Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 35: Diệp Mạc tức giận

Sở Hạ đứng im không biết phải làm thế nào, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Diệp Mạc liền có cảm giác bị áp chế. Hắn hơi lùi một bước, mím môi giả vờ không hiểu ý của anh.

Anh nheo mắt lại, không cho Sở Hạ cự tuyệt, "Tôi sẽ không nói lần hai, cậu muốn tự làm hay để tôi tới giúp đỡ?"

Thấy không thể chống đối được nữa, Sở Hạ đành cắn răng cởi chầm chậm từng lớp quần áo xuống. Diệp Mạc cũng không giục, chỉ nhìn chằm chằm từng động tác của hắn.

"Quần cũng phải cởi sao?" Tay hắn nắm nơi lưng quần, do dự hỏi.

Diệp Mạc không tiếng động mà gật đầu, thấy thế tâm trạng Sở Hạ trở thành không còn gì để mất, nhanh chóng lột toàn bộ xuống.

Thân thể của Sở Hạ rất đẹp, vòng eo thon rắn chắc. Làn da khoẻ mạnh, cơ bắp không lớn nhưng cân đối săn khoẻ. Toàn bộ mọi thứ trên người hắn đều vô cùng tự nhiên, không giống những người tập thể hình mới tạo ra được múi cơ.

Hiện tại hắn không có gì che chắn, vật thể giữa hai chân cũng theo đó mà lộ ra một cách trần trụi. Sở Hạ quan sát nét mặt của Diệp Mạc, không rõ bây giờ anh đang nghĩ cái gì.

Diệp Mạc trầm mặc một lúc rồi xoay người mở cái tủ bên cạnh ra. Sau đó, lúc anh quay lại, trên tay cầm theo một cái roi lớn. Bị chiếc roi này quật vào chắc chắn rất đau, Sở Hạ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng, "Anh..."

Chưa để hắn nói hết lời, chiếc roi nhanh như cắt vụt một phát vào bắp đùi của hắn khiến Sở Hạ đau điếng. Hắn trợn mắt, chân không kìm được mà phải quỳ xuống, ánh mắt không tin nổi mà nhìn Diệp Mạc. Anh không hề lưu tình, một nhát quất khiến chân hắn run dẩy. Tuy không chảy máu thế nhưng rất đau.

Sau khi quất xuống một roi, Diệp Mạc liền ném nó đi, rồi từ từ ngồi xuống trước mặt Sở Hạ.

"Biết sai ở đâu không?" Anh từ tốn nhả ra từng chữ, đáy mắt khẽ liếc qua những vết thương trên người của hắn, cuối cùng dừng lại ở vết roi mới nhất kia.

Chân Sở Hạ lập tức hằn lên một vệt dài, có chút chói mắt. Hắn suy nghĩ câu hỏi của Diệp Mạc một lúc rồi mới trả lời, "Do tôi làm phiền đến anh, bắt anh phải cứu tôi."

"Không phải."

Sở Hạ nhíu mày suy nghĩ tiếp, ánh mắt Diệp Mạc không còn lạnh lùng như ban nãy nữa.

"Do tôi thoát ra quá chậm?"

"Không phải."

"Vậy... Do tôi khiến anh gặp rắc rối?"

"Không phải."

Cái nào cũng đều không phải, Sở Hạ nhíu mày suy nghĩ tiếp, hắn đã làm gì cơ chứ?

"Rốt cuộc là cái gì?!" Sở Hạ bó tay, cau mày nhìn anh.

Diệp Mạc nhìn hắn, chờ cho Sở Hạ không kiềm nổi nữa mới nói ra, "Bất cẩn."

"Hả?" Hắn không hiểu hỏi lại.

"Đáng ra sẽ không có những vết thương này, thế nhưng chỉ vì bất cẩn mà tự khiến bản thân suýt gặp nguy hiểm." Tay anh chậm rãi chạm từng vết thâm máu tụ trên người của Sở Hạ khiến hắn run lên. Mỗi câu nói Diệp Mạc nhả ra, sắc mặt cũng theo đó mà tối lại.

"Tôi..." Sở Hạ há miệng nhưng không biết nói ra cái gì, từ bé đến lớn, những tình huống nguy hiểm hắn đã trải qua rất nhiều, vậy nên chút thương tích này chẳng là cái gì cả.

Đây là lần đầu tiên có người nói với Sở Hạ những lời này, không biết phải phản ứng ra sao.

Diệp Mạc không nói nữa, đi lấy hộp y tế tới sau đó kéo hắn ngồi lên giường. Sở Hạ chỉ biết im lặng mặc cho anh băng bó từng chút một. Nhìn động tác của Diệp Mạc, hắn cảm thấy bản thân có gì đó hơi sụp đổ.

