Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 19: Ngươi là Vương Bát

Đinh Đại Kiện được thuê dựng chuyện, kiếm ăn cả đời cũng chưa từng thấy khoản tiền nào lớn đến vậy, sợ gia chủ không trả tiền nên làm việc đặc biệt tận tâm. Y nói xong những câu kia sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị đánh tơi bời, trong lòng cũng sợ sệt vô cùng.

Y kiên cường chống đỡ: "Hừ, ta đã nói hết lời, Bạch đại nhân, cáo từ!"

"Chờ một chút. Vị nhân huynh này, ta đã từng thấy ngươi."

Bạch Diệc Lăng gọi hắn lại, ngữ khí ôn hòa: "Theo ta được biết, ngươi tên thật là Đinh Vương Bát, cha ngươi họ Đinh mẹ ngươi họ Vương trong nhà đứng hàng thứ tám. Người Du Châu, ba ngày trước vừa mới đến Kinh đô, sao quay qua quay lại đã biến thành cái gì mà... Đinh Đại Kiện chứ, còn tận mắt thấy ta phá án? Khi đó ngươi còn chưa tới Kinh đô mà nhỉ?"

Hắn đây hoàn toàn là nghiêm túc mà nói xạo, Đinh Đại Kiện không hiểu ra sao trở thành vương bát* bị nói cho ngu người, cho rằng Bạch Diệc Lăng bị mình làm giận quá nên điên rồi, mới ở chỗ này ăn nói linh tinh.

(*) Vương bát là con rùa, gọi ai đó là vương bát tức là đang chửi người ta hèn nhát như con rùa rụt cổ.

"Ngươi nói cái gì đó?"

Không ngờ người ở bên cạnh sau khi nghe cũng không có ai chất vấn, tiểu tử bị Bạch Diệc Lăng đạp dưới chân vô cùng kinh ngạc, thất thanh hỏi: "Sao ngươi lại biết rõ như vậy?"

Đinh Đại Kiện không nghĩ tới thật sự có người phụ họa*, giật nảy cả mình, chỉ vào đồng bạn cả giận quát: "Ngươi dám vu hại ta!"

(*) Lên tiếng thêm vào; hùa theo.

Y quay sang mấy người ngồi cùng bàn, nói: "Ta lớn đến vậy nhưng chưa từng ra khỏi Kinh đô, càng không phải Đinh Vương Bát gì đó, mấy người các ngươi biết rõ mà!"

Mấy người kia do dự nhìn Đinh Đại Kiện. Từ khi Bạch Diệc Lăng nói ra câu kia, bọn họ hình như cũng nhớ ra, người trước mặt này đích thực tên là Đinh Vương Bát, vừa mới tới Kinh đô không lâu.

Đều là đồng nghiệp với nhau, bọn họ không muốn vạch trần đồng bạn mình, nhưng chân tướng quan lão gia người ta cũng đã nói ra, không thừa nhận thì còn có thể làm sao?

Đinh Đại Kiện nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, lòng cũng nguội lạnh, quay sang chủ quán mì quát lên: "Một tháng nay ta con mẹ nó toàn ăn ở chỗ này của ngươi, ngươi nói một câu coi!"

Chủ quán mì mờ mịt hỏi hầu bàn: "Ngươi có từng gặp vị... Đinh Vương Bát này không?"

Đinh Đại Kiện gào lên: "Là Đinh Đại Kiện!"2

Tiểu nhị nói: "Tiểu nhân phụ quán ba năm rồi, Đinh... khách quan chỉ tới có ngày hôm nay với hôm qua à!"

Những người dân khác nhất thời hiểu rõ ——Đinh Vương Bát này thực sự đê tiện vô sỉ, dám vu hại Bạch đại nhân!

"Mau báo quan bắt gã lại, vô lại thế này mà cứ để gã nhơn nhơn thì còn đến mức nào nữa! Thật là chuyện gì cũng làm ra được!"

"Vụ án này mà có ẩn tình gì chứ, có khi là bọn chúng dựng chuyện lừa đảo ấy!"

"Có điều những người khác cũng nói như thế..."

"Nói chung Đinh Vương Bát nói năng bậy bạ lung tung, thật sự là quá đáng hận!"

