Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 39: Mỹ nhân đường đột

Giống như hai người vừa nãy thì thầm với nhau, đứa cháu này của hắn ta, tính tình ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, đã ăn chơi trác táng lại còn hống hách. Tính khí Bạch Diệc Lăng vừa ngang bướng vừa cố chấp, thằng nhóc ấy nói hắn không để Lục Khải vào mắt, vậy thì Lục Dữ ngay cả mình cũng không bằng.

Hắn thật sự dễ lừa vậy sao, người khác cho chút sắc mặt tốt liền phản bội mình? Lanh lợi thông minh lúc phá án bình thường chạy đi đâu hết rồi?

Lục Khải nghĩ đến đây, không nhịn được quẳng một cái liếc mắt lạnh tanh vào giữa hai con người kia, trong đầu hắn ta bỗng xuất hiện khuôn mặt nhỏ dính bùn đất, bẩn như ma năm nào.

Hắn ta không thể không thừa nhận, kỳ thực ở phương diện này, Bạch Diệc Lăng có lẽ rất dễ lừa. Từ nhỏ hắn đã bị ném tới Ám Vệ Sở, một thân một mình, không có người nhà lẫn bằng hữu, cho nên người khác đối xử với hắn, một chút thù hắn cũng ghi nhớ, một chút tình hắn cũng ghi nhớ.

Là chính mình đã mài mòn tình cảm giữa hai người, cho nên hiện tại có thể là Bạch Diệc Lăng định trả thù, cũng có thể là thật sự cảm thấy Lục Dữ rất tốt, cho nên đầu nhập phe của Hoài Vương.

Nhận thức này làm Lục Khải cảm thấy không thể nào nhịn được, so với năm đó bị Thái tử hoàng huynh giành trước một bước mua mất tuấn mã mình yêu thích, cảm giác ấy còn khó nhịn hơn gấp trăm ngàn lần.

Nghĩ đến Bạch Diệc Lăng cũng vây quanh y, coi mỗi một câu nói của y thành luân âm ngọc chỉ*, Lục Khải liền cảm thấy trong ngực mình giống như có một cây đuốc đang thiêu đốt, làm hắn ta không có cách nào giữ vững thâm trầm cùng bình tĩnh lúc thường.1

(*) Luân âm là chiếu vua ban, ngọc chỉ là lệnh vua

Bởi vì hắn ta từng cảm thấy, mặc kệ như thế nào, dây dưa cũng tốt, lạnh nhạt cũng tốt, đều là Bạch Diệc Lăng để ý hắn ta, nhớ đến biểu hiện của hắn ta, hiện giờ Lục Dữ xuất hiện, làm cho Lục Khải bỗng dưng sinh ra cảm giác nguy hiểm, trực giác hắn ta ý thức được, có khả năng đối phương thật sự chuẩn bị đi ngược đường với mình, không bao giờ quay đầu lại.

—— điều này, sao có thể?1

Xưa nay chỉ có hắn ta giày xéo người khác, làm sao sẽ đến lượt Lâm Chương Vương một mình ngồi ở chỗ này nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy phẫn nộ như hiện tại chứ? Tại sao lại dễ từ bỏ như thế, không nhớ lúc trước còn khẩn cầu mình rủ lòng thương hay sao?

Lần này hắn ta nhất định sẽ đồng ý!

Đại khái là ánh mắt ngóng nhìn của Lục Khải quá chăm chú, lần đầu tiên hắn ta quên mất việc che giấu tâm tình, ngay cả Lưu Bột ngồi một bên cũng ý thức được, gã vô cùng lanh lợi tiến đến bên cạnh Lục Khải, nhỏ giọng nói: "Xem ra Bạch Chỉ huy sứ và Hoài Vương khá thân thiết. Không phải ta có ý gây xích mích, nhưng Vương gia còn phải đề phòng bọn họ mới được... Dù sao người này đã sớm không còn một lòng với ngài."

Gã biết nói lời này ra có lẽ sẽ làm Lục Khải tức giận, bởi vì tốc độ nói rất chậm, nói rất là cẩn thận, nhưng Lục Khải không tức giận, cũng không tiếp lời, sau khi nhìn về hướng kia một chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy.

