Edit: Lạc Lạc
Lúc trở về biệt thự Hồ Quang đã là mười rưỡi khuya.
Thời điểm này không tính là khuya, nhưng xung quanh rất yên tĩnh. Xe chạy đều đều đến cửa, Phó Minh Dư ngước nhìn lên, chỉ có đèn ở tầng trệt vẫn còn sáng, thỉnh thoảng có bóng dáng đi qua đi lại dưới ánh đèn.
Cửa lớn đóng chặt, khi Phó Minh Dư bước lên bậc thang lên tầng trệt, bên trong bỗng vang lên vài tiếng cào cửa.
Lúc dì La mở cửa, con chó tha mồi vàng liền lao ra, chạy quanh chân Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư không vội đi vào, cúi xuống chơi với Đậu Đậu một lúc.
Hạ Lan Tương choàng áo choàng bước ra, dựa vào cửa nhìn một lúc, “Được rồi, dì La của con phải đưa Đậu Đậu đi nhỏ thuốc nhỏ mắt, đi vào đi.”
Phó Minh Dư nghe vậy, xoay đầu Đậu Đậu qua xem, “Bị bệnh à?”
“Nhiễm trùng mắt.” Hạ Lan Tương lườm anh, “Chó của mình cũng không quan tâm, bị bệnh cũng không biết.”
Nói xong lập tức đi vào trong, Phó Minh Dư quay đầu lại hỏi dì La: “Tâm trạng hôm nay của bà ấy không được tốt ạ?”
La Ái Ý im lặng liếc nhìn bóng lưng của Hạ Lan Tương, khẽ gật đầu.
Vào nhà, dì La đi tìm chai thuốc, gọi Đậu Đậu sang một bên để nhỏ thuốc.
“Để cháu.” Phó Minh Dư cầm lấy chai thuốc từ tay bà rồi đi đến ghế sô pha, Đậu Đậu phe phẩy đuôi đi theo anh.
Hạ Lan Tương đang ngồi trên ghế sô pha lật sách, không lên tiếng.
Cả căn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng sủa to của Đậu Đậu.
Xét cho cùng cũng là một con chó, bình thường dù có ngoan, nhưng đến lúc nhỏ thuốc thì vẫn không đâu vào đâu.
Phó Minh Dư thử mấy lần cũng không thể nhỏ thuốc vào được, bực dọc đặt chai thuốc xuống, nói với dì La ở một bên: “Vẫn là dì làm đi.”
Đậu Đậu đã năm tuổi, vừa sinh ra hai tháng đã được đưa đến nhà họ Phó.
Ban đầu Hạ Lan Tương không chắc có nuôi hay không, bà không thích chó mèo, nhưng lại cảm thấy bình thường ở nhà một mình cũng rất cô đơn. Con trai lớn Phó Thịnh Dư đóng quân ở bộ phận kinh doanh nước ngoài suốt năm, quanh năm suốt tháng không gặp mặt được nhiều lần. Đứa con trai út thì đang ở trong nước, nhưng cũng không khác gì là vắng mặt, người đứng ngay trước mặt cũng không nói được mấy câu.
Lúc đó Hạ Lan Tương đang do dự, nhưng Phó Minh Dư lại nói rằng có thể để lại.
Cho đến bây giờ Đậu Đậu cũng đã năm tuổi, bình thường nó rất thân thiết với Phó Minh Dư, Phó Minh Dư cũng vô cùng kiên nhẫn với nó, thi thoảng còn sẽ tự mình tắm cho nó.
Dáng vẻ mất kiên nhẫn như hôm nay, thật ra là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hạ Lan Tương liếc mắt nhìn anh, “Hôm nay gặp phải chuyện gì không hài lòng trong công việc à?”
“Không phải.”
“Vậy con có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Hạ Lan Tương lật sách thật mạnh, lạnh lùng nhìn anh, “Càng lớn càng ít nói.”
Phó Minh Dư không trả lời, đứng dậy đi lên lầu.
