Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 37: Đi săn

Nếu như muốn dịch dung, đơn giản có hai loại khả năng, một là đeo một lớp mặt nạ, một là bôi thuốc dịch dung lên trên mặt, nói chung Lục Hiệp không thể nào cắt đầu đi, đổi lại một cái đầu giả mạo được.

+

Vì vậy Lục Dữ dựa vào cơ hội sờ trán, để nắn bóp, moi móc thịt trên mặt gã, có thể xác định là hàng thiên nhiên chưa qua gia công.3

Kiểm tra xong, người Dịch Vương phủ đại khái là cảm thấy nếu lại mặc kệ hai vị Điện hạ ở chung một chỗ, Dịch Vương rất có thể sẽ bị Hoài Vương làm cho tức chết, cho nên quản gia dẫn nha hoàn lấy thuốc tiến vào, nói là đã đến giờ thay thuốc cho Dịch Vương Điện hạ.

Bạch Diệc Lăng nghe đến đó, nghĩ thầm quản gia kia thật sự là đồ ngu.

Quả nhiên, Lục Dữ nói: "Ta còn đang nghĩ không có cơ hội nhìn thử vết thương của hắn, quản gia kia biết thức thời, quả là lúc buồn ngủ có người đưa gối, vì vậy ta liền yêu cầu tự tay thay thuốc cho tứ ca, hắn chống cự, nhưng ngại một phen ý tốt của ta, cuối cùng vẫn phải chịu để ta giúp hắn băng bó vết thương."

Bạch Diệc Lăng nói: "Vết thương này ta đã tận mắt thấy, ngươi kiểm tra lại một lần, cảm thấy có giống làm giả không?"

Lục Dữ nói: "Ta lấy tay đâm, thật trăm phần trăm, giả bao đổi trả."4

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ngươi đâm vào rồi hắn có kêu gào thảm thiết không?"

Lục Dữ đáp: "Có, suýt chút nữa liều mạng với ta, biểu hiện lần này cũng rất bình thường."

Hai người đồng thời bật cười.

Bạch Diệc Lăng nói: "Xem ra điểm đáng ngờ có lẽ không ở chỗ này, nhưng trên người Dịch Vương quả thật có điều quái lạ không nói ra được. Thành thật mà nói, ta không quá tin tưởng hắn sẽ dùng đường đường hoàng tử chi tôn đi cấu kết với dư đảng tiền triều, nhưng chính vì như thế, mục đích của hắn mới càng khiến người ta kỳ quái."2

"Ngươi muốn gặp hắn không?"

"Hoài Vương Điện hạ, không phải ai cũng có thể quang minh chính đại tới cửa thăm bệnh, sau đó thiếu chút nữa lột một lớp da của Dịch Vương đâu." Bạch Diệc Lăng cười cười, nói tiếp, "—— cho nên ta định lén đi."

Ngón tay Lục Dữ gõ nhẹ mấy cái trên bàn, bật cười: "Tối lửa tắt đèn có thể nhìn thấy cái gì? Như vậy đi, chờ mấy ngày nữa vết thương hắn tạm ổn rồi, ta sẽ tổ chức một buổi du săn, gửi thiệp mời cho hắn. Trong Kinh đô đã xuất hiện lời đồn tay Dịch Vương bị thích khách phế đi, để làm sáng tỏ, chắc chắn hắn sẽ không từ chối lần du săn này, khi đó có thể tiếp tục quan sát rồi."

Y dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà ta lại cảm thấy, ngoại trừ Lục Hiệp, còn có một người cũng cần theo dõi."

Bạch Diệc Lăng đáp: "Họ Hàn."

Lục Dữ nói: "Đúng vậy. Cho tới bây giờ, thoạt nhìn thì hắn giống như không có liên quan gì đến vụ án. Nhưng một mặt hắn được mẹ ruột Lục Hiệp tiến cung, lai lịch bối cảnh đều có chút mơ hồ. Mặt khác, ngươi còn nhớ hài tử Nhϊếp gia kia chứ? Tên này liên quan tới âm sát quỷ anh, ta không quá tin tưởng hắn."

