Dược Nhân Độc

Chương 60

Thiên địa tối tăm, mọi thanh âm đều ngưng đọng.

Bão cát sa mạc càng rít gào mãnh liệt, xé rách y phục của Vu Diêm Phù. Y ôm thiếu niên đứng bất động hồi lâu tựa bức tượng đồng, bỗng nhiên nhớ đến điều gì, y lập tức tung người lên ngựa, giống như phát cuồng phóng về một hướng.

Lúc này ở Long Môn Lâu, đại hội võ lâm vẫn chưa kết thúc, từ khi Vu Diêm Phù rời đi, bọn Nhân cổ của Phục Lộc độc bá lôi đài, mọi người không phục, thay phiên nhau ra trận, đều bị đánh bại, cho đến khi Tác Mãn lão vu của Đồ La Môn xuất chiến, mới miễn cưỡng ổn định thế cục, nhưng cũng là ba ngày ba đêm không phân thắng bại.

Lúc hai người đang giao chiến khí thế hừng hực, trước cửa đại môn bỗng xuất hiện một người đeo mặt nạ tóc bạc, trong lòng ôm một thiếu nữ đang mặc hỉ bào, phi thân nhảy lên lôi đài, một chưởng đánh Nhân cổ kia rớt xuống, trong lúc mọi người cả kinh, thì đã thấy y kéo Tác Mãn Lão Vu, bay lên khung đỉnh phía trên tượng Phật.

Tát mãn lão vu không kịp phòng thủ bị điểm huyệt, không thể động đậy, nhưng lão dù sao cũng là người từng trãi, trên mặt không biến sắc, đánh giá người khách ôm thiếu nữ mặc hỉ phục không mời mà đến, nhàn nhạt nói: " Ngươi là Đại đường chủ Thiên Túc của Nguyệt Ẩn Cung? Ngươi đột nhiên xông đến, bắt lão hủ là có ý gì?"

Người kia trầm giọng đáp: " Vãn bối không phải Thiên Túc, vãn bối là Vu Diêm Phù."

Tát mãn lão vu hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: " Khó trách...... Khó trách, kể từ ngày đó mọi việc điều dễ hiểu, nói vậy Vu giáo chủ là mượn xác hoàn hồn trên thân dược nhân, là dùng cộng mệnh chi chú."

Di lan sanh nhảy lên khung đỉnh, nghe được đoạn đối thoại thì sửng sốt không thôi.

"Vu huynh...... thật sự là ngươi?"

Vu Diêm Phù ngoảnh mặt, vẫn không trả lời, xoay người, ôm chặt nhân nhi trong lòng ngực, dứt khoát hướng hắn quỳ gối, đôi mắt sung huyết sắc bén nhìn chằm chằm Di Lan Sanh, dọa hắn đến nhảy dựng.

"Vu huynh, ngươi đang làm cái gì?" Di lan sanh cụp mắt, nhìn một góc mặt bị lộ ra sau tấm khăn trùm của người trong lòng Diêm Phù, đó là gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt, khiến tim hắn đang đập bỗng ngừng.

-- là tiểu yêu nghiệt, sao giờ đã chết?

"Đó là......"

"Không sai, là Đàm Nhi." Giọng Vu Diêm Phù nghẹn lại không giống tiếng người, "Sanh đệ, nể tình huynh đệ giữa hai ta, tặng huynh nửa viên Nhân Cốt tràng hạt, cứu hắn một mạng?"

"Nhưng nhân cốt tràng hạt......" Di lan sanh gian nan từ kẽ răng nói ra mấy từ, "Đã......"

"Ngày hôm trước, hắn cũng như ngài vội vã đến cầu môn chủ cùng lão hủ nhân cốt tràng hạt. Lão cho rằng hắn sợ chết nên xin về tự cứu. Không ngờ, hắn lại mang đi cứu người khác. Mà kể ra, Nhân cốt tràng hạt đồ nhi ngài lấy cũng chỉ có nửa viên.... nửa viên còn lại, không phải trước kia Vu giáo đã chủ lấy rồi sao?"

Vu Diêm Phù đột nhiên ngẩn ngơ.

Nửa viên kia...... Nửa viên kia......

