Edit: Lạc Lạc
Bữa ăn hôm nay vậy mà lại là do Nguyễn Tư Nhàn trả tiền, Yến An cảm thấy thật khó tưởng tượng.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, hẹn phụ nữ ra ngoài ăn, đối phương lại thần không biết quỷ không hay mà thanh toán hóa đơn, lại còn không để anh phát hiện ra cô đã thanh toán khi nào.
Lúc đi vệ sinh? Lúc ra ngoài nghe điện thoại?
Không biết, dù sao Yến An đã có một khoảnh khắc cảm thấy mất mặt, phụ nữ ra ngoài ăn lại còn thanh toán tiền, phải làm sao đây.
Nhưng sau đó Nguyễn Tư Nhàn lại mỉm cười và nói: "Bữa ăn này là để cảm ơn Yến tổng hôm qua đã giúp đỡ, muộn như thế mà còn quấy rầy anh."
Yến An bĩu môi, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà."
"Tôi biết chuyện này đối với Yến tổng chỉ là một chuyện nhỏ." Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy và xách túi lên, nụ cười vẫn không giảm, "Nhưng đối với tôi và bạn tôi thì là một phiền phức lớn, nếu không phải nhờ ngài, có lẽ giữa đêm chúng tôi phải liên hệ với cục quản lý thì mới có thể tìm được chủ xe, rất phiền phức."
Nguyễn Tư Nhàn cẩn thận quan sát biểu hiện của Yến An, thấy trong mắt anh đã dần hiện lên vẻ bối rối và ý cười, lúc này cô mới thở phào.
Thật ra cô cũng biết đàn ông rất quan tâm đến khía cạnh này, chỉ là bản thân cô không thích có mối quan hệ tình nhân thực sự với một người đàn ông ngay lúc đầu gặp gỡ chỉ vì "Mời đi ăn" hoặc "Tặng quà" mà đẩy mình vào thế bất lợi.
Chỉ là cậu ấm này chọn nhà hàng cũng thật đắt, lúc trả tiền cô thật sự rất đau đớn.
Thôi quên đi, nghĩ đến số tiền này là do được đào từ trong ví của Phó Minh Dư ra, cô lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Yến An được Nguyễn Tư Nhàn tâng bốc vài câu cũng thấy hơi vui, rời khỏi nhà hàng, mới nhận ra vẫn còn sớm, gió đêm lại thoải mái, nên thuận miệng nhắc, "Có muốn tìm một chỗ ngồi không?"
Nguyễn Tư Nhàn liền đồng ý, không tiếp tục làm mất mặt Yến An trước nhà hàng này nữa, có điều cô nói ngày mai mình có chuyến bay, không thể uống rượu được, Yến An cũng nói chỉ cần uống một thứ gì đó để tiêu hóa thức ăn.
Nguyễn Tư Nhàn ngẫm nghĩ, nói: "Ở đây rất gần với một quán bar nhỏ do bạn tôi mở, nếu anh không ngại chỗ đó nhỏ, chúng ta sẽ qua đó, môi trường rất sạch sẽ."
Tất nhiên Yến An sẽ không có phản đối gì, lái xe năm phút đã đến quán của Biện Toàn.
Lúc này còn chưa đến 8 giờ, trong quán không có ai, Biện Toàn đang ngồi rửa ly một mình ở quầy bar, trong đại sảnh chỉ có vài ba cô gái đang ngồi tán dóc.
Sau khi Yến An ngồi xuống, Nguyễn Tư Nhàn bước đến quầy bar chào hỏi Biện Toàn.
Biện Toàn dựa vào quầy bar, cười tít mắt nhìn về phía Yến An, "Bạn trai à?"
"Không phải."
Nguyễn Tư Nhàn tự tay cầm lấy cái ly và rót một ly nước trái cây, "Bạn bình thường thôi, cậu đưa đến cho anh ta một ly bartender đặc trưng của cậu nhanh đi."
Biện Toàn chớp chớp mắt, "Chỉ là bạn bình thường thôi sao? Nhìn cũng không tệ lắm nha, cao to đẹp trai, trông còn rất giàu có."
Nguyễn Tư Nhàn phớt lờ cô, lấy khay bưng ly đi đến trò chuyện cùng Yến An.
Cảm giác giống như khi ăn vào lúc nãy, trò chuyện với Yến An cực kì thoải mái, lúc nói chuyện tất nhiên cũng không thích nói về công việc, trời nam đất bắc cái gì cũng lôi ra, thỉnh thoảng lại chọc Nguyễn Tư Nhàn phải ôm bụng cười to.
Đó là một buổi tối rất vui vẻ, nếu không phải đã xảy ra chút chuyện nhỏ chêm vào.
Lúc đó Nguyễn Tư Nhàn đến quầy bar lấy khăn giấy ướt, thấy Biện Toàn quá bận rộn, nên tiện đường giúp cô đưa một ly rượu đến bàn số 3.
Đèn trong quán bar không quá sáng, phải dựa vào số trên cạnh bàn để tìm từng cái một, khi đang chuẩn bị cúi người đặt rượu xuống, khách bất ngờ đứng lên và không cẩn thận va phải Nguyễn Tư Nhàn, ly rượu lập tức đổ hết lên áo cô.
