"Đáp ứng dứt khoát đến vậy quả thật không giống sói con." Vu Diêm Phù mỉm cười thở hắt ra, thân người thoáng cái lung lay, một tay chống trên vách gỗ.
Bạch Đàm lúc này mới cảm thấy trước ngực mình ướt đẫm, lập tức tập trung nhìn.
Vạt áo nam tử đang mở rộng làm lộ ra mấy vết thương sâu hoắc, Quỷ Đằng cũng bị chặt đứt mấy nhánh, giống như bị dã thú cào trúng, hơn nữa trên miệng vết thương còn dính đầy cát, ngay cả trong thớ thịt cũng có, vì thế vết thương không thể tự khép lại như lần trước, nên nhìn cực kì dữ tợn.
Ngực Bạch Đàm bỗng thắt lại: "Ngươi đây là......"
"Trên lôi đài bị Nhân Cổ cào trúng." Vu Diêm Phù nhìn thần sắc của hắn, hỏi lại: "Ngươi quan tâm vi sư?"
Bạch Đàm nhíu mày: "Ta chỉ tiếc dược huyết thôi." Hắn vừa dứt lời, Vu Diêm Phù đã bế hắn lên, đi thẳng lên lầu, Bạch Đàm cũng không giãy giụa, khẩn trương chỉ chỉ gian phòng trống bên trái, "Đến gian kia. "
Vu Diêm Phù dùng một chân đá văng cánh cửa, cũng không cố chống đỡ mà đổ ập xuống, đè người trong l*иg ngực xuống giường. Bạch Đàm nhỏm dậy, dùng hết sức nỗ lực lật y lại, Vu Diêm Phù không nhúc nhích nằm bất động trên giường, nghiêng đầu, đôi mắt mông lung nhìn hắn, tựa hồ thực suy yếu.
Bạch Đàm đã làm tốt tâm lý cùng y cá chết lưới rách, nào biết tình hình sẽ thành ra như vậy, khiến hắn chẳng biết hiện tại phải làm gì, mới nhìn quanh bốn phía, thì thấy trên bàn có một bầu rượu, liền cầm lại giường, rồi lấy đèn dầu, xé một mảnh y phục trên người mình, ngồi xổm xuống, giúp Vu Diêm Phù rửa sạch vết thương trước l*иg ngực.
Hắn dùng vải tẩm rượu, lau bớt hạt cát dính trên miệng vết thương của y, việc này vốn dĩ rất đau, nhưng Vu Diêm Phù lại thấy giống như bị mèo con cào ngực, cào đến trái tim y cũng ngứa râm ran.
Chỉ là làm sạch vết thương, lại so với việc được người người ngưỡng vọng còn sung sướиɠ hơn gấp trăm lần.
Vu Diêm Phù không chớp mắt chăm chú nhìn khuôn mặt thiếu niên, dưới ánh nến ấm áp làm đường nét trên khuôn mặt hắn cũng trở nên dịu dàng, lông mi nhẹ nhàng chớp động, tựa như một con hỏa thiên nga, lao thẳng vào cấm khu trong trái tim y.
Phát hiện có tầm mắt nhìn, Bạch Đàm cúi đầu càng thấp, nhưng hơi thở gấp gáp lại bán đứng hắn.
"Xong rồi, giờ ngươi cứ nghỉ hơi trước."
Hắn định xoay người đi thì bị bàn tay Vu Diêm Phù túm lấy, bất ngờ không kịp phòng bị kéo lại, liền ngã ngửa ra sau, rồi bị nam tử thân trần đè lại dưới thân. Một đầu tóc bạc phủ xuống, che đi ánh nến loang lổ, mơ hồ ám muội, lại khiến cho cặp mắt lam nhạt màu lóe lên tình cảm càng minh bạch.
"Đàm Nhi."
Bạch Đàm bị y nhìn lòng càng hoảng hốt, nhưng mặt càng lạnh, nghiêng người định tránh đi tầm mắt kia, thì bị một bàn tay chạm vào khuôn mặt, lòng bàn tay lạnh lẽo như có hơi ấm, hai ngón tay sờ sờ tai hắn, không ngừng vuốt ve.
Bạch Đàm quay đầu né tránh, một tay đánh thẳng vào ngực y: "Không được sờ tai ta!"
