*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lạc Lạc
Chuyến bay bù cùng ngày cất cánh vào lúc ba giờ chiều, một chiếc Airbus 330 đã được điều đến.
Mặc dù hành khách vẫn còn phàn nàn, nhưng cảm xúc của họ đã dần lắng xuống ngay sau khi nhận được tiền bồi thường tương ứng.
Khiếu nại của vị hành khách gây rối kia tất nhiên cũng không có hiệu lực, hơn nữa còn bị cảnh sát bắt đi vì cố ý gây thương tích cho người khác.
Vết bỏng trên cổ Nguyễn Tư Nhàn không phải vấn đề lớn, nhưng dù sao cũng là nước nóng, lột một lớp da là không thể thiếu.
May là mấy ngày nay đúng lúc thời gian bay hàng quý của cô đạt đến hạn mức cao nhất, có được vài ngày nghỉ ngơi, có thể ở nhà chăm sóc vết bỏng của mình, nếu không sẽ phải chiếm dụng thời gian bay của cô mất.
Nhưng nghỉ phép dưỡng thương cũng không có nghĩa là có thể nằm trên giường cả ngày.
Đối mặt với các kỳ thi chuyên sâu, huấn luyện mô phỏng, kiểm tra lại mô hình, Nguyễn Tư Nhàn gần như muốn ngồi thiền trước bàn làm việc.
Cô bận, bạn trai cô còn bận hơn cô, sau khi xử lý việc hành khách gây rối vào hôm qua, nghe một cú điện thoại đã lập tức bay đến Phủ Đô.
Bay bay bay, bay mỗi ngày, ở trên máy bay cả ngày, tự mình trở thành cơ trưởng.
Nguyễn Tư Nhàn cầm bút chọc vài cái vào quyển sách, một tay chống cằm, lật hai trang, suy nghĩ lại vòng về buổi chiều ngày hôm qua.
Cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Tên Phó Minh Dư này, phải nói rằng hành động thật sự rất có hiệu quả, những việc đã làm trong khi theo đuổi cô cũng khá đủ điều kiện.
Một người bận rộn như anh vẫn có thể dành ra thời gian đưa cô về nhà, cùng nhau ăn một bữa, gọi điện thoại trò chuyện.
Nhưng lại không thể nói một câu "Anh thích em".
Không phải Nguyễn Tư Nhàn một hai phải vật lộn với điều này, chỉ là cô cảm thấy hơi lạ.
Theo lý thuyết, quá trình quen biết giữa cô và Phó Minh Dư thật sự có hơi quanh co.
Đến mức độ cô giương oai trên đầu Phó Minh Dư hết lần này đến lần khác, một người đàn ông bình thường chẳng phải là nên tức sùi bọt mép rồi nổi trận lôi đình sao?
Không lẽ tổng giám đốc đều thích kiểu phụ nữ "Thật tươi ngon thật chân chất vậy mà lại dám làm trái ý tôi"?
Thôi được, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy lúc này, cô không nên vướng vào việc rốt cuộc bạn trai có thích mình hay không.
Không thích mày mà còn theo đuổi mày?
Không thích mày mà còn hôn mày?
Nhưng nếu không nghe chính miệng anh nói một câu như thế, điều này sẽ khiến Nguyễn Tư Nhàn đôi khi bị mất tự tin khi làm một việc gì đó.
Chẳng hạn như bây giờ cô đang buồn chán, muốn nhắn tin cho anh.
Cũng không có gì, chỉ trò chuyện vài câu.
Nhưng cô không thể tự nhiên đi làm phiền anh, giống như những người khác, cũng có thể lằng nhằng mấy câu chỉ vì một điều nhỏ nhặt như bị rụng nhiều hơn vài cọng tóc, mà là xuất phát từ chính sự hỗ trợ tâm linh tương thông.
Và cô còn phải tìm một lý do để nhắn tin hay gì đó cho Phó Minh Dư.
Nguyễn Tư Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy mình thần kinh không được ổn định, mơ màng hồ đồ đồng ý làm bạn gái người ta.
Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng Phó Minh Dư là vì làm việc mệt mỏi và buồn tẻ, nên muốn tìm một cô gái bầu bạn để giải tỏa cô đơn.