Lưu Bột hơi kinh ngạch, rụt về phía sau một chút, Lục Khải đã nhanh chân đi đến chỗ hai người kia.

"A Dữ, mọi người đều ra ngoài săn thú, tại sao ngươi cứ luôn ngồi ở đây vậy, không đi vào rừng lượn vài vòng sao?"

Trước khi Lục Khải đi đến chỗ hai người, Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ cũng đã nghe được tiếng bước chân của hắn ta, còn đang nghĩ xem người này lại đây làm gì, không nghĩ tới hắn chỉ nói một câu không quá quan trọng như vậy.

Gọi nhũ danh của Lục Dữ, trong lời nói hoàn toàn là một bộ dáng thúc phụ, làm Lục Dữ hơi dị ứng.

Bạch Diệc Lăng từ bên cạnh đống lửa đứng dậy, hành lễ với hắn ta: "Bái kiến Vương gia."

Ánh mắt Lục Khải không dừng lại trên người hắn một giây nào, làm như không thèm để ý, hời hợt đáp: "Bình thân."

Lục Dữ ngồi yên không hề động đậy, lười biếng tiếp lời Lục Khải: "Hoàng thúc, ta đã săn thú xong rồi, đang định hưởng dụng con mồi đây. Sao thế, thúc cũng muốn nếm thử sao?"

Y kéo tay Bạch Diệc Lăng một chút, ra hiệu hắn ngồi xuống.

Động tác nhỏ này làm Lục Khải thầm bực bội, dứt khoát ngồi xuống, nói: "Nếu chất nhi thịnh tình mời, vậy ta cũng không khách khí nữa. Đưa ta một xâu thịt nướng nếm thử nào."

Bạch Diệc Lăng thở dài trong lòng, cố ý cách Lục Khải xa một chút, chậm rãi ngồi xuống một bên, thầm tính toán xem phải nói gì.

Nhưng lúc này có Lục Dữ bên cạnh, nên không cần hắn tự mình ứng đối những chuyện này.

Lúc Lục Dữ làm hồ ly đã khó chịu với thúc phụ của y rồi, nếu Lục Khải không biết xấu hổ đến thế, mặt dày chạy đến nơi đây đến ăn thịt ké, vậy hắn cũng không khách khí, lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười, vui vẻ nói: "Hoàng thúc nhìn trúng tay nghề của ta, thật tốt quá. Chất nhi đang lo lắng đồ ta nướng ra không ai thèm ăn đây!"

Lục Khải hơi ngây ra, hắn ta còn tưởng là Bạch Diệc Lăng nướng thịt cho Lục Dữ ăn, không nghĩ tới là ngược lại, Lục Dữ vậy mà sẽ đích thân động tay làm chuyện này.

Tâm tư hắn ta ngổn ngang trăm mối, đang loạn thành một nùi, trơ mắt nhìn Lục Dữ rút ra xâu thịt cháy khét nằm dưới cùng, còn rắc lên trên không ít bột ớt rồi mới đưa cho Lục Khải, ân cần nói: "Hoàng thúc, mau tới nếm thử xem mùi vị thế nào."2

Thịt cháy khét màu đen mang theo màu ớt đỏ đưa tới trước mặt, mùi cay xộc thẳng lên mũi, phối hợp với vẻ mặt cười tươi như hoa đầy thèm đòn của Lục Dữ, quả thực làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng hận không thể giật lấy xâu thịt ném vào mặt y.

Lục Khải liếc Bạch Diệc Lăng một cái, chỉ thấy trên mặt hắn mơ hồ mang theo một tia cười nhàn nhạt

Hắn ta dừng một chút, bỗng nhiên cũng nở nụ cười, ung dung nhận lấy xâu thịt trong tay Lục Dữ, thật sự cắn một cái, tinh tế thưởng thức một lát, lúc này mới cười nói: "A Dữ, không phải thúc thúc nói gì ngươi, cái tay nghề này thật đúng là quá khó chấp nhận. Đường đường là Thân vương một nước, chuyện như vậy vốn cũng không phải ngươi cần làm, mọi việc ấy à, thế nào cũng phải chia ra cái am hiểu cái không."

