“Khè khè…”
Ở nơi mà hai người không hề chú ý, có một con rắn đỏ từ một khe hở chui vào, ẩn nấp trong bóng tối, lẳng lặng theo dõi bọn họ, càng là không biết tới vách tường có mắt, cũng có một người dựa lưng vào bức vách, nhắm mắt lắng nghe động tĩnh sau tường, đôi tay cuộn tròn thành đấm, khớp xương đều phát ra tiếng kêu răng rắc.
Bạch Đàm một chân kiễng trên bàn, một chân gối lên trên, hòa theo tiếng ca tiêu hồn lanh lảnh tựa tiếng chuông đồng, eo khẽ xoay, hai tay rộng mở, đặt xuống trước cổ nam nhân, khăn che mặt cũng từ từ rơi xuống. Di Lan Sanh có cảm giác như bản thân chưa từng nhìn thấy dung mạo thiếu niên, tim bỗng nhiên đập mạnh, huyết dịch muốn sôi trào, thân thể cũng không nghe theo sự khống chế.
Lúc khăn che mặt mong manh rơi xuống Di Lan Sanh đã như say như mê, mang thiếu niên ôm vào l*иg ngực, hai ba cái đã lột hết y phục hắn, vừa chạm tới da thịt trơn mượt tựa gấm vóc, thì dục hỏa đã đốt người, hồn vía lên mây. Gã từ trước tới giờ chỉ chạm qua nữ tử, cũng không thích nam phong, bên người cơ thϊếp cùng tình nhân thành đàn, từ lâu đã miễn dịch với cái đẹp, nhưng không ngờ ôm vào lòng thiếu niên không mấy lạng thịt, thì biến thành quỷ đói háo sắc.
Nhẫn nại cảm giác bị nam nhân phía trên động tác càng xâm phạm, Bạch Đàm nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng, chống đỡ cảm giác nhục nhã càng mãnh liệt, trong lòng đọc thầm tâm kinh "Thiên nữ câu hồn", hai tay tạo thành kết ấn, ngay tại lúc nam tử thở hồn hộc nắm eo hắn, bản thân run rẩy co hai chân lại, chờ đợi cảm giác bị xâm phạm xảy ra.
Nếu đã chọn như vậy, sẽ không có đường lui.
Làm cùng ai chẳng phải đều giống nhau?
Luyện thành Lục Dục Thiên, sẽ ly tình bỏ dục, sẽ không lo không sợ.
Nhưng đúng vào lúc này, bắp đùi bỗng nhiên truyền tới một tia đau đớn sắc nhọn, cả người Bạch Đàm bị chấn động mạnh, mị chú đột ngột mất đi hiệu lực. Động tác của Di Lan Sanh cũng lập tức khựng lại, giống người vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Sợi tóc trên bàn tán loạn uốn lượn, gã cúi đầu nhìn thấy sắc mặt thiếu niên dưới thân đỏ ửng, hô hấp dồn dập, quần áo tán loạn không chịu được, trên cổ còn có điểm vết hồng ngân, đai lưng bị nới rộng, vạt áo cuốn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một dòng máu tươi dọc theo bắp đùi chảy tới đầu gối, vẻ đẹp kinh tâm đập thẳng vào mắt.
Gã nhìn lại chính mình, quần áo cũng đã rộng mở, tình trạng chỗ kia lại càng tuyên cáo sự việc đã phát sinh.
Di Lan Sanh lập tức kinh hãi, mặc dù không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng ít nhiều cũng đoán ra Bạch Đàm đã sử dụng mị thuật trên người mình, nhưng hiển nhiên mị thuật này chưa làm gã bị thương mà ngược lại Bạch Đàm mất cả chì lẫn chày, thất thân dưới tay gã. Này, cái này là chuyện gì?
Trong nhất thời gã khó bề tin nổi, lại nghe thấy Bạch Đàm thở ra một hơi, nói: "Ngươi còn chưa chịu đứng dậy?", giọng nói ẩn giận, ngữ điệu như nghiến răng nghiến lợi. Lúc này, gã mới kịp phản ứng, ánh mắt lơ đãng lướt nhìn mặt Bạch Đàm, thấy lông mi hắn vươn ánh nước, nhíu lại lông mày thon dài, dáng vẻ chính là hình ảnh thiếu niên đơn thuần chưa trải sự đời, nào còn tư thái hung hăng lợi hại của giáo chủ trước kia, tinh thần cũng không khỏi tốt hơn: "Ngươi tại sao...không phản kháng?"
Bạch Đàm mở to mắt, năm ngón tay run rẩy cong lên, trong lòng chỉ muốn tập kết thành chiêu "Hổ phệ thần quang" gϊếŧ người diệt khẩu, nhưng còn chưa chạm được xương sọ nam tử, tay đã từ cổ hắn chậm rãi trượt xuống.