"Lần này chỉ là cảnh cáo." Lúc anh chạm lên vết hằn rất rõ trên chân Sở Hạ, bình tĩnh mà nói ra.

Thực ra ban nãy Diệp Mạc đã kìm lại sức mạnh của bản thân, thế nên Sở Hạ chỉ cảm thấy đau mà thôi. Nếu như lúc đó anh tung hết sức của mình ra, có thể chân của hắn sẽ không đi được trong một khoảng thời gian.

Cơ thể được thuốc làm dịu đi, lúc băng bó xong Sở Hạ mới ý thức được rằng bản thân vẫn còn đang khoả thân. Hắn vội túm lấy quần áo ở dưới đất mặc vào.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn nhìn Diệp Mạc sau đó nhanh chóng đi mở. Ở đó có một cô người làm đang bưng một bát cháo lên, cúi đầu đưa cho Sở Hạ rồi im lặng rời đi.

"Cái này..." Hắn đưa lên cho Diệp Mạc xem, hương thơm bay vào mũi khiến cho Sở Hạ chợt nhận ra hôm nay bản thân chưa ăn cái gì nên hồn cả, dạ dày hiện đang biểu tình.

"Ăn đi." Diệp Mạc lời ít ý nhiều mà đáp lại. Anh ngồi trước bàn máy tính, mở máy lên rồi bắt đầu làm việc.

Sở Hạ nhìn anh rồi nhìn xuống, bát cháo nhanh chóng được giải quyết. Hắn ngồi yên nhìn bàn tay đang linh hoạt di chuyển của anh, đã khuya rồi thế nhưng hắn không có cảm giác buồn ngủ.

"Muốn hỏi gì?" Diệp Mạc vừa đánh chữ, mắt không rời màn hình mà hỏi.

"Sao anh tìm được tôi?" Sở Hạ đưa một tay chống cằm, dò hỏi.

"Định vị."

"Hả, chỗ nào?" Hắn hoang mang nhìn một lượt cơ thể.

"Con dao." Diệp Mạc liếc mắt nhìn, sau đó lại làm việc tiếp.

Sở Hạ lôi con dao kia ra, không tìm được cái thiết bị định vị ở đâu. Hắn nhướng mày, có thể nào Diệp Mạc đã đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra?

"Còn cậu, sao biết được lối đi kia?" Diệp Mạc tùy ý hỏi lại.

"Có người chỉ."

Thành thật khai ra hết cho Diệp Mạc từ đầu đến cuối, kể cả những việc nhỏ nhặt nhất hắn cũng không giấu giếm. Diệp Mạc nghe xong hơi suy tư.

"Căn nhà kia trước của một gia tộc khác, bây giờ đã bị lãng quên." Anh chậm rãi nói ra, ánh mắt đăm chiêu.

Sở Hạ không biết gì về mấy giới thượng lưu này thế nên chỉ giữ im lặng. Có lẽ điều hắn vừa nói giúp Diệp Mạc được cái gì đó.

"Viên dưỡng lão kia, lúc nào thì đi được vậy?" Hăn sực nhớ tới lời hứa, liền hỏi ý Diệp Mạc.

"Vài ngày nữa."

Gật đầu, hắn không có ý kiến với cái này.

"Vậy, tôi về phòng trước."

Thấy Diệp Mạc không nói gì nữa, Sở Hạ liền đứng dậy, đóng cửa rồi về phòng của mình.

Tới phòng, hắn gài cửa cẩn thận rồi ngã người nằm lên giường. Sờ sờ trên cái chân vừa bị quất xong, hắn có chút ngẩn người.

Sự việc hôm nay đúng là một lời khó nói hết, thậm chí kể cả việc Diệp Mạc tức giận vì lý do kia cũng khiến hắn trầm mặc. Cơn đau đã dịu đi không ít khiến mi mắt của Sở Hạ cũng dần cụp xuống. Hắn không muốn bản thân phải nghĩ sâu xa thêm nữa, chậm rãi nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Nửa đêm, cánh cửa phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng. Diệp Mạc đi vào, nhìn xuống gương mặt đang say ngủ kia. Có lẽ hôm nay xảy ra nhiều chuyện, thế nên cảnh giác của Sở Hạ cũng bị buông lỏng theo. Không hề biết được anh đang đứng cạnh đây.

Diệp Mạc chỉ đứng lặng như vậy trong vài phút, sau đó từ từ đi ra bên ngoài. Anh châm một điếu thuốc, đứng ở ban công chậm rãi mà hút.