Edit: Lạc Lạc
Những mảnh vỡ thủy tinh trong văn phòng đã được dọn sạch, tài liệu vương vãi cũng đã được sắp xếp lại, Bách Dương vội vã bước vào, nhíu chặt mày.
Sau bàn làm việc, máy tính của Phó Minh Dư đã mở lên, nhưng người thì đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.
Sau khi Bách Dương đi vào, trông như có điều gì đó muốn nói, Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn anh, ra hiệu cho anh đợi một lúc.
Vài phút sau, sau khi cúp máy, anh xoay người ngồi lại vào bàn, vừa lướt điện thoại vừa nói với Bách Dương: “Chuyến bay thử nghiệm của Superstar đã kết thúc chưa?”
“Kết thúc rồi ạ, không có vấn đề gì.” Bách Dương nói, "Là do chính ông Hạ thử nghiệm.”
Vì mối quan hệ trong ngành của mình, chiếc Diamond DA50 Superstar được đặt mua hôm qua, hôm nay đã được giao đến, đang đậu tại sân bay thông dụng Nam Áo ở ngoại ô phía tây, hơn nữa chuyến bay thử nghiệm cũng đã bước đầu hoàn thành.
“Ừm.” Phó Minh Dư đặt điện thoại xuống, nhìn thời gian, lại hỏi, “Sân bay bên đó thì sao?”
Bách Dương: “Sân bay thông dụng Nam Áo đã đặt đường băng hướng bắc từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều ngày mai cùng với vùng trời trong phạm vi được chỉ định, trong thời gian này sẽ không có máy bay thương mại thông dụng nào khác chiếm dụng đường bay, nhưng ông chủ của Nam Áo nói rằng anh ta có một người bạn đang cần thi bằng lái phi công gấp, vì thế sẽ chiếm khoảng hai tiếng vào ngày mai, nhưng vì là người mới, nên sẽ không cất cánh, mà chỉ thực hành trên mặt đất."
“Được rồi.”
Sân bay thông dụng Nam Áo là sân bay thương mại, mặc dù Phó Minh Dư đã bỏ tiền đặt bao tất cả, nhưng sắp xếp lịch trình thật sự rất khó khăn, ông chủ Nam Áo là bạn của anh, cho nên đã bỏ ra rất nhiều công sức để giúp đỡ, đương nhiên là anh sẽ không tính toán một việc nhỏ nhặt như thế.
Phó Minh Dư mở máy tính lên, tiếp tục đọc những nội dung mình chưa đọc xong.
Bách Dương nói xong, lại nói: “Nhưng cô Lý bên đấy vừa……”
Phó Minh Dư nhìn vào máy tính, không nâng mắt lên, thản nhiên hỏi: “Cô ta lại bị làm sao nữa vậy?”
Bách Dương vô cùng miễn cưỡng lấy iPad công việc của mình ra, chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay lại phải lướt xem Weibo nhiều lần như thế.
“Cô ấy vừa up Weibo theo yêu cầu của bộ phận PR.”
Hôm nay bộ phận PR đã liên hệ với Lý Chi Hòe, đưa ra yêu cầu rất trực tiếp, thứ nhất, làm rõ giữa hai người chỉ là mối quan hệ bạn học cấp ba. Thứ hai, làm rõ cụ thể những gì đã làm vào buổi sáng.
Vấn đề này đã được bộ phận PR xử lý theo yêu cầu xử lý tin tức cá nhân của Phó Minh Dư. Trong một thời gian dài, ngoài những hoạt động kinh doanh cần thiết, anh hoàn toàn không xuất hiện trước mắt công chúng. Đặc biệt là Yến An bên phía Bắc Hàng lại thường xuyên xuất hiện trên hot search vì chuyện cá nhân, nhiều lần bị gia đình giáo huấn hoặc nặng hoặc nhẹ, Phó Minh Dư ngày càng trở nên kín tiếng, sự hiện diện của anh trên internet gần như bằng không.
Vì vậy sẽ không có khả năng anh đặc biệt ra mặt vì Lý Chi Hòe.
