Ăn xong sơn hào hải vị cùng rượu ngon mà người hầu đưa tới, cơm nước no nê, Bạch Đàm ngồi xuống giường mềm, cầm lấy bảo vật hôm nay vừa mới đoạt được đang nằm trên bàn. Xé rách bao da, “Phá Nhật” liền phát ra ánh sáng chói lọi, làm cho ánh nến trong phòng cũng trở nên ảm đạm lưu mờ. Vu Diêm Phù định thần nhìn lại, trong lòng nhất thời cả kinh. Đó là—— Phá Nhật?
Bạch Đàm mơn trớn dòng Phạn văn trên lưỡi Việt đao, từng chữ từng chữ cẩn thận xem xét.
Người Tây Dạ có nguồn gốc từ Thiên Trúc, chính là dùng chữ Phạn làm cơ sở sáng tạo ra quốc tự, đọc hiểu ý nghĩa của từng chữ không phải là quá khó, nhưng mà để ghép nghĩa chúng lại với nhau, lại làm người ta khó mà hiểu được, tựa hồ như một câu chú ấn. Hắn nghĩ thầm trong lòng, ngày mai đến Tàng Kinh Các nhìn, có lẽ sẽ tra được khởi nguồn của chú ấn.
“Chủ nhân là đang nghĩ trên vật này khắc gì sao?”
Đúng vào lúc này, một giọng nói từ đầm nước truyền tới, là dược nhân đang nói.
“Ngươi…biết? Bạch Đàm nghi hoặc mà chống người ngồi dậy, thì thấy y trồi lên mặt nước, nhìn chằm chằm Phá Nhật như có điều suy nghĩ gật gật đầu, mới nửa tin nửa ngờ đi về phía y.
Vu Diêm Phù nhìn Phá Nhật thầm nghĩ, đâu chỉ nhận ra, thanh thần binh lợi khí này xém chút nữa đã rơi vào tay y. Y gật gật đầu: “Bẩm chủ nhân, phía trên này khắc là “Phá giải chú ấn”
“Ồ?” Bạch Đàm kinh ngạc, như nghĩ đến cái gì, nói “Ngươi là người của Nguyệt Ẩn cung?”
Vu Diêm Phù đã tung mồi nhử, nên chỉ nhàn nhạt nói, “A Si không biết, chỉ là nhận ra mặt chữ.”
Bạch Đàm nắm cằm của y, ép y cùng mình đối diện, lớn tiếng nói: “Ngươi thật sự không biết?” Nói đoạn, ngón tay hắn khẽ nhút nhích, bắt đầu tạo chú ấn, ánh mắt dược nhân lập tức đờ đẫn, vẫn là lắc lắc đầu nói không biết.
“Thôi, làm khó phế vật như ngươi cũng vô dụng.” Hắn không kiên nhẫn mà thu lại chú ấn, nhưng không khỏi sinh ra chút hiếu kỳ với quá khứ dược nhân. Hắn nắm chặt tay dược nhân, lật qua lật lại cẩn thận xem xét, muốn nhìn xem y trước đây thường sử dụng loại vũ khí gì, thì phát hiện bàn tay dày rộng của y ngoại trừ các vết chai do quanh năm bò trường trên mặt đất tạo thành, ở ngón tay cái có một vết chai đặc thù, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Vết chai này là do thường dùng cung tên, đeo ban chỉ mà tạo thành.
Vu Diêm Phù thấy hắn giật mình lo lắng cùng trầm mặc, mới hỏi: “Chủ nhân? Tay của ta, có bị gì sao?”
Bạch Đàm cau mày, lắc đầu: “Ta nhớ tới một vị ân nhân cứu mạng. Trên tay của hắn, cũng có một vết chai như này. Chỉ là, hắn đã chết nhiều năm về trước.”
“Chủ nhân rất tưởng niệm hắn ta?” Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Bạch Đàm vuốt ve ngón tay cái của y, mũi đau xót, “Nếu không phải ân nhân cứu mạng, ta đã sớm chết rồi, hoặc là, đã trở thành một phế nhân vừa câm vừa mù, nói không chừng vẫn còn đang bị nhốt trong địa lao.”
“Vậy, hắn là chết thế nào?” Vu Diêm Phù lại hỏi.
