Dược Nhân Độc

Chương 58

Vu Diêm Phù lau vết máu bên môi, khi thấy gương mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều, thì sờ mạch tượng, phát hiện quả nhiên đã bình ổn hơn hẳn, sắc mặt cũng dịu đi: "Ngươi cử động thử xem, cảm thấy thế nào?"

"Ừm" Bạch Đàm theo lời y cử động cơ thể, cảm thấy không còn khó khăn, nhưng cả người lại như kẻ say, từ trên xuống dưới đều lâng lâng khó tả, rồi khi thấy người trước mặt, phút chốc cơ thể liền mềm nhũn, nghĩ thầm muốn kề cận hôn y một chút, làm cả gương mặt nhỏ cũng khẽ ửng hồng, mới vội vã lắc đầu.

“Vừa rồi còn liều mạng cứu Ly Vô Chướng, giờ sao lại ngoan như vậy?” Vu Diêm Phù giật mình, đem chân của thiếu niên nắm trong lòng bàn tay, thấp giọng dò hỏi: "Chẳng lẽ là kế hoãn binh?"

Bạch Đàm hiện tại bị trùng cổ mê hoặc, nào còn tâm trí lo cho Ly Vô Chướng, chỉ si ngốc nói: "Đàm nhi... là luyến tiếc Sư tôn."

Tất nhiên, Vu Diêm Phù vẫn cho rằng hắn lại dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt", nên để phòng ngừa Bạch Đàm trốn, liền phong bế huyệt Khí Hải, mới vuốt ve chóp mũi hắn: "Nếu luyến tiếc ta, thì đừng có nghĩ lại trốn vi sư."

Bạch Đàm mơ hồ gật đầu, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ ngón tay y.

Tâm Vu Diêm Phù đều bị cái lưỡi mềm mại của hắn câu đi, liền nắm cằm, vuốt ve khóe môi thiếu niên, nhìn thấy cặp mắt phượng long lanh ánh nước, tràn đầy nhu tình, cũng nhìn không giống giả bộ, thì chau mày.

Không đúng. Đàm Nhi bình thường nào có nhu thuận như thế. Chẳng lẽ bị trúng cổ?

Y xoay người nhấc Liên Cưu lên, dùng vài biện pháp cũng không làm hắn tỉnh lại, đành phải cởϊ áσ, mới phát hiện trên ngực hắn có một chưởng ấn huyết hồng, hóa ra tâm mạch là do "Tru thiên hóa ma chưởng" của Bạch Đàm làm hư tổn, dù y có uy vài giọt dược huyết, cũng khó có dấu hiệu tỉnh lại, đang định tìm Tư U hỏi rõ, thì bên hông đột nhiên bị giữ chặt.

Có đôi tay từ đằng sau ôm chặt, thiếu niên mềm mại tựa vào lưng y: "Sư tôn, con muốn người..."

Vu Diêm Phù kéo tay hắn, vừa mới quay người, thiếu niên lại như tơ hồng quấn chặt, hai chân thon dài quấn eo y, đôi môi hắn kề cận hầu kết, ngữ khí đầy mê hoặc: "Sư tôn..." Vu Diêm Phù bị hắn quyến rũ nào chống đỡ được, bụng dưới lập tức có phản ứng, liền ôm lấy Bạch Đàm, đặt vào thùng xe, bản thân cũng bị hắn quấn lấy mà đứng không vững, hai đầu gối quỳ trên xe, lúc này mới cảm giác có "vật nhỏ" chạm vào bụng mình, vì chủ nhân xoay eo mà nhẹ nhàng cọ xát, khẽ rỉ ra nước.

Vu Diêm Phù đặt hắn trên xe, gian nan tách khỏi người hắn, rồi nhìn thiếu niên hai mắt đã mông lung: " Đàm Nhi, ngươi có biết mình trúng phải cái gì không?"

"Là si tâm tình cổ...." Bạch Đàm cả người nóng rẫy, đầu óc hỗn loạn, hiển nhiên cả nói cũng không rõ ràng, thân thể càng trở nên rối loạn khó chịu, một tay cởi đai lưng mình, làm lộ ra l*иg ngực trắng nõn, cùng núʍ ѵú đỏ sẫm dựng thẳng, "Sư tôn...chỗ này của Đàm Nhi ngứa..."