“Yêu cầu này rất đơn giản, những gì cô ấy nói chỉ vỏn vẹn một câu, đã đăng lên luôn, nhưng bộ phận PR vừa xem qua, liền cảm thấy rất không hài lòng.”
Bách Dương ngẫm nghĩ, rồi nói thêm, “Nội dung đã được đăng lên, nhưng nhiệt độ lại còn cao hơn so với tin tức vừa rồi, nếu bây giờ bảo cô ấy sửa lại, thay vào đó có thể mang hàm ý giấu đầu lòi đuôi, vì thế muốn hỏi ý kiến của ngài trước, có muốn can thiệp một lần nữa không.”
Phó Minh Dư khẽ nâng mắt: “Giấu đầu lòi đuôi?”
Một người đã nhìn quen với tất cả các loại dữ liệu chuyến bay lâu năm như Bách Dương cũng không biết làm thế nào để tóm tắt những thứ rối ren lộn xộn này bằng lời.
“Đưa tôi xem.”
Bách Dương đưa iPad đến, Phó Minh Dư nhìn lướt qua, thấy một đoạn văn bản ngắn bên trên, ánh mắt không thay đổi gì, nhưng lại gõ nhẹ ngón trỏ lên màn hình.
“Đây là phản hồi của cô ta à?”
Thoạt nhìn, quả nhiên là làm theo yêu cầu của anh.
Phó Minh Dư cười khẩy, dựa vào sự tôn kính đối với chủ nhiệm lớp cấp ba, anh cho rằng Lý Chi Hòe cũng có thể kế thừa phong cách làm việc của ba mình, nhưng không ngờ lại còn rất mập mờ.
Nhìn xuống nội dung liên quan, những thứ hoa hoè loè loẹt trên màn hình trông cũng khá sinh động.
Phó Minh Dư xem lướt qua, gì mà “Được làm sáng tỏ thật công khai”, gì mà “Âm thầm phát cẩu lương”, gì mà “Thì ra nghe đồn cô muốn tham gia các bộ phim về đề tài hàng không là có lý do cả”, sự sôi nổi của các loại ngôn luận đã đi chệch khỏi mục đích ban đầu của việc làm rõ này.
Phó Minh Dư bỏ iPad qua một bên, ngẩng đầu lên nói: "Mức độ thảo luận về vấn đề này hiện giờ đang thế nào?”
Bách Dương: “Thứ hạng hot search không giảm mà tăng lên.”
Vậy là đã có rất nhiều người biết đến.
Phó Minh Dư liếc nhìn điện thoại cá nhân của mình, quả nhiên những tin tức mới vẫn đang đến liên tục.
Vậy chắc là Nguyễn Tư Nhàn cũng đã nhìn thấy.
Anh đứng dậy, tháo vòng tay áo trên cánh tay xuống, ném lên bàn, cầm điện thoại bước đến cửa sổ, đồng thời bỏ xuống một câu.
“Xử lý ngay.”
Bách Dương lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nhưng cửa còn chưa đóng lại, Phó Minh Dư lại gọi anh, “Hỏi tài xế, cô ấy về đó chưa?”
Bách Dương đương nhiên biết “Cô ấy” trong miệng Phó Minh Dư là đang ám chỉ ai, trong lúc anh đi hỏi tài xế, Phó Minh Dư lại nhìn vào điện thoại, cuộc gọi trên máy vẫn luôn lặp lại một giọng nữ máy móc.
“Xin lỗi, thuê bao bạn gọi tạm thời không thể kết nối……”
Anh nghi ngờ rằng Nguyễn Tư Nhàn đã chặn anh.
Anh bóp trán, xoay người lại lấy điện thoại khác gọi đi, vẫn không kết nối được.
Chiều nay là một chiều nắng đẹp hiếm hoi trong mùa đông năm nay, ánh nắng chiếu sáng lối đi, trong suốt hơn mọi ngày.
Phó Minh Dư nhấn chuông cửa ba lần, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, chuyển qua gõ cửa, vẫn không vang lên tiếng bước chân.
Anh hít một hơi thật sâu, gọi lại cho Nguyễn Tư Nhàn, vẫn lâm vào trạng thái không thể kết nối.
