Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 17: Bị cướp đồ ăn

Lần nữa đem nhóc con thả lại trong ổ, Hàn Thiên Hữu tỉnh ngủ đứng dậy đi đến nhà vệ sinh rửa tay, đơn giản dùng nước lạnh xối qua xua đi khô nóng trên người.

Giấc mơ này tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng nó giống như một cơn gió nhẹ tuy yếu lại từng chút từng chút thấm vào người.

Ngày đó gió êm sóng lặng trôi qua, sau này mỗi ngày nhóc con đều được đưa tới công ty đã thành quen.

Nhân viên tầng trên cứ nghĩ tổng giám đốc chỉ nổi lên một chút hứng thú thôi, sau này nghe thư ký nói ngài vẫn luôn nuôi nhóc dễ thương lông đỏ bên cạnh.

Cực kì đáng yêu ~

Nghe đâu tổng tài đại nhân mỗi ngày không lo làm việc, mà len lén ở trong phòng làm việc cho nhóc con uống sữa.

Toàn thể nhân viên đều lộ ra biểu tình không thể tin được.

Σ( ° △°|||)

“…”

Đây có phải là tổng giám đốc thật không?

Cái người lạnh lùng nghiêm túc cuồng công việc đâu rồi?

Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức đồn như vậy?!

Nhưng đến mấy ngày sau bọn họ tận mắt trông thấy tổng tài lạnh lùng của mình đi làm mang theo một cái l*иg, bước đi vẫn là tự tin như đang xã giao trong vũ hội, nhưng mà trên tay ngài cầm theo cái l*иg là chuyện gì xảy ra? Coi như ngài lãnh khốc che chở cũng không cản được lòng hóng chuyện hừng hực của bọn họ đâu.

Thì ra tổng tài cũng không phải người lạnh lùng như vẻ bề ngoài, bên trong là một người rất có lòng nhân ái đi, một mao khống chính hiệu.

Mọi người bề ngoài đều ra vẻ không nhìn thấy, không quan tâm nhưng trong lòng ai cũng có vô số móng vuốt nhỏ cào cào, cực kì muốn vén lên tấm vải ngoài l*иg nhìn xem nhóc con có bao nhiêu đáng yêu, muốn xem nhóc làm cách nào có thể chiếm được tâm tảng băng giám đốc này.

Trọng trách cao cả đương nhiên là giao cho nhân viên ở tầng trên, từng người từng người đều là tinh anh trong công việc, cẩn thận tỉ mỉ, hiệu suất làm việc cao đồng thời tính hóng chuyện cũng không ít.

Vì vậy không ít người đã trông thấy nhóc con manh manh, tuy đa số đều chỉ được ngó một cái lúc nhóc vụng về nâng bình sữa hoặc đang chơi đùa,... Nhóc luôn lăn lộn trong đống đồ chơi giám đốc mua cho, tò mò leo lên leo xuống  không ngừng.

Nhưng lần nào cũng vậy, bọn họ chỉ nhìn nhóc con lông đỏ mấy giây đã bị tổng tài keo kiệt trực tiếp đuổi ra ngoài.

Nhìn nhiều một cái thì có làm sao!?

Nhân viên một bụng khó chịu, nhưng mà tiểu khả ái thật sự quá manh, mỗi lần có người đi vào nhóc đều không sợ, chùm đuôi bông xù lắc lắc, đôi mắt nhỏ đen như mực nhìn người chăm chú, đặc biệt nghiêm túc giống như thật sự quen biết. Càng thần kỳ chính là khi gặp người tới nhóc đều thân mật giơ lên móng nhỏ ngắn ngủn, dường như đang chào hỏi với bọn họ.

Nhân viên đều ngầm hiểu, mỗi khi tiến vào đều sẽ được nhóc đáng yêu chào hỏi.

Yên lặng thêm mấy phần yêu thích cho nhóc con, mọi người ai nấy đều muốn tiến lên thử sờ nhóc một cái!

