“Người? Ngươi nói là phải…”
Vẻ mặt Quỹ Ngư Nhi cực kỳ ám muội: Tất nhiên là dược nhân. Ngài nên biết dược nhân từ trên xuống dưới thứ mà bổ nhất không phải là huyết, không phải thịt, cũng chẳng phải là xương. Nếu là nữ nhân chính là sữa, nếu là nam tử chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙. Sữa bổ âm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại bổ dương. Tinh hoa của con người, không có vật gì có thể so sánh được.
“Ngươi, ngươi là nói thật sao?” Bạch Đàm kinh ngạc, theo bản năng mà nhìn bóng người ngồi bên cạnh giường. Vu Diêm Phù nghe vào tai một chữ cũng không sót, còn cố ý không chớp mắt lẳng lặng nhìn hắn, thì thấy ánh mắt hắn rất nhanh dời đi.
“Thϊếp không dám nói bậy. Nếu như giáo chủ không có nuôi dược nhân, thϊếp ở chỗ này cũng có rất nhiều, có thể chọn lấy một người đem tặng. Thϊếp sắp đặt bọn họ ở dưới tầng hầm của khách điếm. Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” Bạch Đàm trong lòng không được tự nhiên mà hỏi.
“Giáo chủ theo thϊếp một chuyến xuống hầm, vừa nhìn sẽ biết.” Quỹ Ngư Nhi vô cùng thần bí nói.
Trong lòng Bạch Đàm rất là hiếu kì, nên mặc quần áo vào, rồi cùng Quỹ Ngư Nhi đi xuống tầng hầm bên dưới khách điếm.
Đi dọc xuống cầu thang, cửa ngầm vừa mới mở, đã thấy một luồng khí lạnh lùa vào, một mùi huân hương quái lạ phả thẳng vào mặt, lòng mang ý đề phòng, hắn lập tức ngưng thở, dùng tay che mũi miệng.
Để Ly Vô Chướng đứng đợi ở cửa, Bạch Đàm thẳng người đi xuống cầu thang.
Ở trong căn hầm tăm tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay, chợt nghe “Xoẹt” một tiếng, Quỹ Ngư Nhi đốt lên một mồi lửa, một ngọn lửa nhỏ đột nhiên sáng lên, chiếu sáng một tất đất xung quanh, Bạch Đàm chỉ thấy một hàng hủ sành to to nhỏ nhỏ cỡ nửa người đặt sát vách tường, ở trên hủ sành là từng cái từng cái đầu người trơn bóng, mấy chục cặp mắt không chớp lấy một cái, đồng loạt nhìn về phía hắn, con ngươi đen bóng ánh theo ngọn lửa chớp chớp tắt tắt, tựa như một đàn đom đóm nhỏ trong khu mộ trên núi.
Bỗng nhiên ý thức được đây là cái gì, Bạch Đàm hít một ngụm khí lạnh.
Liếc mắt nhìn Quỹ Ngư Nhi, bộ dáng vẫn là điềm đạm đáng yêu, nhưng thời khắt này lại có vẻ quỷ khí âm trầm, ” Bộ dáng hơi dọa người một chút. Thϊếp ngại mấy xú nam nhân phiền toái, nên dứt khoát tạo thành Người Trệ, nuôi ở trong bình, rất là nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho ngài. Ép khô thì vùi lấp tại chỗ, cũng thực thuận tiện.”
“Không cần.” Bạch Đàm khoác khoác tay, quay đầu rời đi.
Hắn cũng không phải là chưa từng thấy qua Người Trệ, theo bên cạnh Vu Diêm Phù, mấy thủ đoạn như lột da hủy cốt gì đó cũng đều biết qua, đã sớm tập mãi thành quen, nhưng hắn xưa nay vốn thích sạch sẽ, phải nuôi Người Trệ ở bên người để lấy dương tinh, hình ảnh này, nghĩ lại làm hắn càng buồn nôn.
“Nếu như giáo chủ không thích nuôi Người Trệ, thϊếp cũng có thể vì giáo chủ chế tạo dược nhân.” Quỹ Ngư Nhi rập khuôn từng bước đi theo sau hắn, dịu dàng nói, “Chỉ là, cần phải có thêm một chút thời gian tìm kiếm. Giáo chủ chính là người duy nhất có quan hệ huyết thống với thϊếp, giáo chủ nếu như không ngại, xin cho thϊếp đi theo ngài, thay cho gia muội bù đắp những tiếc nuối, có được không?”
Bạch Đàm nghe nàng nói năng nhỏ nhẹ, thật giống như đang trò chuyện với hài tử, lại nhớ tới mẫu phi, tự đáy lòng nổi lên một chút ấm áp. Bên cạch hắn hiện giờ đang cần người, nếu như yêu cơ Lâu Lan chấp nhận trung thành với hắn, đây cũng có thể coi là việc tốt.
