Đến lúc này, Diệp Mạc mới hơi phản ứng. Anh nhìn xuống bên dưới, trên sàn đặt một bức tranh vẽ phong cảnh. Sở Hạ để ý đến động tĩnh bên cạnh, thấy anh nhìn cũng nhìn theo.
Tuy rằng hắn không hiểu về mấy thứ tranh này cho lắm, thế nhưng vẫn có cảm giác bức tranh kia rất đẹp. Nhìn phản ứng của Diệp Mạc, chắc chắn anh tính mua cái này về.
Bên dưới đã có người bắt đầu ra giá, tựa hồ còn sôi nổi hơn trước. Cái này đặc biệt đến vậy ư?
Sở Hạ không biết, vậy nên sức chú ý đều đặt lên người Diệp Mạc, xem anh tính làm thế nào. Diệp Mạc chỉ hơi ngó ra một lát, sau đó đứng yên bất động, lặng lẽ nhìn đám người đua nhau tăng giá lên.
"Một trăm ngàn đô."
"Một trăm năm mươi ngàn đô."
"Hai trăm ngàn đô."
Mức giá càng sau càng ít người nói hơn, thậm chí đã có kẻ lắc đầu ngồi xuống.
Đối với Sở Hạ mà nói, mấy cái này đúng là những con số trên trời. Vậy mà chỉ vì một bức tranh đã vung tay đến mức này.
"Giơ bảng lên."
Tiếng Diệp Mạc trầm thấp ở bên tai khiến Sở Hạ cảm thấy hơi nhột. Hắn tránh một bước rồi mới hỏi lại, "Bao nhiêu?"
"Năm trăm ngàn đô."
Giọng nói bình đạm, tựa như số tiền vừa vung ra không phải của bản thân anh vậy. Sở Hạ kinh ngạc một thoáng, sau đó lập tức đưa bảng lên.
"Năm trăm ngàn đô!"
Hắn nói không quá lớn, thế nhưng lại khiến những người xung quanh phải nhìn tới. Tất cả ánh mắt đều dồn lên tầng trên, Diệp Mạc đã lùi lại, chỉ còn một mình Sở Hạ đứng đó.
Mặc kệ những tầm mắt lẫn tiếng nói to nhỏ kia, Sở Hạ nhìn về phía người trên bục. Người đó có hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức hô lên.
"Năm trăm ngàn đô lần thứ nhất."
"Năm trăm ngàn đô lần thứ hai."
"Năm trăm ngàn đô lần-"
Chưa nói hết lời, phía tầng trên lại có thêm âm thanh nữa.
"Sáu trăm ngàn đô."
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về đó, ở trên kia có một chàng trai, ngũ quan thanh tú đang cau lại. Tầm mắt ác liệt đánh về phía Sở Hạ. Có vẻ như không dự đoán được phải dùng nhiều tiền hơn lúc tính toán, vậy nên vô cùng khó chịu.
"Một triệu đô." Sở Hạ hơi nhướn mày, tiếp tục tăng số tiền lên.
Những người ở chỗ này đều cảm thấy chuyện này rất thú vị, tất cả đều mang tâm tình hóng chuyện vui.
Sắc mặt chàng trai kia đã đen đến mắt thường cũng có thể nhìn rõ, bên cạnh bất ngờ xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên, người đó ghé vào tai chàng trai kia nói vài câu khiến cho cậu ta hoà hoãn lại một chút. Cuối cùng không cam lòng mà quay đầu rời đi.
"Một triệu đô lần thứ nhất."
...
"Một triệu đô lần thứ ba."
"Kết thúc!"
Thấy chuyện hay đã hết, ai nấy đều rời đi tìm thứ mà mình vừa đấu giá ban nãy. Lúc Sở Hạ quay đầu, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng vững chắc của Diệp Mạc.
Hắn vội vàng đuổi theo, rồi chậm chạp bước song song với anh. Diệp Mạc không đi lấy tranh mà trái lại đi ra chỗ để xe.
"Anh không lấy bức tranh kia sao?" Sở Hạ khó hiểu.
"Lát nữa sẽ có người đến lấy." Diệp Mạc liếc mắt, giải thích.
Sở Hạ không hỏi nữa, đằng nào cũng chẳng phải việc của hắn. Tài xế của Diệp Mạc nhanh chóng lái đi, không biết được Diệp Mạc ra hiệu từ bao giờ, con đường này không phải đường để trở về nhà.
