Tình Định Duyên Khởi

Chương 41: Thôn Ngân Thủy

Thuyền rốt cuộc cũng đã đến thôn Ngân Thủy, mọi người lần lượt cầm đồ bước lên bờ.

Ông lão chèo thuyền nói:"bạc của các vị đưa lúc trước còn dư, ta không có tiền để trả lại, bây giờ phải làm thế nào đây?"

Mặc Chiêu trả lời:"lão bá không cần phải trả lại đâu."

"Vậy sao được chứ? Các vị đưa ta nhiều như thế...hay là thế này đi, cứ cách một ngày tầm buổi trưa chiều là ta đều chở khách đi ngang qua đây, nếu lúc đó các vị muốn về thì ta sẽ ghé đây chở các vị, được chứ?"

Lãnh Kình Thiên trả lời:"thế cũng được! Vậy thì đa tạ lão bá trước!"

Ông lão chèo thuyền cười nói:"không cần khách sáo! Ta chở các vị cũng vì lợi ích riêng mà thôi. Vậy giờ lão đây xin cáo từ trước, hẹn các vị hôm sau gặp mặt."

Nói xong ông lão chèo thuyền rời đi.

Trần Quý vui mừng nói:"mọi người đang ở bên trong, xin mời các vị tiên nhân hãy đi theo ta."

Mọi người đi theo Trần Quý vào trong, xung quanh nhà cửa đều vỡ nát, không thấy một bóng người. Đi được một lúc lâu rốt cuộc cũng nhìn thấy những người dân đang tụ hội cả hết ở một ngõ cụt.

"Gia gia!" vừa tới nơi Trần Quý liền chạy tới ôm chầm lấy một ông lão.

"Gia gia! Con đã đưa các vị tiên nhân ấy tới đây rồi."

Ông lão và mọi người nghe vậy liền mừng rỡ quỳ sụp xuống lạy, duy chỉ có một bà lão đầu tóc bạc phơi đang ngồi trên ghế trong góc không thèm quay mặt lại nhìn.

"Các vị tiên nhân rốt cuộc cũng đến đây cứu giúp chúng ta."

"Chúng ta sắp được cứu rồi!"

Một bé gái víu lấy tay áo của mẹ mình nói:"mẹ ơi! Có phải chúng ta sắp được ăn rồi không?"

Cảnh tượng trước mắt nhìn rất đau lòng, người dân nơi đây chỉ còn lại vỏn vẹn hơn ba mươi người, già trẻ lớn bé đều có, trên người họ ăn mặc rách rưới, vết bẩn bám đầy thân thể. Chỗ này chỉ còn lại đúng ba căn nhà là không bị vỡ nát, vẫn có thể ở được.

"Mọi người đứng dậy hết cả đi!" Mặc Chiêu đi tới đỡ ông lão đứng dậy trước.

Những đệ tử khác cũng đi tới đỡ mọi người đứng dậy.

Lãnh Mạch Thần móc ra trong áo hai cái bánh nướng lớn đưa cho bé gái khi nãy nói:"cho muội!"

"Đa tạ ca ca!" bé gái tươi cười đưa hai tay nhận lấy bánh, rồi bẻ bánh ra đi đưa cho từng người.

Lãnh Kình Thiên khiêng một bao lương thực đi tới nói:"có đồ ăn ngon cho mọi người rồi đây, còn cả y phục mới nữa, Trần Quý! Nhờ ngươi đi phát cho mọi người giúp ta."

"Dạ được tiên nhân!" Trần Quý lập tức đem lương thực đi phát cho mọi người.

Các đệ tử cùng nhau phụ giúp mang những đồ dùng khác phát cho từng người.

Người dân nơi đây có đồ ăn ngon lại có đồ mới để mặc rất vui mừng, lần lượt người chấp tay đa tạ.

Ông lão vui mừng đi tới nói:"ta thay mặt người dân nơi đây đa tạ các vị tiên nhân đã ra tay cứu giúp!"

Lãnh Kình Vũ trả lời:"chuyện nên làm mà, lão bá không cần phải khách sáo!"

Ông lão lắc đầu than thở, nói:"ta tên Trần Hàm là trưởng thôn của nơi đây, thôn ta vốn dĩ rất đông người, nhà cửa lương thực cũng vừa đủ để dùng. Tiếc là vài hôm trước thôn ta bỗng dưng bị lũ lụt kéo đến cuốn trôi hết người dân, lương thực. Nhà cửa cũng bị nước làm cho vỡ nát, các vị cũng thấy đấy, bây giờ thôn ta chỉ còn lại vỏn vẹn hơn ba mươi mạng người, chúng ta đã hơn ba ngày nay chưa ăn được một chút gì vào trong bụng, cũng may nhờ có các vị tới cứu giúp kịp thời nếu không chúng ta sẽ bị chết đói mất."

Mọi người nghe chuyện cũng cảm thấy thương xót cho người dân nơi đây.

Lãnh Kình Thiên nói:"hay là mọi người hãy cùng theo chúng ta về Liên Đăng Phái trước, lúc đó ta sẽ xin cha và hai vị sư bá sắp xếp chỗ ở cho mọi người sau."