Bạch Diệc Lăng gật gật đầu. Lục Dữ còn không biết, ngay cả thân phận Hàn tiên sinh cũng là giả mạo người khác, xác thực rất khả nghi.

Đùa giỡn không thành, liền nói hài tử nhà người ta là âm sát quỷ anh, chuyện này nói ra thôi cũng tổn hại âm đức*.

(*) Làm việc thiện mà người khác không biết thì sẽ tích được âm đức

Nhưng một là hài tử đã chết, không ai có chứng cứ chỉ trích Hàn tiên sinh ăn nói bừa bãi, hai là hiện giờ gã từng bước thăng chức, đã là Quốc sư cao quý, cũng không ai có thể làm gì được gã. Dù vậy nhân quả luân hồi, luôn có nghiệp báo, nếu tra ra được cái gì, gã chạy không được.

"Biết rồi, ta sẽ chú ý."

Chính sự đã nói xong, Bạch Diệc Lăng chậm rãi xoay người, cười rộ lên: "Tóm lại đa tạ ngươi nhọc lòng, đã trễ thế này còn đến đây nói chuyện vụ án với ta. Có vẻ như trong lúc vô tình, thần đã thiếu Hoài Vương Điện hạ không ít nhân tình rồi."

Lục Dữ nhướng mày: "Có gì mà phải tính toán, nghĩ đi nghĩ lại, lúc trước nếu không phải ngươi cứu ta từ trong tuyết trước, có lẽ ta sớm đã chết rồi, những chuyện xảy ra sau này đều không đáng kể, tính ra còn giống như là ta nợ ngươi thật nhiều nhân tình. Nhưng mà ta vốn định quỵt nợ, vậy giờ coi như huề nhau đi."

Y trước mặt sau lưng đều đã làm không ít chuyện, rồi lại không muốn khoe khoang, một lòng muốn giữ mối quan hệ tốt với Bạch Diệc Lăng, dù cho xưa nay không thích dựa dẫm người khác, nhưng cuối cùng cũng đã nhận phần ân tình này rồi, nghe vậy nở nụ cười: "Được thôi."

Lục Dữ ngáp một cái: "Vậy đó. Phá án mà, hai người thương lượng mới mau xong được. Sự kiện lửa quỷ lúc trước, không phải ngươi cũng thường xuyên thương lượng với ta đó sao."

Cái gọi là "thương lượng" của y là tính cả mấy lần Bạch Diệc Lăng lầm bầm lầu bầu với hồ ly, Bạch Diệc Lăng nhớ lại, thoáng thẹn thùng, nghe thấy Lục Dữ hỏi: "À —— ờm, đúng rồi, cái đệm của ta đâu rồi?"

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Cái đệm?"

Lục Dữ khoa tay múa chân thành một hình dáng đại khái, nói: "Chính là cái trước đây lúc ta ngủ thường thường nằm trên đó đó, mềm mềm, tròn tròn. Vốn là đặt ở bên giường, sao giờ lại không thấy đâu?"

Bạch Diệc Lăng "Ồ" một tiếng, nhớ ra, cũng không gọi hạ nhân, đến rương quần áo lục lọi, lấy ổ hồ ly của Lục Dữ ra đưa cho y: "Ngươi muốn hả?"

Lục Dữ nhìn cái ổ, rồi thuận theo cái ổ nhìn lên tay Bạch Diệc Lăng, nhận lấy cái đệm tròn nhỏ kia, nói: "Ừm, ta dùng lâu nên quen với nó rồi, từ nhỏ ta đã quen hơi giường."

Bạch Diệc Lăng hào phóng nói: "Vậy ngươi cứ đem đi đi! Cái đệm này vốn là ta bảo Uyển Nô cố ý may cho ngươi, nếu hỏng thì lần tới ta lại bảo nàng làm mười cái đưa đến Hoài Vương phủ. Nhưng mà... ngươi còn dùng tới sao?"

Hắn tưởng rằng Lục Dữ biến thành hồ ly chỉ là bị thương nên thoái hóa, nhưng hiện tại xem ra, Bạch Diệc Lăng đột nhiên sinh ra chút hiếu kỳ với trạng thái sinh tồn bình thường của y.