Y đã tự tay đút cho Tư U

Khóe mắt Vu Diêm Phù như muốn nứt ra, hai mắt biến đen, trong lòng ngàn vạn lần hối hận, môi run rẩy, mở miệng phun ra một búng máu, trước mắt y hiện lên cảnh thiếu niên tức giận muốn đoạt Nhân Cốt Tràng hạt, sức sống bừng bừng, răng sắc lợi trảo, l*иg ngực y không khỏi đau đớn khó chịu, như vạn tiễn xuyên tâm --

Lại là chính y tự tay phá hủy cơ hội cuối cùng để cứu hắn.

"Đồ nhi Ngài sớm đã biết vận số đến gần, nhưng không tự cứu, xem ra cũng muốn tự giải thoát, đã buông xuống ác chấp, Vu giáo chủ vì sao còn chấp nhất như vậy, không chịu buông tay?"

Vu Diêm Phù mắt điếc tai ngơ, đứng dậy, lẩm bẩm: "Phục Lộc... Phục Lộc nhất định còn......"

Tát mãn lão vu thở dài: "Vu giáo chủ chớ có uổng tâm. Đừng nói trong tay Phục Lộc đã mất chuỗi Nhân cốt tràng hạt, cho dù thật sự đoạt được cũng không thay đổi được gì. Người này vốn là cải tử hồi sinh, nguyên hồn có kẻ nứt, giờ lại chết lần nữa, nguyên hồn tẫn nát, hồn phách tứ tán, đừng nói ngài lại nuôi thêm dược nhân dùng cộng mệnh chi chú thay hắn tục mệnh, cho dù có xông vào Hoàng tuyền bích lạc, cũng không cứu được."

Một câu này như ngũ lôi oanh đỉnh, Vu Diêm Phù đứng như bức tượng, lẩm bẩm nói: " Không cứu về được?"

"Không cứu về được...... Sao có khả năng! Sao có khả năng! Hồ ngôn loạn ngữ!"

"Hồ ngôn loạn ngữ!" Bàn tay y run rẩy xoa gương mặt lạnh băng của thiếu niên, "Nhất định trên đời còn biện pháp cứu ngươi... TRÊN ĐỜI NHẤT ĐỊNH CÓ BIỆN PHÁP CỨU NGƯƠI...Trưởng lão, ngươi có kiến thức uyên bác, chẳng lẽ không có biện pháp giúp hắn cải tử hồi sinh sao?"

Tác Mãn lão vu kiên định lắc đầu: " Cải tử hồi sinh, chính là đi ngược ý trời, năm đó ngài nghịch thiên một lần, bây giờ được rồi lại mất, đó là số mệnh, ý trời đã định như thế. Nên buông tay thôi."

"Ý trời đã định? Ý trời đã định?" Vu Diêm Phù lẩm bẩm tự nói, rồi bỗng cuồng tiếu, tiếng cười vang vọng thiên địa, làm đinh tai nhức óc, tức khắc mọi người ở đây lỗ tai đều ong ong, " Bổn tọa chính là không sợ Thần Phật, càng muốn nghịch thiên mà làm! Các ngươi đều muốn hắn chết, đều nguyền rủa hắn chết, giờ hắn đã chết... Bổn tọa muốn các ngươi nơi này phải bồn táng cùng hắn, trừ phi có kẻ nói ra biện pháp cứu hắn!"

Dứt lời, y từ khung đỉnh nhảy xuống, một tay ôm lấy thiếu niên, một tay dùng Phá Nhật chém xuống, đao thế như cuồng phong tồi lâm, bạo tuyết tập sơn, đao thứ nhất, đem mấy tên tăng nhân Không Môn chém đến đầu mình hai chỗ, máu thịt văng khắp nơi ; thêm một đao, đem bọn người môn đồ Hà phái chém đến chia năm sẻ bảy, kêu gào thảm thiết; đao thứ ba, chém giáo chúng tàn dư của Nguyệt Ẩn cung tay chân tứ tán, không còn hình người; đao thứ tư, đao thứ năm, đao thứ sáu...

Trong nháy mắt, Long Môn chở thành Quỷ tràng thảm khốc, thây chất thành núi máu chảy thành sông, hài cốt vương vãi khắp nơi.

Ngay cả Phục Lộc cũng bị tình huống trước mắt làm cho khϊếp sợ, trong lòng nghĩ kẻ này chắc tẩu hỏa nhập ma, cuồng tính quá độ, ngay cả Nhân cổ của hắn cũng không ngăn cản được, nên không dám ham chiến, vội vàng triệu Nhân cổ, lặng lẽ rời đi.

