Sở Hạ đi vào phòng, bắt gặp Diệp Mạc đang trò chuyện với ai đó. Anh ngồi trên bàn, tay gõ thành từng nhịp. Hắn im lặng để không quấy rầy anh, ngồi vào chỗ làm việc của mình.
Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên bàn, Sở Hạ ngẩng đầu nhìn lên, liền chạm phải tầm mắt của Diệp Mạc. Anh tắt điện thoại rồi ánh mắt chằm chằm nhìn hắn.
"?" Sở Hạ nghi hoặc, không biết Diệp Mạc muốn cái gì.
Không thể chịu được ánh mắt này của anh, hắn liền lên tiếng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Diệp Mạc không đáp, anh vươn tay lấy từ trong túi áo của Sở Hạ ra một tấm thiệp. Hắn kinh ngạc nhìn tấm thiệp vừa mới được rút ra, không biết được bỏ vào từ lúc nào.
"Ban nãy gặp ai?"
"Tống Hàn." Hắn không giấu giếm mà nhanh chóng khai ra.
Thả tấm thiệp trong tay xuống bàn, tấm thiệp là của Tống Hàn, anh ta bỏ lúc nào hắn không hề nhận ra.
"Vứt đi." Sau khi nói xong, Diệp Mạc quay người.
Hắn nhìn qua một lượt rồi thẳng tay vứt vào thùng rác bên cạnh. Dù cho tên kia mang ý đồ gì thì trước mắt cũng nên tránh xa.
Lát sau khi Tống Hàn bước vào, anh ta đánh mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Sở Hạ đâu. Diệp Mạc lạnh mặt liếc nhìn anh ta, nếu không phải đây là người mà ông Diệp đem đến thì có lẽ anh đã ném đi từ lâu.
Nhận ra rằng Diệp Mạc đang toả áp lực, Tống Hàn cười một cách thân thiện, sau đó ngồi xuống đưa tài liệu ra.
Bây giờ Sở Hạ đang nằm ở trong phòng nghỉ riêng của Diệp Mạc, hắn không muốn phải chạm mặt với tên kia một chút nào. Ban đầu thì khá tò mò, bây giờ chỉ còn chán ghét. Hắn không thích những kẻ không quen biết lại làm như mình thân thiết lắm.
Cách âm phòng này khá tốt, thế nên Sở Hạ thoải mãi ngã lưng nằm ngủ.
Lúc Diệp Mạc đi vào, Sở Hạ vẫn còn đang ngủ sâu. Anh đi rất nhẹ, cơ hồ không phát ra tiếng động. Đây là lần đầu tiên có người dám nằm trên giường anh một cách thoải mái thế này, vậy mà Diệp Mạc lại không hề cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Từ sâu trong lòng có cái gì đó đang từ từ bén rễ, Diệp Mạc biết bản thân anh trước mặt Sở Hạ không giống với những người khác.
Có vẻ như cái giới hạn của anh đang ngày càng được kéo ra.
Khi Diệp Mạc tiến gần hơn, Sở Hạ liền tỉnh. Hắn ngồi dậy vuốt lại mấy lọn tóc bị vểnh lên.
"Xong rồi à?" Cất giọng khàn khàn, Sở Hạ vươn tay lấy cốc nước ở trên bàn uống một ngụm.
"Đi thôi." Anh không nói nhiều, xoay người khoác áo khoác của mình lên.
Dẫn Sở Hạ tới một khu tư nhân, chưa để hắn kịp thắc mắc đã đưa cho hắn một cây súng dài. Cây súng này không hề nhẹ, cầm lên rất có giá trị uy hϊếp.
"Chuẩn bị đi." Diệp Mạc chỉ ném cho hắn một câu sau đó đi vào bên trong.
Căn cơ của Sở Hạ vốn tốt, sức mạnh lẫn thể chất được rèn luyện từ sớm nên rất ổn. Diệp Mạc từng quan sát nhìn hắn đánh nhau và thấy hắn rất nhạy bén, vậy nên nếu để hắn học bắn súng có lẽ sẽ rất nhanh.