"..." Đột nhiên có được không ít đệm đặt trước, Lục Dữ chỉ có thể cười khan, nói, "Trở lại trong phủ của mình, có lúc cũng sẽ buông lỏng đôi chút."

Bạch Diệc Lăng tưởng tượng cảnh một con tiểu hồ ly khóc lóc om sòm lăn lộn nhảy tưng tưng trong phòng ngủ của Vương gia, bừng tỉnh: "Thì ra là vậy à."

Lục Dữ: "..." Tại sao nhìn hắn như thể đã biết hết tất cả rồi thế?

Bạch Diệc Lăng thấy y lúng túng đứng tại chỗ, tay xách cái đệm, giống như có lời muốn nói, lại không nói gì, vì vậy hắn mở miệng: "Thời gian đã không còn sớm, có phải ngươi nên về phủ rồi không?"

Lục Dữ khô khan đáp: "Ờm. Không còn sớm, nên đi ngủ."

Bạch Diệc Lăng: "Vậy ta tiễn ngươi."

Từ sau khi bị lộ thân phận, rốt cuộc cũng không có cách nào sớm chiều ở chung, nhất là gần đây Bạch Diệc Lăng cực kỳ bận phá án, cơ hội gặp mặt đều không có. Lục Dữ có chuyện không dám nói, lê từng bước, cọ tới cọ lui theo sát sau lưng Bạch Diệc Lăng, chỉ có quãng đường từ trong phòng ra tới cửa phòng thôi mà Bạch Diệc Lăng đã phải dừng lại đợi y ba lần.

Trên đường đi Bạch Diệc Lăng cũng đã suy nghĩ rõ ràng, không riêng gì ổ hồ ly, tính cả chén nhỏ cho hồ ly uống nước ăn cơm, khăn để rửa ráy, Lục Dữ đều đã dùng quen, lại ngại đòi hắn quá nhiều, vì thế hắn phóng khoáng bọc lại hết những thứ đồ này cho Lục Dữ, trong đó chén nhỏ cho hồ ly là một cặp, có một cái còn mới, Bạch Diệc Lăng đưa luôn cái mới cho y.

Lục Dữ nhìn đồ trong tay rồi nhìn Bạch Diệc Lăng, rốt cục tăng nhanh bước chân đi ra ngoài, Bạch Diệc Lăng cảm thấy y hẳn đã rất thỏa mãn rồi.

Ngoài Bạch phủ, xe ngựa của Hoài Vương không biết dừng ở đó từ lúc nào, Tề Ký và Thượng Kiêu đứng bên cạnh xe ngựa đang tán gẫu gì đó, nhìn thấy Lục Dữ đi ra, hai người lập tức ngừng lại.

Sau đó ánh mắt đồng thời rơi lên cái đệm màu hồng phấn thêu hoa nhỏ trên tay phải chủ tử nhà mình.

Lục Dữ ác thanh ác khí nói: "Nhìn cái gì, còn không mang đồ lên xe đi!"

Y quát thủ hạ xong, lúc quay qua nhìn Bạch Diệc Lăng đã lập tức đổi vẻ mặt ôn nhu: "Vậy, ta đi đây, ngươi cũng nghỉ sớm chút."

Bạch Diệc Lăng đáp một tiếng, Lục Dữ lại nói: "Bây giờ tiết trời đã dần ấm lên, chính là thời tiết tốt để săn bắn, không ấy ngày mai ta cho người đi đưa thiệp mời luôn ha?"

Mục đích y muốn tổ chức săn bắn vốn là vì quan sát trên người Lục Hiệp có khác thường gì không, nhưng nếu tổ chức sớm như vậy, vết thương của Lục Hiệp còn chưa lành, căn bản sẽ không tham gia. Bạch Diệc Lăng cũng không biết tại sao Lục Dữ lại đột nhiên quên mất chuyện này, uyển chuyển nói: "Vẫn là để qua mấy ngày nữa đi. Hơn nữa gần đây còn có mấy vụ án khác, ta thực sự không thể phân thân được."