Lúc dì giúp việc cầm một số thứ lộn xộn đi ngang qua anh, anh liếc mắt nhìn, thấy dì giúp việc đang cầm một cái hộp đang mở trên tay, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ được xếp ngay ngắn, ở trên được thêu một chữ “Nhàn”.
Ngay lúc anh khựng lại, dì giúp việc nhạy bén nhận thấy ánh mắt của anh, dừng lại hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Phó Minh Dư hỏi: “Đây là gì?”
Dựa trên sự hiểu biết của anh về Hạ Lan Tương, dường như bà không bao giờ thêu chữ lên khăn.
Nếu có, cũng chỉ là những bộ quần áo được thêu chữ "Tương" do các nhãn hiệu tự thiết kế riêng cho bà.
Quả nhiên, Hạ Lan Tương nói: “Quà người khác tặng.”
Nói xong, bà lật lật sách trên tay, lẩm bà lẩm bẩm: “Không biết là đang khoe khoang gì nữa, ai lại đi quàng khăn thêu tên của người khác chứ, nếu không phải vì mẫu mã thật sự rất đẹp, mẹ đã đem đi lau bàn rồi.”
Nghe thấy trong lời nói của Hạ Lan Tương còn có mùi buôn dưa, Phó Minh Dư vội vã đi lên lầu.
Đáng tiếc trời tính không bằng người tính, anh đã đi được nửa đường nhưng vẫn bị gọi lại.
“A phải rồi, con không nhắc đến chuyện này mẹ cũng quên béng.” Hạ Lan Tương đặt quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư, “Tháng sau là kỷ niệm ngày cưới của Trịnh tổng và vợ ông ấy, mời chúng ta, nhưng anh và ba con gần đây đều không ở trong nước, mẹ nghĩ người khác thì thôi, đây là Trịnh tổng mời, mình mẹ xuất hiện cũng không phù hợp, con nhớ đi cùng mẹ.”
Trịnh tổng trong miệng Hạ Lan Tương lập nghiệp từ hoạt động khách sạn, và tất nhiên cũng là đối tác với các hãng hàng không, thật ra điều này cũng không cần Hạ Lan Tương phải nhắc, dĩ nhiên là Phó Minh Dư sẽ xuất hiện.
“Còn nữa, dây chuyền ngọc trai thiên nhiên hôm đó của con……”
Vẻ mặt đang tươi cười của Hạ Lan Tương bỗng dưng thay đổi, nhìn Phó Minh Dư đầy trêu chọc, “Mẹ thấy đã để ở nhà mấy ngày nay rồi, con có còn tặng cho người ta không thế?”
Hôm đó bà hỏi Phó Minh Dư một câu, trong lòng suy đoán rằng anh đã mua nó để làm quà tặng.
Dây chuyền sao, tất nhiên là sẽ tặng cho con gái, mà giá của ngọc trai thiên nhiên này lại rất cao, có thể thấy được danh tính của cô gái đó không tầm thường.
Ai ngờ đã mấy ngày trôi qua, dây ngọc trai đó vẫn còn nằm bất động trong nhà.
Hạ Lan Tương bật một chiếc đèn sàn sắc màu vàng ấm lên, Phó Minh Dư đã sắp lên đến lầu, cách rất xa, không thể thấy rõ nét mặt của anh, chỉ nghe anh nói: "Tặng cho bà Trịnh đi.”
Hạ Lan Tương khẽ hừ một tiếng, hơi bất mãn, lẩm bẩm: “Không biết người ta có nhìn trúng thứ thô sơ này không nữa.”
Bà Trịnh là người đã tặng khăn quàng cổ cho Hạ Lan Tương, tên là Đổng Nhàn.
Bà ấy là một họa sĩ, hoạt động nghệ thuật, nhưng không mở một gallery để kiếm tiền như Hạ Lan Tương.
Nhưng Hạ Lan Tương và bà ấy cũng không tính là không hạp nhau, với những kiểu người như hai bà, luôn phải giữ vẻ ngoài trông thật hài hòa.