Di Lan Sanh lập tức nắm lấy bàn tay hắn, tâm tư hỗn loạn, biết rõ là hắn sử dụng mị thuật, nhưng nhìn thấy hắn mỏng manh yếu đuối như thế, dáng vẻ bị mình giày xéo, trong lòng ngay cả một chút tức giận cũng không có, ngược lại vừa thấy ái náy, cũng có thương tiếc, dù nhớ tới việc hắn là hung thủ gϊếŧ chết Vu Diêm Phù, cũng không còn cảm thấy ghét hận.
"Bạch giáo chủ, chúng ta... Là tại hạ mạo phạm ngươi."
"Chúng ta cái gì cũng không phát sinh, lăn... Cút!" Bạch Đàm nghe thấy gã nói năng đặt điều, lập tức tức giận muốn thổ cả huyết, nhưng có thể do độc rắn phát tác làm hắn không còn khí lực, giọng nói càng mềm mại như hờn dỗi.
Nếu như là thường ngày, Di môn chủ tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ khác ra lệnh cho chính mình "Cút", nhưng hôm nay không giống như thế. Gã xoay mặt, cấp tốc buộc lại thắt lưng, sửa sang quần áo, lúc lấy lại Mạn Đồ La Quyết bên cạnh Bạch Đàm, ma xui quỷ khiến tiện tay nhét cái khăn che mặt vào trong tay áo mình. Phút bước ra cửa, gã cảm thấy có chút lưu luyến không muốn về, nhịn không được hít sâu một hơi hương thơm bên trong khoang thuyền——đó không đơn giản là hương rượu nồng nặc, mà còn có một mùi hương không nói hay tả được - thơm ngát, không giống hương rượu, mà hơn hẳn hương rượu, giống như mùi hương từ cơ thể thiếu niên, mê đắm đến say lòng người. Chưa có thỏa mãn hít một hơi vào trong phế phủ, gã mới hồn bay phách lạc mà đi ra ngoài.
Ra ngoài, sát ý trong lòng gã dường như đã rơi tại khung cửa, một chút cũng không còn.
Đợi người vừa đi, Bạch Đàm lập tức nhấc lên vạt áo, xem xét bắp đùi, mắt thoáng thấy hai cái lỗ máu nhỏ, giống như bị rắn cắn. Hắn quan sát bốn phía xung quanh, nhưng trong khoang thuyền này từ lúc nào lại có rắn?
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ là Di Lan Sanh ngầm hạ thủ? Nhưng nhìn phản ứng của gã, cũng không giống lắm.
Không có thời gian ngẫm nghĩ, Bạch Đàm ấn xuống vết thương, từ bên trong nó chảy ra một luồng máu, nhưng lại không có đau chút nào, làm hắn sợ hết hồn, ra sức bấm trên đùi một cái, sắc mặt càng biến đổi, hắn chắn chắn bản thân đã trúng độc.
Nhìn sắc mặt đỏ đậm của môn chủ Mạn Đồ La môn đang bước đi lảo đảo xuống thuyền, Cơ Độc đoán được chuyện đã xảy ra, lớn gan bước tới trước cửa khoan thuyền, nói: "Giáo chủ?"
Đợi một lúc, gã mới nghe người bên trong hữu khí vô lực nói: "Mau đem dược nhân vào đây cho bản tọa."
Một lát sau, cửa khoang mở ra, dược nhân bị hai tên La Sát khiêng tới đẩy mạnh vào phòng, quỳ sát trước người Bạch Đàm. Cửa phòng vừa đóng lại, Bạch Đàm liền vội vã hạ lệnh: "A Si, lại đây."
Dược nhân theo lời lết tới trước mặt hắn: "Chủ nhân lại muốn uống máu?"
Bạch Đàm khẽ cắn răng, tay run rẩy nhấc vạt áo lên, đem tiết khố cũng cuộn đến bên eo, lộ ra bắp đùi một bên nhuốm máu, duỗi dài một chân gác lên cái bàn thấp: "Ngươi, ngươi mau giúp ta hút độc ra."
"Vâng, chủ nhân."
Vu Diêm Phù nắm lấy một chân của hắn, tay nắm xiết chặt, khuỷu tay chống trên bàn thấp, nghiêng thân về phía trước, xích sát đến miệng vết thương đang chảy máu trên bắp đùi thiếu niên. Đôi môi mỏng không chút nhiệt độ vừa mới chạm vào da thịt nóng bỏng, Bạch Đàm đã thoáng cái rùng mình.
"A" Bạch Đàm thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nước mắt lưng tròng, "Ngươi cắn ta làm gì!"
"Chủ nhân... Không làm như vậy, sẽ không thể hút máu độc ra" Giọng nói dược nhân xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề, sắc môi nhuộm máu dán vào chân hắn, ngẩng đầu lên.
