Cơ Độc sau đó cũng bước vào, đi theo hai người phía trước.
Mọi người không hẹn cùng đồng loạt nhìn mấy người "Giác giả" dẫn vào, nghị luận sôi nổi.
Di Lan Sanh đã là khách quen của đại hội võ lâm, thoải ái ôm quyền nhìn bốn phía, cười vang: "Tại hạ là môn chủ Mạn Đồ La Môn - Di Lan Sanh, hân hạnh được gặp các vị anh hùng."
Mạn Đồ La Môn mặc dù thuộc về tà phái trong mắt kẻ chính phái, nhưng xét cho cùng, Di Lan Sanh vẫn là nhân vật vang dội đứng hàng thứ năm trong bảng xếp hạng bảy đại cao thủ, nên xung quanh vẫn vang lên tiếng cười nói rộn rã, không ít người thủ lễ với gã, còn phần đa nhìn về người thiếu niên đang theo sát ở đằng sau, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Hắn nhìn qua chưa thoát vẻ trẻ con, ước chừng mười lăm tuổi, dung mạo cực đẹp, da trắng hơn tuyết, không nhiễm chút bụi trần, giống như thượng tiên trong bích họa, lại giống như yêu linh trong rừng, thư hùng khó phân, chỉ khiến người khác hoài nghi hắn có phải là nữ giả nam trang hay không, nhưng thái độ của hắn vừa kiêu căng lại vừa ngang tàng, không hề có chút nữ khí, chẳng xem ai ra gì đứng chắp hai tay sau lưng, khí thế ngạo nhân.
"Xin hỏi, vị tiểu anh hùng này xưng hô thế nào?" Một người bỗng cất cao giọng hỏi.
Bạch Đàm dừng bước, nghe giọng nói có chút quen tai, thì liếc mắt nhìn, lúc thấy một bóng người cao gầy đang đứng ở lan can phía trên, hai chân gã bắt chéo, trường bào ống tay hẹp, đầu đội mũ nỉ lông khổng tước, dưới vành mũ, đôi con ngươi lam sắc không chút thiện ý dõi nhìn hắn, chính là Liên Cưu - nhị đường chủ của Nguyệt Ẩn Cung.
"Vì sao không nói lời nào, lẽ nào tiểu anh hùng không tiện báo danh?"
"Có gì mà không tiện?" Bạch Đàm cười lạnh, "Bản tọa chính là giáo chủ Phù Đồ giáo, Bạch Đàm."
Vừa dứt lời, trên lầu đồng loạt vang lên tiếng người cười nói xôn xao.
Nhờ phúc Phục Lộc dành cho, "Mỹ danh" của Bạch Đàm lan truyền khắp nơi trên giang hồ, không ai không biết, không người không hiểu, hắn chính là kẻ gϊếŧ chết bá chủ võ lâm Tây Vực —— sư tôn Thiên Ma của hắn ", là tiểu yêu nghiệt cướp vị trí giáo chủ.
Ngoài ra, những lời đồn đãi yêu diễm liên quan tới tiểu yêu nghiệt trên giang hồ cũng lan truyền rất rộng, lúc này thấy hắn quả như lời đồn, dung mạo hiếm có, những lời đồn này càng được mọi người đẩy lên cao.
Trong nhất thời, từng ý cười hàm xúc, ái muội xen lẫn tiếng luận bàn liên tiếp phát ra.
Làm nội tâm Bạch Đàm lạnh tới cực điểm, hắn nắm chặt Thí Nguyện Câu, sắc mặt tối sầm: "Kẻ nào đang cười?"
Đúng vào lúc này, một bóng người nhảy từ trên cao đáp xuống trước mặt hắn, thoáng chốc dẫn theo một trận thán phục của mọi người.
"Đại ca!" Liên Cưu kinh ngạc thốt lên, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Người này chính là đại đường chủ Thiên Túc của Nguyệt Ẩn Cung? Y không phải đã chết từ rất lâu rồi sao?"
"Đúng rồi, làm sao có thể biến mất nhiều năm như vậy, lại còn sống chứ?"
