Dược Nhân Độc

Chương 52

"Ực....... Ực......."

Uống xong một ngụm dược huyết, Bạch Đàm cảm thấy thần trí mơ hồ, tất nhiên là không nghe được mấy lời này.

Vu Diêm Phù nâng cằm dính máu của thiếu niên, rũ mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn, nhớ lại một màn vừa rồi, trong lòng không khỏi kinh sợ. Nếu như có chút sai lầm, chỉ cần y chậm trễ một chút, thì lúc này trong ngực y hẳn là một cỗ thi thể, nếu là như vậy, nếu như vậy....

Nếu thế.....

Đồng tử y co rút, khớp hàm căng chặt, một bàn tay nâng eo thiếu niên đặt thành tư thế xếp bằng, rồi mới xả đai lưng của hắn vòng qua hai mắt, cột lại thật chặt. Thiếu niên vô lực nằm gọn trong cánh tay của y ngửa đầu, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi môi nhiễm huyết, thê diễm đến động lòng người.

- -

Cứ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thế này, khi nhóc con tỉnh dậy, sẽ càng hận y.

Nhưng hiện tại đã tới bước đường này y không thể thu tay, nếu không sau này nước đổ khó hốt.

Ánh mắt Vu Diêm Phù ám trầm, lúc này mới dám cởi bỏ mặt nạ, cúi đầu hôn lên môi thiếu niên, một bàn tay hạ xuống dưới kiếm tìm. Bạch Đầm mù mờ, chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, quần áo từ đầu vai trượt xuống, ngay sau đó, lưng trần dán vào những thớ gỗ lạnh lẽo. Hắn giật mình, thần trí mơ mơ màn màn mở mắt, nhưng chỉ thấy một mảnh tối tăm cùng với cảm giác môi lưỡi bị mυ'ŧ đến tê dại, ngay cả hô hấp cũng khó, bị người hôn một lúc lâu, vật thể bao lấy môi hắn mới chịu thả, hô hấp ẩm ướt chạy dọc theo cổ, di chuyển với áp lực thấp trầm.

"Đàm Nhi...... thực ra trong lòng ngươi cũng có vi sư, phải hay không? "

Bạch Đàm đương lúc mê man, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy câu này, tựa như sét đánh trúng đầu nổ vang, cả người sợ tới mức co rút, lui về phía sau, nhưng lại bị một bàn tay to nắm lấy mắt cá chân kéo về lòng ngực, đôi tay cũng bị Quỹ Đằng quấn chặt, cưỡng ép thành thế hoa sen kéo lêи đỉиɦ đầu.

Sau một lúc vùng vẫy, áo bào không có đai lưng bó buộc dần hé mở, lộ ra vùng bụng cùng khuôn ngực trắng như tuyết, khiến cho hai điểm nhũ châu đỏ thẫm như ẩn như hiện, cũng bởi nhiễm lạnh mà dựng đứng, thật giống như hai đóa hồng mai hiện ra trong băng tuyết không tỳ vết, vừa thanh thuần tinh khiết lại chứa nɧu͙© ɖu͙© mê người.

Dư quang Vu Diêm Phu vừa thấy, thì dục hoả ở bụng dưới của y liền trào lên mãnh liệt, trong chốc lát nội lực đã bắt đầu hỗn loạn, liền vội vàng mặc niệm tâm pháp Lục dục thiên, lấy lại bình tĩnh, đem hai chân thon dài của thiếu niên kéo ra, vòng lại bên hông mình, sử dụng "Dĩ tồi hoa chiết chi thủ" điểm từng tất kinh mạch đằng sau lưng hắn, dẫn đường nội lực hướng vào âm giao khí hải, đầu ngón tay vừa chạm vào thắt lưng, liền chạm tới cái xương cụp nho nhỏ, khiến nó vặn vẹo, làm cho hô hấp của hắn không khỏi gấp thêm vài phần, y đẩy tiết khố mỏng manh của thiếu niên ra, trực tiếp từ nhiêu cốt lần xuống dưới vuốt ve.