Lúc mọi người lên tiếng phê phán, Đinh Đại Kiện đổ mồ hôi ướt lưng, vấn đề bây giờ không phải là y có vu hại Bạch Diệc Lăng hay không, mà là ngay cả chính y cũng có chút hoài nghi cuộc đời ——

Rốt cuộc là Đinh Đại Kiện hay là Đinh Vương Bát?

A a a kinh khủng quá à!5

Tác dụng của túi quà này không phải là vĩnh cửu, nhiều lắm cũng chỉ có thể kéo dài mười ngày nửa tháng, nhưng chỉ cần trước khi mất đi hiệu lực hoàn toàn làm sáng tỏ lời đồn đãi, chứng minh toàn bộ những người này là vu khống, bọn họ là ai, tên gọi là gì, căn bản không quan trọng.

Mắt thấy những người đứng xem vừa nãy hoài nghi mình giờ dồn dập đi chửi Đinh Đại Kiện, Bạch Diệc Lăng nhếch khóe môi như cười như không, đặt tiền cơm lên trên bàn, quét mắt nhìn mấy người bịa đặt kia một cái rồi đi ra ngoài.

Trong mắt hắn dường như chứa cả vụn băng, người nào bị nhìn đến cũng đều kinh hồn bạt vía không dám thở mạnh, chợt có một người đứng xem náo nhiệt lấy hết dũng khí, tiến lên kêu một tiếng "Bạch đại nhân".

Bạch Diệc Lăng dừng bước, người kia nói: "Tiểu nhân vừa nãy vốn dĩ đã tin lời bọn họ, nhưng sau khi nhìn thấy ngài, tiểu nhân lại cảm thấy đại nhân ngài không phải là người như vậy. Ta tin tưởng ngài!"

Bạch Diệc Lăng nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Tin tưởng hay không là chuyện của chính ngươi, không cần nói với ta."

Kẻ kia vốn còn mấy phần ý định tranh công, không nghĩ đối phương lại trả lời như vậy, y sững sờ, Bạch Diệc Lăng đã đi rồi.

Thời điểm Bạch Diệc Lăng đến Vệ Sở, vừa lúc thấy đám Thường Ngạn Bác đang chuyện trò náo nhiệt.

Thường Ngạn Bác đang kích động khoa tay múa chân, Lư Hoành đứng đối diện cửa nhìn thấy hắn, đột nhiên tăng cao âm lượng ngắt lời đồng bạn: "A, Lục ca!"

Mọi người bị hắn ta đột nhiên lên giọng làm cho sợ hết hồn, quay đầu thấy Bạch Diệc Lăng đang phủi phủi hoa tuyết bước vào, sổi nổi đứng lên chào hỏi.

"Lục ca!"

"Chỉ huy sứ, ngài đã đến."

Bạch Diệc Lăng vừa chào vừa cởϊ áσ choàng: "Đừng giả bộ nha, các ngươi nói cái gì ta cũng nghe thấy hết rồi."

Thường Ngạn Bác nghe hắn nói vậy cũng không còn kiêng kỵ, tức giận mắng: "Đám người này quả thực có bệnh, cái gì cũng dám nói, cái gì mà làm Vương tiểu thư lớn bụng rồi thiết kế vụ từ hôn, yêu mà không được, có ý định dùng một vụ án để hãm hại nhà họ Vương... Những cách nói này không phải mâu thuẫn sao? Dù cho có truyền ra ngoài thì thế nào? Công văn cũng đã dán lên rồi."

Diêm Dương nói: "Bọn họ không phải muốn thế nào, mà là lời đồn một khi truyền ra, sức chú ý lên người Lưu gia sẽ giảm bớt. Có thể liều một phen đồng tình, thuận tiện cứu vãn chút mặt mũi thôi."

Lư Hoành nói: "Lục ca, ngươi đừng phản ứng đám người kia, toàn là nói xằng nói bậy thôi."

Bạch Diệc Lăng nói: "Chậm rồi, ta đã phản ứng —— trên đường tới đây ta đã đánh tên bịa đặt một trận."

"... Hả?"

Diêm Dương mới nãy còn khuyên bọn họ đừng kích động, chính là vì lo gây thêm phiền phức cho Bạch Diệc Lăng, không nghĩ tới bản thân người ta lại càng dũng mãnh, trực tiếp đánh người.

Bạch Diệc Lăng nhìn bọn họ mấy cái, ngạc nhiên hỏi: "Làm gì mà kinh ngạc dữ vậy? Không nên đánh sao?"