Vu Diêm Phù mỉm cười: "Ai nói Đại Đường chủ Nguyệt Ẩn Cung đã chết? Tại hạ đang yên đang lành, chẳng qua là ở ẩn mấy năm, sao lại bị cho là người chết? Lên lôi đài, các vị chớ có khách khí."
Một câu vừa vang, làm bầu không khí trong nháy mắt hòa hoãn hơn rất nhiều, Liên Cưu thấy y đang giải vây cho Bạch Đàm, trong lòng không thoải mái, liền kêu một tiếng "Đại ca", rồi phi thân nhảy xuống, mà Bạch Đàm cũng không hề có chút cảm kích, lại càng không muốn hao tâm tổn trí mà đối phó Liên Cưu, nên không nói tiếng nào lướt qua hai người, theo sau "giác giả" lên lầu.
Vừa vào trong phòng, Ly Vô Chướng nhanh chóng đặt Quỹ Ngư Nhi lên giường, thì thấy nàng đã hôn mê.
Bạch Đàm sờ mạch tượng của dì, thật sự yếu ớt, thoi thóp giống như người sắp chết, không khỏi kinh ngạc: "Dì trước khi bỏ đi vẫn còn rất khoẻ... chắc chắn tên Phục Lộc đã hạ độc thủ?"
"Chắc là vậy." Tầm mắt Ly Vô Chướng có chút không đành lòng, nhìn người nằm trên giường.
Bạch Đàm nhạy bén phát hiện giọng nói của hắn có chút là lạ, mới hỏi: "Cái đêm mà dì biến mất, bản tọa hôn mê... có phải đã xảy ra chuyện gì mà bản tọa không biết?"
"Đêm đó, Quỹ Ngư Nhi tự ý một mình bỏ đi, thuộc hạ cũng không biết tình hình cụ thể."
"Hừ?" Bạch Đàm nghi ngờ nhìn chằm chằm Ly Vô Chướng, đột nhiên tháo mặt nạ của hắn, thì phát hiện trên trán hắn giờ đã nhỏ đầy mồ hôi, giương mặt trắng bệch cũng biến đỏ, nhất thời càng khẳng định nghi ngờ của mình.
Trước đây rất lâu, hắn đã phát hiện một bí mật nhỏ của Ly Vô Chướng——"Chướng ma" có chiếc mặt nạ thiên biến vạn hóa, rất giỏi ngụy trang, nhưng khuôn mặt thật của mình thì không giấu nổi tâm tình.
Bạch Đàm lớn tiếng ép hỏi: "Đừng hòng giấu bản tọa, nói cho ta biết. Quỹ Ngư Nhi vì sao lại thành như vậy?"
Ly Vô Chướng lắc đầu: "Thuộc hạ cũng không biết."
Bạch Đàm nắm chặt cằm hắn: "Ngươi không biết? Ngươi nếu không biết, vì sao lại chột dạ thành vậy?"
"Thuộc hạ không có, chẳng qua là có chút nóng. Ly Vô Chướng kéo kéo vạt áo, cười hì hì.
Bạch Đàm tức giận thả lỏng tay, trừng mắt nhìn hắn, ngữ khí cũng đột nhiên biến đổi: "Sư huynh, nếu ngay cả huynh cũng muốn giấu ta, ta còn tin được người nào? Nếu dì cứ vậy mà chết không rõ ràng, sau này ta phát hiện huynh dấu giếm cái gì, ta cùng huynh ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không liên quan!"
"Đệ, đệ đừng có ép ta!" Tính tình Ly Vô Chướng vốn do dự thiếu quyết đoán, nghe Bạch Đàm vừa đấm vừa xoa mấy câu, thì nghĩ tới nghĩ lui, mới do dự nặn được một câu, "Quỹ Ngư Nhi vì muốn kéo dài tính mạng cho đệ, đích thân tìm Phục Lộc đoạt Nhân Cốt Tràng Hạt. Nhất định là Phục Lộc đã hại nàng thành vậy."