Nhưng bình thường Hạ Lan Tương lại hơi không quen nhìn bà ấy giả thanh cao.
Chẳng hạn như việc bà ấy tặng khăn quàng cổ lần này, trông thì như đang bình thản tặng cho bạn bè chút quà mọn, quan trọng là tấm lòng, mẫu mã trên đó là do bà ấy tự mình vẽ ra.
Nhưng đâu ai biết rằng, thương hiệu thiết kế và chế tác khăn quàng cổ cho bà ấy nổi tiếng là khó làm, ngay cả Hạ Lan Tương còn không có được chiếc khăn quàng cổ được thiết kế riêng của công ty này.
Đến đây, Hạ Lan Tương lại nghĩ: Không biết cuộc hôn nhân thứ hai có gì hay ho để mà kỷ niệm, mình vẫn không muốn để con trai mình đi, sẽ không được may mắn.
May là Phó Minh Dư đi rất nhanh, nếu không anh lại phải nghe Hạ Lan Tương lải nhải lài nhài, tâm trạng vốn đã tồi tệ lại càng lửa cháy đổ thêm dầu.
Lúc anh lên đến lầu hai, nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc trai đã được dì La để lại ngay ngắn, trong lòng càng thêm bực bội.
Sợi dây chuyền này chính xác là mua cho Nguyễn Tư Nhàn, giá cũng thực sự rất cao.
Lần đó đi Lâm Thành, lúc lên máy bay anh đã biết được những chuyện cũ của Nguyễn Tư Nhàn. Sau đó nữa, vì công việc nên phải đến thẳng Paris, lúc trở về, anh đã muốn nói chuyện với Nguyễn Tư Nhàn.
Hoặc có thể nói là, muốn nói lời xin lỗi với cô.
Nhưng trong cuộc đời Phó Minh Dư, đối với việc “xin lỗi” này, thật sự là không có đủ kinh nghiệm.
Vì thế anh đã nghĩ, chọn một món quà quý giá, đưa ra lời xin lỗi của mình, kẻo vị tổ tông đó lại nghĩ rằng anh thiếu chân thành chỉ bởi vì anh ít nói.
Nhưng mà bây giờ, bài hát đó vẫn còn đang lặp đi lặp lại trong đầu Phó Minh Dư, đồng thời còn hiện lên đủ thứ chuyện trong thời gian này.
Đột nhiên lại cảm thấy rằng, không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết nữa.
Còn xin lỗi?
Không phải là chỉ một mình anh sai, có thể chịu đựng cô hết lần này đến lần khác, đó đã là bước lùi lớn nhất của anh.
Hơn nữa hành động của Nguyễn Tư Nhàn đã sớm vượt quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.
Cùng lúc đó, chuyến bay bị trì hoãn mấy giờ liền do thời tiết cuối cùng cũng đã cất cánh.
Trong khi chờ đợi trước đó, cảm xúc của hành khách rất không ổn, tổ tiếp viên trấn an không được, sau đó cơ trưởng phải đích thân ra mặt mới có thể ổn định được cảm xúc của hành khách.
Sau khi bước vào trạng thái hành trình bay ngang*, cơ trưởng Phạm yêu cầu một tách trà, từ từ nhấp một ngụm, hỏi cơ phó Du: “Khi nào thì cậu kết hôn?”
*Máy bay bay theo chiều ngang với tốc độ không đổi và theo một đường thẳng, được gọi là bay ngang. Bay ngang là trạng thái bay cơ bản nhất
“Sang năm.” Cơ phó Du cười nói, “Sao thế, muốn truyền đạt cho tôi kinh nghiệm gì sao?”
Cơ trưởng Phạm liên tục xua tay, “Không có không có, phụ nữ có chồng đều như nhau cả mà.”
Nói xong ông quay đầu lại hỏi Nguyễn Tư Nhàn, “Tiểu Nguyễn, cô có bạn trai chưa?”