Diêm Dương lập tức nói: "Lục ca nói đúng, đánh một trận là những người kia đàng hoàng liền, ngươi cũng có thể sảng khoái. Kìm nén bản thân không tốt cho cơ thể."

Thường Ngạn Bác: "Ê mà..."

Diêm Dương không nhìn hắn ta, đằng hắng một cái rồi nói: "Nhưng nếu cứ đánh từng người thì cũng không phải là cách đâu!"

Bạch Diệc Lăng hạ thấp giọng, tiến sát bọn họ nói: "Đúng, có câu "Bắt giặc phải bắt vua trước", cho nên ta đã dự định xong hết rồi, chờ thêm hai ngày nữa ta rảnh, trực tiếp đi đập phủ tướng quân luôn."6

Diêm Dương: "..."

Bạch Diệc Lăng tiếp tục: "Bọn họ không phải thích bịa đặt sao? Được thôi. Ngày nào lời đồn chưa được dẹp yên, ngày đó ta sẽ không dừng tay, khiến lão mỗi tối lúc ngủ thì an lành, sáng hôm sau khắp nơi tàn tạ. Nếu thực sự không được, còn có thể cân nhắc nhét vài con chuột chết vào ổ chăn, trộn chút thuốc xổ vào cơm nước ——tìm vài người thay phiên nhau làm, ta xem xem bọn họ có thể kiên trì tới khi nào."

Diêm Dương cười gượng: "So tàn nhẫn với ngươi, e là không ai có thể sống quá ba ngày."

—— chiêu này tuy rằng đơn giản bạo lực, nhưng cũng thật sự là một cách rồi còn gì, Lục ca của hắn ta quả nhiên vẫn là vị Lục ca kia mà.

Ban đêm ghé vào nhà người ta mà không để lại dấu vết chính là nghề cũ của Bạch Diệc Lăng. Đến lúc đó mỗi ngày Lưu gia đều sống không yên, dù có thể đoán được ai làm, cũng không tìm ra được chứng cứ.

Miệng ngậm bồ hòn chỉ có thể tự nuốt xuống, chiêu này của Bạch Diệc Lăng gây tổn hại theo cấp độ tin đồn bọn họ đứng trong bóng tối phát tán, Lưu gia xem như là thua chắc rồi.

Nghe được ý đồ này, mọi người yên lòng, Lư Hoành nhìn xung quanh một chút, luôn cảm thấy bên mình thiếu thiếu một ánh mắt khinh bỉ, loại cuộc sống có tôn nghiêm này làm cho hắn ta rất không quen.3

Lư Hoành hỏi: "Lục ca, sao mấy ngày rồi không thấy ngươi mang tiểu hồ ly đến?"

Bạch Diệc Lăng dừng một chút, đáp: "Sau khi thương thế lành sơ sơ, đã chạy đi rồi."

Ngày thứ hai sau khi vụ án kết thúc, hắn phát hiện không thấy tiểu hồ ly đâu, tìm kiếm khắp nơi một phen không phát hiện vết máu, hẳn là tự rời đi rồi. Bạch Diệc Lăng đã quen có y ở bên cạnh, trong lòng còn có chút trống vắng.

—— đương nhiên, không kiếm được tích phân cũng là một nguyên nhân.

Rất nhanh đã ở trong Vệ Sở hết nửa ngày, gần tới giờ cơm trưa, một đám người trẻ tuổi đã bụng đói cồn cào từ lâu, đang bàn luận coi trưa nay ăn gì, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng hô to.

Một thiếu niên nhỏ gầy vội vã chạy từ bên ngoài vào.

"Lục gia, xảy, xảy ra chuyện rồi!"

Bạch Diệc Lăng vừa thấy, người đến là Lý Toàn, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, trông vô cùng sốt ruột.

Bạch Diệc Lăng tưởng trong nhà bọn họ xảy ra chuyện gì vô cùng lớn, thấy Lý Toàn cầm trong tay một tập sách nhỏ mới đoạt lấy mở ra, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Lý Toàn như đưa đám, nói: "Ngài, ngài bị viết vào trong thoại bản... Không đúng, ta muốn nói là, quý phủ ta, bị, bị bà mai chiếm đóng rồi."

Bạch Diệc Lăng: "..."

Hắn mang theo một tâm trạng thấp thỏm lật sách trên tay.