"A!" thân thể Bạch Đàm run lên, ngay cả xương sống cũng mềm nhũn, hắn hiện giờ thần trí hỗn loạn, chỉ cho rằng bản thân đang gặp ác mộng, bị quỷ hồn của Vu Diêm Phù quấy phá, khiến lòng hắn vừa hoảng lại vừa sợ, hai mắt doanh tròng, thế nhưng nhiêu cốt bị lớp chai mỏng trên đôi bàn tay vỗ về chơi đùa mấy lần, đã trở nên vừa nóng vừa ngứa, hạ thân non nớt trong quần cũng khẽ run rẩy cứng lên, cách tiết khố chọc vào phần bụng dưới cứng rắn của nam tử.

"Đàm nhi, vi sư sẽ không làm ngươi đau, đừng sợ."

Tai vừa nghe một câu như vậy, cả da đầu Bạch Đàm đã tê rần, nào còn dáng vẻ sắc bén cuồng vọng khi đứng trên đầu tượng Phật khi nãy, giờ đây hắn như con thú non sợ hãi giãy giụa lùi ra sau, hiện tại hắn áo rách quần manh, mái tóc đen xõa tung, đôi chân ngọc đạp quẩy loạn xạ, tiết khố đều bị cạ đến lệch sang một bên, lộ ra nửa cái ngọc hành, hình dáng xinh đẹp đáng yêu, lại mị hoặc câu nhân vô cùng, giống như hồ yêu vừa mới hoá hình người.

Thế gian này nào có nam tử chịu nổi người trong lòng dụ hoặc như vậy? Trái tim Vu Diêm Phù run lên kịch liệt, hô hấp khó khăn, đầu ngón tay căng thẳng, vài nhánh quỷ đằng đồng loạt quấn lấy tứ chi của thiếu niên, lật cả người hắn lại, một tay từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ của hắn tìm kiếm, quỳ sát ôm hắn vào trong ngực.

Nhiêu cốt vừa mới dán vào mãnh thú thì tựa như đuôi hồ ly, làm cho mông hắn cũng bắt đầu vặn vẹo.

Cho dù đầu óc Bạch Đàm hãy còn mơ hồ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kì thẹn thùng, hốt hoảng cắn chặt hàm răng, nức nở, nước mắt thấm ướt cả đai lưng trước mắt, rồi lại nghe hơi thở trầm đυ.c bên tai, đôi bàn tay hữu lực từ bụng dưới của hắn lần xuống, kéo tiết khố tới giữa gối, một tay nắm chặt lấy hắn xoa vuốt đứng lên, một tay men theo bắp đùi trượt ra phía sau, thăm dò u cốc, kiếm tìm cửa huyệt nho nhỏ.

Bạch Đàm như hồ ly bị người nắm phải đuôi, sợ hãi run rẩy, hắn mơ hồ cảm thấy bản thân sắp mất đi cái gì, giữa đùi liền chua xót, một ngón tay đã dò vào trong cơ thể, chậm rãi khai thác thành vách chật hẹp non mềm.

Thân thể hắn vốn trong sạch chưa trải qua việc đời, lại là nam tử, chỗ kia chưa từng có ai chạm qua, ngón tay vừa tiến vào nửa tấc đã bị thịt non ngậm chặt không tha. Miệng huyệt phiếm hồng, tựa như một nụ hoa chớm nở mềm mại, dùng lực mạnh một chút liền cảm thấy đau đớn.