“Tốt thì có tốt, nhưng nếu muốn lưu lại bên cạnh bổn tọa, ngươi cũng nên chứng minh một chút thành ý của mình.”
“Vậy giáo chủ muốn chứng minh thế nào?”
Bạch Đàm ngẫm nghĩ một chút: “Hôm nay, mấy tên Hung Nô đắc tội bổn tọa, trước khi bổn tọa rời đi, ngươi mang đầu bọn chúng tới đây gặp ta.”
Quỹ Ngư Nhi ngẩn ra: “Người Hung nô bây giờ thế lực rất mạnh ngang dọc đại mạc, trong chốn võ lâm ở Tây Vực cũng không thiếu những cao thủ người Hung Nô, đặc biệt đứng đầu là Thương Lang bang, bọn họ không phải dễ bị ức hϊếp… Những người hôm nay ngài gặp nếu là người của Thương Lang Bang thì sẽ rất rắc rối.”
“Vậy bản tọa thì dễ bị ức hϊếp?” Bạch Đàm hừ nhẹ một tiếng, ” Đắc tội thì cũng đã đắc tội, nếu dì đã e ngại bọn họ, chúng ta cũng không tiện chung đường, đỡ cho phải gây thêm sự.”
Quỹ Ngư Nhi nghe hắn nói từ “Dì” này mà giật cả mình, càng nhìn càng thấy hắn giống như một đứa trẻ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng tiểu nha đầu tinh quái năm xưa, cảm thấy trong lòng buồn bã, thở dài: “Haizz, vậy thì thϊếp thân xin đi.”
“Chờ đã.” Bạch Đàm lại nói, “Đừng quên, lưu lại danh tính của bản tọa.”
Trong lòng Quỹ Ngư Nhi biết hắn có ý đồ riêng, nên cũng không nói nhiều, liền rời đi.
……
Vừa vào tới cửa, trong lòng Bạch Đàm giờ có chút không tự nhiên, trong đầu toàn bộ đều là lời nói của Quỹ Ngư Nhi. Dược nhân hắn không phải là thiếu, có một tên sẵn ở trước mắt, thế nhưng…
“Chủ nhân… Nước.”
Giữa lúc hắn đang miên mang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng dược nhân thấp giọng khẽ kêu.
Bạch Đàm lúc này mới chú ý tới Quỷ Đằng quấn quanh thân dược nhân đã hiện ra màu lam xám, rõ ràng là có dấu hiệu khô héo.
Mang hắn từ trên mặt đất ôm lên, bỏ vào trong thùng ôn tuyền đã nguội lạnh. Nửa người bị ngâm vào trong nước, dược nhân chợt thò ra cánh tay đã ướt dầm dề, bất thình lình nắm chặt lấy cánh tay hắn. Đôi mắt vốn đang nhắm lại hơi mở ra, một đôi con ngươi mờ mịt nhìn hắn: “Chủ nhân…là muốn đi tìm dược nhân khác?”
Hơi thở ẩm ướt phun đến hõm cổ hắn, làm toàn thân Bạch Đàm đều nổi da gà.
Hắn nghĩ thầm, tên dược nhân này cũng quá cơ trí rồi!
Khi nãy những lời Quỹ Ngư Nhi vừa mới nói kia, y không chỉ hoàn toàn nghe được, mà còn nghe hiểu?
Tình huống trước mắt này lại là thế nào, dược nhân cũng sẽ lo lắng mình bị thất sủng?
Này chẳng phải giống như một con gà đã nướng chín, từ trong cái mâm bắt đầu nhảy dựng lên, đòi người ăn nó sủng nó hay sao?
Bạch Đàm đứng thẳng người, cánh tay bị dược nhân nắm lấy không thả, làm trong lòng hắn tức giận, dùng lực vẩy vẩy cánh tay, lùi về phía sau một bước, nào ngờ một bước giẫm phải vạt áo choàng quá dài, nên ngã về phía sau, cũng đem dược nhân từ trong thùng lôi ra ngã sấp đè lên trên người hắn, chân nến gần đầu giường cũng bị đυ.ng ngã, “Cạnh” một tiếng mà đập xuống đất.
Đèn đuốc đột nhiên tắt mất, bên trong phòng rơi vào một mảnh tối tăm.