Lục Dữ không chút để ý nhặt một nhánh cây ở bên cạnh, ném vào trong đống lửa, trên đống lửa bắn ra những tia lửa nho nhỏ, y cười như không cười nói: "Hoàng thúc nói chuyện thật là thâm sâu, cháu trai nghe không hiểu lắm. Cái gì mà am hiểu hay không am hiểu, ta chỉ biết là ta tình nguyện làm thì ta làm, cái gì mà thân phận, cái gì mà tác phong, cũng không thể thành cơm ăn, thúc nói có đúng không?"

Y lật một xâu thịt khác không bị cháy trên đống lửa, mùi thơm bốc lên ngược lại rất mê người: "Ví dụ như nói hoàng thúc không thích gà rừng ta nướng, vậy thúc tự mình cưỡi ngựa đi bắt đi, cưỡng ép ăn của ta làm gì. Hay là..."

Lục Dữ ngẩng đầu lên, mỉm cười quét mắt qua Lưu Bột ngồi ở xa xa: "Hay là hoàng thúc lớn tuổi, bình thường làm lụng vất vả quá mức, cho nên thân thủ không còn linh hoạt như trước đây nhỉ?"

Mặt y thì cười, nhưng trong mắt tràn đầy châm chọc, thật là cái gì cũng nói ra được, ai cũng không để trong mắt.

Sắc mặt Lục Khải khẽ thay đổi, vươn tay ném xâu thịt vào đống lửa trước mặt, lửa nóng gặp dầu, nhất thời phát ra tiếng nổ bụp bụp, giống như bầu không khí giữa hai người vào giờ khắc này.

Theo động tác của hắn ta, nhóm tùy tùng Lâm Chương Vương phủ mang đến cách đó không xa như được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức đứng lên, như đang tiến hành một loại uy hϊếp nào đó.

Vẻ mặt Lục Dữ không chút thay đổi, phía bên kia Thượng Kiêu cũng lập tức vung tay lên, mang theo những người khác đứng đối diện với tùy tùng của Lâm Chương Vương phủ, hai bên không ai nhường ai, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Bạch Diệc Lăng ở bên cạnh căn bản là không chen lời vào nổi, nhìn xâu thịt bị ném vào trong đống lửa, rồi nhìn hai đội nhân mã phía xa xa, quả thực không hiểu ra sao, cũng không biết bọn họ nói chuyện kiểu gì mà thành tư thế đỏ mắt muốn oánh lộn như vậy nữa.

Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là chuyện của Lục gia bọn họ, vẫn nên làm người ngoài cuộc là được.

Cũng may hai người cũng không liều mạng, cuối cùng Lục Khải chỉ nhìn Bạch Diệc Lăng một cái, từ tốn nói: "Bản vương coi trọng tài học của Lưu công tử mới có thể mang hắn theo bên người. Chính ngươi hành sự hoang đường, nhưng chớ suy bụng ta ra bụng người."

Lục Dữ cười gật đầu: "Hoàng thúc dạy phải, lấy lòng mình soi dạ người, thấy Phật là Phật, thấy ma là ma, không trách thúc thấy ta làm việc hoang đường nhỉ!"

Cái miệng này của y quả thực có thể chọc thánh nhân nổi điên thành côn đồ, may là lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, cắt ngang đối thoại của hai người.

Trong trường hợp đang nhàn nhã vui đùa, âm thanh này luôn dễ dàng cho người ta một loại cảm giác căng thẳng không rõ, Bạch Diệc Lăng nhìn qua, chỉ thấy mấy con tuấn mã trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh, người cưỡi ngựa vốn là một mặt lo lắng, kết quả phát hiện hai vị Điện hạ đều ngồi ở đây, vội vội vàng vàng ghìm chặt dây cương, xuống ngựa thỉnh an.

