Dược Nhân Độc

Chương 34

Dược nhân vẫn là một mặt mờ mịt, hồ đồ: “Chủ nhân?”

Bạch Đàm đóng sầm cửa lại, nhìn mấy thuộc hạ của mình, thì thấp giọng hỏi: “Dược nhân này vẫn luôn ở trong khoang thuyền chưa từng đi ra?”

Ly Vô Chướng thấy hắn hỏi như thế thì trong lòng có chút kì quái, mới thành thật trả lời: “Thuộc hạ tối hôm qua đi theo giáo chủ tới Lâu Lan, cũng mới trở lại thuyền, không rõ cho lắm.”

Cơ Độc nói: “Thuộc hạ luôn ở trên thuyền chờ tin tức, chưa từng thấy dược nhân đi ra. Giáo chủ, ngài vì sao lại hỏi như vậy?”

Nói xong gã nghĩ thầm, không ai biết được, gã vừa nãy vì giúp sư tôn “Ám độ trầm thương”, phải dùng không biết bao nhiêu công phu mới dẫn mấy người này đi, mệt muốn chết, tuyệt đối không thể để cho tiểu yêu nghiệt này nghi ngờ. Nhớ lại vẻ mặt vui vẻ hớn hở lúc nãy của Vu Diêm Phù, tầm mắt Cơ Độc nhìn Bạch Đàm không khỏi nhiều hơn một chút.

“Không có ra ngoài?” Bạch Đàm nhíu nhíu mày, vị dược huyết vừa nãy không lẽ là ảo giác?

Chẳng lẽ hắn là khát quá? Nuốt xuống một ngụm nước bọt thì thấy miệng khô lưỡi khô—— hắn xác thực, chừng mấy ngày rồi chưa có uống dược huyết. Nhưng lúc hắn tính mở cửa vào phòng thì thấy Quỹ Ngư Nhi đã tới bên cạnh, nhẹ giọng nói “Giáo chủ…”

Bạch Đàm vừa thấy nàng một bộ muốn nói lại thôi, tim “lộp bộp” đập một cái, vừa sợ lại vừa lo, nhanh chóng dẫn nàng qua một bên: “Dì, có chuyện gì? Chẳng lẽ Nhiêu Cốt của ta…”

Quỹ Ngư Nhi gật gật đầu: “Giáo chủ, ngài có thể cho ta nhìn Nhiêu Cốt của ngài một chút không?”

Bạch Đàm do dự nửa ngày mới đi vào một gian phòng. Đợi Quỹ Ngư Nhi đóng cửa lại, mới cởi hỉ phục tới hông. Một hình xăm hoa quỳnh yêu dị lập tức hiện ra trước mắt Quỹ Ngư Nhi, nàng hơi sững người một chút, mới lấy khăn lụa lau vết máu trên hình xăm, lúc nhìn thấy Nhiêu Cốt của thiếu niên kiều diễm ướŧ áŧ thì đánh bạo sờ thử một cái.

“Dì…” Lúc Bạch Đàm nghiêng đầu đi chỗ khác thì Quỹ Ngư Nhi cũng thu tay về, sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó coi.

Nàng lui về phía sau một bước, hít sâu một hơi, quay lưng lại, vành mắt đã hơi ửng hồng.

“Làm sao vậy?” Bạch Đàm khoác xong trường bào mới khẩn trưng hỏi.

Quỹ Ngư Nhi nhắm mắt lại, nắm chặt khăn lụa trong tay, lòng như đao cắt. Nàng thương xót cho đứa cháu ngoại trai này…

Như thế này, âu cũng là số mệnh.

“Dì?” Nhìn thấy Quỹ Ngư Nhi ưu thương trầm mặc, trong lòng Bạch Đàm càng thêm bất an.

“Giáo chủ…con có từng vì tình mà bi thương? Có từng bị người phụ?”

Khoé miệng Bạch Đàm hơi run run: “Tất nhiên …Chưa từng. Sao vậy dì?”

“Vậy thì sao… Nhiêu Cốt của con lại biến bệnh?” Giọng nói của Quỹ Ngư Nhi hơi run rẩy, từng câu từng chữ chậm rãi nói ra, ” Ta vốn cảm thấy rất lạ, tại sao Nhiêu Cốt của giáo chủ chưa trưởng thành mà khí tức ma mị trên người lại rất nặng, thật không ngờ, thì ra là như như vậy. Người đời đều nói, người Nhiêu chúng ta như hồ ly tinh, tính da^ʍ háo sắc, đều là con hát kỹ nữ, nhưng không một ai biết, hồ ly là loài nặng tình nhất, người Nhiêu cũng vậy, một khi có người làm chúng ra động tâm, thì một đời chung tình. Nếu như bị người kia phụ bạc, Nhiêu Cốt sẽ biến thành bệnh. Là người thường thì không thể thấy được nhưng ta là người Nhiêu, lại thấy rất rõ ràng.”