Vậy tức là một quãng thời gian lâu thật lâu không thể gặp, Lục Dữ bất mãn đáp một tiếng, chán nản nói: "Vậy ngươi chú ý thân thể, đừng mệt nhọc."

Tạm biệt xong, Thượng Kiêu vén màn xe ngựa lên cho Lục Dữ bước vào, Lục Dữ khom lưng định lên xe, không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, đấu tranh tâm lí một lát, đột nhiên cảm thấy không vui.

Y nghĩ, ta cũng không muốn gì lớn lao, chỉ là muốn ở chung với hắn nhiều một chút, cần gì phải do dự? Mặt là gì, so được với người mình thích sao?1

Lục Dữ tự thông não xong, hít sâu một hơi, xoay người nhảy xuống xe ngựa, bước đến trước mặt Bạch Diệc Lăng, quyết tâm nói: "Đêm, đêm nay ta vẫn là ở lại đây đi!"

Tay vén màn của Thượng Kiêu cứng giữa không trung, Tề Ký đang muốn lên ngựa cũng đạp hụt một cái.

Bạch Diệc Lăng: "Ừm... Hả?"

Lục Dữ nói xong, cảm thấy giọng điệu có lẽ hơi cứng ngắc, lại bổ sung: "Kỳ thực ta... còn quen hơi phòng nữa. Lúc trước từ chỗ ngươi về phủ, ta cũng đã phân phó quản gia, bảo hắn tìm người sửa phòng ngủ của ta thành cho giống nơi này, nhưng mà hắn... xoay tới xoay lui, có mỗi chuyện đó mà đến bây giờ vẫn chưa làm xong!"

Y ai oán nói: "Từ sáng tới tối ta đều không ngủ được!"4

Tề Ký muốn nói chuyện, bị Thượng Kiêu bịt miệng lại.

Tên Lục Dữ này chín hồi mười ý, Bạch Diệc Lăng bị y làm cho hơi choáng váng, sửng sốt một lúc mới phản ứng được, chưa suy nghĩ đã nói: "Căn phòng kia của ta khá nhỏ, hai người chúng ta ngủ e là..."

Lục Dữ nhỏ giọng nói: "Ta biến hồ ly cho."

Bạch Diệc Lăng: "A, cũng đúng."

Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy vẫn giống trước đây, không có gì không được, vì vậy nói: "Vậy mang mấy thứ đồ kia trở về đi thôi."

Sớm biết hắn đồng ý thoải mái như vậy, vừa nãy y cần gì phải xoắn xuýt chứ! Lục Dữ hào hứng đắc ý quát thuộc hạ: "Nhìn cái gì, còn không mang đồ trên xe xuống cho bản vương cầm về!"

Tề Ký đưa mắt nhìn Lục Dữ xách theo cái đệm hoa nhỏ màu hồng phấn về, sau đó quay đầu hỏi Thượng Kiêu: "Điện hạ còn quen hơi phòng hả? Sao ta không biết."

"Ngươi không cần biết." Thượng Kiêu xoay người lên ngựa, "Ta nhìn ra rồi, y vốn quen hơi người!"6

Hắn liếc đồng bạn mình một cái: "Đi thôi."

Qua mấy ngày, Lục Hiệp dưỡng thương tàm tạm rồi, Lục Dữ liền dặn dò hạ nhân chuẩn bị sẵn sàng, gửi thiệp cho gia đình huân quý trong Kinh đô, mời bọn họ tham gia săn bắn.

Khi y mới vào kinh, Hoàng Thượng thưởng cho đứa con trai này một ngọn núi ở vùng ngoại ô phía tây, lần này vừa vặn làm thành bãi săn. Lục Dữ cho người dựng lều bạt trên một khu đất trống trước, chuẩn bị rất chu đáo.

Lần đầu tiên Hoài Vương Điện hạ mời khách, quy mô tổ chức lại lớn như thế, người có thể nhận được thiệp mời đều có cảm giác được yêu mà sợ, hiển nhiên vội vội vã vã đáp ứng lời mời mà đến. Dọc theo đường đi tiếng ngựa hí vang, người người nói cười, phối hợp với khí trời đã dần dần trở nên ấm áp, hiện ra phong cảnh đầu xuân tươi đẹp.