Không gọi được, không mở cửa, có thể sau khi tài xế đưa đến, cô thậm chí còn không đi vào.
Phó Minh Dư đứng trước cửa vài phút, ánh mắt ngày càng trở nên nặng nề.
Nửa tiếng sau, anh xuất hiện trước cửa quán bar của Biện Toàn.
Chưa đến ba giờ rưỡi, cửa quán bar đóng chặt, bên ngoài không một bóng người, chỉ có vài con mèo hoang đang nhảy nhót.
Phó Minh Dư nhíu mày nhìn xung quanh, vẻ cáu gắt trong mắt anh đã sắp bộc phát.
Điện thoại gọi không nghe, người tìm không thấy, hiện giờ Phó Minh Dư lại càng thêm lo lắng Nguyễn Tư Nhàn đã xảy ra chuyện gì.
Anh siết chặt điện thoại, đứng dưới nắng một lúc, lên xe trở về chung cư Danh Thần lần nữa, tìm gặp bất động sản để xem camera giám sát lối đi vào chiều nay.
Camera giám sát cho thấy Nguyễn Tư Nhàn đã về đến nhà lúc 1 giờ 30, sau đó cô không xuất hiện trong camera giám sát nữa, nói cách khác cô vẫn luôn ở nhà.
Phó Minh Dư quay trở lại cửa nhà của cô, nhấn chuông nhiều lần, vẫn không có ai ra mở cửa.
Anh lại tiếp tục gọi điện, vẫn không có kết quả.
Trùng hợp là hai hôm nay cô đang điều chỉnh giờ bay, không cần chờ lệnh, vì vậy cô hoàn toàn có mọi lý do để dừng các công cụ liên lạc.
Phó Minh Dư nặng nề nhìn cánh cửa này, nắm chặt tay gõ mạnh vài cái, nói: “Nguyễn Tư Nhàn, anh sẽ nói rõ sự việc với em, nhưng mà em mở cửa trước đi.”
Sau đó lại gõ cửa vài cái, không ai trả lời.
Phó Minh Dư gần như dùng sức phá cửa, nhưng vẫn vô ích, vì thế anh lấy điện thoại ra, chuyển sang WeChat của Nguyễn Tư Nhàn.
[ Phó Minh Dư ]: Mở cửa.
Tin nhắn được gửi đi thành công, có nghĩa là không bị chặn.
Anh thở phào một hơi, tựa vào tường, gõ một câu.
“Em muốn trút giận thế nào cũng được, nhưng trước tiên hãy mở cửa, nghe anh nói rõ sự việc.”
Sau vài phút được gửi đi, không có phản hồi, cũng không hiển thị “Đối phương đang nhập”.
Phó Minh Dư nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó từ từ gục đầu xuống, đây là lần đầu tiên trong 28 năm qua, anh cảm nhận được cái gì gọi là bất lực.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chuyển từ sáng rực sang mờ nhạt, rồi màn đêm buông xuống, những ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà không biết đã thắp sáng bầu trời đêm tự khi nào.
Nguyễn Tư Nhàn đọc sách cả buổi chiều, hai mắt vừa khô vừa ráp, sau khi nhỏ thuốc nhỏ mắt, cô mặc áo khoác vào chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó.
Nhưng ngay khi mở cửa ra, cô lại thấy Phó Minh Dư đang đứng trước cửa nhà mình.
Anh không mặc áo khoác, trên người vẫn là bộ tây trang ở công ty, có chút mỏng manh trong thời tiết này.
Nguyễn Tư Nhàn sững sờ, “Anh làm gì vậy?”
Ngay lúc nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư khẽ thở phào.
Giây tiếp theo, lại thấy hai mắt cô đỏ hoe, trên khóe mắt còn có vệt nước chưa khô.
“Em khóc à?”
“Ai khóc?” Nguyễn Tư Nhàn rất khó hiểu, thậm chí trên gương mặt còn có chút ý cười, “Đừng nói là anh cho rằng em trốn đi khóc thầm đấy nhé?”
“Chiều nay em đã làm gì vậy?”
