Ngày đó, Tống Hoài An đến trung tâm thương mại để mua âu phục, mua cà vạt, lại không nghĩ tới ở nơi đó gặp được Tùy Ngộ.
Lúc Tống Hoài An đến Tùy Ngộ đang chọn áo sơmi. Tuy rằng Tống Hoài An đứng ở cửa, Tùy Ngộ đứng ở một bên trong tiệm , ở giữa còn có quầy bằng thủy tinh có chút to lớn, nhưng Tống Hoài An liếc mắt một cái liền nhận ra Tùy Ngộ.
Cô rất chuyên tâm, lúc cô chuyên tâm vẻ mặt sẽ trở nên nghiêm túc, lông mày thanh tú sẽ nhẹ nhàng nhíu lại, giống như tâm tình cô.
Cô luôn cầm hai áo sơmi để so sánh với nhau lại hỏi người bán hàng bên cạnh xin ít ý kiến.
Tống Hoài An lại có chút hoảng loạn, người con gái độc thân tại sao lại xuất hiện ở của hàng bán âu phục, khẳng định cô có bạn trai, đang chọn quần áo cho bạn trai. Nghĩ như vậy, Tống Hoài An bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, họng như nghẹn lại, không trên không dưới rất khó chịu.
Tống Hoài An ơi Tống Hoài An, cô ấy cũng không phải là Tùy Ngộ ngày xưa anh quen, hai người tách ra nhiều năm như vậy, cô muốn tìm người khác cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Tống Hoài An vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng không khéo chính là Tùy Ngộ lại xoay người lại, đi đến quầy thủy tinh kia chọn nút áo.
Mới đầu Tùy Ngộ còn không có nhìn thấy Tống Hoài An, Tống Hoài An cũng còn có cơ hội đi. Nhưng khi Tùy Ngộ xoay người , Tống Hoài An ngây ngẩn cả người, nhìn người con gái ngày nhớ đêm mong xuất hiện trước mắt mình vô cùng sáng ngời, anh nhịn không được cứ nhìn nhiều hơn vài lần, muốn đem giọng nói nụ cười của cô khắc sâu vào trong đầu. Gương mặt cô đã hằn sâu trong trí nhớ của anh, nhắm mắt lại, lại cách thời gian sông dài, vẫn như cũ anh có thể miêu tả ra từng chi tiết của cô, giống như khắc vào máu thịt của anh.
Tùy Ngộ so trước kia càng xinh đẹp, trút đi dáng vẻ non nớt, hiện tại cả người tản ra hơi thở càng mê người. Cô bé ngày xưa không thích ăn diện giờ đã dùng son phấn để ra đường; tóc đuôi ngựa buộc cao ngày xưa lại biến thành tóc ngang vai; trước kia mặc áo thun quần yếm mà bây giờ cô mặc váy; từ giày vải đến hiện tại cũng đổi thành một đôi giày cao gót...... Ngày trước cô đã rất đẹp rồi giờ càng thêm mê người.
Không có Tống Hoài An, hình như cô sống vẫn tốt......
Tống Hoài An nghĩ,
Là vô cùng tốt mới đúng.
Tùy Ngộ thay đổi, đúng vậy, cái gì đều thay đổi, không có thứ gì một mực không đổi. Quanh năm qua đi, cảnh còn người mất, đây đều là quy luật vận hành thế giới, huống hồ Tống Hoài An vẫn là người am hiểu sâu sắc bộ quy luật này.
Có lẽ ánh mắt Tống Hoài An ánh mắt quá mức khẩn trương, có lẽ là tình nhân cũ ăn ý, lại có lẽ
giữa bọn họ tâm linh cảm ứng, tóm lại, Tùy Ngộ ngẩng đầu, cũng thấy Tống Hoài An.
Cứ như vậy, Tống Hoài An ngã vào bên trong đôi mắt Tùy Ngộ , trong lòng bình tĩnh của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ tầng tầng sóng lớn, kéo dài không tiêu tan.
Tống Hoài An lúc này muốn chạy trốn đã không được. Tống Hoài An ơi Tống Hoài An, một Tống Hoài An bất luận đối mặt với chuyện gì đều có thể dửng dưng mà làm, lúc này lại hoảng loạn mà không biết nên làm cái gì. Nhưng chạy trốn tuyệt đối là kém cỏi nhất hơn nữa là lựa chọn không sáng suốt nhất.