Bị thân thể nam tử nặng nề đè đến không động đậy được, Bạch Đàm dùng tay đẩy thân dược nhân một cái, đối phương lại vẫn không nhúc nhích, cái cổ thon dài ưu mỹ đối diện miệng hắn, khí vị dược huyết dụ dỗ đến đầu choáng mắt hoa, hầu kết lên xuống khẽ động, hơi thở quẩng quanh tựa như một cái lưỡi xà vô hình xinh đẹp quấy nhiễu bên mũi cùng môi, không một tiếng động câu dẫn hắn. Bạch Đàm nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng không chống cự nổi mê hoặc, phút chốc đem hầu kết nam nhân ngậm vào, răng nanh đâm thủng lớp da, tham lam mà liếʍ mυ'ŧ.
Nhưng hắn nào phát hiện, một đôi con ngươi lam sắc giấu trong tóc bạc đang nheo mắt, âm thầm dõi theo hắn tựa như con trăn đói bụng khát máu.
Hắn cắn một ngụm máu nhỏ, nuốt vào trong cổ họng, chính là ngất ngất ngây ngây, vành tai giống như bị cắn một chút.
Sống mũi nam tử dựa sát vào bên tai, trong tai văng vẳng như có như không một tiếng cười: “Chủ nhân cần gì, lấy của A Si không phải sẽ tốt, hà tất phải tìm một dược nhân khác, ân?”
“A.” Bạch Đàm chậm rãi trừng mắt nhìn y, lông mi run rẩy mấy lần, “ực” nuốt xuống một ngụm.
“Chủ nhân muốn cái gì, A Si đều cho người” Ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc mềm mại đen nhánh của người thiếu niên, chầm chậm mà vuốt xuống, làm sợi tóc uốn lượn tán loạn rơi khắp mặt đất, phủ xuống bả vai trắng loáng như ngọc, dụ người gieo xuống một dấu hôn.
“Uh…” Thiếu niên chậc chậc khuôn miệng đầy máu tươi nhầy nhụa, mơ hồ mà đáp lại một tiếng.
“Chủ nhân nếu muốn, thì là tới lấy.” Thấy dáng vẻ thiếu niên giống như mơ mơ màng màng mặc người dằn vặt, Vu Diêm Phù chợt nảy ra ý xấu, đơn giản là nắm lấy cánh tay của hắn, kéo xuống tự mình dẫn dắt.
Năm đó, lúc y dạy đứa trẻ này học mị thuật dụ dỗ mình, cũng không có kêu hắn làm tới bước này, hiện giờ cũng xem như tận hết chức trách người thầy.
Nghĩ như thế, lại thấy Bạch Đàm vẫn không có vẻ gì sắp tỉnh, Vu Diêm Phù lại càng thêm càng rỡ.
Sư tôn. Sư tôn. Sư tôn.
Bụng dưới của Vu Diêm Phù hoàn toàn bị khuấy động, chỉ nghe thấy tiếng bản thân thở dốc nặng nề, tựa như cơn dông tố đè nén đã lâu, trong bóng đêm chăm chú nhìn đôi mắt phượng nửa mở nửa khép của thiếu niên, chỉ có ảo tưởng hắn khóc lóc kêu lên hai chữ đã làm huyết mạch y sôi sùng sục, khó mà kìm nén. Nhớ lại dĩ vãng, ngày ngày y đều có thể nghe thấy tiếng xưng hô này, thế mà bây giờ, lại trở thành mong muốn xa xỉ nhất.
Hắn cong lưng lên, cổ họng là không nhịn được phát ra một tiếng kêu khàn khàn: “Đàm Nhi…”
Tiếng này như có như không chui vào trong tai Bạch Đàm, tự như sét đánh ngang tai, làm hắn giật cả mình.
Hắn cong người ngồi dậy, thì thấy trên người đã nhẹ bẫng. Hoảng hốt mở mắt ra, xung quanh vẫn là một mảng tối tăm, dựa vào ánh trăng ảm đạm nhìn hết một vòng, hắn mới chú ý có một bóng người chui rút trong góc tường, đang run lẩy bẩy.
…sao vậy, hắn đã làm gì với y?
Bạch Đàm nhìn y, không hiểu nổi sửng sốt một hồi, mới nhớ tới bản thân mình vừa mới uống máu, nên dùng tay lau lau khoé miệng, lại làm cả mặt đều dính đầy niêm dịch, một mùi xạ hương nồng nặc chui vào khoang miệng, làm hắn sặc sụa một hồi.
Định thần nhìn lại, hắn mới phát hiện tay mình đều là bạch trọc sền sệt, cả người tức thì ngây dại.
Này, này chẳng lẽ chính là ——
Mình vậy mà thật sự hạ thủ?
Cái tay Bạch Đàm như đang đông cứng, định lau sạch lại nhớ mấy lời của Quỹ Ngư Nhi, có chút không nỡ.