Không đợi Nguyễn Tư Nhàn trả lời, cơ phó Du liền nói: “Lại nữa lại nữa, cơ trưởng Phạm à, anh mới năm mươi tuổi đầu, sao cũng bắt đầu thích làm mai làm mối rồi thế, mỗi ngày xuống máy bay thật ra anh không về nhà mà là đến quảng trường để nhảy múa đúng không?”
“Cút!” Cơ trưởng Phạm giả vờ tát anh một cái, sau đó cười ha hả nói, “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, Tiểu Nguyễn giỏi giang như thế, chắc là đã có bạn trai rồi nhỉ?”
Nguyễn Tư Nhàn nói không có, cơ trưởng Phạm gật gù, không nói gì nữa.
Nhưng vài phút sau, ông vẫn không kìm được, quay lại hỏi: “Cái đó…… Con trai tôi năm nay hai bốn tuổi, nhỏ hơn cô một tuổi, sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, công việc cũng đã ký, ở viện nghiên cứu.”
“Nào, để tôi giúp anh nói câu tiếp theo.” Cơ phó Du nói tiếp, “Tiểu Nguyễn à, cô có muốn làm quen với con trai tôi không?”
Cơ trưởng Phạm cũng không phản đối, cười tít mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Hôm qua vừa tiễn đi một Yến An, Nguyễn Tư Nhàn không có thì giờ để tiếp xúc với một người nào nữa, nhưng lại không thể nói thẳng ra.
“Hiện giờ tôi…… Chưa nghĩ đến phương diện đó nhiều lắm.”
“Hả?” Cơ phó Du ngạc nhiên hỏi, “Vẫn chưa nghĩ đến nữa à?”
Cơ trưởng Phạm lườm anh, nói: “Không sao không sao, sự nghiệp làm trọng mà, vậy hay là cô nói cho tôi biết cô thích kiểu như thế nào đi, tôi sẽ để ý giúp cô, tôi còn quen với rất nhiều cơ trưởng độc thân, nghiên cứu viên này, đều là những thanh niên đầy triển vọng.”
Nói là để ý cho Nguyễn Tư Nhàn, nhưng thật ra vẫn muốn nghe thử tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Nguyễn Tư Nhàn, để xem xem con trai nhà mình có phù hợp hay không.
Dưới con mắt tò mò của cả hai người, Nguyễn Tư Nhàn rũ mắt ngẫm ngợi, thế nhưng lại có một gương mặt hiện lên trong đầu cô một cách đầy kì lạ.
“Tôi thích khiêm tốn.”
“Tự biết mình.”
Cơ trưởng Phạm hỏi: “Thế thôi à? Trừu tượng quá, có gì đó cụ thể hơn không? Sự nghiệp chiều cao hay ngoại hình gì đó.”
Ông thấy Nguyễn Tư Nhàn không biết đang nghĩ gì, biểu hiện trông rất kì lạ.
“Sự nghiệp đấy à, đứng đắn một chút là được, không cần kiếm quá nhiều tiền. Không cần phải quá cao, tôi không thích quá cao, còn ngoại hình……”
Cô dừng lại một lúc.
“Bình thường là được.”
Nếu không sẽ rất dễ bị tự luyến.
Cơ phó Du nói: “Yêu cầu của cô cũng không cao, xem ra cô là một người rất coi trọng cảm giác.”
Nguyễn Tư Nhàn không nói gì nữa.
Ai nói yêu đương thì không phải coi trọng cảm giác đâu, nhưng thứ cảm giác này lại là thứ cảm giác khó suy xét nhất.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở Giang Thành.
Do sự chậm trễ, lúc Nguyễn Tư Nhàn về đến nhà đã là hai giờ sáng, tắm xong liền chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng.
Ngay sau đó tháng sáu đã đến, điều đó có nghĩa là mùa hàng không thịnh vượng đã bắt đầu, ngày càng có nhiều chuyến bay.
Cuộc sống hàng ngày của Nguyễn Tư Nhàn chỉ có một đường hai điểm đó là sân bay và nhà mình, thỉnh thoảng có thời gian thì đến quán của Biện Toàn ngồi, chớp mắt đã trôi qua hơn nửa tháng.