Vu Diêm Phù mặc dù chưa từng làm việc này, nhưng có lẽ suy cho cùng cũng lớn tuổi hơn, lại thuộc nằm lòng chiêu thức "Hành dục kinh", tự nhiên hiểu nên làm thế nào, một tay vuốt ve cái mông căng thẳng của thiếu niên, giúp hắn thả lỏng một chút, một tay khác thăm dò vào bên trong, chậm rãi khuấy động, làm cho thiếu niên thở dốc liên tục, toàn thân run rẩy, non hành phun ra bạch trọc, tóc dài bị mồ hôi thấm ướt, dán chặt vào sống lưng tuyết trắng, tựa như rong biển quấn lấy giao nhân bị mắc cạn, đau khổ giãy giụa, lại không thoát khỏi trở thành miếng thịt dưới lưỡi đao.

Trong cơ thể hắn dần dần cảm thấy khoái ý nhè nhẹ, làm cảm giác sợ hãi càng gia tăng mãnh liệt, thiếu niên chống lấy thân thể đẫm mồ hôi muốn chạy chốn, nhưng bị vững vàng ôm chặt không thể động, chợt hắn cảm thấy trong huyệt trống rỗng, ngón tay đang thăm dò trong huyệt bỗng rút ra, làm dâʍ ɖị©ɧ giữa hai đùi men theo hai chân nhỏ chảy xuống, khiến nơi kia tựa như nhụy hoa mới nở. Lúc sau, chỉ nghe phía sau bỗng vang lên tiếng thở gấp, một cái tay to lớn đè bụng dưới của hắn, hai chân bị người quỳ phía sau tách ra, tiếp đó, một vật cứng to lớn không hề chuẩn bị xông vào trong tràng vách đâm tới. Làm toàn thân hắn co rút, như người trong mộng giờ mới tỉnh, cổ họng phát ra tiếng khóc nức nở, mới ý thức được hiện tại không phải bị vây trong ác mộng, mà là ác mộng biến thành sự thật.

Nhất định là -- nhất định là quỷ hồn của Vu Diêm Phù lại nhập vào chủ thể.

"Cút, không muốn --" một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi vừa ra khỏi miệng, cằm liền bị người bắt lấy kéo sang một bên, bị môi lưỡi hung mãnh mà ôn nhu khóa kín, cự vật trong cơ thể từng chút từng chút thẳng tiến, ngập chìm trong thành vách ấm áp. Bắp đùi thiếu niên run rẩy, ngay cả khụy gối cũng không làm được, thân thể liền lung la lung lay, ngay lập tức bị người ôm lấy, xoay người liền ngồi vào trong lòng nam tử, cái mông bị thể trọng đè ép, làm cho huyệt khẩu bị dương v*t to dài chọc sâu đến tận đáy, đem thân thể hai người hợp lại chặt chẽ, hình thành thế thứ nhất trong bốn chín thế của "hành dục kính".

Vu Diêm Phù chỉ hơn đỉnh đỉnh eo, đã nghe thấy người thiếu niên rên lên một tiếng, l*иg ngực liền chập chùng kịch liệt. Y đành phải thả bờ môi hắn ra, liếʍ liếʍ khóe môi, giọng trầm đυ.c:" Hiện tại mới có đệ nhất thế, ngươi đã không chịu nổi? Thân thể non nớt như vậy, sao có lá gan đi tìm kẻ khác song tử? Ai sẽ giống như vi sư thương ngươi?"

Bạch Đàm chỉ nghe thấy mấy từ "Vi sư", trong lòng đã hoang mang lo sợ, thân thể lại tao ngứa khó nhịn, hai cảm giác đồng thời bức bách, làm hắn lệ khí đầy mặt, khóc không thành tiếng, tất nhiên là không có ý trả lời.

Nhìn thái độ hắn như vậy, lòng Vu Diêm Phù càng nóng lòng khôn tả, càng là dục hỏa đốt người, liền kề sát bên tai hắn dụ dỗ: "Gọi một tiếng sư tôn cho vi sư nghe, ta sẽ tha cho ngươi."