"Vi sư càng muốn." Vu Diêm Phù buồn cười, chỉ nghĩ cúi đầu cắn hắn một cái, nhưng ngại trên người còn đeo mặt nạ, đúng là bất tiện, đành bắt lấy cổ tay hắn, "Sói con, không có võ công còn bạo liệt như vậy, ngươi lấy can đảm từ nơi nào? Nếu không phải vi sư thương ngươi, sao có thể dung túng ngươi làm càng như vậy?"
Bạch Đàm trong lòng bực tức, thực muốn phản bác, nhưng lại nhớ tới tình huống của Ly Vô Chướng, nên đành bình tĩnh đáp: " Ngươi nào có thích ta...Rõ ràng... chỉ là muốn nuôi sủng vật."
Câu này lọt vào tai Vu Diêm Phù chỉ như lời hờn dỗi, y nhịn không được một tay che tầm mắt hắn, gỡ mặt nạ xuống, từ dịu dàng tới sâu sắc hôn hắn một phen, Bạch Đàm chưa bao giờ trải qua cảnh này, lập tức bị hôn đến thất hồn lạc phách, thở hổn hển liên tục, hai lỗ tai cũng đỏ rực.
Vì từng trải qua chuyện phong nguyệt, nên cơ thể hắn lập tức trở nên khô nóng, ngay cả mồ hôi cũng thấm ra mị hoặc.
Bạch Đàm sợ y ngửi thấy sẽ nổi lên hứng thú, nên vộ vàng giãy giụa.
Vu Diêm Phù giờ đã động tình, hơi thở liền trở nên dồn dập, lúc môi lưỡi rời đi, đầu lưỡi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
"Ai có thể nhịn được sủng vật của mình ghiền xương thành tro bản thân, còn bao dung cho hắn cào loạn cắn loạn....hửm?"
Lòng ngực Bạch Đàm khẽ run, tuy hắn biết tường tận người này máu lạnh ra sao, nhưng lúc này được y đối xử dịu dàng, tàn tro từ đáy lòng hắn bỗng bén lên một tia lửa. Thế gian này, vũ khí lợi hại nhất không phải là đao kiếm có mắt mà là lời nói đường mật, là hình phạt êm dịu, cũng là độc dược chí mạng, có thể đễ dàng giết người.
Đáng tiếc, thiên hạ chí độc này, hắn vô phúc tận hưởng.
"Sư tôn, ngươi nếu thật lòng thương Đàm Nhi, hãy đáp ứng Đàm Nhi một việc, được không?
Vu Diêm Phù nghe hắn đối với mình làm nũng, trong lòng không khỏi dao động, cầm mặt nạ đeo vào: "Là việc gì?"
Bạch Đàm nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Chú thuật của Ly vô chướng, là do ngươi hạ?"
Ánh mắt Vu Diêm Phù trầm xuống, trong lòng đã minh bạch điều hắn muốn nói: "Không sai, hắn phản bội vi sư, vi sư tất nhiên phải phạt hắn."
"Ngươi có thể thả cho hắn..... được hay không?"
Vu Diêm Phù nheo mắt, trầm mặc một lúc lâu, mới siết chặt vòng eo của hắn, gằn lấy từng chữ: " Nếu Đàm Nhi mở lời, vi sư sẽ tạm thời tha cho hắn, nhưng mà, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Vi sư muốn trục xuất hắn khỏi sư môn, để hắn tự sinh tự diệt, ngươi cùng hắn tới cuối đời cũng không được gặp lại."
"Lời này là thật sao?" Bạch Đàm không ngờ y sẽ đáp ứng, trong lòng chỉ cảm thấy thật khó tin.
" Này còn tùy thuộc vào ngươi." Vu Diêm Phù cười nhạt, "Vi sư với ngươi còn 48 thế chưa luyện xong đâu."
Bạch Đàm nghe vậy liền xấu hổ, vội hỏi: "Vậy... Sư tôn có giải chú thuật cho hắn không?"
Mặt Vu Diêm Phù thoáng cái lộ vẻ không vui: "Đàm Nhi một lòng nhớ thương kẻ khác, vậy ngươi đặt vi sư ở chỗ nào.... hửm?
Bạch Đàm nhất thời nghẹn họng, câu này tràn đầy vị ghen tuông, giống như oán phi trong lãnh cung.
"Kia..... vậy chờ sáng mai rồi nói."