Sáng nay, Nguyễn Tư Nhàn đi ra ngoài chạy bộ, lúc đợi thang máy thì thấy con số dừng lại ở tầng 18.
Cô bỗng nhớ ra, dường như cô đã không gặp Phó Minh Dư ở Danh Thần hơn nửa tháng nay.
Đi công tác sao?
Nhưng hình như không phải, hai ngày trước cô còn vội vàng nhìn lướt qua bóng dáng của Phó Minh Dư ở công ty.
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa thang máy đột nhiên mở ra, suýt nữa Nguyễn Tư Nhàn đã nghĩ rằng mình đang bị ảo giác.
Không phải chứ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến?
Trong thang máy, tất nhiên Phó Minh Dư cũng nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn.
Tầm mắt giao thoa được một lúc, anh đã lập tức dời mắt đi, không còn chuyển động nào khác.
Tối qua anh phải bận rộn đến ba giờ, mà sáng nay lại còn có một cuộc họp, nên đến đây ở một đêm.
Nhưng thật ra trước giờ vẫn luôn là như thế.
Nguyễn Tư Nhàn bước vào, đứng sang một bên, cả hai không nói gì một lúc, như thể họ không quen biết nhau.
Trong một không gian nhỏ hẹp và kín kẽ, bầu không khí này thực sự khiến người ta phải xấu hổ.
Thang máy đều đặn đi xuống, đến tầng tám thì dừng lại.
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên có dự cảm không lành.
Kể từ khi con Labrador bước vào từ tầng tám trong lần trước, cô đã nhớ tầng lầu này, mỗi khi đi thang máy mà thấy dừng lại ở tầng tám, cô đều sẽ cảm thấy lo lắng không thôi.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Cô hôm nay đúng là nghĩ đến cái gì thì cái đó sẽ xuất hiện.
Hơn nữa hôm nay con Labrador này còn hưng phấn hơn cả.
Vừa đi vào đã bắt đầu nhảy nhót trong thang máy, còn để lại một vết cào trên quần của Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn sợ tới mức suýt hét lên, lùi vào góc tường.
Dắt chó ra ngoài đi dạo lần này là một cô gái trẻ, không giữ chó lại được, chỉ có thể nhìn Nguyễn Tư Nhàn đầy vẻ áy náy.
Phó Minh Dư bên cạnh đang bình thản nhìn vào điện thoại, như là hoàn toàn không chú ý đến cảnh này.
Không được rồi, sắp không thở nổi rồi.
Nguyễn Tư Nhàn muốn với tay nhấn nút thang máy, cô muốn đi ra ngoài ngay lập tức và đợi lượt tiếp theo, tiếc là cô đang đứng trong góc, lại không dám di chuyển, tay hoàn toàn không thể với tới.
Đúng lúc này, Phó Minh Dư vẫn đang im lặng bỗng nhiên cử động.
—— đưa tay nhấn nút tầng năm.
Vừa lúc thang máy vừa đến tầng sáu, sau vài giây Phó Minh Dư nhấn nút, thang máy đã dừng lại ở tầng năm.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Phó Minh Dư hơi nghiêng đầu, nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn, rũ mắt, cằm khẽ hất về phía cửa.
Có nghĩa là, cô có thể vui lòng.
Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không nhận thấy biểu hiện của anh lạ lùng đến mức nào, vọt ra ngoài chỉ trong ba bước.
Tâm trí đã ổn định được một chút, cô thở phào nhẹ nhõm, muốn nói tiếng cảm ơn với Phó Minh Dư.
Tuy nhiên khi cô quay lại, đã thấy cửa thang máy đang đóng lại.
Còn Phó Minh Dư vẫn đang nhìn xuống điện thoại, không cảm xúc chính là vẻ mặt của anh.
---------
PS: Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình, nhờ lời khuyên của mọi người mà mình đã từ bỏ ý định drop truyện :3 :3