Sóc nhỏ đáng yêu như vậy sờ vào nhất định rất thích ~

Đáng tiếc nguyện vọng này dường như không thể thực hiện, nhân viên cao cấp chuyên nghiệp tận lực báo cáo công tác, may mắn mới có một người trông thấy tổng tài cho nhóc con uống sữa, cùng ngày lan truyền tin tức cho toàn bộ công ty, làm mọi người đều muốn tông cửa vọt vào phòng giám đốc.

Đúng là nhân viên best nhân phẩm, mọi người đều ước gì chính mình cũng có thể trông thấy cảnh đáng yêu đó.

Đến giờ tan làm, một đám nhân viên cao cấp đều biểu hiện không cam lòng, bọn họ còn chưa nhìn thấy nhóc con mà.

Không thể thấy tổng tài cho nhóc uống sữa, nghĩ lại thật là tiếc đứt ruột.

“... Bỗng nhiên muốn đến nhà tổng giám đốc làm khách quá, nếu vậy có thể thấy hắn chăm sóc cho nhóc con.”

Thật đúng là nhóc con tốt số, được tổng tài đại nhân giá trị bản thân mấy trăm tỷ che chở trong lòng bàn tay, cảm giác chắc chắn là thích muốn bay lên luôn.

Có nhân viên thở dài, đáng tiếc tổng tài chỉ xem họ là cấp dưới, công tư phân biệt rõ ràng vô cùng.

Tiệc rượu, sinh nhật phần lớn chỉ có nhân viên cao cấp được đi, nhưng đặc biệt mấy lão già kia có vẻ không thích thú cưng.

“Tôi cảm thấy đời này chỉ đến lúc tổng tài đại nhân kết hôn chúng ta mới có cơ hội đến nhà hắn.”

Mọi người ở đây tiếc nuối, mà nào biết một người nào đó có thể tự do đến nhà Hàn Thiên Hữu hằng ngày.

Thứ sáu, ảnh đế mang theo mèo trắng hắn thu nuôi đến nhà Hàn Thiên Hữu.

Bất tri bất giác nhóc con đã ở trong biệt thự này hơn một tuần, đồng thời cả tuần đều được chủ nhân che chở sủng ái.

Nhớ lại bỗng cảm thấy khó mà tin nổi.

Hôm nay là thứ sáu, Hàn Thiên Hữu vẫn dậy sớm, trước tiên mang nhóc con vào nhà vệ sinh sau đó mang nhóc đi chạy bộ.

Nhóc con vẫn chưa tỉnh táo, cậu mơ mơ màng màng buồn ngủ, hai mắt nhắm tịt không mở ra bị hắn nâng trên tay. Đúng rồi, hiện tại cậu đã mập lên, sau khi mỗi ngày đều được tỉ mỉ che chở, ăn năm sáu bữa là chuyện bình thường, ăn rồi ngủ, ngủ dậy mở mắt ra là đã có bình sữa đưa tới bên miệng. Trải qua cuộc sống xa xỉ nhàn hạ, cậu phì phì mà mập lên.

Thân thể từ năm sáu centimet nhanh chóng lớn hơn gấp đôi, đồng thời cái đuôi hồi phục rất nhanh, thành công mọc ra chíp bông màu nâu đỏ chói mắt, lông nhỏ xù ra, tuy rằng còn ngắn ngủn nhưng so với lúc trụi lủi dễ nhìn hơn không ít.

Vốn lúc trước có thể nâng nhóc trong lòng bàn tay giờ phải cần đến hai tay mới đủ chỗ hoặc phải để nhóc vào túi áo.

Nhóc trở thành một cục mao mao béo rồi.

Cậu vẫn tự nói với bản thân mình chắc chắn là không mập, chỉ là mập lông thôi, lúc đi tắm nhìn cậu vần thật gầy mà.

Được Hàn Thiên Hữu để trong túi áo đi ra ngoài, hắn đặt nhóc trên bãi cỏ sau đó đi tới trước vài bước, ánh mắt ra hiệu nhóc đuổi theo.

Cậu liền nhảy theo phía sau, hắn phát hiện cậu luôn đi theo hình như có hơi vui vẻ.