Nếu không, hôm qua vừa kéo cà vạt anh một cái là anh đã lập tức bày ra dáng vẻ không chịu nổi.
Nếu Bách Dương không gõ cửa bước vào, không chừng anh còn muốn ngang nhiên làm chuyện dâʍ ɭσạи giữa ban ngày.
-- Dừng lại.
Không được suy nghĩ nữa.
Nguyễn Tư Nhàn điều chỉnh tư thế ngồi của mình, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung đó.
Cũng là bạn gái của anh rồi, bà đây muốn nhắn thì nhắn, dám không trả lời tin nhắn của tôi thì đợi mà quỳ xuống bảng điều khiển đi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Phó Minh Dư.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Bạn trai à.
Phó Minh Dư đang tham gia triển lãm hàng không ở Phủ Đô xa xôi thế nhưng lại trả lời tin nhắn rất nhanh.
[ Phó Minh Dư ]: Hở?
Nguyễn Tư Nhàn gõ ngón tay lên màn hình, tự hỏi phải nói gì để khiến cô trông thật bình thản chứ không phải là tìm lời để nói vì không biết nói gì.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh đang làm gì vậy?
[ Phó Minh Dư ]: Nhớ anh à?
Nguyễn Tư Nhàn: "......"
Sự tự tin này của tổng giám đốc thật là bắt bí thật là nguy hiểm.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không phải, chỉ là muốn hỏi xem tiền thưởng quý khi nào được phát.
Phó Minh Dư không trả lời tin nhắn, vài phút sau, Nguyễn Tư Nhàn nhận được một tin nhắn chuyển khoản đến từ ngân hàng.
[ Phó Minh Dư ]: Đủ chưa?
Nguyễn Tư Nhàn nhìn tin nhắn này, tâm trạng hơi khó diễn tả.
Cặp đôi plastic* thời hiện đại thật khó để giao tiếp bình thường, không lẽ trông cô rất giống một cô gái dễ bị khuất phục bởi tiền tài lắm sao?
*Theo như mình search trên baidu thì cặp đôi plastic có nghĩa là hai người yêu nhau kiểu có phúc cùng hưởng có họa tự chịu, trong mắt người ngoài thì hai người trông có vẻ bền chặt nhưng thật ra chỉ cần búng tay là sẽ đổ vỡ ngay
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Em không tìm anh đòi tiền, em cũng không thiếu tiền.
[ Phó Minh Dư ]: Vậy chính là nhớ anh?
Nguyễn Tư Nhàn: "......"
Logic này, tư duy này.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Logic của anh quá trâu bò em không hiểu được, anh đi mà nói chuyện với Einstein đi.
Bỏ điện thoại xuống, cô nâng má thở dài, trong lòng lưng lửng, không thể nói được là mùi vị gì.
Đọc một quyển sách, gương mặt đó của Phó Minh Dư vẫn ẩn ẩn hiện hiện trước mặt cô, âm hồn bất tan.
Hai phút sau, Phó Minh Dư gửi đến một bức ảnh.
[ Phó Minh Dư ]: Anh đang ở đây.
Nguyễn Tư Nhàn xem sơ qua, ảnh chụp là một góc của trung tâm triển lãm hàng không, góc chụp rất qua loa, trong ảnh cơ bản đều là các loại mô hình máy bay.
Nhưng có một chiếc ở góc trên bên phải, Nguyễn Tư Nhàn nhìn chăm chú, phóng to ra xem.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Chiếc ở góc trên bên phải là Cessna 172 đúng không?
Phó Minh Dư vốn không để ý đến chiếc máy bay đa năng cỡ nhỏ bốn chỗ ngồi ở bên đó, sau khi đọc tin nhắn này của Nguyễn Tư Nhàn, anh mới bước đến xem qua.
[ Phó Minh Dư ]: Ừ.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: First solo em đã lái chiếc này.
First solo là chỉ học viên hàng không rời khỏi hướng dẫn viên, lần đầu tiên kiểm tra lái máy bay đơn một mình.