Hai người cứ như vậy anh nhìn em em nhìn anh, ai cũng không nói lời nào, ai cũng không đi về phía trước một bước. Thời gian giống như đọng lại khoảnh khắc này lại giống như từ giờ khắc này bắt đầu chảy ngược, vẫn luôn chảy ngược đến ngày bọn họ gặp nhau rất nhiều năm.
Đoạn thanh xuân đó, Tùy Ngộ có thể chẳng biết xấu hổ quấn lấy Tống Hoài An, bất luận Tống Hoài An nói gì đó, làm cái gì, ngày hôm sau cô vẫn như cũ có thể cợt nhả không tim không phổi vây quanh anh, giống như thế giới của cô cũng chỉ có Tống Hoài An, ý nghĩa đời người của cô giống như chỉ có Tống Hoài An mà Tống Hoài An cũng có thể đối với Tùy Ngộ thể hiện con người chân thật của mình, những cảm xúc vui buồn không che dấu trước mặt của cô.
Nhưng cuối cùng , giữa bọn họ tồn tại khoảng cách của năm tháng. Tất cả ngọt ngào cuối cùng đều thành một
lưỡi dao sắc bén, từng đao từng đao cứa vào lòng nhau.
Tùy Ngộ hoài nghi nếu không phải cuối cùng nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh
gọi cô một cái để cô phục hồi tinh thần lại, khả năng cô muốn khóc lên.
Tống Hoài An thong dong đến gần Tùy Ngộ, kỳ thật nội tâm vô cùng hoảng loạn.
“Đã trở lại?”
Tùy Ngộ cúi đầu, làm bộ nghiêm túc chọn lựa nút tay áo, không dám nhìn anh, cô liều mang làm cho bản thân phải bình tĩnh, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy áo, không dám thả. Cô khẩn trương, hoảng loạn, không biết làm sao, còn có đau lòng......
“Ừ.”
Lại một trận xấu hổ trầm mặc, Tùy Ngộ muốn chạy, nhưng lại cảm thấy mình không sai, như bây giờ chạy coi là chuyện gì xảy ra. Cô đã chạy thoát 5 năm, còn chưa đủ sao? Vì cái gì mỗi một lần đều là cô nhận thua, vì cái gì mỗi một lần cùng cái người gọi là Tống Hoài An giằng co đều là cô thua. 5 năm trước cô thua chạy trối chết, chẳng lẽ 5 năm sau cô vẫn không thể bình thản đối diện với anh sao?
Đáp án là, không thể
Tùy Ngộ rất không có cốt khí chạy trốn. Đúng vậy, 5 năm trước hay 5 năm sau cho tới bây giờ cô cũng không phải đối thủ của Tông Hoài An. Cô không thắng được, nếu không thắng được trốn cũng có thể chứ ?!
Tùy Ngộ nghiêng người sang nhân viên bán hàng nói, “Tôi không đặc biệt thích nút áo cho lắm, cô cứ lấy hai áo sơmi kia là được.”
“ " Được, vậy cô chờ tôi gói lại ạ, xin chờ một chút .”
Tống Hoài An nhìn đống nút áo, cầm lấy một nút áo hình vuông bằng bạc, giả vờ vân đạm phong khinh hỏi “Cái này thế nào?”
Tùy Ngộ ngẩn người, nhìn nút áo, không có gì đặc biệt, không tác dụng gì, cô muốn nói chẳng ra gì, nhưng mở miệng lại biến thành " Ừ, khá tốt.”
Tống Hoài An dùng ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa bưng cầm nút áo kia, đưa tới trước mặt cô, Tùy Ngộ duỗi tay đi cầm lấy.
Có thể là do trung tâm mở điều hòa nên đầu ngón tay anh rất lạnh , lúc chạm vào hơi lạnh lẽo liền theo đầu ngón tay truyền tới đại não cô, giống như có điện vậy, kích hoạt mỗi một giác quan
của cô.
Anh rốt cuộc nhịn không được, tay trong túi quần nắm thành quả đấm, thăm dò cô hỏi “Mua cho ai sao?”
Nghe ra trong giọng nói
Tống Hoài An không vui, cô cũng không vui. Cô không rõ Tống Hoài An vì cái gì còn có thể hỏi cô loại vấn đề này.
Thái độ của anh giống như hết thảy chưa hề thay đổi vậy, thật giống như bọn họ vẫn là vậy.
“Quan trọng sao?”
Thái độ lạnh lùng của Tùy Ngộ làm lòng
Tống Hoài An lập tức lạnh lên, giống như ở giữa trời giá rét nhất, một chậu nước đá tưới ở trong lòng. Không! Thậm chí so với cái này còn lạnh hơn, lạnh lẽo khiến lòng anh phát run, khiến anh không biết làm sao.