Đèn đuốc lúc này lờ mờ không nhìn rõ, giữa những sợi tóc bạc, con ngươi màu lam hẹp dài ám trầm, giống như tròng mắt của loài yêu vật mai phục vùng đầm lầy, lăm lăm muốn kéo hắn xuống, một hơi nuốt trọn.
Bạch Đàm nhìn thấy thái độ của y lúc này giống hồi ở phế tích dưới lòng đất, sau lưng bỗng lạnh, hai chân lại bởi đầu y chen vào có hơi tách ra, cánh tay mới mọc cường tráng của y đè lên đầu gối hắn, khi nặng khi nhẹ cắn vào chỗ vết thương.
Hắn chợt cảm thấy bụng dưới căng thẳng, hai đùi cũng bắt đầu rung lên, theo dư quang nhìn xuống, cảnh tượng ở dưới, có chỗ nào giống như hút độc chữa thương, mà giống như là...
Hắn ngẩng đầu nhìn trần khoang thuyền, tay đặt trên bụng không kìm lại được lần xuống dưới, mắt cũng hiện ra phản ứng, răng cắn bật môi dưới tới chảy máu.
Lúc này môi lưỡi đặt trên miệng vết thương bỗng nhiên ngừng lại, giống như máu độc đã bị hút hết. Bạch Đàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ai nào biết dược nhân vẫn chưa chịu ngừng lại, đầu càng hướng tới giữa hai chân hắn đi lên, hắn theo bản năng muốn khép hai chân lại, nhưng chỉ kẹp lấy khoảng cổ thon dài của nam nhân, nhục hành vừa bị đầu lưỡi chạm vào, đã rỉ ra chảy nước.
Bạch Đàm đè nén cảm giác muốn nâng eo, ngón chân đều đỏ đến kiều diễm ướŧ áŧ xoắn thành một đoàn.
"Chủ nhân, người giống như rất khó chịu?"
Dược nhân cố tình lúc này lại mở miệng, đôi môi như có như không mà ma sát linh khẩu, làm cho hắn dứt khoác cứng lên, xương cùng cũng truyền tới một trận tê dại. Bạch Đàm lúc này chẳng nói ra lời, lông mày nhíu chặt, hai tay mềm nhũn muốn đẩy y, hạ thân sưng phồng bị đầu lưỡi liếʍ láp, bị quấn vào trong cổ họng ướŧ áŧ, mông cũng bị cái kìm sắt vững vàng đỡ lấy, ngón tay cũng sắp đυ.ng Nhiêu Cốt.
"Đừng, đừng đυ.ng vào nó!" Giọng nói Bạch Đàm bỗng dưng thay đổi, hai chân không tự chủ quấn lấy cổ nam tử càng chặt. Hắn chưa bao giờ được đầu lưỡi hầu hạ, chớp mắt cơ thể đã mềm nhũn, từ eo trở xuống như bị hòa tan, chưa được mấy lần đã đạt cao triều, tiết tinh.
Nhưng vừa tiết tinh xong, dục hỏa chưa tiêu lại nhóm dậy, một luồng da^ʍ ý từ xương đuôi dần dần lan tràn, như hàng vạn con kiến cắn xương cốt, ngứa ngái khó nhịn.
"A...." Trong lòng biết Nhiêu Cốt lại sinh nhiệt, Bạch Đàm nỗ lực chống người ngồi dậy, muốn đi đoạt lấy vật bổ dương tốt nhất, cả người nhanh chóng nhào vào l*иg ngực đối phương, cũng mặc kệ xấu hổ, tìm lục nam căn ở bụng dưới dược nhân, không khỏi kinh ngạc vật kia vậy mà thô to đến mức một tay hắn nắm cũng không hết.
Bạch Đàm lại càng thêm khó nhịn, vội vã đẩy vạt áo ra, một căn dữ tợn thình lình bậc ra, mùi xạ hương đặc thù phả vào mặt, làm hắn mê mang đến đầu váng mắt hoa, không tự chủ được vùi đầu liếʍ một cái. Hành thân phút chốc to thêm một vòng, gân xanh dữ tợn, mã mắt chảy ra vài giọt dương tinh, hắn liền lập tức đem hành thân kia hàm trụ.
Miệng bị lấp tới căng phồng, đầu lưỡi cũng không còn chỗ trống để hoạt động, cắn cũng cắn không được, Bạch Đàm cũng không thể làm gì khác là đem dương v*t cực lớn này phun ra, cố gắng liếʍ mυ'ŧ linh khẩu tiết ra dương tinh, hai tay nắm lấy hành thân khômg ngừng xoa nắn, hắn mặc dù nhớ nằm lòng những kỹ xảo mị thuật hiếm thấy trong bí tịch, nhưng những chiêu thức này hắn chưa từng luyện một lần, đặc biệt những kỹ xảo hạ lưu bậc này lại càng không dính tới, động tác ngốc nghếch muốn đòi mạng.
