Edit: Lạc Lạc
Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng rực, sáng đến nỗi sắc mặt của những người ở đây đều tái đi.
Mãi đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại, lần lượt nhìn nhau rồi đứng lên.
Giang Tử Duyệt vẫn đang ngớ người, bị Nhạc Thần kéo lên, cô hơi lảo đảo, chống tay lên bàn, mặt cắt không còn giọt máu, môi cũng dần mất đi huyết sắc.
Bên ngoài phòng bao ồn ào lạ thường, tiếng người ầm ĩ, mùi thức ăn và mùi rượu thoang thoảng, khiến cho bầu không khí vốn đã im lặng bên trong phòng bao lại càng trở nên ngột ngạt hơn.
Trong một hồi lâu, không ai lên tiếng, ngay cả một tiếng cọ xát quần áo cũng không có.
Lâm Hoằng Tế vẫn đang cầm ly rượu trên tay, dừng lại giữa không trung, miệng lúc đóng lúc mở, một hồi lâu sau mới thốt lên hai từ: "Phó tổng......"
Phó Minh Dư vốn đang cúi người xuống trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, một tay chống lên bàn, nghe vậy thì nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn sang, Lâm Hoằng Tế lập tức ngậm miệng.
Khí áp trong phòng bao lại càng thấp hơn.
Nguyễn Tư Nhàn vẫn luôn im lặng kể từ lúc Phó Minh Dư nói xong bỗng cầm túi đứng dậy, cúi đầu đẩy tay Phó Minh Dư ra rồi đi về phía cửa.
Lúc đi qua cái bàn bên cạnh cửa, những người vừa thảo luận về cô đồng thời lùi lại một bước, sợ chạm vào người cô.
Nhưng khi Nguyễn Tư Nhàn đi đến cửa, cô bỗng quay lại, khẽ nói: "Cơ trưởng Lâm, cái đó...... Hôm nay không ngờ lại làm sinh nhật của anh thành ra thế này, tôi xin lỗi."
Lâm Hoằng Tế đã sắp bật khóc, cô đừng lôi tôi ra, thật sự không liên quan gì đến tôi cả.
Khi Nguyễn Tư Nhàn lướt qua cửa và đi ra ngoài, mọi người vẫn dõi mắt theo.
Khí thế của Nguyễn Tư Nhàn lại bỗng dưng giảm xuống là thế nào? Giọng nói cũng nhỏ nhẹ yếu ớt, hơn nữa nếu lúc nãy bọn họ không nhìn lầm, lỗ tai cô còn đỏ nữa?
Đây là đang giả vờ yếu đuối trước mặt Phó tổng chăng?
Phó Minh Dư không đi ra ngoài ngay, cánh tay bị Nguyễn Tư Nhàn đẩy ra rũ xuống quần, anh xoay cổ tay, khi anh ngước mắt nhìn về phía cái bàn này, cảm xúc trong mắt anh rất khó tả.
"Thấy chưa?"
Không ai hiểu lời này của anh có ý gì, chỉ cảm thấy có một sợi dây trong não đang bị căng ra, căng đến mức mặt cũng phải cứng lại.
Ngay sau đó, khi Phó Minh Dư nói ra câu tiếp theo, sợi dây căng chặt đó bỗng đứt bưng.
"Đó là cách mấy người tạo thêm khó khăn cho tôi đấy à?"
-- Mặc dù nghe có vẻ bất lực, nhưng rõ ràng vẫn mang ý cảnh cáo nhiều hơn.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn còn ở đây, giọng của anh còn dịu dàng đôi chút, nhưng khi anh nói lời này, giọng điệu và biểu cảm đều điềm tĩnh lạ thường, điềm tĩnh đến mức không có nhiệt độ, tựa như biển sâu trước cơn bão táp, với những con sóng lớn đang ẩn nấp.
Phó Minh Dư chỉ bỏ lại những lời này, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Hoằng Tế muốn đuổi theo ra ngoài để nói chút gì đó, nhưng thứ nhất là chân không thể di chuyển, thứ hai là không biết phải nói gì.
Trong phòng bao lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Phá vỡ tình huống này là một câu nói từ bàn bên cạnh.
-- "Nguyễn Tư Nhàn thật nóng tính."
Mọi người như ở trong mộng vừa tỉnh, lần lượt nhìn sang Nghê Đồng.