Sở Hạ nhíu mày nhìn chằm chằm cây súng trên tay, có chút mờ mịt. Chuẩn bị là chuẩn bị cái gì?
Hắn không hiểu rõ về súng lắm, chỗ mà hai người đứng lại không có một bóng người. Đừng nói là Diệp Mạc giúp hắn? Từng chứng kiến khả năng của anh, thế nên Sở Hạ rất yên tâm nếu người dạy mình là Diệp Mạc.
Một lúc sau Diệp Mạc mới đi ra, trên tay anh cầm theo một khẩu súng, hình dạng tương đương với cái mà Sở Hạ đang cầm trên tay. Chỉ mới cởϊ áσ khoác, xăn ống tay lên rồi cầm súng mà Diệp Mạc như trở thành một người khác vậy. Khí chất lão đại côn đồ bất chợt bộc phát ra.
"Nhìn kỹ." Diệp Mạc đẩy Sở Hạ đang sững sờ sang một bên, sau đó đứng thẳng lưng đưa súng đặt gần vai.
Dáng người cao lớn, tư thế rất đẹp. Sở Hạ nhìn tới bàn tay đang cầm cò súng của anh.
Pằng!
Một phát ngay giữa hồng tâm, rất đẹp.
"Thấy rõ không?"
Sở Hạ gật đầu.
"Vậy thử làm lại."
Hắn nghe theo, dựa vào hình ảnh của Diệp Mạc ban nãy mà đưa súng lên.
"Tay phải để ở đây." Giọng nói thanh lãnh của Diệp Mạc vang lên bên tai, anh cầm lấy tay của Sở Hạ chỉnh sửa giúp hắn.
Hơi thở ấm áp khi có khi không phả vào khiến hắn cảm thấy hơi nhột, tim khó hiểu mà đập "thịch" một cái.
"Được rồi, bắn đi." Không dấu vết rời đi, Diệp Mạc nhìn vào khuôn mặt đang cứng đờ của hắn.
Sở Hạ gật đầu không đáp, sau đó thử bóp cò. Viên đạn bay đi lệch khỏi bia. Thử rồi mới biết bắn rất khó, tay hắn bị súng giật tê rần.
"Tiếp tục." Diệp Mạc chỉnh lại cho Sở Hạ một chút rồi để mặc hắn tự tập.
Sở Hạ tập cả buổi chiều, tay đã hoàn toàn mất cảm giác, đánh nhau có lẽ còn không mệt như thế này. Thế nhưng bù lại thành tích vẫn nhích lên một chút, hắn đã có thể bắn trúng vòng ngoài của tấm bia rồi, tuy chưa thể trúng tâm thế nhưng như vậy cũng rất tốt.
Diệp Mạc nhìn đồng hồ, sau đó mới đi ra bảo Sở Hạ dừng. Mới ngày đầu tập mà thôi, anh chưa đòi hỏi cao. Vốn dĩ tập cái này là muốn tăng thêm tự vệ cho hắn, vậy nên hắn có thể giúp bản thân được bao lâu thì đều phải tự mình nắm bắt.
Không khí buổi tối khá lạnh, gió lùa vào cổ khiến Sở Hạ hơi rụt người.
"Chỗ này là của anh hả?" Hắn cất tiếng phá vỡ sự im lặng này, xung quanh rất tối chỉ có hai người đơn độc. Hắn muốn nói chuyện để quên đi cái lạnh, xe đậu ở chỗ khá xa. Sở Hạ hối hận vì lúc nãy không đem theo áo khoác.
"Ừ." Diệp Mạc trả lời một từ ngắn ngủi.
Sở Hạ không biết phải nói gì nữa, chậm rãi nhìn xuống bước chân của cả hai.
Đột nhiên trên vai trở nên ấm áp, hắn ngạc nhiên, Diệp Mạc đang đưa áo của mình cho hắn, gương mặt anh vẫn lạnh lùng, thế nhưng hành động lại rất dịu dàng. Sở Hạ hơi sững sỡ, sau đó nhỏ giọng nói cảm ơn. Gió bị chặn lại, cảm giác ấm áp lan đến tận tim.