Ánh mắt Vu Diêm Phù bỗng chốc tối sầm, chỉ cảm thấy nhiệt hỏa từ bụng dưới trào lên. Dù kiến thức y có tinh thông cũng chưa từng nghe đến loại cỗ này, không biết có nguy hại hay không, nhưng khi thấy tình trạng của Đàm Nhi, thì có thể đoán đó là da^ʍ cổ, nếu là da^ʍ cổ, phải hành sự mới có thể giải quyết, bằng không cổ độc sẽ phát tán.

" Để vi sư giúp ngươi chữa ngứa...." Vu Diêm Phù thấp giọng trả lời, cũng không chần chờ, ghé sát vào núʍ ѵú kiều diễm ướt mồ hôi, ngậm vào trong miệng khẽ hút, một tay luồn vào tà áo của thiếu niên, đồng thời quan tâm phía bên kia.

“Ưʍ...... Sư tôn tôn!” Thiếu niên ngửa đầu thở hỗn hển, hai chân quấn chặt eo nam tử, chân ngọc bám lấy eo y run nhè nhẹ, hầu linh cũng phát ra tiếng rên mị hoặc. Hầu linh này chính là do hầu kết phát ra, vốn có thể làm tăng hưng phấn, nên khi lọt vào tai Vu Diêm Phù, càng như tưới dầu vào lửa.

Y dùng tay nắm lấy một chân thiếu niên đặt lên vai, nghiêng đầu hôn lên chân ngọc, lo lắng cổ độc sẽ tái phát, nên cũng không chần chờ, một đường xoa dọc chân thiếu niên.

Y xốc vạt áo hắn lên, liếc mắt thì thấy bên trong hắn trần trụi, có lẽ là đêm trước đào thoát quá gấp, nên quên xuyên tiết khố, khiến cơ thể hắn giờ đây xích͙ ɭõa đập vào mắt y. Là tiểu huyệt ẩm ướt cùng khe thịt mềm mại ẩn hiện, có thể nói khác xa lần đầu e ấp tiếp nhận, mà giờ đây đã hoàn toàn nở rộ.

Lại nhìn quần áo trên thân thiếu niên bán mở, mị nhãn như tơ, ẩn tình lưu chuyển, không tránh không né y, cũng không hận y, bộ dáng cam tâm tình nguyện đem bản thân hoàn toàn giao hết cho y. Dù trong lòng biết đây là ảnh hưởng của cổ độc, Vu Diêm Phù cũng không trách được tim đập rộn ràng, dục hỏa cuồn cuộn, dưới thân cũng khí thế ngất trời.

“Sư tôn, nơi này cũng ngứa......” Bạch Đàm lúc này cũng đem tất cả xấu hổ ném ra sau đầu, một cái chân khác móc cổ Vu Diêm Phù, giống hồ yêu phát tao uốn éo eo mông, vẫy đuôi cầu hoan.

Hỏa dục phía dưới nháy mắt nổ tung, Vu Diêm Phù giữ chặt hai chân thiếu niên áp vào bụng hắn, rồi từ đầu gối liếʍ đến bắp đùi, đầu lưỡi mới ngưng lại, thở hổn hển, mỉm cười âm trầm: "Đàm Nhi, ngươi ngày sau ngàn lần đừng quên, đêm nay ngươi là cầu Vi sư hầu hạ chỗ nào của mình, ngươi cần phải.... nhớ thật rõ."

Dứt lời, liền nâng mông thiếu niên lên cao, chậm rãi đem đầu lưỡi duỗi vào trong hoa huy*t non mềm.

“A, sư tôn...... Sư tôn!” Bạch Đàm cả người run lên, xoang mũi khẽ ngân lên một chuỗi tiếng rên khóc mị hoặc, hai chân ôm chặt cổ Vu Diêm Phù, hắn cảm nhận rõ rệt đầu lưỡi lãnh huyết đang xâm nhập vào nơi thầm kín nhất của mình mà liếʍ hút, tiếng nhấm nháp giống như đang liếp láp trân bảo mật ngọt, làʍ t̠ìиɦ dục trong cơ thể hắn đong đầy, khiến nơi đó đều chảy nước da^ʍ, hòa cùng mồ hôi men theo gốc đùi chảy đến cằm nam tử, tí tách nhiễu xuống.

Khiến bên trong thùng xe nhỏ nơi này, xuân sắc vô biên.

