Lăng đang trợn mắt há hốc mồm: "Vừa rồi ngươi muốn xoa tai ta một cái đúng không? Đây, cho ngươi xoa nè."6
Bạch Diệc Lăng: "..."
Đúng là, lúc Lục Dữ vẫn là tiểu hồ ly, mỗi lần Bạch Diệc Lăng định đơn độc ra ngoài mà không mang y theo, y đều sẽ mở mắt trông mong chạy theo Bạch Diệc Lăng đến cổng lớn tiễn hắn đi, hai cái tai nhỏ dựng thẳng lên hết sức đáng yêu. Cho nên lần nào Bạch Diệc Lăng cũng thích xoa xoa tai, từ biệt với hồ ly.
Vừa nãy có một trong nháy mắt hắn theo thói quen, giơ tay lại phát hiện không thể xoa được, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Ai ngờ —— Điện hạ ngươi cũng không cần hữu cầu tất ứng như vậy chứ.
Bạch Diệc Lăng dở khóc dở cười, xoa nhẹ cái tai hồ ly trên đỉnh đầu Lục Dữ một chút: "Được rồi, mau giấu nó đi, hồi nữa có người thấy bây giờ!"
Lục Dữ giấu tai đi, đứng thẳng lưng lên, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều nhịn không được bật cười, Bạch Diệc Lăng vỗ vai y một cái, nói: "Đi đây!"