Nghê Đồng vẫn đang trong trạng thái hoang mang, hai mắt trống rỗng, "Có chuyện gì vậy, thì ra Phó tổng đang theo đuổi cô ấy á?"
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, có lần còn đi bảo với Nguyễn Tư Nhàn rằng làm thế nào để theo đuổi đàn ông.
Cô vừa nói ra, tự nhiên đã có người tiếp lời.
"Mẹ nó...... Còn tưởng rằng chỉ là một mối quan hệ bạn bè cho không, hóa ra lại như thế này, bây giờ làm sao đây......"
"Làm sao đây? Cô ấy có nghe thấy những lời chúng ta vừa nói không?"
"Chết tiệt, năm nay tôi còn muốn thăng tiếp viên trưởng, chết tiệt chết tiệt chết tiệt!"
"Cuối cùng là do ai tung tin ra trước thế! Không hiểu rõ vấn đề đã tung tin ầm ĩ lên, bây giờ thì tốt rồi, chúng ta sẽ bị chôn chung mất."
Giữa cuộc cãi vã của mọi người, Giang Tử Duyệt mím chặt môi, móng tay ghim vào lòng bàn tay, hơi thở gần như tràn ra.
Nhạc Thần bất ngờ cầm lấy ly rượu trước mặt và ném xuống đất, "Choang" một tiếng, phòng bao lại trở nên yên tĩnh.
Mảnh vỡ thủy tinh bắn vào mu bàn chân của Giang Tử Duyệt, cô chợt ngước đầu, nhìn chằm chằm Nhạc Thần bằng vẻ khó tin, biểu cảm như sắp nứt toạc.
"Bây giờ thoải mái rồi chứ?" Mặt Nhạc Thần đỏ gay, kéo dài đến cổ, gân xanh trên trán nổi lên, "Bảo cô câm miệng cô không nghe, chỉ cô có miệng để nói thôi à?!"
Mắt của Giang Tử Duyệt gần như đỏ ngầu, quát lên: "Anh có còn là đàn ông không?! Cùng lắm thì tôi từ chức, sợ gì cô ta!"
"Đồ khốn kiếp!" Nhạc Thần tức giận giơ tay lên, lúc giơ đến đỉnh đầu, mọi người xung quanh vội vã ngăn lại, ngay lúc này chính anh cũng lấy lại lý trí, bỏ tay xuống, ném chiếc ghế bên cạnh đi, "Cô muốn đi thì tự mà đi, mẹ nó đừng liên lụy đến ông đây!"
Kiểu phi công như Nhạc Thần bọn họ không giống với Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn không phải là đào tạo của công ty hàng không, hợp đồng nới lỏng hơn, nhưng Nhạc Thần đã ký hợp đồng với công ty hàng không ngay thời điểm được chọn vào trường cấp ba, định hướng đào tạo, toàn bộ phí học tập cao ngất ngưởng đều do công ty hàng không chi trả, vì thế hợp đồng được ký kết rất chặt chẽ, hầu như không có khả năng thay đổi công việc.
Ngay cả khi buộc phải thay đổi công việc, việc bồi thường khoản vi phạm hợp đồng cũng sẽ khiến anh táng gia bại sản.
Bây giờ Giang Tử Duyệt đã đắc tội với người lãnh đạo trực tiếp, không có gì đảm bảo rằng sẽ không liên lụy đến Nhạc Thần.
Không thể thay đổi công ty, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Nói theo hướng nhỏ hơn, về sau tất cả các chuyến bay sẽ có khoảng cách ngắn, mỗi ngày bay vài chặng, trong tổng thời gian bay, tỷ lệ thời gian cất cánh và hạ cánh mệt mỏi nhất sẽ trực tiếp tăng vọt.
Hoặc là nói một tiếng với bên điều khiển không lưu, toàn bộ chuyến bay của anh sẽ bị dời lại để cất cánh trong lúc kiểm soát dòng chảy, dính người trong buồng lái thì không nói, không cất cánh thì sẽ không có tiền lương mỗi giờ.
Nói theo hướng lớn hơn, trực tiếp tìm một cơ phó từ đầu chí cuối, nếu tuyệt đối hơn chút nữa, tìm một cơ phó trọn đời cũng không phải là không thể.
Nhạc Thần càng nghĩ càng sợ, chỉ cần nhìn vào dáng vẻ ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ của Phó Minh Dư trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, những điều đó không phải là anh không thể làm.