Quan trọng sao?
Rất quan trọng!
Nhưng cuối cùng anh không có lập trường không có thân phận đi chất vấn, thậm chí điều anh quan tâm đều trở thành danh không chính ngôn không thuận.
Thời gian có thể thay đổi quá nhiều thứ, có thể cho hoa nở, có thể để cho cây kết quả, cũng có thể đem một phần tình cảm đã từng tốt đẹp trở nên nơi nơi đều là đau thương.
Cuối cùng cũng rời đi.
Tống Hoài An có chút tức giận, giận bản thân muốn hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, lại tức giận Tùy Ngộ cứ như vậy đối với mình. Dù sao anh tức giận như vậy, đáy lòng có loại muốn đem Tùy Ngộ đè ở dưới người, hung hăng chất vấn cô vì cái gì đối xử với anh như vậy. Nhưng thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, chính anh đánh mất cô. Anh đã mất đi cơ hội chất vấn cô. Nghĩ đến đây, Tống Hoài An càng tức giận, không phải giận Tùy Ngộ mà giận chính bản thân mình. Anh chính là tên khốn nạn , anh
không xứng Tùy Ngộ một người tốt như vậy.
Tống Hoài An tức giận xoay người rời đi.
Tùy Ngộ nhìn bóng lưng Tống Hoài An , muôn vàn cảm khái, yêu thầm anh ba năm, ở bên nhau hơn hai năm, không có khả năng cô không biết Tống Hoài An tức giận, chỉ biết thì làm được gì, vật đổi sao rời cảnh còn người mất, cô không còn là Tùy Ngộ năm 17-18 tuổi cô không có khả năng dựa vào cô đơn và dũng khí như con thiêu thân lao đầu vào lửa yêu anh một lần nữa, cô không bao giờ là Tùy Ngộ luôn vây quanh Tống Hoài An nữa. Dũng khí
của cô, cô được ăn cả ngã về không, yêu vô điều kiện, theo thanh xuân không hoàn mỹ thậm chí có chút tàn khốc cùng nhau an táng trong quá khứ rồi.
Hai người gặp lại hết sức không tốt, chi với Tống Hoài An luôn tìm kiếm bảo bối rốt cuộc tìm được rồi, nhưng cuối cùng lại phát hiện bảo bối này không hề thuộc về anh, chính anh đánh mất cô trong khoảng thời gian này nên sẽ có người che trở cho cô; với Tùy Ngộ rất nhiều năm về sau phát hiện chính mình vẫn không thể khắc phục vết thương mà cô luôn có , cô vẫn cho rằng có chút vết thương, kết sẹo sẽ không đau, nhưng cuối cùng mới phát hiện, cái vết thương này đau đớn cùng với ký ức sẽ bám cô mãi không buông, thỉnh thoảng còn
lở loét thối nát .
Cô nói không rõ cảm giác đối với Tống Hoài An .
Trước kia không trở về nước, cô còn có thể lừa gạt mình, không yêu, đã buông xuống. Nhưng sau này trở lại, một lần nữa thấy Tống Hoài An, cô rốt cuộc không cách nào lừa dối mình, cô vẫn còn yêu anh, chỉ là, phải làm thế nào đây chứ ?
Cô còn có thể giống như trước cùng anh ở bên nhau sao?
Có thể sao?
Ngay cả cô cũng không biết.
Sau này gặp lại, Tống Hoài An rốt cuộc không đi đến đại học
Bắc Thành , bởi tiếp rất nhiều án kiện, rất nhiều rất nhiều, ngay cả anh ngày thường không muốn tiếp những án tử giới giải trí nhất thì anh đều nhận hết.
Trợ lý Tiểu Chương của anh tò mò, thường ngày Tống Hoài An rất không muốn cùng quan hệ trong giới giải trí, vì lý do này Tiểu Chương bỏ lở mất bao cơ hội xin chữ kí của minh tinh, hiện giờ lại khác còn liên tiếp tiếp nhận hai kiện. Lại liên tưởng đến Tống Hoài An một người cũng không đi trễ về sớm, công tác nghiêm túc nghiêm cẩn , gần đây có thể nói hành động quái dị, về sớm không nói,
vài lần mở họp đều thất thần, mất hồn mất vía, không khỏi có chút lo lắng.
Làm một trợ lý xứng đáng, cùng với lưng đeo toàn bộ kỳ vọng của tổ, Tiểu Chương lấy một loại dũng cảm chịu chết, vì người khác hy sinh vì đại nghĩa gõ cửa phòng Tống Hoài An , rồi khi tiến vào văn phòng Tiểu Chương liền héo cứ thế không dám hỏi.
