Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 12: Lại có chuyện

Trong lúc chờ đợi Mặc Dịch thì phía quán ăn lại xảy ra chuyện. Một đám người ngông cuồng từ bên ngoài đột nhiên xông vào làm loạn. Đáng lẽ bảo vệ đến ngăn cản rồi, thế nhưng không hiểu sao giờ này vẫn chưa thấy ai chạy ra. Kể cả Mặc Dịch cũng thế, cậu ta mất tăm được ba mươi phút rồi, để mặc cho quản lý ra vừa rối vừa cuống.

Đám người côn đồ vừa tới liền đá bay mấy cái ghế bên cạnh, cất giọng ngạo mạn, "Thức ăn ở đây làm quá tệ, gọi giám đốc ra đây!"

"Tôi đã kêu đầu bếp đến rồi, không hợp quý khách chỗ nào có thể nói rõ." Quản lý cúi đầu, thầm ra hiệu cho người đằng sau mình. Ông ta cũng sốt sắng lắm rồi, sao đến bây giờ lại không còn một mống bảo vệ nào cơ chứ. Chắc chắn đã có người giở trò dụ cho bọn họ đi mất rồi.

Tên đứng đầu đạp lên bàn tạo ra âm thanh lớn, cao giọng, "Tao muốn giám đốc của bọn mày ra đây, đám đầu bếp không biết nấu ăn xem thường khách đến thì nói được cái đếch gì!"

Rõ ràng cố ý làm khó dễ người khác, những người đến đây ăn cũng đều đã im lặng hết rồi.

"Xin quý khách chờ một chút." Quản lý mím môi suy tính, không biết nên làm gì. Hiển nhiên ông sẽ không gọi cho giám đốc rồi, chuyện thế này mà không xử lý được có khi bị ăn mắng lại cũng nên.

Bọn họ không ngồi yên, hết đẩy cái này lại đẩy cái kia, có vẻ khoái chí lắm. Có lẽ một bên nào đó có thù oán nên tìm cách phá hoại đây mà, thủ đoạn này đúng là hèn kém.

Sở Hạ ngồi quan sát tình hình, tổng cộng có sáu tên, cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã tạo cảm giác áp lực, có điều đối với hắn thì chẳng có gì.

Dù sao Diệp Mạc bây giờ cũng xem như là ông chủ của hắn, phận làm trợ lý có lẽ nên giúp ích gì đó.

Nghĩ vậy, hắn chậm rãi đứng dậy bước tới. Trong khi mấy tên đó đang không ngừng gây hấn, Sở Hạ đã từ từ tiếp cận đến.

"Nhanh lên! Quản lý gì mà làm việc chậm chạp vậy hả?!" Bọn chúng nhanh chóng ép sát, quản lý chỉ như một con kiến nhỏ bé khi đứng cạnh.

Ban nãy ông ta đã bấm gọi cho cảnh sát rồi, nhưng dù sao cũng không thể đến sớm như vậy được. Bọn vệ sĩ kia biến mất đi đâu rồi cơ chứ?!

Đột nhiên một tên giơ cao tay, trên miệng nở một nụ cười đáng khinh, sau đó không do dự hạ xuống người quản lý, "Thứ vô dụng!"

Vậy mà chuyện bất ngờ xảy ra, khi lực tay kia sắp chạm trúng mặt thì bất chợt bị hất văng ra. Tên vừa ra tay bị đá bay nằm úp sấp trên sàn ho sặc sụa.

Sự tình diễn ra đột ngột không báo trước, ai nấy đều giật mình. Thực khách có người hét, có người âm thầm bàn tán, còn có người tán thưởng vỗ tay.

Sở Hạ nhanh như cắt tung cú đá xoáy vào bụng tên tiếp theo, tên đó trợn mắt khụy xuống ôm bụng. Ánh mắt gã ta trợn đến muốn nứt ra, có điều vì khó chịu nên không thể trả thù lại được. Bốn tên còn lại thấy thế liền có cảm giác e dè kiêng sợ, không biết có nên xông lên hay không.

