Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 38: Trang điểm đẹp để đi gặp ai?

Edit: Lạc Lạc

“Hắt xì!”

Ra khỏi căn tin, Nguyễn Tư Nhàn lại hắt hơi một cái.

Lần này cô xác định, chắc chắn là có người đang mắng cô sau lưng, hơn phân nửa chính là Giang Tử Duyệt.

Người này bị điên rồi, bảo cô tránh xa Nhạc Thần.

Cô đã làm gì đâu?

Trong hơn nửa năm qua, cô gặp Nhạc Thần là liền tránh né, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu, còn muốn cô làm sao nữa? Sau này cứ bay lượn trên trời cả ngày mà không cần hạ cánh luôn đúng không?

Nếu cô thật sự có gì đó với Nhạc Thần, dù đang bay trên trời thì cũng có thể nói chuyện qua radio vậy.

Nói trắng ra là quá để mắt đến người đàn ông của mình, tưởng là bảo bối gì đó, người khác vừa nhìn thấy là đã muốn cuỗm đi. Không nghĩ xem Nhạc Thần có tai tiếng gì ở Thế Hàng, có ai không biết anh ta, những cô gái muốn có một cuộc sống đàng hoàng ai mà dám kết hôn với anh ta, không sợ kết hôn rồi phải để dành tiền mua mũ* đội sao.

*Mũ trong "Đội mũ xanh", có nghĩa là bị cắm sừng.

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy rằng lúc nãy mình không nên trực tiếp biểu đạt suy nghĩ ra như thế, mà là nên bày ra một dáng vẻ yếu đuối đáng thương và nói với chị ta rằng: “Xin lỗi chị, em không nghĩ là chị sẽ hiểu lầm, em và cơ trưởng Nhạc không có gì cả, bọn em chỉ đang cùng nhau tâm sự chuyện cũ, về sau em sẽ cố gắng chú ý ít tiếp xúc với anh ấy lại, chị nhất định đừng vì em mà xảy ra cãi vã gì với anh ấy nhé.”

Chỉ cần một đoạn lời nói này, bảo đảm rằng cô sẽ có một đêm gà bay chó sủa ngủ không yên.

Có điều như bây giờ cũng tốt.

Nguyễn Tư Nhàn biết các đồng nghiệp khác đều đã lần lượt nhận được thiệp mời, vẫn đang lo rằng Giang Tử Duyệt này sẽ nể tình mà cũng gửi cho cô một thiệp.

Bây giờ biết được chị ta đang kiêng dè mình như thế, lại còn không nể nang gì, nên không cần phải lo lắng về điều này nữa.

Điều này cho thấy cái gì nhỉ?

Điều này cho thấy Giang Tử Duyệt đang ca ngợi vẻ đẹp của mình bằng một phương thức khác.

Khi Nguyễn Tư Nhàn nghĩ về điều này, vẫn chưa biết mình đang nhận được  một làn sóng rắm cầu vồng vừa thẳng thừng vừa lỗ mãng trên mạng.

【 Ảnh quảng cáo bây giờ còn phải mời người mẫu đến chụp sao? Dùng nhân viên của mình không được à? 】

Hai tiếng trước, Weibo quảng cáo vừa được đăng lên, có người đã bình luận thế này bên dưới bài viết của trang Weibo chính thức của Thế Hàng, biên tập viên chuyên môn trả lời: Không phải người mẫu đâu, đây là phi công của chúng tôi đấy.

Vì thế trang Weibo chính thức bình thường chỉ có vài bình luận ít ỏi đã ngay lập tức vượt quá một nghìn.

【 Chị phi công! Em chịu! Em chịu! 】

【 Xin hỏi tiêu chuẩn đánh giá tuyển dụng là phải có giá trị nhan sắc thế này sao? Nếu đúng như vậy thì tôi không đến đâu. 】

【 Chị gái đẹp quá đi, nói cho em biết chuyến bay mau đi, em muốn ngồi! 】

【 Quả nhiên là bay trên trời, đây chính là tiên nữ trên trời rồi! 】

【 Được không đấy…… Nữ tài xế cũng đã khiến người ta ngộp thở, máy bay của nữ cơ trưởng có làm được không? 】

【 A, một số gã thấp hèn vẫn còn coi thường phụ nữ nhỉ, mẹ anh sinh anh ra là để anh phân biệt đối xử với mẹ anh à? Anh tự rải một bãi nướ© ŧıểυ mà soi xem cho anh đi làm phi công rồi anh có làm được không? Ô không phải, tôi quên mất phi công không nhận người tàn tật, não tàn cũng coi như là tàn tật nhỉ. 】

【 Mấy cơ trưởng khác em cũng chịu! Có ai chỉ cho Weibo không? 】

Sau một đêm lên men, Weibo đã có hàng chục ngàn bình luận, “Nữ phi công Thế Hàng” lặng lẽ leo lên top 20 của hot search.