Chính anh cũng hiểu rằng, một người đàn ông có thể vì cô gái mình yêu mà làm được những gì.
Đặc biệt là khi người đàn ông này đứng ở địa vị cao, có quyền lực trong tay, có quá nhiều việc có thể làm.
Nhạc Thần có thể nghĩ ra như vậy, làm sao các phi công khác không thể nghĩ ra, tất cả đều bắt đầu lo lắng cho tương lai của chính họ.
Lúc này, Nghê Đồng lại bước ra phá vỡ cục diện bế tắc.
Đầu tiên là sợ hãi theo, bình tĩnh lại, sau đó nói: "Chắc là vẫn ổn chứ......?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, ánh đèn huỳnh quang quá sáng, cô lùi lại một bước, lúng túng nói: "Lúc trước tôi cũng...... Sau đó...... Dù sao điều đó cũng không vui đối với cô ấy, cô ấy cũng không làm gì tôi, tôi làm sao......"
Bây giờ trọng tâm là Nguyễn Tư Nhàn sao?
Trọng tâm là Phó tổng!
Mọi người mặc kệ Nghê Đồng, lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Mà tình hình bên kia cũng không mấy khả quan.
Lúc Phó Minh Dư đi ra ngoài, Nguyễn Tư Nhàn đang xách túi bước đi thật nhanh, bước chân gió nổi.
"Nguyễn Tư Nhàn."
Phó Minh Dư gọi một tiếng từ phía sau, thấy người phía trước vẫn không có động tĩnh, liền vượt lên vài bước và túm lấy cổ tay cô.
"Em......"
Lời còn chưa dứt, Phó Minh Dư chợt khựng lại.
Anh nhìn xuống mặt của Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, sau khi nhận ra hành động của anh thì bỗng ném tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Cẩu nam nhân.
Cẩu nam nhân thối tha.
Sau một vài lần thiền định, cổ tay của Nguyễn Tư Nhàn lại bị túm lấy.
Cô quay người lại vùng vẫy, "Anh buông tôi ra."
Không thể rút tay ra, chỉ có thể ngẩng đầu lên lườm anh.
"Chuyện này tôi sẽ giải quyết." Phó Minh Dư nói, "Chắc chắn sau này sẽ không có những lời đồn đại như thế nữa, nguôi giận trước nhé?"
Cô vẫn lườm Phó Minh Dư, không nói lời nào.
Những gì cô đang nghĩ hoàn toàn không phải là chuyện đó.
Phó Minh Dư: "Lên xe trước đi, đưa em về nhà, chốc nữa trời sẽ mưa."
Nói xong, anh nhìn lại, tài xế vẫn đang lái xe chầm chậm đi theo sau bọn họ, lúc này đang đậu bên đường nơi bọn họ đang đứng.
Trong lúc anh không để ý, Nguyễn Tư Nhàn đã rút tay ra rồi đấm lên vai anh.
Phó Minh Dư chỉ coi như cô vẫn còn tức giận vì chuyện đó, xoay người lại ấn vai cô xuống, nghiêm túc nói: "Tôi nói, chuyện này tôi sẽ cho em một lời giải thích."
Bên dưới ánh đèn đường, Phó Minh Dư mới thấy rõ mặt Nguyễn Tư Nhàn đang đỏ như quả táo chín, còn nhàn nhạt lan đến chiếc cổ trắng ngần.
Cả hai cứ nhìn nhau như thế, không ai lên tiếng trước.
Khoảng mười giây sau, Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ đấm lên vai anh lần nữa.
Sức lực nói nặng không nặng, nhưng nói nhẹ cũng không nhẹ, mà là kèm theo cảm xúc.
Phó Minh Dư nhíu mày, hít một hơi thật sâu, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang dần bị bào mòn.
"Em nói một câu đi." Anh rũ mắt xuống, "Phải cho tôi một bạt tai nữa thì mới hả giận đúng không?"
Nguyễn Tư Nhàn nắm tay thành đấm.
Mặc dù cô không biết bây giờ mình trông như thế nào, nhưng lại cảm thấy từ cổ trở lên đều đang bị bao phủ bởi một sức nóng do chính mình tỏa ra.
Nói tóm lại, cô cảm thấy mặt mình nhất định rất đỏ.