“Chung tình…” Mặt Bạch Đàm không hề có cảm xúc, ánh mắt cũng không thay đổi, “Nếu Nhiêu Cốt biến bệnh… thì sẽ thế nào?”

Quỹ Ngư Nhi xoay người lại, nắm lấy tay của hắn, ngón tay nàng rất lạnh, xiết lại thật chặt.

Bạch Đàm bị nàng nắm tay có chút đau, nhưng không giãy dụa, mặc nàng lật bàn tay mình, một ngón tay dọc theo mạch máu hắn lần xuống, miễn cưỡng dừng lại ở vị trí ngón tay cái—— thì thấy chỉ tay kia, đã không còn.

Lông mi Quỹ Như Nhi run lên, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên lòng bàn tay của hắn.

Trong lòng Bạch Đàm nhưng cảm thấy ấm áp, bây giờ, người thật tâm rơi lệ vì hắn, cũng chỉ còn duy nhất người có quan hệ huyết thống này. Hắn vươn tay tựa như hài tử hiếu thuận, giúp người có mấy phần giống mẹ ruột, lau một bên khoé mắt: “Dì đừng khóc. Nếu như không ngại, dì cứ nói thẳng cho ta biết, ta còn sống được mấy năm?”

Quỹ Ngư Nhi lẳng lặng rơi nước mắt, trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Cháu trai, dì cầu xin con một chuyện được không.

“Dì cứ nói.”

“Tìm một nơi thế ngoại đào nguyên sinh sống thật tốt… Đừng ở trong giang hồ gϊếŧ tới gϊếŧ lui.”

“Nói như vậy… là không được mấy ngày?” Bạch Đàm gật gật đầu, thật giống như chuyện này không phải nói về bản thân hắn, tự hỏi tự trả lời, mới cười nói, “Vậy ta càng phải nắm chặt thời gian, nghĩ làm gì thì làm, nghĩ muốn gì thì lấy, đỡ phải chết trong tiếc nuối. Bạch Đàm ta mệnh như giấy mỏng… dù tâm cao hơn trời thì như thế nào?”

Quỹ Ngư Nhi chăm chú nhìn khuôn mặt thiếu niên trong ánh nến, chỉ cảm thấy hắn thật giống như một đóa hoa quỳnh, nở ra trong chốc lát, mà kinh diễm tuyệt luân, không giống vật ở lâu trên thế gian, chỉ cần một ngọn gió lạnh thổi tới, thì hắn sẽ điêu linh tan tác.

Nhưng chính hắn lại không muốn héo tàn trong im lặng, mà muốn như liệt hỏa đốt trụi cánh đồng, thiêu cháy cả thế gian.

Nàng lau nước mắt, cũng cười theo: ” Không ngờ tính tình con cũng có mấy phần giống dì… Năm đó ta cũng phải dãy giụa một phen, mới chống đỡ được tới tận bây giờ, bây giờ cái mạng này cũng hao tổn không còn. Nhưng mà, nhất định trước khi chết phải hoàn thành tâm nguyện mới cam lòng.”

Bạch Đàm nắm chặt tay giấu dưới ống tay áo, trong lòng mềm mại, chỉ cảm thấy Quỹ Ngư Nhi thân thiết vô cùng, mới dịu dàng hỏi: “Tâm nguyện của dì là có liên quan tới tên Phục Lộc?”

“Tất nhiên là vậy. Ta vì gã mà tự trộm vật trấn giữ, lòng thổ thẹn với Mạn Đồ La Môn, nên muốn trợ giúp Thiếu môn chủ lấy lại. Ta mười hai tuổi đã vào Mạn Đà La Môn, lúc lão môn chủ còn sống đối xử với ta như cha như sư phụ, giao trọng trách bảo vệ thánh vật đại tế ti cho ta, ta lại vì một tên tặc tử bụng dạ khó lường mà phạm sai lầm lớn…” Nói lại chuyện cũ, Quỹ Ngư Nhi trong lòng hối hận không nguôi, ho khan vài tiếng, giọng yếu ớt, “Vừa vì… thiếu môn chủ, cũng là vì chính mình… sỉ nhục ở Lâu Lan, ta cả đời không quên.”