Y liếʍ láp đến khi mị nhục nóng ướt không chịu nổi mới rút ra, rồi ôm lấy thiếu niên đặt lên bục ngồi, tách hai chân hắn, cũng không nhiều lời, vào thẳng vấn đề chính, nắm lấy vật đã sớm cứng rắn dưới hạ bộ, chậm rãi cắm vào hoa huy*t ướŧ áŧ của hắn. Bạch Đàm tuy đã trải qua phong nguyệt, nhưng thân mình vẫn cực chặt non mềm nên khó có thể thuận lợi thừa nhận, qυყ đầυ cực đại vừa nhấp vào, huyệt khẩu đã căng ra đỏ bừng, mị nhục không thể khống chế mà co lại, khiến khuôn mặt hắn cũng đẫm nước mắt.

“Sư tôn...... Đau!”

Vu Diêm Phù nheo mắt thưởng thức hình dáng hiện tại khiến người thương tiếc của hắn, cũng động tình không thôi, liền nâng gáy hắn khẽ dỗ dành: " Đừng khóc, Sư Tôn thương ngươi. Ngươi thả lỏng một chút, để ta vào."

Bạch Đàm nghe y nói câu "thương ngươi", căng thẳng phía bụng dưới cũng biến mất, cả người mềm nhũn, miệng huyệt cũng dần dần buông lỏng, Vu Diêm Phù liền nhân cơ hội này thẳng lưng, hành thân tiến vào, chạm vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t, qυყ đầυ tiến thẳng vào hoa tâm.

“A...... Sư tôn tôn!”

Vu Diêm Phù nghe tiếng hắn kêu nức nở mà ngứa ngáy cả người, vật kia lại càng lớn hơn vài phần, y ôm thiếu niên sát vào l*иg ngực, chỉ hận không thể thao hắn khảm vào xương cốt của mình. Mà lúc này vì muốn nhanh chóng giải cổ độc, y cũng không thể chậm rãi thưởng thức ái tình, chỉ có thể từ tốn đưa đẩy vài cái, làm nội bích của hắn mềm mại hơn một chút, rồi tăng tốc luật động tiến vào hoa tâm, gậy th*t tiến sâu ra cạn, càng lúc càng dữ dội, kéo theo một phần mị nhục ra ngoài, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ như lửa cháy đồng cỏ, dâʍ đãиɠ tầng tầng. Nhiêu Cốt của Bạch Đàm lan đến khiến gáy hắn mềm nhũn, cả người như thoát ly khỏi thể xác, bay đến chín tầng mây, cơ thể mềm nhũn bám vào cơ thể tinh tráng của nam tử, từ rêи ɾỉ đến kêu lên cao vυ't, dùng hết sức loạn gọi: “Ưʍ...... Sư tôn...... Sư tôn...... Sư tôn!”

Vu Diêm Phù không biết vì sao trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, lại đem người đặt lên chỗ ngồi trên xe, nửa quỳ trên đất, thẳng lưng đưa đẩy, chậm chạp mà thâm sâu tiến vào, y chăm chú nhìn khuôn mặt thiếu niên đẫm lệ, chỉ cảm thấy cơ thể hắn bây giờ thật giống Lưu Ly, tùy thời đều có thể bị chính tay y làm vỡ vụng.

Càng nhìn, cái cảm giác bất thường này càng rõ rệt, Vu Diêm Phù cuối đầu chạm vào môi thiếu niên, đem cơ thể hắn dấu vào l*иg ngực, hôn sâu một phen, lưng eo điên cuồng loạn động, thao mấy trăm lần, làm Bạch Đàm cả người co rút, trong cơ thể từng trận điên cuồng, chợt cảm thấy xương sống giống như sét đánh, một luồng nhiệt hỏa chạy thẳng xuống dưới, làm ướt một mảnh lớn - thật sự đã mất khống chế, tiểu trên người Vu Diêm Phù.

Lúc Vu Diêm Phù lần xuống tìm kiếm, chỉ thấy một tay đầy nước, hạ mi nhìn xuống, thấy hành thân của thiếu niên đã phun hết, lại bắn ra một tia bạch trọc, sau đó cũng mềm xuống, hỏa dục tuy đã tiết xong, nhưng huyệt khẩu vẫn ngậm lấy nhục bổng của y lúc co lúc dãn, giống như chưa được thỏa mãn.

Hành động này dưới tầm mắt Vu Diêm Phù, lại càng làm y dục hỏa càng bạo, sắp tiết đến nơi, nhưng lại cắn chặt môi, đúng lúc thu binh, cứng rắn lui ra khỏi cơ thể Bạch Đàm.