Hắn tận lực tránh nặng tìm nhẹ, che dấu hành động mà Quỹ Như Nhi khoét xương cứu Bạch Đàm, không ngờ Bạch Đàm lại liên tưởng tới lời nói của Quỹ Ngư Nhi cùng hắn, kinh nghi Nhiêu Cốt lại biến bệnh, nên kéo người đang nằm lại gần, nhấc vạt áo bào lên, không khỏi kinh hãi mà biến sắc—— phía sau bất ngờ hiện ra vết sẹo lớn bằng hai ngón tay, lõm rất sâu, có màu máu đen kết đông, nơi vốn có Nhiêu Cốt nhô ra, giờ đã không còn.
"Sao lại như vậy?" Bạch Đàm tóm chặt cổ áo của Ly Vô Chướng, lớn tiếng quát to.
"Nhất định, nhất định là Phục Lộc làm!" Mồ hôi Ly Vô Chướng tuôn ra như suối.
"Ngươi đã không đeo mặt nạ, còn dám nói dối!"
Bạch Đàm tức không nhịn nổi, mặc dù không biết Quỹ Ngư Nhi rốt cuộc đã làm cái gì, nhưng trong lòng đã đoán được bảy tám phần____ vết sẹo này đã kết máu đen, ít nhất cũng phải hai ba ngày trước, Phục Lộc dù có rãnh rỗi, cũng không rãnh đi khoét Nhiêu Cốt của Quỹ Ngư Nhi, còn nữa, nếu gã thực sự muốn lấy Nhiêu Cốt vì lợi ích gì đó, thì mấy năm trước lúc bắt Quỹ Ngư Nhi đã sớm khoét, hà tất gì phải đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, đại hội võ lâm này ra tay?
Hơn nữa, hắn còn nhớ mấy hôm trước Nhiêu Cốt biến bệnh,trong lúc sắp chết mơ màng rơi vào mộng cảnh, trong mộng chính nhờ tiếng hát của Quỹ Ngư Nhi đã kéo hắn từ quỷ môn quan trở về.
Lúc hắn tỉnh lại tới giờ, Quỹ Ngư Nhi bặt vô âm tín, bây giờ lại lâm vào thảm trạng như thế, hơn nữa phản ứng của Ly Vô Chướng rõ ràng như thế, hắn sao lại không biết vết thương này liên quan đến mình?
Bạch Đàm đẩy Ly Vô Chướng sang một bên, xếp bằng ngồi trên giường nhỏ, nâng Quỹ Như Nhi dậy, dùng chưởng lực che lại tâm mạch của dì. Đang tính vận công trị thương cho dì, tay hắn lại bị Ly Vô Chướng nắm chặt: "Giáo chủ, hãy để cho thuộc hạ giúp, đại hội võ lâm sắp đến, ngài chớ làm hao tổn nội lực của mình."
"Tránh ra, bản tọa muốn tự tay cứu dì ấy!" Bạch Đàm hất tay hắn ra, truyền một cỗ chân khí vào người Quỹ Ngư Nhi, lại không thể nào độ chút chân khí vào tâm mạch, như dùng giỏ trúc đựng nước, đều từ khe hở chảy ra, hắn cố thử hai, ba lần, đều giống như vậy, lúc này hắn mới thu lại chưởng lực, nhíu chặt lông mày.
Giờ đây, hắn mới sâu sắc cảm nhận cái gọi là huyết thống tương liên, nghĩ tới mình sắp sửa mất đi người thân cuối cùng trên đời, trong lòng giống như bị kim đâm, nhất thời bỗng loé lên ý nghĩ, nên lập tức nhảy xuống giường nhỏ.
Ly Vô Chướng vẫn còn chưa biết Nhân Cốt Tràng Hạt hiếm hoi chỉ còn sót lại nửa viên, trong lòng đang thầm tính làm sao đi cướp của Phục Lộc, lại nghe Bạch Đàm nói: "Ngươi ở đây trông chừng Quỹ Ngư Nhi, bản tọa có chuyện quan trọng phải đi tìm Di Lan Sanh."
"Giáo chủ định làm gì?"
Bạch Đàm không đáp, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài, đi dọc theo hành lang tới gian phòng Di Lan Sanh đang trụ, gõ cửa, thấp giọng nói: "Di môn chủ, tại hạ có việc cần thương lượng."