Bạch Diệc Lăng cho là lần trước bị mình hù dọa một trận, Tạ Phàn dù thế nào cũng phải thành thật ở nhà, không ngờ lại nhìn thấy gã ở lần săn bắn này, dọc theo đường đi luôn vây quanh lấy lòng một nữ tử quý tộc tướng mạo vô cùng xinh đẹp.

Gã cũng thật sự lớn gan, gây ra đại họa mà còn có thể làm như chưa từng phát sinh chuyện gì. Bạch Diệc Lăng thấy gã cười thành dáng vẻ kia liền ngứa tay, luôn có ý nghĩ muốn đạp Tạ Phàn té xuống đất, hắn nhịn lại nhịn, thúc mạnh bụng ngựa, tăng tốc lướt qua đoàn người Tạ Phàn, đi nhanh về phía trước một đoạn.

Vào lúc này lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng huýt sáo, giai điệu nhẹ nhàng, Bạch Diệc Lăng quay đầu nhìn lại, trong một đám người khác ở đằng sau, công tử ca phong lưu tuấn mỹ dẫn đầu kia, chính là con thứ của Trấn quốc công Thịnh gia, Thịnh Tri.

Thịnh Tri cao giọng cười nói: "Cúi đầu cưỡi ngựa có gì vui, lại đây săn thú cùng nhị ca này, có lời hơn nhiều!"

Bọn họ quen biết tại vườn mai, lúc đó Thịnh đại công tử Thịnh Đạc, Thịnh nhị công tử Thịnh Tri đều tham gia tiệc rượu, còn từng nói lời cảm tạ với Bạch Diệc Lăng vì chuyện hài tử Nhϊếp gia được hắn cứu. Hai bên trò chuyện hợp nhau, vốn là vừa gặp mà như đã quen. Sau đó bởi vì Thịnh Tri đang nhậm chức Hình bộ Thị lang, gần đây còn tới lui công vụ với Bắc Tuần Kiểm ti, bởi vậy rất nhanh đã thân với Bạch Diệc Lăng.1

Hắn ta cà lơ phất phơ, trước khi bắt chuyện còn phải huýt sáo mấy tiếng, giống như đang đùa giỡn cô nương, Bạch Diệc Lăng cười ha ha, cũng cao giọng đáp lại: "Ngươi nói lời cái gì trước đi đã! Hay là như lần trước uống rượu thua lại không có tiền, một hai đòi lấy quần gán nợ nhỉ!"

Mấy người đi cùng Thịnh Tri đại đa số đều là người quen với Bạch Diệc Lăng, hắn vừa nói, mọi người đều bật cười, Phương Tán Hầu cười nói: "Hà Quang, quần của Thịnh nhị công tử ngươi còn giữ không? Lấy ra đi, ta mua!"

Bạch Diệc Lăng đáp: "Huynh đệ ruột cũng phải tính toán sòng phẳng, ngươi ra giá trước đi rồi nói."

Thịnh Tri nói: "Hai người các ngươi được lắm! Bạch lão đệ, mấy ngày không gặp, ta thấy ngươi cao hơn một chút, miệng cũng lợi hại rồi ha."

Vào lúc này Bạch Diệc Lăng đã quay đầu ngựa đi ngược trở lại, đoàn người vừa trò chuyện vừa đi vào trong rừng, vừa vặn gặp được đám người Tạ Phàn, mấy cô nương trong đội ngũ bọn họ lại không biết đã đi nơi nào.

Tạ Phàn vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Bạch Diệc Lăng trong đám người, chỉ thấy hắn áo vàng đao bạc, cưỡi một con tuấn mã, bên hông ngựa treo cung tên, dưới đôi chân dài thẳng tắp là một đôi giày trắng, so với bộ dạng không có tình người lúc mặc quan phục, lúc này lại có một phen phong lưu đặc biệt.

Một người đang đặt tay trên vai hắn trò chuyện, mặt mày vui vẻ, cực kỳ thân mật, tựa như tất cả mọi người đều yêu thích Bạch Diệc Lăng, mà mình thì đi đâu cũng đυ.ng mặt hắn.