Bạch Đàm tất nhiên là cắn môi, không rên lên một tiếng, toàn thân run rẩy kịch liệt, tràng vách không nghe theo ý sai khiến mà đem đại dương v*t giữ lấy thật chặt, bên tai ửng đỏ như bị đốt, Vu Diêm Phù rên lên một tiếng đau đớn, một tay miễn cưỡng đè lại huyệt Khí Hải của hắn, chậm chạp rút ra cắm vào vài lần, liền nghe thấy thiếu niên phát ra tiếng rêи ɾỉ vừa sung sướиɠ vừa thống khổ yêu kiều, làm y không nhịn được ngập trời tìиɧ ɖu͙©, lập tức thẳng lưng xông tới, chín cạn một sâu mà luận động.

"Ân... Ân... A! " Bạch Đàm cảm thấy bản thân như bị cây đao thịt từng nhát từng nhát chém đứt, đau đớn không chịu nổi, qυყ đầυ nghiền nát thành vách mềm mại, như kích khởi tầng tầng khoái ý tuyệt không thể tả, thật giống như một mồi lửa cháy lan đồng cỏ đốt cả lòng người, đốt cốt thiêu xương. Làm thiếu niên mới nếm phải tư vị phong nguyệt, sao có thể bảo vệ tinh quan, bị thúc vài cái thì quân lính đã tan rã, tiết thân.

Một cỗ nội lực cũng từ âm giao Khí Hải như mở đập Hồng thủy tuôn ra, làm hắn thất kinh, cuộn lên hai chân giãy giụa, Vu Diêm Phù một ngụm ngậm lấy vành tai ướt nhẹp của hắn, hạ bộ mãnh liệt trừu động, qυყ đầυ cũng không nặng không nhẹ liên tục đỉnh vào thành vách của thiếu niên. Không biết là chạm phải chỗ nào, liền mang theo khoái ý bén nhọn, giống như kim châm đâm vào thịt cốt, dục tiên dục tử, thiếu niên rêи ɾỉ hô to, ngước cổ lên trời thở dốc, thành vách bên trong cũng xoắn lại thật chặt, làm cho quái vật bên trong lại càng thêm cứng rắn.

"Đàm nhi... Gọi sư tôn, gọi a. " Vu Diêm Phu không cam lòng tại bên tai hắn thúc giục, giữ lại tinh quan, gân xanh nổi lên, thúc vào hoa tâm, như cuồng phong gió thét mà ra trận, một lần so với một lần càng nặng càng sâu hơn, đỉnh đến thiếu niên phía trên toàn thân run động, như kẻ đuối nước thở không ra hơi, mồ hôi men theo tóc đen chảy xuống tí tách, hai hạt nhũ châu đều dựng lên mà rướn đỏ.

Hai người đều mới trải qua sự đời, có lẽ Vu Diêm Phù vẫn là người trưởng thành, nhưng cơ thể Bạch Đàm vẫn còn là thiếu niên ngây ngô, từ lúc mười sáu tuổi tới nay vẫn chưa phát triển, sao có thể chống lại long tinh hổ mãnh đòi hỏi như vậy, hắn hiện tại chỉ thấy mình giống như một chiếc thuyền con, ở trong sóng to gió lớn nghiêng ngả lắc lư, bị người đâm thúc hơn trăm lần, nhận lấy sung sướиɠ đợt sau cao hơn đợt trước, nội lực không ngừng bị trôi đi, liền hoảng sợ khóc không thành tiếng "Sư sư, sư tôn! Đàm nhi, đàm nhi biết sai rồi! Người tha cho Đàm nhi đi! "

Tiếng "sư tôn" này vừa cất lên, Vu Diêm Phu đã chấn động cả người, bụng dưới liền căng thẳng, nhịn không được tiết thân, đều hướng thẳng vào trong cơ thể Bạch Đầm trút ra.

Cả Bạch Đàm cũng run rẩy tiết tinh một lần nữa rồi xụi lơ ở trên người y, ngất xỉu.