“Em đọc sách.” Nguyễn Tư Nhàn chống tay lên cửa, “Mỗi năm có nhiều kỳ kiểm tra như thế, em không cần thời gian chuẩn bị sao?”
Phó Minh Dư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa mày nhíu lại thành một chữ “Xuyên”, thở phào một hơi thật dài.
“Em đã xem nội dung của Lý Chi Hòe chưa?”
“Em xem trên đường trở về rồi.” Nguyễn Tư Nhàn dựa vào cửa, nhìn Phó Minh Dư từ trên xuống dưới, “Bạn học nữ này của anh cũng thật thú vị, ai cũng là lần đầu tiên làm người, sao cô ta lại có nhiều mưu kế như thế?”
“Sau đó em không xem nữa à?”
“Còn xem gì nữa?”
Sau khi Nguyễn Tư Nhàn trở về, trong lòng vẫn còn hơi bực mình, vì thế cô đeo tai nghe chống ồn vào, bật điện thoại ở chế độ máy bay, đọc sách cả buổi chiều.
Chỉ là bạn học cấp ba thôi mà, cũng chẳng phải bạn gái cũ, quá lười để quan tâm đến cô ta, tốt hơn hết hãy làm nhiều câu hỏi khi có thời gian. Người đi kiếm chuyện không phải năm nào cũng có, nhưng một năm sẽ phải kiểm tra nghề nghiệp rất nhiều lần.
Hơn nữa khi đọc sách, sẽ cảm thấy bình tâm tĩnh khí.
Phó Minh Dư hơi cúi xuống, giọng điệu mang theo một sự cẩn trọng mà ngay cả anh cũng không nhận ra, “Không giận à?”
Suốt cả buổi chiều, anh đứng trước cửa nhà cô, đợi cô mở cửa.
Không thấy bóng dáng cô đâu, thần kinh vẫn luôn căng chặt, tựa như đang chờ đợi thẩm phán.
Hiệu suất làm việc của bộ phận PR anh biết rất rõ, ngay lúc anh rời đi cũng đã giải quyết ổn thỏa, trong thời gian này Lý Chi Hòe cũng đã gọi cho anh mấy lần, không nghe máy, nhưng vẫn có thể thấy cô ta đang rất nóng lòng.
Nhưng không ngờ cô lại hoàn toàn không xem, mà chỉ tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Nguyễn Tư Nhàn đảo mắt xem thường: “Em là ống bơm hay sao mà ngày nào cũng nổi giận nhiều như thế, cô ta là ai chứ, đáng để em giận sao?”
“Hửm?” Thấy cô lộ ra vẻ mặt này, Phó Minh Dư khẽ thở phào, đưa tay véo má cô, “Là ai hôm nay đằng đằng sát khí xông tới tìm anh?”
Nguyễn Tư Nhàn hất tay anh ra, trừng mắt với anh, “Em cũng lười giận cô ta, nhưng vấn đề là do anh gây ra, em giận anh.”
“Vậy em muốn anh làm sao em mới nguôi giận?” Phó Minh Dư hỏi, “Muốn máy bay à?”
Nguyễn Tư Nhàn suy ngẫm, nghiêm túc gật đầu, “Tí nữa em lên lầu chọn.”
“Chỗ đó không cần chọn nữa, tất cả đều là của em.” Phó Minh Dư nói, “Hôm nay đi ngủ sớm một chút, sáng mai ra ngoài cùng anh nhé?”
Nghe thấy cả một phòng mô hình máy bay đều thuộc về mình, hai mắt cô bất giác sáng lên.
Cơn sóng gió này cũng không tệ.
Hơn nữa —— xem ra tên đàn ông này không chỉ có một phòng mô hình máy bay đó, chắc chắn vẫn còn giấu nhiều hơn ở một nơi khác.
Nguyễn Tư Nhàn hơi hưng phấn, mím môi gật đầu, “Thôi được, xem xem đã đủ tinh xảo chưa.”
Cùng lúc đó, Lý Chi Hòe đã gọi điện lần thứ bảy cho Phó Minh Dư, đối phương vẫn không bắt máy.
Cô mở Weibo lên, thấy những bình luận trên Weibo của mình mặc dù vẫn luôn được fans trấn áp, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đủ loại nội dung phỉ báng từ những bình luận mới nhất.