Nguyễn Tư Nhàn không bao giờ quên được ngày hôm đó, cô lái chiếc Cessna 172, vượt qua những sóng lúa và cây xanh của sân huấn luyện, theo sau là những đám mây dâng cao, một đường đuổi theo những con chim nhạn đang di chuyển về phương nam.
Sau khi vào công ty hàng không, thay vào đó là phải đối mặt với SOP* và kêu gọi tiêu chuẩn nhất thành bất biến được tuân thủ nghiêm ngặt, ký ức solo vào lần đó có vẻ đặc biệt rõ ràng, xét cho cùng đó có thể là trải nghiệm solo với số lượng không nhiều trong cả cuộc đời Nguyễn Tư Nhàn.
*SOP: Quy trình thao tác chuẩn (tiếng Anh: Standard operating procedure - SOP) là một hệ thống quy trình, được tạo ra để hướng dẫn và duy trì chất lượng công việc
Cessna 172 có biệt danh "Chim ưng", được biết đến là một máy bay đa năng thành công nhất trên thế giới, cũng là một loại máy bay tư nhân nhỏ được phổ biến nhất. Nguyên nhân là vì như thế, nên không có nhiều người chú ý đến nó trong cuộc triển lãm hàng không lần này.
Phó Minh Dư vốn cũng không chú ý đến nó lắm, nhưng bây giờ, anh đã nhìn nó được vài phút.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ Nguyễn Tư Nhàn lao qua những đám mây khi cô solo.
Quay đầu lại thấy chiếc Diamond DA50 Superstar ở bên cạnh, Phó Minh Dư bỗng gọi Bách Dương.
Bách Dương bước đến, "Sao thế ạ?"
Phó Minh Dư chỉ vào chiếc Diamond DA50 Superstar bên cạnh mình, căn dặn vài câu với anh.
Bách Dương gật đầu tấm tắc, nhưng trong lòng lại đầy rối bời.
Đã từng thấy mua kim cương mua trang sức mua túi xách cho phụ nữ, nhưng mua máy bay thì vẫn là lần đầu nhìn thấy.
[ Phó Minh Dư ]: Anh đi ăn đây.
Thôi được.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, có lẽ đây chính là cặp đôi plastic. Mong chờ nhắn tin cho anh, nhưng chỉ nhận lại được tổng cộng hai chục từ.
Cô cũng mặc xác anh, đứng dậy thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Hôm trước cô đã hứa với Đổng Tĩnh nếu có thời gian sẽ đến bệnh viện thăm bà, thời gian trước vẫn luôn bận rộn, nhưng hôm nay đã có thời gian.
Mùa đông năm nay hơi thích trời mưa, thường xuyên vừa mở mắt là cả một bầu trời âm u.
Nguyễn Tư Nhàn mặc vào áo khoác và đi ra ngoài, mua một bó hoa cẩm chướng ở cửa hàng trước cổng bệnh viện.
Trước đó cô đã gọi cho Đổng Tĩnh, biết được hôm nay bà ở cùng với y tá của mình.
Sau khi vào phòng bệnh, cô y tá rót một ly nước cho Nguyễn Tư Nhàn rồi đi ra ngoài.
Đổng Tĩnh đã sắp xuất viện, tinh thần khá hơn rất nhiều, hơn nữa bà và Nguyễn Tư Nhàn thật sự rất ít gặp nhau trong những năm gần đây, vì thế đã giữ cô lại để tán chuyện một hồi lâu.
Chốc chốc lại hỏi cô lúc trước đã đến học viện hàng không như thế nào, chốc chốc lại hỏi cô về đãi ngộ phúc lợi trong công việc hiện giờ, bất giác đã trôi qua hơn một tiếng.
Đây vốn là một cuộc trò chuyện thoải mái.
-- Nếu Trịnh Ấu An không bất ngờ xuất hiện.
Khi cửa phòng bệnh được gõ hai cái, Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại nhìn, thấy Trịnh Ấu An xuất hiện ở cửa, tạm thời sững sờ một lúc.
Trịnh Ấu An còn sững sờ hơn cả cô.
Sau khi đứng ở cửa được vài giây, cô lại lùi ra ngoài, xem số phòng bệnh.