Nguyễn Tư Nhàn thức dậy vào buổi sáng, điện thoại suýt thì nổ tung.

Weibo bình thường vắng lặng lập tức tràn ngập các bình luận và tin nhắn khác nhau, fans cũng nhanh chóng tăng lên chỉ sau vài ngày.

Nguyễn Tư Nhàn vẫn còn hơi ngờ nghệch, dựa trên nội dung tin nhắn của mọi người mới tìm được nguyên nhân sâu xa.

Nhưng có quá nhiều bình luận, cô cũng không có cách nào để biết được những người này đã kéo đến Weibo của cô như thế nào.

Ảnh đại diện của cô là một bức ảnh nửa người được chụp bên sông Seine* vài năm trước, nick name Weibo “Tôi kề vai sát cánh với Mặt Trời” mang theo chút hơi hướng trẻ con, vì thế mọi người đều xác định đây là cô.

*Sông Seine là một con sông của Pháp

Nguyễn Tư Nhàn lại mở tin nhắn ra xem, hầu hết trong đó đều được gửi bởi các cô gái.

Một số người nói muốn làm quen, một số người chỉ đơn giản là đến bày tỏ, cũng có một số người chỉ biết gào thét “Á á a a a a a” như gà.

Tất nhiên cũng có những tin nhắn vô cùng đơn giản và thô lỗ thể hiện trực tiếp mong muốn của họ, thường chỉ có hai từ —— “Hẹn không?”

Nguyễn Tư Nhàn rất tò mò loại người này đã lấy tự tin đâu ra, lòng hiếu kỳ khiến cô chọn ra một người và nhấp vào xem Weibo, nhu cầu sinh dục khiến cô thoát ra ngay lập tức, hơn nữa còn block hết tất cả.

Được nhiều người lạ phun một trận rắm cầu vồng như thế, có cô gái nào mà không vui.

Nguyễn Tư Nhàn hí hửng chụp ảnh màn hình lại, đang định gửi cho Biện Toàn và Tư Tiểu Trân xem, màn hình bỗng nhiên bị gián đoạn bởi một cuộc gọi đến.

Cô không lưu số, nhưng vẫn biết là ai gọi.

Sau khi kết nối, Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc.

“Nguyễn Nguyễn, nữ phi công trên trang Weibo chính thức của Thế Hàng hôm nay là con sao?”

Nguyễn Tư Nhàn vẫn ngồi trên giường, khoanh chân, nghiêng đầu "Vâng” một tiếng.

Giọng của Đổng Nhàn lập tức dịu lại.

“Sao con không nói với mẹ? Mẹ vẫn nghĩ rằng con vẫn đang làm tiếp viên hàng không.”

“Mẹ có hỏi con đâu.”

Điện thoại truyền đến âm thanh hút hít mũi của Đổng Nhàn, “Nguyễn Nguyễn, con thực hiện được ước mơ của mình, mẹ rất vui.”

Nguyễn Tư Nhàn nghe xong, trong lòng không có gợn sóng gì, cũng không có gì muốn nói.

Mỗi lần bọn họ gọi điện thoại đều là như vậy, luôn im lặng một cách vô lý.

Đổng Nhàn không hiểu tại sao Nguyễn Tư Nhàn lại dần trở nên như thế này, vô cùng lạnh nhạt với bà, thậm chí đôi khi còn có chút thù địch.

“Nguyễn Nguyễn, hôm nay là sinh nhật con, mẹ sẽ nấu cho con ăn.”

“Không cần.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Con hẹn bạn rồi.”

Không thể đếm được đây đã là lần từ chối gặp nhau thứ mấy, Đổng Nhàn vốn đã quen với điều đó.