"Lùi lại một chút." Sở Hạ nói với quản lý.

Thấy có người đến giúp mình như vậy, quản lý lập tức ngoan ngoãn gật đầu, tránh ra để tạo cho Sở Hạ một khoảng trống thoải mái.

Cứ tưởng mấy tên này ít nhiều gì cũng sẽ biết chút đánh đấm, thế nhưng hoàn toàn chỉ là quả bóng xì hơi mà thôi. Một khi đã như thế thì chẳng tốn bao nhiêu sức nữa.

Phóng vụt người đến đó, hắn dùng lực cực mạnh, mỗi cú đánh hay đá đều nhắm chuẩn mà thực hiện. Lần lượt người này đến người khác nằm bẹp xuống. Sở Hạ cầm cổ tay của một tên rồi bẻ ngược, sau đó nhíu mày dùng sức quật cái "rầm", nghe có vẻ rất đau đớn.

"A!" Ăn đau, bọn họ không chút ý tứ mặt mũi mà kêu la. Chút bản lĩnh thế này mà cũng dám đi quậy phá, đúng là không có não mà.

Khi đã gần giải quyết xong toàn bộ thì mấy tên vệ sĩ lúc này mới xông vào, bọn họ thở hổn hển nom có vẻ như vừa chạy đua về vậy. Sở Hạ biết hiện tại đã không cần đến mình nữa, hắn liền nhanh nhẹn lách người tránh ra. Nhân lúc đang hỗn loạn, Sở Hạ về lại vị trí cũ.

Mọi chuyện nhanh chóng được dẹp yên, cảnh sát vừa khéo cũng đã đến.

"Tốt lắm." Mặc Dịch từ đâu tới vỗ vai cậu, "Ban nãy tính vào thì cậu lại nhanh hơn một bước."

"Cậu vừa đi đâu về vậy?" Sở Hạ nhíu mày, biết thế hắn không giở tính bao đồng.

"Chút việc riêng liên quan đến cửa hàng thôi, đã sớm xong." Mặc Dịch cười tươi.

"Vậy cậu không lại chỗ đó sao?" Sở Hạ vừa nói vừa chỉ lại vị trí của tên quản lý.

Mặc Dịch liền lắc đầu, nhếch lên khoé môi, "Chút chuyện thế này cần gì đến tôi cơ chứ."

Cũng đúng, đằng nào thì cũng đã xong gần hết rồi. Lại còn phát thông báo toàn bộ khách ở đây ngày hôm nay đều hoàn toàn được giảm phí, xem như phí an ủi tinh thần.

"Mấy tên ban nãy là sao vậy, là ai thuê bọn chúng đến đúng không?" Hắn không phải đồ ngốc, nhìn vào liền đoán ra phần nào.

Quả nhiên Mặc Dịch gật đầu, vẻ mặt vừa xem thường vừa chán ghét, "Đối thủ cạnh tranh thôi. Thấy Diệp Mạc ngày càng phát triển mà bản thân sắp bị lép vế đến nơi nên sinh lòng ghen ghét, đúng là đáng khinh, bản thân không bằng người ta còn không chấp nhận. Lâu lâu lại giở mấy trò vặt này quậy phá ấy mà, Diệp Mạc cũng chẳng thèm đặt vào mắt."

Ra là vậy, công nhận ấu trĩ. Làm như vậy chẳng giúp được gì có khi lại tự hủy hoại danh tiếng của bản thân.

"Đi thôi, cậu ăn xong rồi chứ?"

Sở Hạ gật đầu, đi theo Mặc Dịch trở về. Cổ hắn có hơi nhức vì ngày hôm nay phải hoạt động hơi nhiều, mà lúc gây sự với bọn Lập Thất còn bị trúng một đá. Rõ phiền phức, thân thể chưa kịp hồi phục đã lại bị thương, may mắn Sở Hạ đã quen rồi, đổi lại người bình thường thì có khi đã chẳng cử động nổi.