"Được, như lời ngươi nói, vậy sáng mai." Vu Diêm Phù duỗi tay đập tắt ngọn lửa, kéo màn giường xuống, thấp giọng cảm thán, " Đêm xuân ngắn ngủi, phải quý trọng thời gian."
Bạch Đàm vừa nghe câu này, lông tơ cả người đều dựng đứng, liền muốn xuống giường chạy trốn, lại bị Vu Diêm Phù bắt được ở cuối giường, hắn lại luồn khỏi tay y tránh thoát, Vu Diêm Phù như bắt tiểu hồ ly, khó khăn lắm mới ôm được người vào l*иg ngực, Bạch Đàm cực kì sợ hãi co rục lại, cong người thành một khối.
Vu Diêm Phù thấy hai tay hắn bảo hộ khuôn mặt đến kín mít, cong lưng, đầu gối gấp lại che bụng, vừa tức giận vừa buồn cười, một tay nắm lấy đôi chân ngọc tinh xảo không kịp dấu, bóp nắm trong lòng bàn tay. "Việc đêm qua, đáng sợ như vậy sao? Nhưng vi sư lại thấy... Vô cùng đáng nhớ."
Bạch Đàm lắc đầu, cắn môi không rên một tiếng -- Vu Diêm Phù tất nhiên vẫn tưởng đã phong bế võ công của hắn.
Hắn chỉ cần sống một ngày, thì không thể xa được võ công, giống như con tê tê không thể mất khôi giáp.
Nhưng Vu Diêm Phù sao có thể để hắn giữ lại móng vuốt.
"Thôi, nếu ngươi đã sợ đến vậy, sau này vi sư sẽ từ từ dạy ngươi. " Vu Diêm Phù cũng không cần phải được một tấc lấn một thước, liền ôm hắn nằm xuống, kéo chăn lên, đem hai người bọc lại bên trong, cánh tay từ đằng sau chặt chẽ ôm người vào l*иg ngực. Tư thế thân mật như vậy, Bạch Đàm cảm thấy nhiêu cốt một trận xôn xao, nên vội vàng xoay người, mặt vừa vặn đối diện Vu Diêm Phù, chính là dán gần vào mặt nạ bằng ngọc lạnh lẽo.
Mặt nạ trong bóng đêm phát ra một tầng ánh sáng mờ nhạt, rất là âm trầm.
"Ngươi vì sao luôn đeo mặt nạ, phía dưới còn bọc thêm băng vải?"
"Ngươi còn nhớ rõ hình dáng của vi sư không? "
Bạch Đàm lắc đầu như trống bỏi.
Tên nhóc con này! Vu Diêm Phù quát nhẹ vào mũi hắn, thấp giọng uy hϊếp:" Nếu ngươi không nhớ rõ, vi sư cũng có biện pháp làm cho ngươi nhớ, chẳng qua, biện pháp này, có lẽ ngươi không quá thích. "
Bạch Đàm đánh cái rùng mình, gật gật đầu.
"Ngươi nếu đã nhớ rõ, thì họa bộ dáng của vi sư, vi sư có việc cần dùng. "
Bạch Đàm lập tức ý thức được cái gì --
Ở trên giang hồ, Vu Diêm Phù dùng thân phận của chính mình, so với dùng thân phận của Thiên Túc tốt hơn nhiều.
Chỉ là......
Bạch Đàm nhớ tới một chuyện, bật thốt lên hỏi: "Vì sao ta phải họa. Cái tên Tư U kia đã sớm biết thân phận của ngươi? Hắn thích ngươi như vậy, không phải hắn đã khắc sâu bộ dáng của ngươi hơn ta rồi sao? "
Vu Diêm Phù ngừng lại một chút, ôm hắn càng chặt thêm vài phần:" Vi sư nói, muốn ngươi hoạ. "
Bạch Đàm mở to mắt sửng sốt một lát, nghe thấy ý tứ trong lời nói đó, hô hấp cũng ngưng lại.
"Ngươi gϊếŧ hắn, ta sẽ họa cho ngươi."
"Đàm Nhi, hắn đã bị ngươi chém chỉ còn một tay, còn chưa đủ thảm? Tư U hắn từng là.... "
Bạch Đàm gạt cánh tay của y qua một bên, nhảy xuống giường: "Ta biết hắn từng là Minh phi của ngươi, hắn đã theo ngươi mấy chục năm, ngươi tìm đến ta, chẳng qua là vì không muốn hắn chết."