Nhưng hôm nay lại khác, ảnh chụp trên mạng đã khiến bà bần thần một lúc lâu, càng không thể tin được đứa con gái lặng im ít nói với bà đã thay đổi nhiều như thế, bà vô cùng muốn gặp con bé một lần, “Mẹ đưa cho con một chiếc bánh kem được không?”

“Bạn con sẽ đặt bánh cho con, thôi, không nói nữa, con phải làm việc rồi.”

Đổng Nhàn hít một hơi, thở dài, “Được, mẹ không làm phiền con nữa.”

Sau khi cúp máy, Nguyễn Tư Nhàn lại nằm xuống ngủ tiếp.

Bên kia, sau khi Nguyễn Tư Nhàn trở thành vận may KPI* của bộ phận tuyên truyền Thế Hàng, trang Weibo chính thức đã tận dụng sức nóng để đưa ra một làn sóng tuyên truyền thứ hai, vô cùng cẩn thận đính kèm thêm một vài tấm ảnh của Nguyễn Tư Nhàn.

*KPI là từ viết tắt của Key Performance Indicator có nghĩa là chỉ số hiệu quả, nó là công cụ đo lường, đánh giá hiệu quả được thể hiện qua số liệu, tỉ lệ, chỉ tiêu định lượng, nhằm phản ảnh hiệu quả hoạt động của các tổ chức hoặc bộ phận chức năng hay cá nhân trong việc đạt được CSFs.

Phó Minh Dư lướt xem bình luận Weibo, vẻ ngoài bình thản, lại bất ngờ cười khẽ một tiếng, “Đúng là người gặp người thích.”

Bách Dương bên cạnh tiếp lời: “Mù mới không thích.”

Phó Minh Dư liếc anh một cái, đối phương lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như chưa nói gì.

Anh lại nhấp vào Weibo của Nguyễn Tư Nhàn, xem số lượng fans, ra lệnh: “Nói với bộ phận tuyên truyền, vừa phải thôi, đừng tiêu thụ cô ấy quá mức.”

“Vâng.”

Bách Dương nói xong lập tức đi làm, Phó Minh Dư gọi anh lại, “Đồ đã được chuyển qua hết chưa?”

“Đã sắp xếp người vận chuyển, có lẽ sẽ hoàn thành vào chiều nay.”

Phó Minh Dư gật đầu, Bách Dương xoay người đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, điện thoại của Phó Minh Dư bỗng có cuộc gọi đến.

Anh cau mày, hơi ngạc nhiên, không biết tại sao Đổng Nhàn lại đột nhiên gọi cho anh.

“Dì, có chuyện gì à?”

"Xin lỗi đã làm phiền con, dì muốn nhờ con giúp đỡ một việc nhỏ.”

“Vâng, dì nói đi.”

“Nữ phi công trên Weibo tuyên truyền của Thế Hàng hôm nay, con có thể cho dì biết thông tin chuyến bay hôm nay của cô ấy không? Dì tìm cô ấy có chút việc.”

“Xin lỗi dì, con không thể tiết lộ điều này được.”

Trong lúc nói câu này, Phó Minh Dư đã chuyển thông tin chuyến bay hôm nay ra.

Thời gian bay của Nguyễn Tư Nhàn trong tháng này đã đạt đến hạn mức cao nhất, hôm nay được nghỉ.

Đổng Nhàn ngập ngừng một lúc, sau đó hỏi: “Vậy con không cần nói cho dì biết cụ thể, nói cho dì biết khi nào cô ấy xuống máy bay là được rồi.”

Phó Minh Dư cười: “Dì à, con có rất nhiều phi công dưới tay, làm sao con có thể nhớ hết thời gian xuống máy bay của mỗi người được?”

Nói xong lại hỏi, “Dì quen cô ấy à?”

Đổng Nhàn “Ừm” một tiếng.

Phó Minh Dư nói: “Nếu quen, dì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy mà, không có phương thức liên hệ ạ?”

“Ừm.” Đổng Nhàn giả vờ thừa nhận, “Phiền con rồi, dì không quấy rầy con làm việc nữa.”

“Vâng.”

Điện thoại vang lên âm thanh “Tút tút”, Phó Minh Dư cầm điện thoại, màn hình tự động quay lại ảnh chụp của tiểu đáng thương đó.