Nguyên nhân đều là vì trang Weibo chính thức của Thế Hàng đã chia sẻ Weibo của cô vào ba tiếng trước.
“Giải thích cặn kẽ chi tiết:
Thứ nhất, đến thăm ba của cô Lý là bởi vì ông ấy là chủ nhiệm lớp cấp ba của ngài Phó - Tổng Giám đốc điều hành của công ty chúng tôi. Tôn kính thầy cô, là trách nhiệm của mỗi người.
Thứ hai, ngài Phó và cô Lý mỗi người đều cực kỳ bận rộn trong mười năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, gặp nhau tổng cộng ba lần, tổng cộng là hai tiếng lẻ năm phút, hai trong số đó là cuộc gặp gỡ tình cờ tại tiệc rượu vào tối qua và chuyến thăm bệnh vào sáng nay. Bạn cùng lớp là duyên phận, tốt nghiệp rồi thì tức là duyên tận, gặp lại nhau còn phải dựa vào may mắn, mong mọi người hãy trân trọng những người bạn học bên cạnh mình.
Thứ ba, mong mọi người đừng lan truyền lung tung, Phó tổng của chúng tôi phải dỗ dành bạn gái nữa.
Thứ tư, đăng nhập vào trang web chính thức của Thế Hàng để đăng ký hội viên, các đường bay mùa đông hoàn toàn mới đã được mở ra, tận hưởng dịch vụ quản gia chuyến bay độc quyền của bạn, những đường bay đẹp nhất đều có ở Thế Hàng.”
Hai điều đầu tiên đã phản bác chính xác những câu nói như thật mà như giả của cô, không chừa lại chút sĩ diện nào, mỗi câu kết còn trắng trợn móc mỉa cô. Điều cuối cùng còn trực tiếp quăng ra một cái quảng cáo, tựa như không quan tâm đến cảm xúc của cô chút nào.
Lý Chi Hòe không có chỗ trút giận, quay lại ném điện thoại lên người chàng trai trẻ phụ trách tuyên truyền.
“Nhìn xem cậu đã làm ra chuyện tốt gì đi!”
Chàng trai phụ trách tuyên truyền này vừa mới nhậm chức không lâu, xuất thân không chuyên nghiệp, nhưng lại có chút khôn khéo, bình thường thao túng chút ít dư luận rất nơi tay.
Chỉ là lần này tiểu khôn khéo lại chơi lật xe, cậu ta không dám nói lời nào, chỉ có thể mặc đánh mặc mắng.
“Tôi nói cậu nghe, tôi đã nỗ lực bao nhiêu cho nhân vật nữ cơ trưởng này, cậu không phải không biết, thậm chí tôi cũng đã đi thi bằng lái phi công, bây giờ thì loạn lên cả rồi, cậu cút ngay cho tôi! Tôi mà quan tâm đến cậu thì tôi là cháu trai của cậu!”
Sáng hôm sau.
"Anh định đưa em đi đào than à?”
Thấy xe đang đi đến nơi càng ngày càng hẻo lánh, lại nhìn quần áo trên người mình, Nguyễn Tư Nhàn không thể không hỏi.
Sáng nay cô dậy rất sớm, trang điểm cẩn thận, phối cùng váy len mỏng, trông rất quyến rũ và tao nhã.
Kết quả Phó Minh Dư vừa đến đã bảo cô đi thay quần áo, không thèm nhìn đến sự sửa soạn cầu kỳ của cô!
Vì thế cô đã đi thay một chiếc váy khác, Phó Minh Dư vẫn không hài lòng, trực tiếp tìm cho cô một bộ áo khoác đen xì cùng với quần từ trong tủ quần áo của cô.
Phó Minh Dư vừa lái xe vừa quay sang nhìn cô, “Khá đẹp.”
Nguyễn Tư Nhàn xách cổ áo lên kéo kéo hai cái, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là đẹp chỗ nào.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có phần chán nản.
Vốn dĩ cho rằng có thể trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài hẹn hò, kết quả lại bị cưỡng bức trang điểm thành một người đi đào than.