Hắn im lặng nhìn cảnh vật mới lạ bên đường, phận là trợ lý, tốt nhất cứ nên im lặng đi theo.
Xe dừng lại ở một toà nhà cao lớn, tài xế không đi thẳng vào mà dừng lại ở một chỗ gần đó. Diệp Mạc mở cửa bước ra, theo đó Sở Hạ cũng như vậy.
Anh không giải thích mà chỉ bảo hắn đi theo mình, hai người bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất. Công ty này rộng rãi không thua kém gì công ty của Diệp Mạc, không biết kinh doanh về cái gì. Có điều có thể khiến cho anh đích thân tìm đến thì chắc không phải là một nhân vật tầm thường.
Cứ như đã quá quen đường lối, Diệp Mạc đi vô cùng tự nhiên, tìm đến một phòng nằm ngay giữa lối đi trông vô cùng nổi bật. Anh để hắn đứng ở ngoài, còn bản thân thì đi gõ cửa.
"Vào đi." Âm thanh bên trong có vẻ không còn trẻ, là của một người đã trên sáu mươi tuổi.
Hắn không kịp chứng kiến dung mạo, chỉ có thể tựa tường chờ người. Cách âm của phòng này rất tốt, Sở Hạ ở ngoài hoàn toàn không nghe thấy một chút âm thanh nào lọt ra.
Sau khi bước vào, Diệp Mạc vẫn mang phong thái lãnh đạm, "Ông nội."
Ông nội của Diệp Mạc tên là Diệp Chính Viên, năm nay đã bảy mươi tuổi, đáng lẽ nên nghỉ hưu rồi, thế nhưng do một vài việc xảy ra nên vẫn ngồi ở vị trí này đến tận bây giờ. Diệp Chính Viên một tay gây dựng công ty này, vốn ban đầu còn muốn Diệp Mạc kế thừa, ai dè anh lại đi một con đường khác. Tách biệt với tất cả mọi người.
"Ngồi đi." Tuy đã bảy mươi, thế nhưng khí chất trên người ông Diệp vẫn rất có tính uy hϊếp. Khoác lên vẻ nghiêm nghị, ông Diệp cất hết tài liệu trên tay mình, đi lại ngồi đối diện với Diệp Mạc.
"Có chuyện gì mà gặp gấp vậy, tiệc sinh nhật gặp không được ư?"
Đầu tiên Diệp Mạc cầm một chiếc USB đưa cho Diệp Chính Viên. Ông Diệp nhíu mày, đưa chiếc USB đó cắm vào máy tính. Một lát sau, lông mày dựng ngược lên, tức giận khó khống chế.
"Đúng là hàm hồ!!!" Diệp Chính Viên đập mạnh lên bàn, tức đến mức không biết nói gì nữa.
Diệp Mạc nhanh chóng đưa cho ông một cốc nước, chờ cho ông bình tĩnh hơn mới nói, "Diệp Dung đã làm đến mức này, cháu không muốn xử lý, ông cứ làm theo suy nghĩ của mình đi."
Không phải Diệp Mạc không dám làm, chỉ là anh lười động tay với loại người này mà thôi. Hơn nữa Diệp Dung còn dám chĩa súng vào người anh, ông Diệp chắc chắn cũng sẽ không để yên.
Diệp Chính Viên khá hài lòng về cách xử lý này, dù sao ông cũng không mong muốn kéo chuyện này sang nhiều người khác. Có điều Diệp Dung lần này quả thật khó thoát.
"Cháu đi trước." Không muốn nán lại nữa, Diệp Mạc đứng dậy tạm biệt sau đó rời đi. Diệp Chính Viên vẫn đang choáng váng, vậy nên không còn sức lực để bảo anh ở lại.
Sau khi khép cửa lại, Diệp Mạc hơi nhướn mày khi thấy Sở Hạ ngồi yên nhắm mắt tựa hồ đang ngủ. Rõ ràng khi nhắm mắt nhìn dịu ngoan thế này, vậy mà lúc tỉnh lại thành bộ dạng cà lơ phất phơ.
Khi anh tới gần, hắn lập tức mở mắt ra. Ánh mắt ban đầu còn cảnh giác, lúc biết người tới là Diệp Mạc liền thu hồi.
"Buồn ngủ?"
"Không, chỉ hơi chán thôi." Sở Hạ lắc đầu, đứng dậy xoa bóp chân tay, "Anh xong việc rồi à?"
Diệp Mạc gật đầu, "Đi thôi."