---

Chiều tối, những đám mây đen không đợi mặt trời lặn xuống Tây Sơn đã liền bay đến, có khuynh hướng mưa to.

Phó Minh Dư không bảo tài xế đưa mình về, mà tự lái xe về chung cư Danh Thần.

Trên đường đi, từng hạt mưa to rơi xuống.

Trước khi đi vào bãi đỗ xe ngầm, anh nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen đang đậu bên ngoài cổng, một tài xế trung niên đang ngồi trên ghế lái, và một người phụ nữ đang đứng bên cạnh xe, một tay cầm ô, một tay xách chiếc bánh kem.

Số lần Phó Minh Dư và Đổng Nhàn gặp nhau không nhiều, ngày mưa khiến người ta không nhìn thấy rõ dáng vẻ, chỉ cảm thấy quen thuộc, mãi đến khi anh bước vào thang máy, mới nhớ ra người này là ai.

Mặc dù anh không biết nhiều về Nguyễn Tư Nhàn và Đổng Nhàn, nhưng Phó Minh Dư có thể đoán được đại khái, nếu Nguyễn Tư Nhàn muốn gặp bà ấy, Đổng Nhàn cần gì phải gọi riêng cho anh để hỏi về thông tin chuyến bay.

Chỉ vì không có được thông tin gì từ anh, bà ấy mới phải tốn nhiều công sức hơn, khó khăn tìm ra địa chỉ của cô.

Ngón tay của Phó Minh Dư đã định nhấn phím tầng 16, nghĩ về điều này, anh lại dịch xuống một chút, nhấn tầng 14.

Thang máy từ từ dừng lại.

Cửa còn chưa hoàn toàn mở ra, Phó Minh Dư đã nghe thấy tiếng hát của người bên ngoài đã chạy đến Siberia.

Khi khe cửa ngày càng to ra, Nguyễn Tư Nhàn trong bộ váy đỏ từ từ nín thinh.

Cô ho nhẹ, che đi sự xấu hổ bởi tiếng hát nhảm nhí của mình, nở nụ cười tao nhã.

“Phó tổng tan ca rồi à?”

“Ừm.” Phó Minh Dư nhìn cô, “Tâm trạng hôm nay rất tốt à?”

“Cũng tàm tạm.”

Nguyễn Tư Nhàn đi vào nhấn tầng trệt, cánh cửa từ từ đóng lại.

Khi thang máy bắt đầu hạ xuống, cô bất ngờ hỏi: “Anh lên lầu hay là xuống lầu?”

“Xuống lầu.”

“Ô.”

Tâm trạng hôm nay của Nguyễn Tư Nhàn vốn không được tốt lắm, hai ngày trước bà ngoại của Biện Toàn bị ốm, cô ấy đóng cửa về quê, bây giờ vẫn chưa về, chỉ có Tư Tiểu Trân ăn sinh nhật cùng cô. Trên đường lại nhận được điện thoại của Đổng Nhàn, sự quan tâm của bà ấy không làm hỏng tâm trạng của cô, nhưng cũng không thể nói là vui, cứ lưng lửng, không lên cũng không xuống.

Nhưng vào buổi chiều, cô lại nhận được vô số rắm cầu vồng từ cư dân mạng, đã sắp nhấn chìm cô, cảm thấy mình thật sự chính là tiên nữ hạ phàm.

Tiên nữ tất nhiên là sẽ không lo lắng những chuyện phàm tục.

Thật không hay khi hát trước mặt Phó Minh Dư vào lúc này, nhưng không thể kìm nén niềm vui sướиɠ được, trong đầu bắt đầu nổi lên buổi hòa nhạc, những ngón tay cũng đánh theo nhịp.

Nhưng ông trời luôn sẽ trừng phạt tiên nữ hạ phàm.

Khi thang máy dừng lại ở tầng tám, Nguyễn Tư Nhàn liền có linh cảm rằng, Nhị Lang Thần đã phái Hạo Thiên Khuyển của ông ấy đến bắt cô trở về thiên đình.

Chó còn chưa đến, âm thanh đã đến trước.

Buổi hòa nhạc trong đầu Nguyễn Tư Nhàn ngay lập tức bị dập tắt.