Phùng Đình Phong nghe vậy liền phản đối, nói:"không được! Ngươi quên là gia quy của chúng ta không được phép đưa người ngoài vào trong núi sao?"

"Ta ta..." Lãnh Kình Thiên cảm thấy khó xử, đúng là có gia quy đó.

Lãnh Mạch Thần lập tức nói:"không thể cứ để người dân nơi này ở một nơi nguy hiểm như vậy được, bây giờ hãy cứu họ ra khỏi đây trước đã, nếu có bị cha và hai vị bá bá trách phạt thì ta sẽ tự chịu một mình."

Tử Chân cũng đứng ra nói:"đệ sẽ chịu cùng với sư huynh."

Mặc Chiêu thấy vậy cũng đứng ra nói:"ta cũng thế! Chúng ta đã từng hứa có họa cùng chịu rồi cơ mà."

Triệu Hinh Tịnh cũng gật đầu tán thành ý kiến.

Ông lão Trần Hàm cười nói:"xin đa tạ ý tốt của các vị tiên nhân trước, nhưng ta phải hỏi lại những người dân ở đây một tiếng xem họ cảm thấy thế nào."

Lãnh Kình Thiên trả lời:"được! Phiền lão bá mau chóng hỏi mọi người càng sớm càng tốt."

"Cút! Lão nương đã bảo là không cần đồ bố thí của họ."

"A Di! Ăn một chút đi mà, mấy ngày nay người đã ăn được gì đâu? Bọn họ là người tốt không phải người xấu." Trần Quý đang cố gắng đưa đồ ăn cho một bà lão ngồi trên ghế.

"Cút mau! Có tin bà đây sẽ gϊếŧ chết ngươi ngay không? Cút nhanh lên!"

Trần Quý sợ hãi chạy lại chỗ của gia gia.

Ông lão Trần Hàm nhìn hắn hỏi:"có chuyện gì vậy?"

Trần Quý đáp:"con thấy bà ấy cứ ngồi một chỗ không ăn không uống, con muốn tới đó đưa cho bà ấy một chút đồ ăn nhưng bà ấy nhất quyết không nhận, còn mắng chửi các vị tiên nhân nữa."

Ông lão Trần Hàm khó xử nhìn các đệ tử, nói:"thật là ngại quá! Các vị tiên nhân đừng để ý tới." rồi chỉ tay vào đầu mình nói tiếp:"chỗ này của bà ấy có vấn đề, lúc điên lúc tỉnh, hình như bà ấy không thích người của tiên môn, nghe ai nhắc đến người của tiên môn liền nhào lên mắng chửi."

Lãnh Kình Vũ hỏi:"lão bá có biết vì sao bà ấy lại ghét người tiên môn chúng ta không?"

Ông lão Trần Hàm lắc đầu, đáp:"cái này thì ta cũng không rõ, nhưng có điều bà ấy cũng tốt tính lắm, lúc trước còn hay giúp thôn chúng ta đuổi bọn giặc cướp rời khỏi đây nữa."

Lãnh Kình Vũ ngạc nhiên, hỏi tiếp:"một mình bà ấy đuổi bọn giặc cướp sao?"

Ông lão Trần Hàm cười đáp:"các vị nhìn bà ấy như thế thôi, chứ thật ra cũng khỏe lắm, phải nói là còn khỏe gấp năm lần các trai tráng trong thôn nữa mới đúng."

Lãnh Kình Thiên không tin nói:"lão bá có phải là đang nói quá không? Bà ấy như vậy mà khỏe gấp năm lần trai tráng trong thôn? Ta không tin đâu."

"Các vị không tin thì ta cũng chịu, nhưng những gì ta nói đều là sự thật, không tin các vị có thể hỏi thử người dân ở đây."

Mặc Chiêu hỏi:"xin hỏi bà ấy có con cái gì không?"

"Hình như là không! Ta chưa bao giờ nghe thấy bà ấy nhắc đến con cái, nếu ta nhớ không lầm thì bà ấy đến ở thôn này tới nay cũng đã được năm mươi năm rồi, tính tình bà ấy có hơi kì quặc một chút, không thích nói chuyện hay tiếp xúc với ai cả."

Lãnh Kình Thiên nghe vậy cũng thấy xót liền đi tới đưa cho bà lão một cái bánh nướng.

"A Di! Chúng ta là người tốt, bà hãy ăn cái bánh này vào cho đỡ đói..."

"Cút ngay cho ta! Đám người tiên môn thối tha bẩn thỉu này."

Lãnh Kình Thiên chưa kịp làm gì liền bị đánh cho mấy gậy vào người, hoảng hốt chạy về chỗ cũ.

"Đau chết ta! Các ngươi ai đi đưa đồ ăn cho bà ấy đi, ta bỏ cuộc."

Lãnh Kình Vũ và Tử Chân thấy thế liền che miệng cười lén.

Lãnh Kình Thiên quát:"cười cái gì mà cười, có tin ta xử lý các ngươi ngay tại chỗ này không?"

Lãnh Kình Vũ và Tử Chân nghe thấy thế liền nhịn cười, điềm tĩnh trở lại.