Di Lan Sanh nghe tiếng thì mở cửa phòng, Bạch Đàm nhìn thấy Tát Mãn lão vu cũng đang ở bên trong, hắn đứng trước bậc cửa, bình tĩnh nhìn lão Tát Mãn một hồi, mới khẽ cắn răng, đầu gối gập lại, quỳ gối trước mặt lão.
Di Lan Sanh thấy thì thất kinh: "Bạch giáo chủ, ngài đang làm cái gì?"
Vị giáo chủ thiếu niên đã thay đổi thái độ ngạo mạn ngày thường, cúi rạp người xuống, liên tiếp dập đầu mấy cái: "Trưởng lão, môn chủ, vãn bối có chuyện muốn nhờ."
Di Lan Sanh âm thầm kinh ngạc: Chuyện gì có thể khiến tiểu yêu nghiệt không coi ai ra gì phải khúm núm?
Tát Mãn lão vu chống gậy bước đi, run rẩy đi tới cạnh bàn, ngồi xuống, rót một chén trà: "Xin Bạch Giáo chủ hãy đứng lên. Có lời gì, cứ đứng lên rồi nói."
Bạch Đàm lại không nhúc nhích: "Vãn bối muốn cầu nửa viên Nhân Cốt Tràng Hạt."
"Nguyên lai là việc này. Bạch giáo chủ không cần như vậy? Lão hủ không phải đã đáp ứng cho ngươi mượn Nhân Cốt Tràng Hạt để tạo huyễn yểm rồi sao? Ngươi giúp lão hủ đoạt lại Nhân Cốt Tràng Hạt, lão hũ đương nhiên sẽ không nuốt lời. Ngươi nếu nóng lòng muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, lão hủ bây giờ giúp ngươi chế, không phải là không được."
Bạch Đàm sững sờ, trong con ngươi loé lên một khát vọng muốn biết, lại chậm rãi lắc đầu, trầm mặc một lúc, mới khó khăn phun ra một câu: "Vãn bối không muốn mượn Nhân Cốt Tràng Hạt, mà vãn bối muốn là Nhân Cốt Tràng Hạt."
Nghe hắn nói như thế, Di Lan Sanh cũng không chút ngạc nhiên, thầm nghĩ, xem ra hắn đã biết bản thân không còn sống lâu, chẳng trách, cho dù có là thiếu niên ngông cuồng, dưới gối có hoàng kim, thì trước mặt diêm vương cũng phải khom lưng cúi người.
Tát Mãn lão vu nửa ngày không nói, thở dài một tiếng: "Ngươi muốn Nhân Cốt Tràng Hạt, thực ra có thể thông cảm, nhưng mà, Nhân Cốt Tràng Hạt này chính là thánh vật trong giáo chúng ta, cực kì quý giá, bây giờ chỉ còn lại nửa hạt, đặt lại trên thánh đàn cũng mất đi hiệu dụng, cho ngài tự cứu, cũng không phải không được, nhưng mà..."
Bạch Đàm trong lòng hiểu rõ, biết lão đang muốn ra điều kiện, thì vội vàng hỏi: "Trưởng lão có việc gì xin cứ nói thẳng. Nếu trưởng lão nguyện ý trao tặng Nhân Cốt Tràng Hạt, thì chỉ cần việc trong khả năng vãn bối, cho dù là nước sôi lửa bỏng vãn bối nhất định sẽ làm bằng được."
"Ngươi vừa rồi cũng đã nghe người kia nói, y nói quả không sai, việc này liên quan đến sự sống còn của chúng ta, trước ngày nhật thực, chúng ta cần đến thần điện Thiên Trúc nằm sâu trong Thiên Sơn—— "
Di Lan Sanh tới đây thì tiếp lời: "Cho nên, Bạch giáo chủ, bản đồ kho báu trong tay ngươi..."
Bạch Đàm đứng lên, vỗ vỗ vạt áo, tâm trạng có chút ảo não. Suýt nữa thì quên, trong tay hắn còn có vật mấu chốt để đàm phán, hừ, quỳ cái gì mà quỳ? Hoàng kim dưới gối cũng bị hắn quỳ cho rơi mất!
