Tình Định Duyên Khởi

Chương 15: Cây Gậy Đen/Thiếu Niên Rách Rưới

Ba năm trôi qua, trong ba năm này Lãnh Mạch Thần chưa một lần rời khỏi Trúc Lâm Thiên.

Một hôm Lãnh Hữu Lập cho gọi riêng Lãnh Kình Thiên tới có chút việc cần giao phó.

Lãnh Kình Thiên cung kính hỏi:"cha gọi con đến đây có việc gì sao?"

"Ngày mai con hãy dẫn theo hai đệ đệ xuống núi dạo chơi một bữa đi!"

Lãnh Kình Thiên khó hiểu, hỏi:"tại sao con phải làm vậy?"

"Mạch Thần đã lâu không ra khỏi núi, nếu cứ tiếp tục để nó như vậy e là sẽ không được tốt lắm..."

Lãnh Kình Thiên bây giờ đã hiểu ra lý do, trả lời:"vâng cha! Con đã hiểu!"

Hôm sau Lãnh Kình Thiên tuân lệnh cha dẫn theo hai đệ đệ xuống núi dạo chơi ở Trấn Kim Tuyền, trấn này ngoài những ngày lễ ra thì cũng khá là yên ắng.

Đối với Lãnh Mạch Thần thì trấn này mang lại cho hắn cảm giác gì đó rất quen thuộc nhưng hắn lại không nhớ ra được một chút gì. Không khí nơi đây rất thoải mái khiến cho hắn vơi đi bớt phần nào áp lực trong những thời gian qua.

Hôm nay hắn được hai ca ca dẫn đi ăn những món có tiếng trong Trấn Kim Tuyền, còn được dẫn đi xem kịch hát ở quán trà, sau đó đi dạo khắp trấn.

Hai ca ca của hắn đi chung phía trước, để hắn một mình lủi thủi đi theo phía sau.

Phía trước có một gã đàn ông buôn bán vũ khí đang luôn miệng mời chào khách đi đường ghé qua xem thử, trên bàn của hắn bày ra vô số loại vũ khí như đao, kiếm, rìu, kích và nhiều loại vũ khí khác.

Lãnh Mạch Thần đi ngang qua bỗng bị một thứ gì đó trên bàn chìa ra cản lại bước chân, hắn cúi đầu nhìn xuống hóa ra là một cây gậy sắt màu đen sần sùi.

Lãnh Mạch Thần dùng tay định đẩy cây gậy vào lại vị trí nhưng đẩy mãi vẫn không được, cây gậy này rất kiên cố khiến hắn có cảm giác giống như nó nặng đến ngàn cân, có đẩy cỡ nào nó cũng không hề nhúc nhích lấy một chút.

"Cây gậy xấu xí này sao lại ở đây? Ta nhớ là không đem nó tới đây mà?"

Gã đàn ông bán vũ khí lập tức nhích cây gậy lên rồi quẳng mạnh xuống đất như không hề có chuyện gì xảy ra.

Lãnh Mạch Thần kinh ngạc, tại sao gã ta lại có thể nhích cây gậy lên nhẹ nhàng như thế? Chẳng phải vừa nãy nó rất kiên cố sao?

Gã đàn ông nhìn hắn, cười hỏi:"vị công tử này muốn mua vũ khí sao? Không biết công tử thích loại nào?"

Lãnh Mạch Thần đưa tay chỉ vào cây gậy lúc nãy, nói:"cây gậy kia..."

Chưa kịp nói hết đã bị gã đàn ông nhảy vào cướp lời.

"À công tử muốn hỏi cây gậy xấu xí lúc nãy sao? Vài hôm trước ta có lên rừng chặt củi, khi về kiểm tra lại thì vô tình phát hiện ra nó đang nằm chung với đống củi mà ta đã chặt. Nhìn nó vừa xấu vừa chẳng thể làm được gì nên ta liền vứt nó sang một bên trong nhà, không hiểu tại sao bây giờ nó lại ở đây, thật ngại quá!"

Lãnh Mạch Thần nghi ngờ hỏi:"nó có nặng lắm không?"

Gã đàn ông nhặt lại cây gậy lúc nãy lên đưa cho hắn, đáp:"nhẹ lắm! Công tử cầm thử xem sao?"

Lãnh Mạch Thần đưa tay nhận lấy cây gậy, quả thật nó rất nhẹ, nhưng ban nãy sao lại nặng như thế? Hắn có cảm giác rất quen thuộc khi cầm cây gậy này trong tay.

"Ta muốn mua cây gậy này!"

Gã đàn ông ngạc nhiên, hỏi:"mua cái này sao? Công tử chắc chứ?"

"Ta chắc! Giá bao nhiêu?"

Gã đàn ông nhìn thấy Lãnh Mạch Thần còn nhỏ nên dở trò lừa gạt, đòi bán cây gậy với giá bằng hai thanh đao.

Lãnh Mạch Thần không thèm so đo với gã liền móc tiền ra trả rồi nhanh chóng chạy về phía hai ca ca.

Lãnh Kình Vũ nhìn thấy tam đệ cầm một thứ gì đó trên tay liền khó chịu.

"Ngươi nhặt cây gậy dơ bẩn này ở đâu ra vậy?"