Lục Dữ nhìn trang phục của những người này, vung tay nói: "Được rồi, đứng dậy đi. Ngươi là người của phủ Trấn quốc công, chuyện gì?"

Ánh mắt y rất tốt, mấy người kia chính là gia đinh Thịnh phủ, thấy Hoài Vương hỏi chuyện liền vội vàng khom người trả lời: "Điện hạ, tiểu thư nhà ta không biết đã đi nơi nào, đại công tử lo lắng xảy ra chuyện gì, mới phái người trong phủ tìm kiếm khắp nơi, không ngờ quấy nhiễu ngài, xin Điện hạ thứ tội."

Lục Dữ hỏi: "Thịnh tiểu thư, Thịnh Lịch?"

Thịnh gia có hai người con gái, con gái lớn Thịnh Dương đã xuất giá, hôm nay không tham gia du săn, gia đinh nghe vậy, đáp một tiếng "Vâng".

Lục Dữ nói: "Vậy thì nhanh đi tìm đi. Tề Ký, ngươi cũng mang người hỗ trợ bọn họ."

Thịnh gia chính là vọng tộc nhất đẳng, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tính trên bối phận thì Thịnh tiểu thư vẫn là cháu gái của Lục Khải, em họ của Lục Dữ, nàng mất tích thật sự là một chuyện lớn. Không chỉ Lục Dữ và Lục Khải phái người hỗ trợ, những người còn lại nghe nói chuyện này, cũng lần lượt hành động.

Lúc này có người lên tiếng: "Ơ, Tạ tam công tử, Vương đại nhân, Trình công tử và Chu tiểu thư cũng đều không thấy, có phải bọn họ đi cùng nhau không?"

Một bên khác có người cao giọng tiếp lời: "Trước đó đúng là bọn họ cùng nhau truy bắt hươu rừng! Ta nhớ mang máng hình như đã nhìn thấy họ đi vào rừng từ bên này này!"

"Đi mau đi mau, đi xem xem!"

Bạch Diệc Lăng cũng không muốn ở chỗ này vây xem người Lục gia đánh nhau, đơn giản cũng đứng dậy, cao giọng nói với Thịnh Đạc đang lo lắng cách đó không xa: "Thịnh huynh, ta cũng giúp các ngươi tìm người!"

Thịnh Đạc không tìm được muội muội, đang lúc sốt ruột, nghe vậy cũng không khách sáo, cao giọng đáp lại: "Làm phiền!"

Bạch Diệc Lăng đứng lên nói: "Hai vị Điện hạ, thần đi hỗ trợ tìm Thịnh tiểu thư một chút."

Lục Dữ vốn đang nhàn nhã ngồi bên đống lửa, nghe Bạch Diệc Lăng nói lập tức đứng dậy, nói: "Được, ta đi cùng ngươi."

Bạch Diệc Lăng cảm thấy Lục Dữ rất thú vị, tuy rằng biến thành người, vẫn cứ duy trì thói quen lúc còn là tiểu hồ ly: mình đi tới chỗ nào y cũng theo tới chỗ đó. Tuy rằng nói vịt con phá vỏ thì sẽ coi thứ đầu tiên nó nhìn thấy thành mẹ, nhưng chuyện hắn nhặt hồ ly tính ra cũng mới mấy tháng trước, thấy Lục Dữ trước mặt người khác cũng làm giá dữ lắm, sao đến chỗ hắn lại thành như vậy rồi?

—— cũng không thể thật sự muốn tìm kiếm tình mẹ trên người mình đâu ha.

Bạch Diệc Lăng đáp: "... Vậy đi thôi."

Bất kì khi nào hắn cũng sẽ không lưu lại nhược điểm cho người ta, sau khi nói xong thì hành lễ cáo từ Lục Khải, Lục Dữ cau mày, nhẹ nhàng khoác vai Bạch Diệc Lăng, hai người vai sóng vai mà đi.

Như những người khác nhìn thấy, một đoàn Tạ Phàn và Thịnh Lịch đúng là đi cùng nhau.