Vì thế nói thế nào thì làm người giàu vẫn là tốt hơn.

Nếu không phải sống trong một ngôi nhà đơn lẻ, Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không thể yêu cầu các hộ gia đình trong cùng tòa nhà không được nuôi chó.

Cô lặng lẽ lùi vào góc, dựa vào lan can, đối diện với con chó trong sợ hãi.

Dây thần kinh của Nguyễn Tư Nhàn căng chặt, lòng bàn tay lạnh toát, mắt thấy bóng dáng phản chiếu của cả hai trên cửa thang máy đang ngày càng gần, ngày càng gần, cho đến khi sát gần nhau.

Mùi linh sam mát lạnh trên người anh cũng ngày càng gần —— Tầm nhìn của Nguyễn Tư Nhàn dần bị người anh chặn lại, trước mắt là áo sơ mi của anh, cổ áo của anh.

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu lên nhìn anh, chớp chớp hai mắt, dường như không hiểu hành động này.

Cô đang đứng trong góc tường, cả người Phó Minh Dư gần như ép cô vào góc vuông này.

Nhưng khác với lần trước ở chỗ là, anh đối mặt với Nguyễn Tư Nhàn, mà không phải đưa lưng vào cô.

Không gian hẹp đột nhiên co lại, ngay cả hơi thở cũng khó lưu thông.

Anh cúi đầu, nhìn cô đăm đăm.

Ánh mắt của anh lại vô cùng bình tĩnh, như đang duy trì thói quen mắt nhìn thẳng của mình.

Nhưng ánh mắt vẫn dừng lại bất động trên mặt cô!

Nguyễn Tư Nhàn không biết phải làm sao, cô không thể đối diện với Phó Minh Dư như thế này được.

Cô quay mặt đi, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh không kiểm soát.

Không phải chứ, anh chặn chó thì chặn chó, anh đứng đối mặt với tôi là sao?

Chó đã bị chặn, nhưng tư thế của anh cũng kì quái quá rồi.

Sớm biết vậy đi đối mặt với chó còn hơn, dễ dàng hơn nhiều so với đối mặt với cẩu nam nhân.

Ngoài những âm thanh hỗn loạn của con chó, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của mình.

Khi cô rũ mắt xuống, Phó Minh Dư có thể thấy rõ phấn mắt màu nâu và đường kẻ mắt nổi lên trên mắt cô, cả hàng lông mi dài được chuốt cong vυ't.

Anh nhớ lại, dường như đây là lần đầu tiên anh thấy cô trang điểm trong hơn nửa năm qua.

“Trang điểm đẹp như thế, đi gặp ai?”

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Điểm mấu chốt của cả câu nói này, cô liền chộp lấy từ “Đẹp”.

Hơn nữa cô thấy rằng, hôm nay có hàng ngàn hàng vạn rắm cầu vồng cô đều thản nhiên tiếp nhận, còn gửi cho Tư Tiểu Trân xem.

Nhưng với một từ "Đẹp" của Phó Minh Dư, thế nhưng cô lại đỏ mặt.

Cô khẽ phun ra một chữ: “Bạn.”

“Nam hay nữ?”

Nguyễn Tư Nhàn càng hạ thấp giọng: “Liên quan gì đến anh.”

“Tiện hỏi thôi.” Anh chậm chạp nói, “Nam hay nữ?”

Tiện hỏi mà còn hỏi những hai lần à?

Nguyễn Tư Nhàn không muốn trả lời, nhưng lại có một cảm giác áp bức trong cái bóng trên đầu cô, nặng đến nỗi cô không thể ngẩng đầu lên được.

“Nam.”

“Ồ.” Phó Minh Dư dường như biết Nguyễn Tư Nhàn cố ý nói như vậy, lại hỏi, “Tối đến có về nhà không?”

“Không về.”

“Tôi đưa cô đi.”

Giọng điệu của anh quá thẳng thắn, hoàn toàn không phải đang bàn luận.

“Không cần.”

“Cô chắc chứ?”

Lúc thang máy dừng lại ở tầng trệt, cửa từ từ mở ra, tiếng mưa rơi “Ào ào ào” truyền vào từ bên ngoài.

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Cô đã đóng cửa sổ trước khi ra ngoài, tập trung trang điểm, hoàn toàn không nhận ra rằng bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.