Lãnh Mạch Thần trả lời:"ta vừa mua đó!"

Lãnh Kình Thiên kinh ngạc, hỏi lại:"đệ mua?"

Lãnh Kình Vũ giễu cợt, hỏi:"cái thứ này mà ngươi cũng mua? Bao nhiêu tiền?"

Lãnh Mạch Thần thành thật nói ra giá tiền liền bị Lãnh Kình Thiên mắng.

"Đệ dám bỏ ra phân nửa số tiền đem theo chỉ để mua cái thứ xấu xí này thôi à? Cái tên ngốc này!"

Lãnh Kình Vũ chen vào nói:"thì vốn dĩ hắn cũng không được thông minh mà, mặc kệ đi! Huynh có nói hắn cũng không hiểu đâu."

Lãnh Kình Thiên tức giận đi nhanh về phía trước, Lãnh Kình Vũ cũng đi theo.

Lãnh Mạch Thần chỉ biết im lặng buồn bã đi theo sau, từ nhỏ hắn đã bị hai ca ca cùng nhau ức hϊếp hết lần này đến lần khác. Hắn không muốn để cho cha mẹ biết sợ họ sẽ buồn phiền trong lòng, cho nên cứ thế mà nhịn nhục chịu đựng đến bây giờ.

"Trả cho ta! Đừng dẫm! Đây là thức ăn của ta, đừng dẫm nữa!"

Phía trước có một đám thiếu niên đang tụ lại vây đánh một thiếu niên khác. Mọi người ở đó đi ngang qua chứng kiến nhưng không một ai thèm tới can ngăn.

Lãnh Mạch Thần nhanh chóng đi tới xem tình hình, đám thiếu niên kia nhìn thấy có người tới liền tản ra bỏ chạy.

Hắn nhìn thấy một thiếu niên mặt mũi bẩn thỉu, ăn mặc rách rưới nhìn có vẻ nhỏ hơn hắn vài tuổi đang run rẩy nhặt một cái màn thầu từ dưới đất lên ăn lấy ăn để.

Hắn không kiềm được lập tức đi tới giật lấy màn thầu từ trong tay thiếu niên đó.

Thiếu niên bị giật mất miếng ăn, bắt đầu túm lấy vạt áo Lãnh Mạch Thần khóc lóc van xin.

"Trả cho ta! Ta đói lắm! Mau trả cho ta!"

Lãnh Mạch Thần nói:"màn thầu đã bị người khác dẫm lên, không thể ăn được nữa."

Thiếu niên vẫn không buông hắn ra, khóc lóc trả lời:"ta có thể ăn được! Trả cho ta!"

Lãnh Mạch Thần đi tới một quầy hàng gần đó mua hai cái màn thầu mới, xong quay lại đưa cho thiếu niên.

"Cho đệ!"

Thiếu niên nhanh chóng đưa hai tay nhận lấy màn thầu, vừa ăn vừa liên tục cúi đầu cảm tạ.

"Đa tạ ca ca! Đa tạ ca ca!"

Lãnh Mạch Thần ngồi xổm xuống đối diện với thiếu niên kia.

"Sao đệ lại ở đây một mình? Người thân của đệ đâu?"

Thiếu niên cúi mặt buồn bã đáp:"cha mẹ không cần đệ nữa, chỉ có một mình gia gia chăm sóc đệ, gia gia nay đã già yếu nên không thể cùng đệ ra đây ăn xin được...nếu có gia gia ở đây thì tốt biết mấy, sẽ không có ai tới bắt nạt đệ nữa."

Lãnh Mạch Thần đem nửa số tiền còn lại đưa cho thiếu niên.

"Cầm lấy! Số tiền này có thể giúp đệ và gia gia mua màn thầu ăn đủ ba tháng. Sau này nếu đám người kia còn tới đây ức hϊếp đệ, đệ không thể tiếp tục nhịn bọn chúng, đệ càng nhịn thì bọn chúng càng hống hách, đánh được thì đánh, không đánh được cũng phải đánh, đó là đệ tự bảo vệ bản thân mình, không có gì là xấu cả!"

Thiếu niên cảm kích nhận lấy số tiền, dập đầu xuống đất cảm tạ.

"Đệ đã nhớ rồi! Huynh thật tốt quá! Huynh có thể nào cho đệ biết danh tính để sau này có thể tìm huynh báo ơn không?"

Lãnh Mạch Thần mỉm cười, trả lời:"không cần phải báo ơn đâu!"

Thiếu niên không chịu, lập tức nói:"vậy sao được chứ? Gia gia đã dạy đệ có ơn là phải trả, đệ muốn biết tên của huynh!"

Lãnh Kình Vũ ở phía trước ngoảnh đầu lại nhìn tam đệ quát:"Mạch Thần! Ngươi còn đứng đó làm gì? Định ngủ ở chỗ này luôn à? Tới đây!"

"Ta phải đi rồi! Tạm biệt!"

Dứt lời Lãnh Mạch Thần liền nhanh chóng chạy về phía hai ca ca.

Thiếu niên đưa mắt nhìn theo bóng lưng của ân nhân, vô thức mở miệng.

"Mạch Thần?"