Liếʍ hơn mười lần, cũng chỉ liếʍ được mấy giọt, Nhiêu Cốt lại càng tao nóng khó nhịn.
Bạch Đàm gấp đến độ muốn khóc: "Ngươi sao còn không xuất ra?"
"Chủ nhân... Muốn cho A Si xuất?"
Bạch Đàm nghe thấy giọng nói khàn đυ.c không giống bình thường, thì biết y cũng bị dày vò vô cùng, nhịn lại cảm giác xấu hổ gật đầu. Một cái tay nhanh chóng vòng sau gáy y, hắn vươn mình cọ sát phía dưới, dương v*t thô to ẩm ướt chặn lấy bắp đùi của hắn, Bạch Đàm theo bản năng cong thân lên, eo ôm chặt, làm vài sợi tóc bạc lướt trên khuôn mặt hắn, nam tử cúi đầu, đôi môi dán bên gáy hắn: “A Si muốn nhìn mặt chủ nhân, mới bắn ra.”
"Ngươi..." Nhiêu Cốt đã tao nóng đến cực điểm, Bạch Đàm nghe thấy một câu như vậy, nhất thời cảm thấy xuân tình nhộn nhạo, không kìm lại được quấn chặt lấy eo nam tử, cũng không biết y đang nhìn chằm chằm mấy vết hồng ngân dễ thấy trên cổ, ánh mắt càng ngày càng trầm, như mây đen mù mịt. Sau một khắc, y hạ xuống trên cổ hắn một chuỗi vết hôn, hung tợn như muốn cắn rớt mấy khối thịt của hắn, dưới thân mãnh xà như cọc gỗ cọ xát vào bắp đùi của hắn, có chút chọt tới Nhiêu Cốt, nhất thời giữa mông phun ra một dòng nước nóng, hạ thân đã ướt đẫm.
Trong thoáng chốc, một mùi hương lạ ngọt ngào chui vào khoang mũi, Bạch Đàm cả kinh, đột nhiên đẩy dược nhân trên người ra, lại nghe đối phương rên một tiếng, một dòng chất đậm sệt phun tung tóe giữa hai chân hắn.
Vừa thấy dược nhân tiết tinh, Bạch Đàm liền vội vàng nằm sấp xuống nhanh chóng ngậm lấy, hút lấy một hơi tràn đầy, nuốt xuống, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thở hổn hển mấy hơi, Bạch Đàm mới hồi thần, lau phía dưới một chút, lập tức dính một tay đầy niêm dịch, hắn cúi đầu nhìn, là trong suốt, ngoại trừ ngửi thấy một chút vị, hơi sền sệt, ngoài ra cũng không khác nước là mấy.
Nhìn vật thể từ trong cơ thể mình chảy ra, hắn cực sợ. Vén vạt áo nhìn xuống, quả nhiên xương cùng xuất hiện vết đỏ nhàn nhạt, như đỉnh đuôi hồ ly chưa thành thục, nhẹ chọc một cái, ngay cả xương sống cũng mềm nhũn, giống như hồ ly thích ý bị người sờ đuôi. Cổ họng cũng không tự giác rên nhẹ một tiếng. Bạch Đàm lập tức che miệng, cuộn thành một khối.
Nhiêu Cốt... Nhiêu Cốt của hắn sắp nẩy nở?
Nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, một bàn tay to lớn đặt sau cổ hắn, ngửi thấy một mùi xạ hương nồng nặc. Bạch Đàm xoay người lại, xuất lực đẩy người phía sau. Vừa xấu hổ vừa tức không nhịn nổi: ""Lúc nãy sao ngươi dám làm thế? Ngươi có phải đã nhớ tới cái gì, ỷ vào mình là ân nhân của bổn tọa thì muốn làm xằng làm bậy?"
Dứt lời liền dùng hoặc tâm chú, ngón tay khẽ động đã khiến cho dược nhân giơ tay lên, tự tát cho mình một bạt tay. Thấy năm dấu tay hồng hồng làm khuôn mặt tái nhợt của nam tử sưng lên, Bạch Đàm sờ sờ đỉnh đầu y, thấy tiêu hồn đinh vẫn chưa buông lỏng.
Sau lại vậy?
Hắn không khỏi hơi nghi hoặc mà rụt tay lại, thì cổ tay lại bị nắm chặt.
Năm ngón tay lạnh lẽo đan xen giữa ngón tay hắn, môi mỏng chạm tới vành tai, hô hấp nặng nề mà áp lực, nhưng giọng nói lại cực kỳ rõ ràng: "A Si...Thích người.