Nội tâm hắn giãy giụa nửa ngày, mới quay lưng lại, kìm nén ý xấu hổ, như mèo con ăn vụng liếʍ liếʍ một cái.
Tanh, tanh đến muốn sặc, nhưng cũng có hơi ngọt, nếm một chút lại thấy so với dược huyết còn ngon hơn.
Lang thôn hổ yết liếʍ khô sạch sẽ, hắn lau miệng, rồi làm bộ như cái gì cũng không có làm, ngồi trước cửa sổ, bắt đầu tĩnh tọa, cũng nào biết người sau lưng vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, cười đến ý vị sâu xa.
Vận công đều tức, chân khí chạy một vòng nhâm mạch, Bạch Đàm cảm thấy quả nhiên có chút khởi sắc, liền thử vận một vòng chu thiên, hai bàn tay tạo ra kết ấn, dựa theo tâm pháp ghi chép trong “Hành dục kinh”, bắt đầu luyện tầng thứ sáu trong Lục Dục Thiên. Tuy rằng hắn không có Minh Phi ở bên cạnh trợ giúp nhưng bụng dưới vẫn tức khắc nổi lên dị động. Hai tay hơi mở ra tạo hỏa hồng sen, đem nó chậm rãi bay lên, quanh thân cũng cháy lên lửa tam muội chân hỏa, đốt sạch si oán phẫn hận của một đời.
Dòng khí lưu bên người ngưng tụ thành hình, huyễn hóa thành một người trong suốt, kề sát tai hắn mà than nhẹ.
“Sắc chướng vi sư còn chưa có phá, ngươi cho rằng bằng sức một mình lại có thể phá? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Tâm ma chưa trừ, Nhiêu Cốt sắp mở, mà còn dám luyện tới “Tha hóa tự tại thiên”?
Bạch Đàm cắn chặt hàm răng, ngưng thần định khí, chống đỡ tâm ma quấy nhiễu, không hề nhúc nhích.
Bị hắn nghiền xương thành tro mà còn dám đến cản trở hắn?
Bạch Đàm là đang nín hơi ngưng thần, thần thức bay tới vô sắc giới, bỗng Vu Diêm Phù lại nhíu nhíu lông mày, mơ hồ cảm thấy một luồng sát khí đang sấn tới, không khỏi lo sợ Bạch Đàm tẩu hỏa nhập ma, cũng không nghĩ nhiều, đã cong người bắn ra hai cây châm con rối thẳng vào mu bàn tay hắn, phá tan kết giới.
Bạch Đàm cảm thấy mu bàn tay bị đâm nhói một cái, miễn cưỡng tỉnh lại, chợt nghe bên cạnh vang lên một tiếng động lạ, một khắc sau, cửa sổ bị phá tan thành mấy mảnh, một đạo quang đao đã ép tới trước mặt!
Đương lúc Bạch Đàm không thể tránh khỏi thì bên cạnh có bóng người tức tốc nhào qua, đem hắn che chở dưới thân, miễn cưỡng đỡ lấy một đòn, trước mặt bỗng chốc máu tươi văng tung toé, động tác của người đánh lén kia cũng hơi ngừng lại, kinh hô một tiếng “Đại ca!”, miễn cưỡng rút binh khí về, Bạch Đàm phản ứng cực nhanh, lập tức đẩy dược nhân qua một bên, sau đó mũi chân điểm nhẹ nhảy về phía sau, song chưởng mở ra, cuồng phong nổi lên, áo choàng trên người tựa như đại bàng giương cánh, bỗng nhiên vỡ vụn, hay cánh tay đồng thời nắm chặt một Câu một Việt phía sau, nghênh chiến xông tới!
Một thế này tuy không giống bất kì chiêu nào trong địa ngục mười chín biến, chỉ là do Bạch Đàm ứng biến nghênh địch, nhưng nó uy lực vô cùng, khí thế không thể đỡ, thích khách thấy rõ tình thế không ổn thì vội vàng triển khai khinh công, cấp tốc né tránh.
Bạch Đàm sát tâm nổi lên, nào cứ thế mà muốn buông tha, ở phía sau nhanh chóng đuổi theo, đuổi sát tới gần tường thành.
Ly Vô Chướng nghe tiếng mà chạy tới, đã thấy một cái bóng đen vọt vào phòng Bạch Đàm, quắp lấy dược nhân kia mà bay lên không trung, thì ra đó là một con đại bàng cực lớn, Bạch Đàm thấy thế thì cả kinh, hô to lên: “Vô Chướng, đừng để hắn bị cướp đi!”
Lời còn chưa dứt, mấy chục người đã nhảy lên tường thành, bao vây hắn tầng tầng lớp lớp, thì ra ở đây đã sớm có mai phục.