Cho đến khi nhìn thấy động tĩnh trên giường bệnh, cô mới chắc chắn mình không đi nhầm.
So với sự kinh ngạc của Trịnh Ấu An, Nguyễn Tư Nhàn bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là không biết mở lời thế nào.
Đổng Tĩnh cũng không ngờ Trịnh Ấu An lại đến đột ngột như thế, nhưng may là cũng không có gì giữa những đứa trẻ này, vì thế vẫy tay với Trịnh Ấu An: "An An đến rồi à? Đứng ở cửa làm gì, mau đi vào."
Trịnh Ấu An máy móc bước vào như một con robot, nhìn Nguyễn Tư Nhàn từ trên xuống dưới, "Cô......"
Đổng Tĩnh liếc nhìn Nguyễn Tư Nhàn, nói: "Đây là Nguyễn Nguyễn, lúc trước đã nói với con, coi như...... Con có thể gọi một tiếng chị."
Trịnh Ấu An: "...... Chị?"
Đổng Tĩnh không nói thẳng "Đây là con gái ruột của mẹ con", nhưng Trịnh Ấu An vẫn hiểu.
Nguyên nhân là vì đã hiểu, cô lại càng thêm sững sờ.
Nguyễn Tư Nhàn không biết nói gì hơn, mặc cho cô nhìn.
Trịnh Ấu An hé nửa miệng, cũng không biết nói gì.
Không, tại sao chỉ có duy nhất một mình cô bị sốc?
Trịnh Ấu An phải tốn gần mười phút mới tiêu hóa được chuyện này, hơn nữa cô cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn vẫn luôn biết về mối quan hệ giữa bọn họ, chỉ có một mình cô chẳng hay biết gì mà thôi.
Sau khi sự thật được chứng minh, lại là kiểu này.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn nói có việc phải đi trước, cô đuổi theo ra hành lang bên ngoài phòng bệnh, giữ chặt cô lại, hỏi: "Cô vẫn luôn biết đúng không?"
Nguyễn Tư Nhàn bất lực gật đầu thừa nhận.
"Vậy tại sao cô không nói?"
"Cô không hỏi tôi mà."
Trịnh Ấu An: "......"
Cô cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị Nguyễn Tư Nhàn chơi chết.
"Không, tôi tự hỏi tại sao cô lại có nhiều mưu kế đến thế? Có phải ngay cả chuyện Phó Minh Dư cô cũng cố tình luôn đúng không, chỉ để khiến tôi hết hy vọng với anh ta?"
Nguyễn Tư Nhàn: "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi chăng?"
"Nói anh ta cuồng vọng tự đại ngạo mạn có phải là cô không?"
"Nói anh ta đầu óc có vấn đề có phải là cô không?"
"Nói toàn thân anh ta đều có khuyết điểm có phải là cô không?"
Nguyễn Tư Nhàn không thể phủ nhận dù chỉ một chữ, những câu này đều là thật.
Trịnh Ấu An đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Vậy là cô phải thích anh ta nhiều lắm nên mới có thể bỏ qua bao nhiêu khuyết điểm để quen nhau với anh ta đúng không?"
Nguyễn Tư Nhàn: "Cô đừng nói bạn trai tôi như vậy."
Trịnh Ấu An: "......?"
Suýt nữa cô đã tức đến ngất xỉu ngay tại chỗ, xe cấp cứu cũng không cần, mà là khiêng thẳng cô đến phòng cấp cứu trên lầu một.
Thật ra Nguyễn Tư Nhàn đã bị rối bời bởi câu hỏi cuối cùng của Trịnh Ấu An.
Trước đó, thậm chí cô còn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thích Phó Minh Dư hay không, có cảm giác vẫn luôn bị anh dẫn dắt, mơ mơ hồ hồ đến với nhau.
Vì vậy những gì Trịnh Ấu An đã nói hôm nay, ngược lại đã khiến Nguyễn Tư Nhàn xác định rõ ràng rằng mình có vẻ thích Phó Minh Dư.
Nếu không sao có thể đi đến ngày hôm nay.
Vấn đề là Nguyễn Tư Nhàn không biết mình thích anh vì điều gì.