Tạ Phàn vốn dĩ rất sợ Bạch Diệc Lăng, giờ khắc này ở trước mặt mọi người, hắn bỗng đột nhiên sinh ra một luồng dũng khí, chắp tay gọi: "Đại ca."

Gã gọi một tiếng như vậy, mấy người mỉm cười ở đối diện đều không đáp, đồng thời nhìn Tạ Phàn, Bạch Diệc Lăng lười biếng nâng mắt, cán roi được hắn nắm trong tay, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, lại không lên tiếng.

Tạ Phàn có chút lúng túng, thả tay xuống, lại nói: "Lần trước ngươi về nhà, đã chọc cha mẹ giận dữ."

Bạch Diệc Lăng thật lòng không muốn nói chuyện với gã, đến há miệng cũng lười, lúc này, người vừa rồi trò chuyện bên cạnh hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Tạ tam công tử đây là đi săn thú nhỉ? Chà chà, thu hoạch không nhỏ ha."

Tạ Phàn phát hiện người nọ là Thịnh gia nhị công tử Thịnh Tri, không dám thất lễ, vội vã trả lời: "Đúng vậy, ngày hôm nay gặp may, săn được không ít."

Sau khi nói xong, gã cũng không khỏi có chút đắc ý, thời tiết đầu xuân, thú có thể săn vốn đã ít, những người khác ở xung quanh hầu như đều là hai tay trống trơn, trên ngựa của hắn lại treo không ít gà rừng thỏ rừng, trông phá lệ có mặt mũi.

Bên cạnh có công tử ca âm dương quái khí* bật cười, trong giọng điệu mang theo trào phúng: "Ha, cha mẹ giận dữ, Tạ Tam ngươi còn có tâm tình săn thú, xem ra ngươi cũng không hiếu thuận gì mấy nhỉ?"

(*) Chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Sắc mặt Tạ Phàn trắng bệch, vội vàng nói: "Không phải, cha, cha mẹ ta không sinh bệnh, chỉ là tâm tình có chút không dễ chịu thôi."

Thịnh Tri nói: "À, ra vậy. Các ngươi đừng nói bừa, Tạ tam công tử là ai, hiếu kính hữu ái, đối với cha mẹ như thế nào, đối với huynh trưởng cũng như vậy."

Tạ Phàn bị hắn ta nói cho nghẹn đỏ cả mặt, giờ mới hiểu được, đám người này đều ra mặt giúp Bạch Diệc Lăng! Gã lập tức im miệng, không nói tiếng nào muốn đi, lại có người cao giọng nói: "Chúng ta còn chưa săn được gì hết đây, nếu vậy thì, chi bằng tam công tử ngươi nhường lại mấy con thú của ngươi đi, coi như hiếu kính đại ca ngươi!"

"Đúng vậy đúng vậy, đừng nhọc tam công tử, chúng ta tự mình lấy."

"Ha ha ha, ta đã nói tiểu tử này một bộ oắt con vô dụng, kiếm đâu ra nhiều như vậy? Các ngươi xem, vết mũi tên trên mấy con gà rừng này không giống nhau! Làm giả cũng không có thành ý gì hết!"

"Lấy hết đi đi, còn có con thỏ này, xách luôn! Một hồi nữa nướng ăn."

...

Tạ Phàn trợn mắt ngoác mồm, bằng hữu Bạch Diệc Lăng đều giống hắn, quả thực y như thổ phỉ, cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt cướp hết thú gã săn được! Vừa nãy gã khoe khoang khoác lác với các vị tiểu thư, nói mình tài bắn cung như thần, nói các nàng cứ việc chờ da tới mà phân chia! Bây giờ tay trắng trở về, mất mặt biết bao nhiêu!

Tạ Phàn thật muốn bật khóc, nói mấy câu "Đừng cướp", hiển nhiên không ai phản ứng, mấy đồng bạn ban nãy của gã đã trốn đến nơi xa xa, một mình gã cũng không thể xông lên tranh giành với những người này, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến lợi phẩm của mình bị cướp hết sạch.