Một tiếng sau, Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu lên, thấy Phó Minh Dư đang lái xe vào sân bay thông dụng Nam Áo.
Cô chớp chớp hai mắt, trong lòng dường như đã hiểu, nhưng lại không chắc.
“Anh đưa em đến đây làm gì?”
Phó Minh Dư lùi xe vào bãi đỗ xe, đồng thời mỉm cười nhìn cô, “Chẳng phải thích solo lắm à? Hôm nay toàn bộ vùng trời đều là của em.”
“Toàn bộ vùng trời đều là của em” đối với Nguyễn Tư Nhàn mà nói, còn có sức quyến rũ trí mạng hơn cả “Toàn bộ núi kim cương đều là của em”.
Từ lúc xuống xe, cho đến khi bước vào bên trong sân bay, lòng bàn tay cô đều có chút nóng lên.
Ngay khi nhìn thấy toàn bộ đường băng thật sự không có một bóng người nào, cô lập tức chạy về phía một hàng Cessna trên đường băng.
Phó Minh Dư giữ chặt cô lại, "Khoan đã, đừng gấp.”
Anh đưa cô đến đường băng bên kia.
Ở vị trí số ba, một chiếc Diamond DA50 Superstar đang đậu ở đấy.
Một chiếc máy bay thông dụng hoàn toàn mới, không có một hạt bụi nào, vô cùng bắt mắt khi đậu ở đây.
Lúc Lý Chi Hòe vừa đến, cô đã bị thu hút bởi chiếc máy bay này.
Cô đi một vòng quanh máy bay, nhìn rõ những phương tiện bên trong buồng lái, hít vào một hơi.
“Đẹp thật.”
Ông chủ Nam Áo đi cùng cô, cười nói: “Mẫu máy bay này không phù hợp với người mới, đợi cô quen rồi, sau này nếu có cơ hội, có thể cân nhắc thuê một chuyến...”
Nói xong lại xem đồng hồ đeo tay, “Hôm nay cô đến sớm, hướng dẫn viên vẫn chưa đến, đợi chút nữa đi.”
Mọi sự chú ý của Lý Chi Hòe đều tập trung vào chiếc máy bay này, tùy tiện gật đầu, sau đó hỏi: "Chút nữa hướng dẫn viên đến, có thể đưa tôi ngồi lên một chút được không?”
“Cái này không được.” Ông chủ Nam Áo nói, “Đây là do bạn tôi mua tặng người ta, không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu cô muốn ngồi thử, cô có thể xin phép anh ta.”
Lý Chi Hòe chớp chớp hai mắt, “Là ai thế? Có thể không?”
Vừa dứt lời, từ phía sau bỗng vang lên một giọng nói.
“Là tôi.”
Lý Chi Hòe quay đầu lại, thấy Phó Minh Dư đang đi về phía mình.
Anh còn dẫn theo một cô gái.
Vóc dáng cô gái rất cao, mặc một chiếc áo khoác bomber kiểu dáng gần giống với Phó Minh Dư, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người mảnh mai và duyên dáng.
Đường băng lộng gió, mái tóc đen dài ngang vai của cô gái bị thổi tán loạn, hất tung lên mặt, khi cô ấy đưa tay vén tóc dọc theo đỉnh đầu, cả gương mặt hiện ra, Lý Chi Hòe ngây người một lúc.
Đây là bạn gái của anh ta sao?
Trong lúc cô ngây người, Phó Minh Dư đã đứng trước mặt cô.
“Tôi tặng cho bạn gái, chỉ sợ không cho người khác ngồi thử được.”
Nguyễn Tư Nhàn vốn đang âm thầm chảy nước dãi với chiếc máy bay đó, chợt nghe Phó Minh Dư nói lời này, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Cô quay lại nhìn Phó Minh Dư, lúc này mới để ý đến một cô gái khác ở bên cạnh.
Lần thứ hai ngu ngơ.
Lý, Lý gì đó?
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tư Nhàn gặp người này ngoài đời, nghiêng đầu quan sát.
Lý Chi Hòe không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trong mắt cô.
Giận dữ, thù địch…… Thậm chí ngay cả coi thường cũng không có.