Chẳng phải là vì anh đẹp trai một chút tốt bụng một chút tính cách dịu dàng một chút có nhiều máy bay một chút sao...... Những điều đó thật sự khá tốt.
Sau khi suy nghĩ về những điều này trong đầu một hồi, tâm trạng của Nguyễn Tư Nhàn bỗng tốt lên một cách khó hiểu, những suy nghĩ mơ hồ như sương mù đó dần dần tan ra.
Chỉ là thích anh thôi, thích anh vì anh đẹp trai tốt bụng dịu dàng lại còn có nhiều máy bay.
-- Chỉ cần anh đừng tự luyến.
Sau khi về đến nhà vào buổi tối, Nguyễn Tư Nhàn không đọc sách nữa, mở ipad lên, lướt qua xem chương trình thực tế.
Tuyển tú nam idol hot nhất mùa, 101 anh chàng đẹp trai, Nguyễn Tư Nhàn xem không rời mắt.
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Hoằng Nhất Phủ Đô.
Phó Minh Dư cầm ly rượu, di chuyển giữa đám đông.
Vì không có thời gian ăn tối nên dạ dày không được thoải mái, một ly rượu xuống bụng, làm tăng thêm sự khó chịu.
Bữa tiệc hôm nay mang tính chất riêng tư, ban đầu anh không có ý định đến đây, chỉ là đã gặp được một người quen cũ tại cuộc triển lãm hàng không, đứng đầu ở Phủ Đô, nói năng vô cùng lịch sự, anh không thể từ chối được.
Tuy nhiên nhà họ Phó chưa bao giờ mở rộng lãnh thổ ở đây, vì vậy hầu hết những người ở bữa tiệc đều không phải đối tác làm ăn, Phó Minh Dư lấy cớ đến khu vực nghỉ ngơi ngồi cũng không tính là thất lễ.
Bên tai bị bao quanh bởi bản giao hưởng, trang phục lộng lẫy hoa cả mắt, Phó Minh Dư nhắm mắt lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nguyễn Tư Nhàn.
[ Phó Minh Dư ]: Trưa hôm sau anh sẽ về, cùng anh ăn một bữa nhé?
Đợi hơn mười phút, bên kia mới trả lời "Ô".
Thật là lạnh nhạt.
[ Phó Minh Dư ]: Em đang làm gì đấy?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tuyển anh trai.
[ Phó Minh Dư ]: ?
Nguyễn Tư Nhàn gửi cho anh bảy bức ảnh.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Em pick mấy anh trai này.
[ Phó Minh Dư ]: Em bao nhiêu tuổi, người ta bao nhiêu tuổi, em không biết xấu hổ mà gọi anh trai?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]:...... Anh thì biết gì, đây là tên gọi yêu thống nhất.
Phó Minh Dư mỉm cười, lại thấy cô gửi đến một bức ảnh nữa.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Người này thế nào? Trông hơi giống anh.
[ Phó Minh Dư ]: Vậy em tuyển anh ta đi.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Thôi, trông giống như anh, thật nhàm chán, em muốn tuyển người khác.
[ Phó Minh Dư ]: Em còn muốn tuyển mấy anh trai nữa?
Lúc nhìn xuống điện thoại, Phó Minh Dư không nhận thấy có người đang đến gần mình.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh thì biết gì, nhiều bạn bè nhiều đường, nhiều anh trai nhiều nhà.
"Minh Dư?"
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói không rõ.
Phó Minh Dư ngẩng đầu lên, thấy một cô gái mặc váy dài màu đen đang đứng trước mặt anh, mỉm cười dịu dàng.
"Tôi nghe nói anh đến, vừa nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng anh đâu, thì ra là trốn ở đây." Lý Chi Hòe vừa nói, vừa đưa cho anh một ly rượu, "Đã lâu không gặp."
Phó Minh Dư đứng dậy, cầm lấy ly rượu cô đưa, gật đầu nói: "Đã lâu không gặp."
Đúng lúc này, điện thoại anh lại kêu lên.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Chỉ cần mau chóng đổi anh trai, không có nỗi buồn chỉ có tình yêu : )
------------
*Cessna 172 *Diamond DA50 Superstar