Hàm răng Bạch Đàm nghiến lại thật chặt, vành mắt đỏ ao: “Bị tên ma đầu máu lạnh—— “
Vu Diêm Phù cảm thấy Quỷ Đằng xiết chặt làm xương thịt cả người đau đớn.
Ân nhân, thực sự là được lắm ân nhân.
Đàm Nhi, nếu như ngươi biết được vị “Ân nhân” đang ở ngay trước mắt, thì sẽ làm thế nào? Có phải hay không sẽ “Tích thủy chi ân, dũng tuyền báo đáp”? sẽ lấy thân báo đáp, hay là vẫn tôn thờ hắn trong tim?
Nếu như ngươi biết vị “Ân nhân” này năm đó chẳng qua là nghe lời sư phụ mà làm một tên mật thám, hắn ta cứu ngươi, chẳng qua là nghe theo ý của sư phụ, hắn bị gϊếŧ, là bởi vì phản bội sư môn; hắn đem ngươi che chở trong l*иg ngực, cũng chẳng qua là muốn bắt ngươi làm con tin, biết đến những điều này, ngươi có hay không sẽ chút hối hận?
Y nhắm mắt lại, tay sờ qua thân đao “Phá Nhật”, lòng bàn tay xẹt qua lưỡi đao, bị cắt một đạo vết thương be bét máu, Bạch Đàm lập tức bắt lấy tay y: “Ngươi làm cái gì vậy? Máu ngươi sao có thể tùy tiện lãng phí?” Nói đoạn, hắn liền cúi đầu liếʍ dòng máu tươi chảy dọc ngón tay y, giống như con mèo nhỏ tham ăn, tạo một vệt ướŧ áŧ dính lên mu bàn tay.
Y giương mắt nhìn lại, trên lông mi thiếu niên còn vương một giọt lệ, muốn rơi lại chưa rơi.
Vì người kia mà khóc?
Trong lòng y cuồn cuộn sóng ngầm, nheo mắt lại, dùng ngón tay cái lau đi giọt lệ chướng mắt, đầu ngón tay lưu lại một vết máu trên gò má thiếu niên.
Bạch Đàm kinh sợ sửng sốt, chỉ cảm thấy động tác lau nước mắt này giống như đã từng quen biết, phải thêm một tiếng “Đàm Nhi”, thì chính thực là Vu Diêm Phù tái thế. Hắn ngốc lăng sững sờ tại đó, bỗng nhiên lại càng muốn khóc nhiều hơn, nhưng hắn chắc chắn không phải vì tưởng niệm hay hối hận, chẳng qua, chẳng qua là—— là cái gì chứ?
Cái người kia đã chết, hận ý ngập trời hơn nữa cũng nên sớm tiêu tan.
Trong lòng nhất thời cực kì mê man, làm sao cũng không nhìn ra đáp án. Hung hăng chà xát khuôn mặt, đẩy dược nhân ra, ôm chăn da hổ cuộn lại thành đoàn, lạnh lùng nói: “Cút, không đến lượt ngươi an ủi bổn tọa.”
Không tới lượt?
Vu Diêm Phù ngưng mắt nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt càng thêm u ám, buông tay bên người nắm chặt thành quyền, đem giọt nước mắt lẫn huyết vò nát trong lòng bàn tay. Sư phụ nuôi hoa, thì chỉ có thể trong tay sư phụ hoa tàn hoa nở.
Nguơi cười cũng được, khóc cũng được, tuyệt đối không được….là vì một kẻ khác.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng Bạch Đàm làm thế nào cũng không ngủ được. Ngày xưa nửa đêm, hắn đều lén lút chạy tới Tàng Kinh Các học lén võ công bí tịch, hoặc là lén chạy lên núi phía sau “Xà phòng” luyện công, nhưng mà bây giờ, hắn có thể quang minh chính đại làm những việc này, nhưng lại cảm thấy không giống thuở nằm gai nếm mật.
So với xem bí tịch cùng luyện công, hắn lại càng muốn làm một việc khác—— hắn ngồi xuống, đem “Đàn Không” ở một bên giường ôm chặt vào lòng, bắt đầu không ngừng không nghỉ dằn vặt lỗ tai Vu Diêm Phù.