"Đàm Nhi, việc này ai nói cho ngươi biết?"
"Tất nhiên là Tư U. Ngươi tin hắn, không tin ta, vậy thì càng tin hắn hoạ mặt cho ngươi, không phải sao? "
"Vậy ngươi nói vi sư nghe, Tư U chẳng lẽ là dùng Thí Nguyệt gϊếŧ người, rồi tự chặt một tay?"
Bạch Đàm tức giận đến nổ phổi:" Không sai, hắn thật tự chặt một tay. Hắn tính kế ta, hắn sớm đã lên kế hoạch, dẫn ta đến mượn tay gϊếŧ tăng nhân Không Hành Môn, rồi sau đó cố ý lao vào đao của ta! "
"Vớ vẩn!" Vu Diêm Phù ngồi dậy từ trên giường, giương mắt nhìn chằm chằm hắn, "Hắn thân hai đời làm hộ pháp Phù Đồ giáo, cũng là nhân vật nổi danh trên giang hồ, mà vì tính kế ngươi, tình nguyện biến mình thành tên tàn phế? Nhưng còn ngươi, lúc trước vì luyện công, câu dẫn bạn tri kỉ của vi sư - Di Lan Sanh, ngươi tưởng vi sư quên rồi sao? "
Bạch Đàm á khẩu không trả lời được, nắm chặt nắm tay, tia tro tàn trong đáy lòng cũng tắt ngấm.
Y rốt cuộc cũng không tin hắn, cũng đúng, mối quan hệ giữa hai người bọn họ, từ trước đến nay đều không có tính nhiệm.
"Đúng vậy, ta là vì luyện công không từ mọi thủ đoạn, ta thấy tên Di Lan Sanh kia võ công không tồi, nên muốn mượn đao của hắn, ha hả, hắn luôn đầy miệng nói muốn báo thù, kết quả thì sao? Bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đầu óc choáng váng, còn trộm dấu khăn che mặt của ta--"
"Câm mồm!" Vu Diêm Phù nhớ tới một màn hắn ngày ấy thiên kiều bá mị trước mặt Di Lan Sanh, trong lòng cảm thấy khó chịu, liền túm người lại, ấn chặt vào giường.
"Đúng vậy, nếu vi sư không ở đó, e rằng ngươi đã sớm thừa hoan dưới thân của kẻ khác"
Từng câu từng chữ chói tai đến dường này, làm nhiêu cốt của Bạch Đàm đau nhức từng trận, cả người lập tức phát run, chỉ nghĩ muốn giải huyệt đạo đào tẩu, lại nghĩ Ly Vô Chướng còn bị Vu Diêm Phù khống chế, thì ý nghĩ sinh ra liền dập xuống.
"Ngươi thân là sư tôn của ta, thời điểm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cưỡng bức ta, bản thân không cảm thấy mình vô sỉ sao! "
"Vô sỉ? Vi sư hôm nay liền vô sỉ cho ngươi xem!"
"Ngươi không phải biết dụ dỗ người sao? Tại sao đối mặt với vi sư thì thành bộ dáng này? "
Vu Diêm Phù nắm lấy đai lưng của hắn, kéo ra, hai tay bắt lấy tay thiếu niên cố định lại.
"Ô -- sư tôn, không cần! Không cần!" Bạch Đàm hoảng loạn la lên, cũng không yếu thế, liều mạng phản kháng, nhưng giây phút quần áo bị lột ra rơi đầy đất, liền ôm hai chân cuộn thành một đoàn, che chở thân mình, như hài tử bất lực đối diện với mãnh thú. "
Vu Diêm Phù nhìn thấy phản ứng của hắn, động tác có hơi ngưng lại, cửa lúc này lại vang lên tiếng động lớn.
Một bóng người từ cửa bước vào, đi được vài bước, lại bộp một tiếng quỳ xuống mặt đất.
"Sư tôn...... Cầu người buông tha cho Đàm Nhi. Hắn đã......"
"Đừng nói nữa!" Bạch Đàm lạnh giọng quát to, hắn không muốn Vu Diêm Phù biết hắn không còn sống được bao lâu.
Hắn mới không cần y tìm biện pháp gì đó đến cứu, tâm nguyện duy nhất chỉ là.... kiếp sau không gặp.