Cái này cũng không thể trách anh ta, nghe nói trước đây Tiểu Chương bị sa thải vì nói quá nhiều . Tuy rằng ngày thường Tống Hoài An đối ai cũng công tử khiêm tốn , lễ phép khéo léo, nhưng một khi chạm đến vùng cấm của anh thì rất đáng sợ.
Mà vùng cấm của Tống Hoài An chính là cuộc sống riêng tư của anh. Cái này cũng không khó hiểu, làm một luật sư, đương nhiên biết tầm quan trọng riêng tư. Mà người trước đây vì thảo luận đời riêng tư của Tống Hoài An nên bị đuổi việc , hiện tại lại tới hỏi, chẳng phải là tự mình đưa vào họng súng sao, tự tìm chết sao!
Càng như vậy, Tiểu Chương càng cảm thấy sợ hãi, ngơ ngác đứng ở nơi đó, một câu nghẹn không ra, muốn chạy, lại muốn quan tâm Tống Hoài An, một năm nay, Tống Hoài An đối với anh ta không hề bắt bẻ, cũng không giống người khác như vậy đối với anh ta cao cao tại thượng, không có nửa điểm khinh thường người ; không đi lại sợ Tống Hoài An tức giận sẽ xa thải anh ta.
Tống Hoài An nửa ngày không nghe được tiếng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, liền thấy vẻ mặt Tiểu Chương rối rắm ngốc ngốc đứng im, hai tay còn giằng co bên nhau. Tống Hoài An chỉ một mắt liền biết anh ta muốn hỏi lại không dám hỏi.
Tống Hoài An buông bút, bưng cà phê uống một ngụm, phát hiện lạnh rồi, không khỏi nhíu mày.
Tiểu Chương không biết, cho rằng Tống Hoài An nhíu mày bất mãn bởi vì mình như bây giờ, càng thêm không dám nói lời nào.
Tống Hoài An buông cà phê, hỏi “Chuyện gì sao?”
Tiểu Chương sợ tới mức sửng sốt , vội vàng xua tay “Không không không, em chính là... Chính là... Chính là muốn hỏi ngài một chút , muốn đổi cà phê không?”
“Ừ.”
Tiểu Chương cầm ly cà phê giống như chạy trốn rời khỏi văn phòng Tống Hoài An .
Những người khác thấy Tiểu Chương chạy ra, lập tức xông tới, vội vàng hỏi
“Thế nào? Hỏi được không ?”
Tiểu Chương mặt như quả dưa héo, có chút nhụt chí nói, “Không, tôi không dám hỏi. Người còn chưa nhìn đến, tôi còn không có mở miệng nói chuyện, Tống luật sư cũng đã nhíu mày không vui, tôi nào còn dám hỏi?” Bị bắt nhớ lại vẻ mặt vừa nãy của Tống Hoài An , Tiểu Chương cảm thấy chân có chút mềm, nhớ tới còn phải pha cà phê cho Tống Hoài An nên không dám chậm trễ, bỏ lại những người khác chay đến phòng đồ ăn pha cà phê.
Những người khác còn vây ở một chỗ thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ thảo luận Tống Hoài An gần đây khác thường, kết quả vẫn không thảo luận ra nguyên nhân, đành phải thôi, lại về với việc của mình.
Loại trạng thái này giằng co thật lâu, thẳng đến khi Trương Gia gọi điện thoại tới nhắc nhở Tống Hoài An nhớ đi tham gia hôn lễ của Trương Gia, Tống Hoài An mới có thể từ trong những công tác phức tạp đó ra, đi chọn quà kết hôn cho Trương Gia .
Thật là đúng dịp Tống Hoài An gặp Du Giang Niên ở trung tâm thương mại.
Tống Hoài An cùng Du Giang Niên gặp nhau như vậy khiến Tống Hoài An vô cùng đau đầu.
Ngay từ đầu Tống Hoài An cũng không nhận ra Du Giang Niên, chính Du Giang Niên từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu đối với Tống Hoài An tràn ngập địch ý, loại địch ý này không chỉ có giới hạn giữa hai người đơn độc trao đổi, thậm chí còn trực tiếp đấu nhau.
Du Giang Niên quyết tâm phải đối phó Tống Hoài An. Không chỉ có đem thân thế
Tống Hoài An nói với mọi người, thậm chí còn trong trường hợp cũng đặc biệt khiến không thoải mái Tống Hoài An .