Đang lúc Vu Diêm Phù nghe tới đầy tai nhức nhói, dây đàn “Phặc” đứt mất một sợi, sau đó nửa ngày cũng không có chút động tĩnh, y vừa mở mắt, thì thấy Bạch Đàm ngơ ngác nhìn dây đàn đứt đoạn, đôi môi mím chặt, sắc mặt đỏ lên, rất giống như đứa nhỏ chịu phải nỗi oan bằng trời, rất nhanh muốn khóc.
Vu Diêm Phù bất động thanh sắc có chút hứng thú mà nhìn hắn.
Nhãi con trước đây chính là cái túi khóc, động một chút là rơi nước mắt, y cũng bởi hình tượng đáng yêu này của hắn mà bị lừa, không nghĩ tới Bạch Đàm sẽ lạnh lùng xuống tay hạ sát y, lúc ra tay một giọt nước mắt cũng không rơi.
Nếu người ngoài mà biết được đường đường giáo chủ ma giáo lại thích khóc nhè, không biết có hay không mà cười rụng răng.
Bạch Đàm cầm lên sợi dây đàn kia, ngón tay trỏ quấn lấy vài vòng, l*иg ngực nâng lên hạ xuống, đôi mắt đỏ ao, tự nhắc nhở mình: “Ngân giao thương tâm không để ý tới ta, ngươi cũng thương tâm không nghe ta sai khiến? Một người như vậy, có cái gì tốt để mà mong nhớ? Các ngươi chẳng qua chỉ là đồ chơi, ta cũng vậy, thương tâm cái gì?”
Vu Diêm Phù nhất thời kinh ngạc, nhìn Bạch Đàm lại nâng tay lên, lát sau lại gảy đứt một sợi dây đàn, nước mắt lã chã rơi không ngừng, xuống tay cũng không ngừng, gảy hai cái còn chưa nguôi giận, thì gảy tiếp mấy cái còn lại, những dây đàn làm bằng sợi tóc này chính là lợi khí gϊếŧ người, cứng cáp dẻo dai, tay không mà gảy tất nhiên là sẽ bong da tróc thịt.
Thấy hắn mười đầu ngón tay đều là máu thịt be bét, Vu Diêm Phù vội vàng cầm chặt tay hắn, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh to lớn, làm Bạch Đàm giãy tránh không ra, hai mắt đẫm lệ mông lung trừng mắt nhìn về phía y.
“Ngươi làm cái gì?”
“Chủ nhân bị thương.” Vu Diêm Phù che lại miệng vết thương trên tay hắn, trong lòng vừa buồn cười lại vừa cảm giác sung sướиɠ quỷ dị, cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay Bạch Đàm.
Môi lưỡi giống như hôn môi nhẹ nhàng mυ'ŧ máy mỗi đầu ngón tay, mang đến cảm giác ngứa ngái nho nhỏ, giống như bị người chiều chuộng, làm Bạch Đàm phút chốc bối rối, ngơ ngác nhìn hình dáng nam tử cúi đầu, còn miễn cưỡng nhìn ra mấy phần tình ý sâu như biển dịu dàng, trong ngực loạn đập một trận, vội vả lắc lắc đầu, tay cuộn tròn rút lại.
Vu Diêm Phù cầm hai nắm tay của hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Chủ nhân, vết thương còn chưa tốt.”
Bạch Đàm đem bàn tay mở ra, lại chạm vào hai má Vu Diêm Phù, tầm mắt chạm vào ánh mắt y nâng lên, hai người cách nhau một tầng da, một bức bình phong không thể nói cũng không thể diễn tả, nhìn nhau trong chớp mắt.
Cánh tay bị nắm chặt hơn, Bạch Đàm nhìn cặp mắt xanh thẳm, chỉ thấy bên trong tựa như cất giấu thứ gì đó khó có thể miêu tả, nhịp tim nhảy lên thình thịch, hắn cuống quít giật tay về, rồi ôm lấy Đàm Không rút vào trong da hổ, lúc này cả đầu cũng che lại.
Vu Diêm Phù xoay người, dựa vào chân giường, nhắm mắt lại, khó nhọc mà thở một hơi.
Y ngước cổ lên, nuốt một ngụm nước bọt, tay dò xuống dưới tìm kiếm. Hầu kết trên dưới nhấp nhô, cái cổ thon dài gân xanh giật giật, khoé môi trào phúng mà cong lên.
Ha, uổng cho cao thủ đệ nhất Tây Vực.
Bây giờ lại lưu lạc tới hoàn cảnh này. Đàm Nhi a, Đàm Nhi.