Chủ chó kéo chó ra ngoài, vừa đi được hai bước lại ngớ người.

Nguyễn Tư Nhàn ngẫm lại, lập tức nhấn nút đóng cửa.

Lúc chủ chó phản ứng lại, cửa đã đóng.

Nhưng Phó Minh Dư vẫn đứng bất động.

Nguyễn Tư Nhàn đưa tay đẩy ngực anh ra, đồng thời nhấn phím tầng hầm, nói nhanh: “Mau lên mau lên.”

Đến bãi đỗ xe, Nguyễn Tư Nhàn ngồi vào ghế phụ, lúc thắt dây an toàn, cô bỗng nghĩ đến điều gì đó, cười khẽ một tiếng.

Phó Minh Dư: “Cô cười gì vậy?”

“Không có gì.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Chỉ là cảm thấy ghế phụ của anh ngồi rất thoải mái.”

“Ờ.” Phó Minh Dư gật đầu nói, “Không phải ai cũng ngồi được.”

Nguyễn Tư Nhàn quay mặt đi, không nói gì.

Lại nữa, hướng đi của chủ đề này chỉ có một.

Ghế phụ của nam giới đôi khi cũng mang ý nghĩa đặc biệt.

Đúng lúc này, Tư Tiểu Trân bỗng gọi điện đến.

Hôm nay mưa lớn, thời tiết tổng hợp, nhiều tuyến đường bay phải thay đổi, với tư cách là một điều phối viên, Tư Tiểu Trân không thể bỏ đi, cần phải tăng ca.

“……”

Không phải cố tình cho cô leo cây, mà công việc chính là như thế, Nguyễn Tư Nhàn rất hiểu, nhưng cũng rất hụt hẫng.

Phó Minh Dư đặt tay lên vô lăng, quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

“Bạn không đến à?”

Nghe có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu đi, không nói lời nào.

Phó Minh Dư bắt đầu tháo dây an toàn.

“Quay lại thôi.”

Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, cũng không phản đối.

Bên ngoài đổ mưa to, nếu cô đi ăn một mình ở nhà hàng, hôm nay còn là sinh nhật của cô, chỉ số cô đơn cũng quá cao rồi.

Vào lại thang máy, Nguyễn Tư Nhàn đã không còn thấy hứng thú như khi đi ra ngoài nữa.

Cô cúi đầu nhấn tầng 14, nhưng lại bị Phó Minh Dư kéo tay ra.

“Lên lầu ăn tối với tôi đi.”

Anh không đợi Nguyễn Tư Nhàn trả lời, lập tức nhấn tầng 16.

Thôi được.

Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, tỏ vẻ đồng ý.

Cô không muốn dùng bữa cô đơn một mình trong ngày sinh nhật.

Phó Minh Dư đôi khi cũng miễn cưỡng có tính người, chịu thôi.

Đến tầng 16, Phó Minh Dư vừa ấn dấu vân tay, vừa cởi bỏ cúc áo khoác.

Lúc cửa mở ra, anh bỗng nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại cười nói: “Hôm nay cô trang điểm đẹp thế này, cuối cùng chỉ có một mình tôi là đàn ông ngắm thôi.”

Nguyễn Tư Nhàn vờ cười, nói: “Đúng vậy, tiện cho anh rồi.”

Sau khi vào nhà, anh cởϊ áσ khoác, đặt lên ghế sofa, mặc áo sơ mi đi về phía phòng bếp.

Nguyễn Tư Nhàn bước vào thăm dò, “Không đặt đồ ăn à?”

“Không đặt.”

“Anh nấu ăn được không?”

“Cũng được.”

Phó Minh Dư mở tủ lạnh ra, nhìn những thứ tươi mới do bảo mẫu nhét đầy cho anh, hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Mãn Hán Toàn Tịch.”

Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày cười, “Được chứ?”

Phó Minh Dư phớt lờ Nguyễn Tư Nhàn, đưa tay lục lọi trong tủ lạnh, quay đầu lại nhìn cô: “Mì trường thọ*, ăn không?”

*Người Hoa thường hay dùng mì trường thọ trong các dịp lễ Tết và sinh nhật để cầu sống lâu, mì trường thọ có nhiều cách nấu nhưng đặc trưng của nó là được nấu chung với vịt quay