Bạch Đàm ngưng mắt nhìn người dì của mình, nói: “Dì ở Lâu Lan đã xảy ra chuyện gì? Nếu dì không muốn nói cũng không sao.”

Quỹ Ngư Nhi lắc lắc đầu: “Con có biết danh xưng ‘ Lâu Lan yêu cơ’ này nguyên cớ là do đâu?”

Bạch Đàm lắc đầu.

“Là bởi vì ở tiệc mừng thọ của vua Lâu Lan, ta gϊếŧ chết lão cùng ba vị vương, sáu thần tử, gϊếŧ vương cung thị vệ hơn ba trăm người, chạy thoát ra khỏi Lâu Lan. Ta gϊếŧ bọn họ, chính là vì tắm máu…Ta bị giam cầm trong vương cung Lâu Lan, ngày qua ngày bị Lâu Lan vương làm nhục.” Quỹ Ngư Nhi nói, ngấn lệ dịu dàng trong mắt mơ hồ lộ ra hung quang, “Lâu Lan vương từ nhỏ đã mắc chứng không thể cương, Phục Lộc dâng ta lên chữa bệnh cho lão, Lâu Lan vương trị hết bệnh, gã một bước lên mây thành tướng quốc công, còn cưới công chúa Lâu Lan làm vợ…”

Nghe tới đây, Bạch Đàm cũng hơi có chút không thể nhẫn nại: ” Dì nhận thức Phục Lộc lâu như vậy, gã còn là nhị đường chủ của Nguyệt Ẩn Cung, như vậy dì cùng Đại đường chủ Nguyệt Ẩn Cung Thiên Túc có biết một chút gì không?”

“Thiên Túc?” Quỹ Ngư Nhi lầm bầm nói ra cái tên này, cẩn thận nhớ lại một chút, Ta chỉ đi tới Nguyệt Ẩn Cung một lần, chưa từng trực tiếp gặp mặt y, nhưng có nghe qua cái tên này… Là mấy năm trước, nghe tên tặc nhân kia từng nhắc qua, nếu không phải vì Thiên Túc, Nguyệt Ẩn Cung cũng không lưu lạc tới tình trạng này.”

Bạch Đàm sững sờ: “Lời ấy có nghĩa là sao?”

“Điều gã nói, ta cũng không biết rõ thực hư…”

“Dì cứ nói đừng ngại.”

“Theo như lời gã, Thiên Túc cùng sư tôn của con có quan hệ rất sâu. Y lúc còn nhỏ đã bái vào Nguyệt Ẩn Cung trước, kì thực từng là đồ đệ của Vu Diêm Phù. Nhưng không biết tại sao, y cứu được mạng của đường chủ Nguyệt Ẩn Cung ‘Câu hồn quỷ sử’, kết giao với gã, kết bái làm huynh đệ, vì vậy chọc giận Vu Diêm Phù, Vu Diêm Phù trục xuất y ra khỏi sư môn, đánh cho trọng thương mất trí nhớ, sau mới được ‘Câu hồn quỷ sử’ mang y về Nguyệt Ẩn Cung tu dưỡng rất lâu mới nhặt về được cái mạng, từ đó về sau, sống yên ổn tại Nguyệt Ẩn Cung.”

Thì ra y lại còn một đoạn cố sự như thế, hành động ngoan tuyệt, cũng thực là tác phong của Vu Diêm Phù. Khó trách y năm đó lại ra tay cứu mình… Bạch Đàm nheo mắt thầm nghĩ, trong lòng khẽ động.

Nói như vậy, Thiên Túc biết công phu của bản giáo thì cũng không có gì lạ. Dược nhân kia quả nhiên là gã?

“Ta còn nhớ ngày đó Phục Lộc nói, Thiên Túc thật ra còn chưa mất trí nhớ, thảm cảnh bị trục xuất khỏi sư môn chẳng qua là một màn kịch.” Quỹ Ngư Nhi ngừng lại một chút, “Từ đầu tới cuối, đều là cái bẫy mà Vu Diêm Phù giăng ra.”

“Cái gì?” Bạch Đàm nhất thời không kịp phản ứng.

“Gã nói, Thiên Túc là quân cờ mà Vu Diêm Phù xếp vào trong Nguyệt Ẩn Cung, là mật thám của y, chỉ nghe theo lệnh y.”