Cô không biết cô gái này là hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, hay là hoàn toàn không để cô vào mắt.
Dù là thế nào thì điều đó cũng khiến cô rất khó chịu.
Phó Minh Dư thấy Nguyễn Tư Nhàn đang nhìn Lý Chi Hòe, liền véo vào lòng bàn tay cô, “Không đi thử xem?”
Nguyễn Tư Nhàn không có tâm trạng để quan tâm đến cây mận cây đào gì đó, dời mắt đi, bỏ tay Phó Minh Dư ra rồi đi về phía máy bay.
Phó Minh Dư nhìn theo bóng lưng cô, bên tai lại vang lên giọng nói của Lý Chi Hòe.
“Minh Dư, hôm qua……”
“Đừng gọi thân thiết như vậy.” Mặc dù Phó Minh Dư đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng đến Nguyễn Tư Nhàn ở phía trước, “Nếu không phải vì thầy Lý, có lẽ nhiều năm qua tôi cũng không nhớ nổi tên cô, cô có thể gọi tên đầy đủ của tôi, hoặc là Phó tổng cũng được.”
Nếu gió không ngừng thổi vào lúc này, Lý Chi Hòe khó có thể tin rằng, một người mới sáng hôm qua vẫn còn ôn hòa trước mặt ba cô, bây giờ lại nói ra những lời này.
“Chuyện xảy ra hôm qua là do người bên công tác tuyên truyền của tôi thực hiện, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều như thế, chỉ là……”
“Tôi không quan tâm là suy nghĩ cái gì, nhưng cô đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến bạn gái của tôi.” Anh tiến lên một bước, rời khỏi vị trí bên cạnh Lý Chi Hòe, “Cô ấy rộng lượng, không tính toán với cô, nhưng tôi không rộng lượng như cô ấy.”
Nói xong, anh cất bước đi về phía máy bay.
Nguyễn Tư Nhàn đã mở cửa buồng lái ra, nhưng không bước lên, vẫn đang ngắm nhìn vẻ bề ngoài.
Lý Chi Hòe nhìn bóng dáng của cả hai, hít sâu một hơi, nhưng thật khó để thở ra trôi chảy.
Cô thừa nhận rằng mình đã không ngăn cản khi tuyên truyền viết văn án vào ngày hôm qua, cũng chính là mang ý cam chịu.
Nhưng cô chỉ muốn xoa dịu nỗi bực dọc từ nhiều năm trước.
Một chút, một chút tâm tư nhỏ mà thôi.
Cô không ngờ lại bị người khác bóp méo thành như vậy.
Hiện giờ cô đang là nữ chính, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, đã quen được săn đón.
Cô không nghĩ tới mình thực sự muốn gì, nhưng chính xác là cũng không để "Bạn gái" trong miệng Phó Minh Dư vào mắt.
Lúc này nhìn lên, vẻ mặt vui mừng của cô gái đó, Lý Chi Hòe nghĩ đến nhiều năm trước.
Lúc tốt nghiệp cấp ba, nghe tin Phó Minh Dư đi thi bằng lái phi công, cô đã từng âm thầm tưởng tượng mình sẽ được ngồi lên máy bay do Phó Minh Dư lái, lướt qua núi sông Giang Thành, quan sát thành phố quen thuộc này.
Nhưng hôm nay cô lại thấy một cô gái khác đang sắp ngồi vào vị trí mà cô hằng mơ ước.
Như có một loại ham muốn mãnh liệt lôi kéo cô, không chịu dời mắt, muốn nhìn xem biểu hiện khi ngồi xuống bên cạnh ghế lái của cô gái đó sẽ như thế nào.
Vài phút sau, cô chớp chớp hai mắt, nhìn cô gái đó bước lên —— ghế lái?
Nghĩ rằng mình đã nhìn lầm, cô lại tiến đến hai bước, thấy Phó Minh Dư bước lên từ một bên khác.
Vài phút sau, cô trơ mắt nhìn chiếc máy bay này lao ra đường băng, cất cánh ở phía cuối cùng.
-------------
Hé lu mọi người mình đã
1 2 »