Hắn đứng thẳng lưng: "Không thành vấn đề, vãn bối nguyện dùng bản đồ kho báu để trao đổi. Nhưng mà_____ bản đồ kho báu này nằm trong đầu vãn bối, mà đầu óc của vãn bối ấy mà, không quá tốt, thường hay nhớ sai, nếu quýnh lên, thì chuyện gì cũng không nhớ được, không bằng trưởng lão đưa tràng hạt cho vãn bối trước vậy?
Vừa nói xong, hắn liền đưa tay về phía Tác Mãn lão vu, chẳng biết xấu hổ mà đòi đồ.
Di Lan Sanh nhìn hắn thoáng cái đã thay đổi thành hai người khác nhau, mắt mở trừng to.
Tát Mãn lão vu có chút không nhịn được mà khẽ cười, lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ: "Như vầy đi, ngài cứ vẽ bản đồ kho báu, lão hủ sẽ đưa Nhân Cốt Tràng Hạt cho."
"Vãn bối sẽ tận lực, nhưng mà, việc này gấp như lửa xén lông mày, vãn bối không chắc có vẽ đúng hay không." Bạch Đàm sảng khoái đáp ứng, quay đầu nói với Di Lan Sanh, "Di môn chủ, phiền ngài lấy giấy bút lại đây."
Một lát sau, Bạch Đàm đã vẽ xong, một tay cầm tấm da dê mở bức họa của Vishnu ở trước mặt Tác Mãn lão vu, một tay đưa ra đòi đồ: "Vãn bối bây giờ chỉ nhớ được nhiêu đây, e rằng quên một vài chi tiết, ngày sau nhất định sẽ bổ sung."
Di Lan Sanh nhìn hắn, thầm nghĩ, tiểu tử này, quả thực chính là con hồ ly.
"Thôi, trưởng lão, ngươi cứ đưa cho hắn trước, chúng ta chỉ có thể hy vọng vào bản đồ kho báu này thôi."
Tát Mãn lão vu đem bình sứ đưa cho Bạch Đàm: "Bạch giáo chủ, lão đưa Nhân Cốt tràng hạt này cho ngài, lão hủ đã thực hiện cam kết, chỉ có điều, ngài sẽ không thể biết được chuyện liên quan tới sư tôn năm đó, sau này, thỉnh ngài chớ lấy việc này mà dây dưa với lão, lão còn có khẩu giới, không thể phá được."
Bạch Đàm cầm bình sứ trong tay, ngón tay chậm rãi nắm chặt lại.
"Lẽ nào, dùng Nhân Cốt tràng hạt tạo huyễn yểm, thì không có cách nào lấy nó để cứu người?"
Tát Mãn lão vu lắc đầu: "Một châu không thể dùng hai lần, Bạch Giáo chủ phải tự lựa chọn. Lão hủ cho là, hai việc này, mạng của ngài là quan trọng hơn. Người có liên quan cũng đã qua đời, đừng cứ không buông bỏ ác chấp. Ngài cùng Vu Diêm Phù đã từng là sư đồ, chính là một đoạn nghiệt duyên, sớm nên kết thúc, sớm phải quên đi, cũng là điều tốt."
"Ai nói bản tọa không bỏ xuống được. Tất nhiên là... Tính mệnh là trọng yếu."
Di Lan Sanh nghe thiếu niên tự lầm bầm, rồi trút viên Nhân Cốt tràng hạt ra giữa lòng bàn tay, nhìn chằm chằm nó một hồi, mới che tay lên miệng, ngửa cổ nuốt xuống, cuống họng hắn khẽ động.
Sau đó hắn quay đầu, trên bản đồ kho báu
múa bút mấy lần, rồi hướng bọn họ ôm quyền: "Đa tạ các vị, ân cứu mạng, suốt đời khó quên. Bản đồ kho báu đã bổ sung xong, môn chủ, trưởng lão, vui lòng nhận."
Vừa dứt lời, hắn đã quay người rồi vội vã ra ngoài.