Thường Ngạn Bác đứng ở bên cạnh, nghe được hai chữ "bà mai" của Lý Toàn, lập tức biết không phải là thảm án gì, lo lắng tan sạch, máu nhiều chuyện lại trỗi dậy.

Hắn ta lặng lẽ nhìn lướt qua bìa quyển sách trong tay Bạch Diệc Lăng, tên là《 Diệt lửa quỷ lại mắc oan 》, tác giả là tài tử đại danh đỉnh đỉnh chốn Kinh kỳ, Bút Mặc Trai.

Thường Ngạn Bác là độc giả trung thành của Bút Mặc Trai, biết tên này từ trước đến giờ am hiểu sáng tác da^ʍ thư, dùng từ hương diễm hoa lệ, tình cảm đau khổ triền miên, lại không biết y viết một quyển sách thế này khi nào, nhìn phong cách đặt tên... rất đặc biệt.

Bạch Diệc Lăng cầm quyển sách mỏng, lật được vài trang thì sầm mặt.

Hắn "bộp" một tiếng đóng tập sách nhỏ lại, chỉ vào Lý Toàn quát: "Đến cùng chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng!"

Lý Toàn cũng cực kỳ hoang mang, huhu hức hức mà nói: "Tiểu nhân cũng không biết là khi nào thì truyền ra một quyển sách như thế này, trước giờ vốn chưa từng thấy mà. Là sáng sớm lúc ngài rời phủ không lâu, trong phủ bỗng nhiên có mấy bà mai lục tục đến, đều nói là nghe nói hôn sự của ngài... à thì, thất bại, muốn tới làm mai cho ngài, thậm chí còn có nữ tử tự mình mang theo bọc quần áo tới, nói là tự nguyện làm thϊếp cho ngài, chỉ cần quản phần cơm ăn, giường ngủ là được..."

Bạch Diệc Lăng: "..."

Lý Toàn nói: "A, ngài đừng sợ, các nàng đã bị Tống ma ma mời đi rồi."

Hắn ta chỉ vào quyển sách bị nắm chặt đến nhăn nhúm trong tay Bạch Diệc Lăng, nói: "Lúc những người này sắp đi Tống ma ma có hỏi, tại sao lại đột nhiên nhắc tới hôn sự, có mấy người cầm quyển sách này, còn có cô nương nói là nghe được từ trong miệng người kể chuyện, thương, thương cảm ngài thân thế thê thảm, sau khi bị cha ruột từ hôn còn phải chịu lời đồn oan uổng, cho nên cố ý chạy tới gả cho ngài."

Hắn ta suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Thời điểm các nàng chờ ở cửa đã thương lượng xong, định là sau khi vào phủ chúng ta rồi chắc chắn sẽ vui vẻ ở chung, sẽ không đánh nhau."

Bạch Diệc Lăng cảm thấy cạn lời*, không biết nói cái gì cho phải.

(*) QT ghi là "đầu đầy hắc tuyến", kiểu vầy nè =.="

Nếu như đây chính là dư luận, vậy thì dư luận thật là một thứ đáng sợ!

Dân phong Tấn Quốc cởi mở, văn hóa phát triển, sức ảnh hưởng của tác giả thoại bản Bút Mặc Trai tại Kinh đô Tấn Quốc không kém hơn đại V weibo thời hiện đại là bao. Truyện của hắn có cả chữ lẫn tranh, văn tự ưu mỹ, tất cả nhân vật đều có tranh minh họa và được chấm điểm (nhan sắc), càng hấp dẫn rất nhiều người hâm mộ.

Tuy rằng các nhân vật trong《 Diệt lửa quỷ lại mắc oan 》đều dùng tên giả, nhưng người tinh tường chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đang nói về vụ án phát sinh gần đây, vì thế càng thêm hứng thú.

Lại như lần trước Phương Thảo có nói, các nữ tử thanh lâu đặc biệt ham thích thu thập tranh minh họa chân dung trang phục của các vị mỹ nhân trong Kinh đô để tham khảo về gu thẩm mỹ, các nàng nghe nói trong quyển sách này kể về chuyện phá án của Bạch Diệc Lăng, đã vậy còn có lượng lớn tranh minh hoạ, vì thế hết người này đến người khác đều mua về lật xem.

Cứ như vậy mà nhìn, đám người nhất thời đều cảm thấy, nội dung quyển sách này nhá, rất rất không ổn rồi!