Vu Diêm Phù gϊếŧ đến tối tăm mịt mù, toàn thân đẫm máu, ôm thiếu niên từ biển máu bước lên lôi đài: " Đàm Nhi, những người này đều hận ghét ngươi, vi sư giúp ngươi gϊếŧ hết bọn chúng, ngươi có vui không?"

"Nếu ngươi vui, nhìn vi sư cười một cái được không?"

Y nói đến nghiêm túc, chờ người trong lòng có thể nghe thấy.

Nhưng thiếu niên đến cùng cũng không rên một tiếng, chỉ có khăn che mặt nương theo gió lay động, giống như thật sự mỉm cười.

Vu Diêm Phù chạm vào khuôn mặt thiếu niên, đầu ngón tay đã biến đen nhiễm huyết: " Vi sư kì thật sớm đã nghĩ kỹ, ngày ngươi làm bá chủ võ lâm, chính là ngày đại hỉ của hai ta... ngươi xem, vi sư nói được là làm được."

__________

"Vu giáo chủ...... Hãy trả Đàm Nhi cho ta, hắn nên hồn về cố thổ, ngài đừng cố tạo sát nghiệp cho hắn."

Vu Diêm Phù nâng mí mắt, thấy một bà lão chống quải trượng, tập tễnh đến trước lôi đài, hai mắt rưng rưng.

" Người Nhiêu chúng ta một khi thích ai mà bị phụ bạc, thì đã định phải chết vì bệnh. Nhiêu Cốt khi tái phát là rất đau đớn, đứa nhỏ này trọng tình trọng nghĩa, khi sống đã rất dày vò, đừng để hắn chết đi cũng không yên ổn."

Vốn Vu Diêm Phù ngũ tạng thiêu đốt, nghe được câu này, tâm trí càng đại loạn --

Là như thế... Thì ra kết cục hiện giờ của Đàm Nhi đều do một tay y năm đó tạo thành.

"Ngươi cút ngay, cút ngay, ta sẽ không đưa hắn cho bất luận kẻ nào!" Y gào rống, nâng Phá Nhật chém về phía Qũy Ngư Nhi, lại bị một gậy lao đến khó khăn ngăn cản.

Tác Mãn lão vu đứng trên lôi đài, nhìn thấy một thế hệ võ lâm bá chủ ngày xưa hăng hái, khí phách giờ như cuồng thú, trong lòng tiếc hận không thôi, từ bên hông lấy ra xương tay người trạm thành ngọn đèn, thổi một hơi thở, ngọn đèn kia lập tức bùng lên một ngọn lửa mỏng manh u diễm. Vu Diêm Phù tất nhiên biết đây là vật gì, trong lòng khẽ rung lên, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ: " Hồn phách Đàm Nhi còn chưa tan hết. Trưởng lão, ngươi còn không mau triệu hồn phách của hắn?"

Tác Mãn lão Vu nhìn y tẩu hỏa nhập ma, gần như phát điên, nào dám nói thẳng hắn chỉ còn dư một sợi hồn phách, là hi vọng xa vời, nên chỉ thở dài nói: " Lão hủ bất lực, nhưng mà, lão hủ biết có một người có thể giúp ngài, ông ấy là Tát Mãn lão vu đời trước, là thế ngoại cao nhân. Nếu giáo chủ có thể đến đó khi hồn phách chưa tan, mà vị lão tiền bối này còn ở trên đời..."

Vu Diêm Phù không đợi lão nói xong liền hỏi: "Người đó ở nơi nào?"

"Tiền bối ẩn cư tại núi Côn Luân. Vị này ẩn cư gần đầu nguồn

"Tiền bối ẩn cư tại núi Côn Luân, đầu nguồn con sông. Nhưng mà, lão hủ lần cuối nhìn lấy vị ấy là mười bảy năm trước.... Vị này cứ cách mười bảy năm mới từ cổ mộ lên một lần, có gặp hay không, phải xem thiên ý thế nào. Vu giáo chủ, ý trời khó đoán, ngài chớ nên quá chấp nhất."

"Đa tạ...... Trưởng lão thành toàn." Vu Diêm Phù một tay tiếp nhận hồn đăng, ôm Bạch Đàm thả người nhảy xuống đài.

"Vu giáo chủ, khi hồn đăng tắt, đó chính là lúc hồn phách tan hết, ngài hẳn là biết rõ."