Trước đợt đi săn này, Tạ Phàn đã được mẫu thân căn dặn, bắt gã phải hết sức điệu thấp, đừng cường điệu mình đã từng lập công lao, lại càng đừng nên lượn lờ trước mặt Tứ hoàng tử hoặc là Bạch Diệc Lăng.

Tuy rằng bà ta cưng chiều hài tử, nhưng tổng thể mà nói, nhìn nhận sự việc cực kì rõ ràng, biết tiểu nhi tử nhà mình xưa nay không thận trọng, bụng tăng thêm nửa lạng mỡ cũng không chịu được mà làm ầm lên, lúc này mới nhấn mạnh nhắc nhở gã những thứ này.

Đáng tiếc, Tạ Phàn ở trong nhà vâng vâng dạ dạ, ra cửa gặp được mỹ nhân mình ái mộ, tức khắc quên béng đi lời của mẫu thân.

Gã nóng lòng thể hiện trước mặt Thịnh tiểu thư, nhìn thấy con mồi thì xông lên trước, giơ roi truy đuổi, phía sau mơ hồ có người hô: "Tam lang, đừng chạy sâu vào rừng quá!"

Tạ Phàn bắn vài mũi tên vẫn không bắn trúng con hươu sao phía trước, đang lúc nôn nóng, nghe vậy cũng không quay đầu lại, cất giọng nói: "Nào có chuyện săn thú mà không tiến vào rừng, nếu ngươi sợ thì chờ ở bên ngoài đi!"

Trình công tử vừa nãy gọi gã trơ mắt nhìn bóng dáng Tạ Phàn biến mất, không khỏi cả giận: "Tạ Tam lang này, làm gì cũng muốn tỏ ra nổi bật, ở đây cũng không có ai thi đua với hắn, thể hiện cái gì chứ!"

Có người khác hỏi: "Vậy chúng ta có đi cùng không?"

Bọn họ đều là những công tử tiểu thư quen sống trong nhung lụa, đến đây săn thú một phần là vì tìm vui, một phần là bởi vì Hoài Vương mời, nói thế nào cũng không thể làm mất mặt vị Điện hạ này được, chứ thật ra chẳng ai tình nguyện vì một con hươu rừng mà xông vào rừng sâu núi thẳm hết.

Nhưng bọn họ cùng đi với Tạ Phàn, cũng không thể bỏ lại một mình gã ở đây, sau khi do dự một phen, Thịnh Lịch lên tiếng: "Nếu không hay là cùng qua xem một chút đi?"

Mặc dù nàng là nữ tử, nhưng dung mạo xinh đẹp, đối xử với ai cũng như gần như xa, tựa như có ý tựa như vô tình, làm cho ai ai cũng vây quanh nàng như sao vây quanh mặt trăng, nghe nàng nói như vậy cũng không có dị nghị, đều cùng tiến vào cánh rừng.1

Kết quả một bước đi vào này, đã xảy ra chuyện.

Con ngựa Tạ Phàn cưỡi là danh câu trong ngàn có một, thời khắc sắp đuổi kịp hươu sao, gã giương cung cài tên chuẩn bị bắn, chỉ tiếc từ nhỏ tới lớn chưa từng làm việc gì cực nhọc, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung thực sự không thành thạo, bắn mấy lần đều bị lệch, gã cũng càng đuổi càng xa.

Đang lúc bắt đầu cảm thấy nóng nảy, lại chợt nghe tiếng hươu kêu, Tạ Phàn tức khắc ngẩng đầu, thình lình phát hiện con hươu kia đang chạy ngược về phía mình.

Gã mừng rỡ trong lòng, cũng không ngẫm nghĩ xem tại sao, lập tức giương cung cài tên, thúc ngựa tới chỗ con hươu đang kinh hoảng.

Chỉ là tên chưa rời dây, bỗng nhiên có một bóng dáng màu vàng vọt ra!

Giờ phút này, Tạ Phàn chợt cảm thấy nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách lại phát huy vượt xa người thường, quăng bỏ cung tên, vươn mình một cái nhảy khỏi lưng ngựa, ngã xuống đất.