Mới đầu Tống Hoài An còn tưởng bản thân trong vụ án đạp phải Du Giang Niên khiến anh ta không thoải mái, sau đó tra xét một chút mới phát hiện không có, Tống Hoài An cũng chỉ đón nhận Du Giang Niên nhằm vào anh. Cho nên lúc không cần thiết Tống Hoài An vẫn dùng hết khả năng tránh giao tiếp với Du Giang Niên. Tống Hoài An không rõ anh sợ cùng Du Giang Niên giao tiếp, hay lười đến mức không muốn giao tiếp, có lẽ hai người đều có hướng tóm lại dần dà, mọi người đều hiểu được tia lửa vi diệu giữa bọn họ, sẽ tận lực tránh cho hai người gặp mặt, để tránh cuối cùng đôi bên khó chịu khi nhìn thấy nhau rồi lại đả kích nhau.
Ngày đó Tống Hoài An nghĩ mua cho Trương Gia một đôi đồng hồ đeo tay coi như quà cưới, nghĩ như vậy, cũng áp dụng như vậy. Kết quả lúc đang chọn quà, Du Giang Niên liền tới đây.
Ở bên cạnh Tống Hoài An châm chọc mỉa mai nói
“Nghe nói gần đây anh nhận không ít vụ án, làm sao có thời gian rãnh rỗi
đi cảm nhận cuộc sống ?”
Tống Hoài An nhìn cũng không nhìn một cái, nghe tiếng cũng nhận ra giọng Du Giang Niên , kéo kéo khóe miệng, có chút không kiên nhẫn, nhưng rất nhanh che dấu đi , “Cảm ơn quan tâm, gần đây quả thật nhận không ít vụ án, nhưng không đến mức rảnh rỗi không có thời gian.” Tuy rằng cùng Du Giang Niên nói chuyện, nhưng một ánh mắt cũng chưa cho anh ta, vẫn đang chăm chú chọn quà.
Thấy Tống Hoài An không để ý đến mình, Du Giang Niên còn chưa từ bỏ ý định, quét mắt vào quầy, chỉ vào đồng hồ đeo tay chế tác bằng thạch anh nói với Tống Hoài An .
“Cái kia đi, rất xứng với anh, giống nhau không lên được bàn được vậy.”
Tống Hoài An theo hướng ngón tay Du Giang Niên chỉ, cái đồng hồ kia tuy rằng không coi là xấu, nhưng nó qua tinh xảo nên có vẻ ảm đạm thất sắc, còn đặt ở chỗ xó xỉnh, giống như bị người ta giấu ở một bên vậy , hẳn là hàng hóa đang chuẩn bị hạ giá, chẳng qua nhân viên công tác còn không có tới kịp lấy đi nên mới để nơi đó.
Tống Hoài An nắm chặt tay thành quả đấm trong túi quần, giấu đi cánh tay nổi gân xanh, nhưng mặt ngoài lại vẫn tỉnh bơ như cũ, trở lại người ôn văn nho nhã nói Du Giang Niên, “Cảm ơn quan tâm, chẳng qua là không phải tôi dùng, cái này không quá thích hợp.”
Du Giang Niên cũng không giận, nhiều năm đối chọi gay gắt như vậy, Du Giang Niên đã sớm sờ thấu tính nết Tống Hoài An . Tuy rằng trên mặt Tống Hoài An một chút sơ hở cũng không có, nhưng Du Giang Niên biết, Tống Hoài An để ý nhất chính là người khác đề cập thân thế anh, chỉ cần Tống Hoài An không thoải mái, Du Giang Niên vô cùng sảng khoái, cho nên hiện tại, Du Giang Niên cũng không để ý làm Tống Hoài An không thoải mái.
Du Giang Niên cười, “Nga ~ phải không? Vậy nếu như đưa người khác , như vậy đồng hồ quả thật không thích hợp, dù sao không phải mỗi một người đều có ý thích giống như đại luật sư vậy.”
Dứt lời, Du Giang Niên cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi. Vốn dĩ anh ta hôm nay bởi vì tâm tình không tốt cho nên mới nghĩ đến mua đồng hồ đeo tay vui vẻ, nhưng hiện tại nếu thấy Tống Hoài An, còn có thể đối với Tống Hoài An bỏ đá xuống giếng vài câu, so với việc mua nhiều đồng hồ càng làm anh ta cảm thấy vui vẻ.
Hứng thú bị quấy nhiễu, Tống Hoài An cũng không có tâm tình chọn nữa, nghĩ ngày hôm sau trở về để cho Tiểu Chương thay mình làm cũng được .