Vu Diêm Phù nhìn ngọn lửa yếu ớt trong hồn đăng, đồng tử co rục, huyết sắc trong đáy mắt càng đậm, lập tức phóng ngựa như điên rời khỏi Long Thành, lao vào bão cát, truy tìm ánh sáng cuối cùng sắp vụt tắt ở chân trời, chạy băng qua rừng già sông lớn một đường hướng về Côn Luân.

Tà dương mênh mông, cuồng phong lạnh lẽo.

Hai người một ngựa như chiếc lá nhỏ cô độc giữa biển rộng bao la cuồn cuộn, tựa như giây lát sẽ bị vùi trong biển cát, chỉ còn một ánh sáng leo lét giữa bóng đêm dày đặc đang nhấp nháy bập bùng.

Vu Diêm Phù không biết bản thân đi được bao lâu, bao xa, chỉ biết sắc trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, từ ngày chuyển thành đêm, từ bình minh đến hoàng hôn, mà núi Côn Luân vẫn còn ở chân trời, không thể chạm đến, vô luận y chạy nhanh đến mấy, khoảng cách này như cũ không ngắn lại, mà hồn đăng trong tay lại càng ngày càng mỏng manh.

"Đàm Nhi, ngươi chờ vi sư, ngươi chờ vi sư một chút. Vi sư...còn phải cùng ngươi đến Tây Dạ."

Vu Diêm Phù nhìn thiếu niên trong ngực không trả lời, mà ngọn lửa trong hồn đăng lại mỗi lúc một yếu ớt.

Y không dám lại nhìn ngọn đèn kia, chỉ lo phóng ngựa chạy về phía trước, thời gian dường như chậm lại, không gian trở nên an tĩnh dị thường, y có thể nghe tim mình đập lên từng lên hồi, thình thịch thình thịch, dồn dập gấp rút, như tiếng trống đưa tang.

Con ngựa sức cùng lực kiệt hí dài một tiếng, như núi lỡ đổ sụp trên sa mạc.

Vu Diêm Phù té từ trên lưng ngựa, y theo bản năng bảo vệ thiếu niên trong lòng, lăn người trên cát, hồn đăng suýt từ trên tay văng ra ngoài, lại bị y vội vàng chụp lại trong tay.

Ngọn đèn trước mắt y le lói rồi cuối cùng tắt hẳn.

Vu Diêm Phù không chớt mắt nhìn chằm chằm vào bấc đèn, cho đến khi làn khói nhẹ bay lên không trung, ở trong gió tiêu tán, y mới ý thức được, hồn đăng này sẽ không còn sáng nữa.

Y cứng đờ nắm chặt hồn đăng trong tay, cõng thiếu niên trên lưng tiếp tục đi về phía trước.

"Đàm Nhi...... Ngươi tại sao không chờ vi sư? Ngươi nghĩ cứ vậy rời khỏi vi sư hay sao?"

"Vi sư...... Sẽ không để ngươi đi."

"Vi sư còn rất nhiều điều muốn nói, còn muốn cùng ngươi đến Tây Dạ hưởng thụ cẩm y ngọc thực, còn muốn cùng ngươi đến Bắc Giang Nam ngắm phong cảnh, còn muốn... uống một chén rượu Quỳnh hoa do chính tay ngươi ủ, trường say không tỉnh."

Vu Diêm Phù lẩm bẩm tự nói, ngẩng đầu nhìn núi Côn Luân mây trắng lượn lờ, cuối cùng sức cùng lực kiệt.

Y đã đi xa đến vậy, kết quả cuối cùng lại là... Ngàn dặm đưa tang.

Vu Diêm Phù quỳ rạp trên mặt đất, mặt nạ rơi xuống kêu "leng keng", cùng lúc đó, những giọt nước hòa trộn với máu từ trong hốc mắt y không ngừng rơi trên cát.

"Đàm Nhi, ngươi đừng mong kiếp này vi sư sẽ tha cho ngươi."

Cầm hồn đăng cất vào tay áo, y cõng thiếu niên chậm rãi bò về trước, như dã thú bị dồn đến đường cùng.

"Sư tôn......" Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Vu Diêm Phù nâng mí mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói, hình bóng Bạch Đàm đứng đó không xa, hắn mặc y phục trắng như tuyết, trên tóc cài một đóa hoa quỳnh, nhìn y e lệ mỉm cười, rồi xoay người chạy đi.

"Đàm Nhi, ngươi từ từ...... chờ vi sư, được không?"