Ngựa của gã phát ra một tiếng rống, ngay sau đó là mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.

Tạ Phàn thiếu chút nữa bị ngã thành tàn phế, trong cơn đau đớn, gã kinh hãi ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt mình thình lình xuất hiện một con báo thành niên, đang ấn con ngựa sắp chết dưới móng vuốt mình, máu tươi tràn ra khỏi miệng con báo, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Tạ Phàn hoảng sợ trợn trắng mắt, trong đầu trống rỗng, trong nháy mắt mất đi toàn bộ năng lực suy nghĩ.

Nên, nên làm gì bây giờ?

Đừng cử động, đừng lên tiếng... Nó lúc nào cũng có thể sẽ nhào lên! Phải nghĩ biện pháp chạy trốn mới được!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!+

Đầu óc Tạ Phàn loạn thành một đống, kiềm chế bản thân không gào lên đã tiêu hao hết sức lực toàn thân gã, lúc này rốt cuộc không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào khác, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn con báo này gặm thịt ngựa xong sẽ no bụng, có thể buông tha cho mình.

Có lẽ sợ cái gì tới cái đó, ngay lúc này, ở cách đó không xa truyền đến một giọng nói: "Mũi tên này là của Tạ Tam lang, hắn chắc chắn ở phía trước, chúng ta đi tìm xem!"

Sớm không đến muộn không đến, những đồng bạn này tìm tới thật không đúng lúc!

Trong lòng Tạ Phàn biết rõ, thời điểm này mình cần phải nhắc nhở mọi người không nên tới nơi nguy hiểm này, nhưng gã mà lên tiếng sẽ phải mạo hiểm tính mạng, vì vậy lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị nuốt xuống, Tạ Phàn trơ mắt nhìn nhóm thiếu niên thiếu nữ cưỡi ngựa chạy vội tới.

Con báo đang nhai thức ăn bỗng dựng tai ngẩng đầu, đột nhiên cong lưng lấy đà, phát ra một tiếng gầm nhẹ rồi nhào về phía đoàn người, nhất thời tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngớt.

Tạ Phàn nhân cơ hội lăn khỏi chỗ, trốn đến một chỗ khá xa, đồng thời theo bản năng điên cuồng gào lên: "Cứu ta —— "

Lúc này người nào cũng kinh hoảng, đương nhiên sẽ không có ai phản ứng gã, hơn nữa điều đáng sợ hơn còn ở phía sau —— thực sự là gặp quỷ mà, nơi này không phải chỉ có một con báo!

Gió tanh nổi lên, một con báo khác bị tiếng gầm của đồng bạn kinh động cũng nhảy ra, hiện trường rối loạn, người gào khóc, người bỏ chạy, người sợ đến sững sờ tại chỗ không thể động đậy, như thể toàn bộ đều mất khả năng suy xét, không những không thể hỗ trợ lẫn nhau, ngược lại còn kéo thêm không ít phiền phức cho người khác.

Vừa nãy con báo kia chỉ nhắm tới một mình Tạ Phàn, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một đám nhân loại ngu xuẩn, nhất thời cũng có chút không biết làm thế nào, thế là nó nhào cắn lung tung, ngược lại giảm bớt nguy hiểm cho Tạ Phàn.

Cánh tay Tạ Phàn bị thương, máu chảy đầy đất, vừa đau lại vừa hoảng loạn, gã chưa bao giờ chịu khổ đến thế, quả thật rất muốn bật khóc, dưới chân lại không chút chậm trễ, không ngừng loạng choạng lao về phía bên ngoài rừng cây.

Chân của hắn đã mềm nhũn, chạy được vài bước thì va vào một người, ngã lộn mèo một cái, người kia cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng, là Thịnh Lịch cũng đang tìm đường chạy thoát thân.

Con báo từ phía sau nhào tới, vào giờ khắc này, Tạ Phàn cũng không thèm đoái hoài tới mỹ nhân với chả mến mộ, giữ chặt nửa bên vai Thịnh Lịch dùng sức kéo một cái, lôi nàng ra chắn trước mặt mình!