"Đưa mặt lại đây."
Tất nhiên là Phó Minh Dư sẽ không đưa mặt đến thật.
Anh chỉ nhìn Nguyễn Tư Nhàn, con ngươi đen láy khó phân biệt được.
Lại là một cuộc đối diện trong im lặng, giống như khi nãy, Nguyễn Tư Nhàn chợt đưa tay ra, áp lòng bàn tay lên má Phó Minh Dư, đẩy anh sang một bên.
"Cớ gì anh nhất định phải nói những lời đó!"
Sau khi bỏ xuống câu này, cô lập tức đi đến ven đường, vội vàng kéo cửa xe ra ngồi vào.
Cái "Bạt tai" này ấn vào, như mèo cào, lại có chút cảm giác mềm như bông.
Trên má vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư đưa tay lướt nhẹ qua, nhìn sườn mặt lờ mờ của Nguyễn Tư Nhàn qua cửa kính xe.
Một lúc sau, anh cúi đầu mỉm cười, xoay người lên xe.
Tài xế lặng lẽ lái xe về hướng chung cư Danh Thần.
Hàng ghế sau rộng rãi, Phó Minh Dư vắt chéo chân, cởi bỏ cổ tay áo, đồng thời nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn ngồi nép sang bên, đối mặt với cửa sổ xe, nhưng lại thấy Phó Minh Dư đang nhìn cô qua hình ảnh phản chiếu.
"Sao thế?"
?!
Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à?!
Nguyễn Tư Nhàn hận không thể giơ chân đá anh ra khỏi xe.
Bình thường trông tôi bất cần đời quá nên anh liền cho rằng tôi không biết xấu hổ sao?
Anh đứng trước biết bao nhiêu người và tất cả còn đều là đồng nghiệp, bất ngờ nói một câu "Em không nói với bọn họ là tôi đang theo đuổi em sao?", Đây là chuyện mà một con người có thể làm sao?
Mặc dù biết rằng Phó Minh Dư thích mình, nhưng vấn đề này nói riêng tư thì được, nói ra trước mặt mọi người thì quả thực chính là một màn tỏ tình lớn.
Đổi lại là cô gái nào mà không xấu hổ?!
Kể từ khi Phó Minh Dư nói ra câu đó trong phòng bao, l*иg ngực của Nguyễn Tư Nhàn đã trướng cả lên, cả gương mặt đều bắt đầu nóng bừng bừng.
Lúc cãi nhau với Giang Tử Duyệt cũng không có cái cảm xúc phập phồng này.
Nhưng cẩu nam nhân này thì ngược lại, mặt không biến sắc tim không đập, còn làm như không có chuyện gì mà hỏi cô một câu sao thế.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Nguyễn Tư Nhàn trấn tĩnh lại, đang định lòng yên tính thuận nói chuyện, tên đó lại nói: "Lời nói hôm nay của tôi đều là nghiêm túc."
Nguyễn Tư Nhàn: "......"
Giữa hai người rõ ràng có một chỗ trống, nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại cảm thấy xung quanh chật chội vô cùng, ngay cả hơi thở của Phó Minh Dư dường như cũng đang quanh quẩn bên cạnh cô.
"Ô."
"Ô?" Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ửng hồng của cô, cảm thấy buồn cười, "Ý em là đồng ý à?"
"Đồng ý? Anh đừng tự tin quá." Nguyễn Tư Nhàn bật cười như vừa nghe được một trò đùa, khẽ nâng cằm, hừ lạnh nói, "Anh cứ thử xem sao, nếu như anh theo đuổi được, tôi sẽ theo họ của anh luôn."
Vừa dứt lời, Nguyễn Tư Nhàn bỗng nghẹn lại, đầu tê cứng.
Tài xế ở hàng ghế đầu bỗng ho một tiếng, không biết có phải đang cười cô hay không.
Mẹ kiếp......
Nguyễn Tư Nhàn hối hận đến mức nhắm tịt mắt.
Hôm nay cuối cùng là não bị cháy hỏng, hay là toàn bộ tâm trí đều đã bị giấu nhẹm đi, một câu nói thiểu năng trí tuệ như thế mà cũng nói ra được.
Lại thành công thêm một phần xấu hổ và bực bội cho mình.
"Em nói đúng, theo đuổi được thì tất nhiên......"
"Phó Minh Dư anh câm miệng!"