Trở lại gian phòng, mới đóng kín cửa, Bạch Đàm đã nhanh chóng mở bàn tay đang cuộn lại, đi tới cạnh giường, nâng Quỹ Như Nhi dậy, Ly Vô Chướng nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy Bạch Đàm nắm cằm Quỹ Ngư Nhi, đầu ngón tay kẹp chặt một vật màu trắng, nhét vào trong miệng nàng, lúc này hắn mới giật mình, lập tức phản ứng.
"Đây là... Nhân Cốt Tràng Hạt?"
Bạch Đàm gật gật đầu.
Sắc mặt Ly Vô Chướng thoáng chốc trở nên khó coi, liền bắt lấy tay hắn, hai ngón tay luồn vào miệng Quỹ Ngư Nhi, muốn lấy Nhân Cốt Tràng Hạt, Bạch Đàm thấy thế thì giật mình, dùng một chưởng đẩy mạnh hắn ra.
"Ngươi làm cái gì?!"
Ly Vô Chướng nhìn đầu ngón tay của chính mình, viên Nhân Cốt Tràng Hạt kia vừa vào miệng đã tan, chỉ còn dính một chút bột phấn, hắn nhanh chóng lao tới chỗ Bạch Đàm, ngón tay hướng lên môi sư đệ của mình.
Bạch Đàm bất ngờ bị động tác của hắn làm ngã ngửa, theo bản năng ra tay nhanh như chớp, điểm mấy huyệt đạo của hắn, ngón tay Ly Vô Chướng cách môi Bạch Đàm một khoảng, khẽ run rẩy. Mắt thấy bột phấn trên đầu ngón tay sắp tan hết không còn, thoáng chốc, vành mắt Ly Vô Chướng đã đỏ lên.
"Sư đệ... Ngươi ăn mau đi, ngươi tại sao không ăn?"
Bạch Đàm nở nụ cười: "Một chút này thì có ích gì? Có thể làm ta sống lâu trăm tuổi sao, không sầu không lo?"
"Không thể."
Bạch Đàm dùng tay phất bột phấn, giải huyệt vị cho Ly Vô Chướng: "Nếu đã như vậy, ta muốn nó thì có lợi gì?"
Ly Vô Chướng chống tay xuống đất, hai tay thầm run rẩy—— ta chỉ sợ, ta không thể nhìn thấy ngày đệ leo lên vị trí bá chủ võ lâm. Nghĩ tới đây, hắn cuối cùng cũng không có dũng khí để nói thành lời.
Không biết là sợ nói cho Bạch Đàm biết, hay là sợ nói cho chính mình.
Hắn đứng dậy, dứt khoát đi ra ngoài "Giáo chủ, cũng không còn sớm, thuộc hạ xin phép cáo lui."
Bạch Đàm "Ừ" một tiếng, rồi ngồi trở lại giường, tới xem mạch tượng của Quỹ Ngư Nhi.
Ly Vô Chướng đi dọc hành lang, nhìn xem bốn phía, muốn nhìn thử Phục Lộc có tới hay chưa, lại lơ đãng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Người kia cao gầy, bước đi nhẹ nhàng, mặc dù có cải trang, nhưng cùng hắn làm hộ pháp mười năm, gã dù có biến thành tro, hắn cũng có thể liếc mắt liến nhận ra.
Phía sau Tư U là một nữ tử trẻ tuổi, hắn cũng nhận ra người này, chính là người nổi danh trong giang hồ về thuật dị dung- Nhan Như Ngọc, nàng là người Vu Diêm Phù sắp xếp vào vương cung Tây Dạ đã mười năm, giờ leo lên được vị trí tổng quản, nếu không có ngàn lượng hoàng kim, hoặc được nhân vật có địa vị trong giang hồ mời tới, thì rất khó thỉnh cầu, đừng nói tới việc xuất hiện trong đại hội võ lâm, thực sự là rất lạ.
Chẳng lẽ, nàng cũng muốn lên đánh lôi đài?
Ly Vô Chướng mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản, thì mắt thấy Tư U đã tới một gian Thiện Phòng ở tầng bốn, nên lập tức nhảy khỏi cửa sổ, vượt nóc băng tường, theo tới ngoài cửa Thiện Phòng, ghé tai nghe trộm.