Thể dục buổi sáng ở sân cỏ trong biệt thự, cậu đạp lên mặt cỏ được cắt bằng phẳng, tâm trạng khó nói rõ cảm thấy thật vi diệu.

Nhớ lại mấy ngày trước cậu còn không dám đi lên bãi cỏ này, hiện tại có thể trắng trợn chạy nhảy phía trên, đi theo chủ nhân tản bộ.

Thể dục buổi sáng xong là đến lúc ăn điểm tâm.

Mọi người trong trang viên đều đã biết có một tiểu chủ nhân mới đến, tiểu chủ nhân thân thể nhỏ nhưng sức ăn không hề nhỏ.

Nhìn thấy không, ngay cả gia chủ còn phải lấy lòng tiểu chủ nhân, mỗi ngày đều ăn sáng sau nhóc, trước tiên phải hầu hạ nhóc uống sữa, đều là hắn tự làm, những người khác chỉ có thể tha thiết ước ao mà nhìn.

Đây là sợ bọn họ không hầu hạ tốt tiểu chủ nhân sao?

Dì Vương không hiểu lắm, quản gia cũng chỉ biểu hiện một vẻ mặt như nhìn thấu hồng trần, còn người làm khác chỉ biết đứng đó nhìn, “…”

Cuộc sống của người giàu chúng tôi không hiểu!

Hầu gái Tiểu Linh phía sau bếp biểu tình phức tạp, nhìn nhóc con được chiều chuộng muốn gì được đó, quả nhiên là nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, bàn tay kia nhẹ nhàn vuốt ve nhóc con thật là muốn mù mắt ả.

Chỉ là một súc sinh, dựa vào cái gì được gia chủ yêu thương như vậy?

Ả vừa ghen tỵ vừa hâm mộ muốn thay vào chỗ đó, còn rất hận nhóc con.

Bởi vì mọc ra hai cái răng sữa, tuy không thấy rõ lắm chỉ nhỏ như hạt gạo, non non trên nứu răng hồng nhạt. Hàn Thiên Hữu dùng ngón tay sờ một chút, răng nhỏ mọc khá tốt.

Nhìn xem, nhóc con hắn nuôi không sai được.

Tâm trạng hắn hôm nay rất tốt, có chút kiêu ngạo cùng tự hào không nói rõ được, cảm xúc vui sướиɠ tràn ngập trong l*иg ngực.

Đây là hắn nuôi, nhìn đi! Khỏe mạnh bụ bẫm! Nhéo nhéo toàn là thịt mềm, còn mọc thêm hai cái răng.

Vì vậy hắn quyết định…

“Hôm nay không uống sữa, cho nhóc ăn hạt nghiền.” Hắn đặt bát hạt nghiền xuống bàn phòng khách, bế nhóc thả lên ghế rồi lên lầu tìm muỗng nhỏ cho nhóc ăn.

Đúng lúc này, Ôn Minh Thành mang theo mèo Tiểu Bạch tới đây.

Hôm nay ảnh để ăn mặc tùy ý, thành thạo chào hỏi một tiếng với quản gia rồi thả mèo trắng đang ôm xuống ghế salon, sau đó hắn liền nhìn thấy trên bàn có bát cháo hạt thơm phức, còn để sẵn một cái muống sứ.

Trong bát là các loại quả hạch được xay mịn thành bột, trộn thêm sữa, thoạt nhìn như trứng chưng ngon miệng.

“Ai da, dì Vương thật có lòng, biết tôi sắp đến còn cố ý chuẩn bị điểm tâm, thật tốt quá.” Ảnh đế ngửi thấy mùi thơm đôi mắt lập tức sáng lên, không khách sáo múc một muỗng.

Mếm thử một chút, ảnh đế hoàn toàn bị chén điểm tâm này mê hoặc.

“Mùi vị thật không tệ, tay nghề của dì Vương cao thêm không ít.”

Mắt thấy một màn này, nhóc con đông cứng như tượng.

“…”

Kẻ địch ra tay quá nhanh, cậu chưa kịp phản ứng đã bị cướp sạch đồ ăn.

Hết chương 17. (28/4/2021)

Edit: Thỏ Cụp Tai