Vị khách này cũng rất lúng túng, vội vàng lấy khăn giấy lau giúp Nguyễn Tư Nhàn.
"Xin lỗi cô gái, tôi không chú ý đến cô."
"Không sao."
Ngay lúc lên tiếng, cả hai đều sững người.
"Nguyễn Tư Nhàn?"
Giang Tử Duyệt có vẻ không chắc chắn, mượn ánh đèn để nhìn lại, "Hóa ra là em?"
Nguyễn Tư Nhàn đăm chiêu nhìn cô, tạm thời không nói gì.
Tin đồn nhảm truyền trong Thế Hàng vào khoảng thời gian đó Nguyễn Tư Nhàn không phải không biết, xét cho cùng trên đời này cũng không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, trước đây có một đồng nghiệp đã đến nói với cô, nhưng cô chỉ vừa gia nhập Hoa Phi, mỗi ngày đều phải bận rộn với đánh giá tuyển dụng phi công nội bộ, đợi mọi thứ đã ổn định, quay đầu ngẫm lại ngọn nguồn của chuyện này, ngoài Giang Tử Duyệt ra, còn có thể là ai nữa?
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn không đi xác minh, dù sao lúc đó cô cũng không muốn có thêm liên quan gì với Thế Hàng nữa, sau đó cô lại đến Học viện Phi công, mỗi ngày mệt mỏi đến mức nằm xuống giường là ngủ ngay, càng không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện này.
Gặp lại nhau vào lúc này, nội tâm của Nguyễn Tư Nhàn rất kỳ lạ.
Khoảnh khắc im lặng này đã làm sâu thêm một hiểu lầm nho nhỏ trong lòng Giang Tử Duyệt.
Nhìn cách ăn mặc của cô, lại nhìn môi trường xung quanh, không khỏi thở dài.
"Không ngờ lại trùng hợp thế, vậy mà lại gặp nhau ở đây." Giang Tử Duyệt tiếp tục lau áo cho Nguyễn Tư Nhàn, hơn nữa còn giống như trước đây, làm một người đi trước, giúp cô chỉnh lại cổ áo, "Gần đây em thế nào?"
"Vẫn ổn ạ." Nguyễn Tư Nhàn dừng lại, "Hôm nay chị được nghỉ à?"
"Ừ, chị muốn chuyển sang chuyến bay nội địa, là chuyến bay bốn chặng, nhẹ nhàng hơn." Nói xong cô lại thở dài một hơi, "Không ngờ chỉ trong chớp mắt mà đã ba năm rồi, cách đây không lâu những đồng nghiệp cũ của chúng ta vẫn còn nói về em."
"Em ư?" Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười, "Em có cái gì để nói?"
Giang Tử Duyệt lấy thêm một miếng khăn giấy, lau tay của mình, lời nói đầy chân thành và nghiêm túc: "Rất lấy làm tiếc, em còn trẻ, xinh đẹp và thông minh, Vương Nhạc Khang cũng thích em, nếu lúc trước em không vì kích động mà từ chức, kiểu gì bây giờ cũng đã trở thành tiếp viên trưởng, thậm chí còn có thể được chuyển đến tầng quản lý."
"Nhưng bây giờ thấy em sống thoải mái như vậy, cũng không có gì là xấu, ngành tiếp viên hàng không này trông chỉ rạng rỡ xinh đẹp, thực tế vẫn rất khổ sở, ngay cả chị cũng không chịu được ngày đêm đảo lộn......"
Không biết có phải vì Giang Tử Duyệt chột dạ hay không, vừa bắt đầu mở lời đã không dừng lại được.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn không nhàn rỗi như cô, sáng mai còn có chuyến bay, đúng lúc Biện Toàn ở quầy bar gọi cô, cô liền nói một câu còn có việc nên đi trước.
Giang Tử Duyệt nhìn theo bóng lưng của cô, bỗng nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại ra, tìm lại bức ảnh mà Nghê Đồng đã gửi cho cô lúc trước, so sánh với bóng lưng ở trong, sau đó lại cẩn thận xem xét dáng người ở quầy bar.
-
Ngay lúc quyết định đi uống một ly, Yến An đã gọi tài xế đến đợi, vì vậy trên đường về anh đã ngồi ở hàng ghế sau với Nguyễn Tư Nhàn.
Vừa lên xe, Nguyễn Tư Nhàn liền nhận được một tin nhắn WeChat từ Giang Tử Duyệt: Lúc nãy quên nói, khi nào chúng ta cũng tìm một cơ hội tụ họp đi?
Nguyễn Tư Nhàn không hiểu tại sao người này khi không lại muốn tụ họp, bất kể mối quan hệ là gì, chưa kể trong lòng còn có âm mưu đen tối.
Cô suy nghĩ, trả lời lại một câu: Ừm, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.
Khi điện thoại được mở và tắt, Yến An ngồi bên cạnh đã nhìn thấy màn hình điện thoại của cô.
"Cô thích sao nam Nhật Bản à?"
"Hửm?" Nguyễn Tư Nhàn hỏi lại theo bản năng, "Anh cũng biết anh ấy à?"
Không ngờ một người đàn ông như Yến An vậy mà chỉ cần nhìn qua là đã nhận ra sao nam Nhật Bản, không thể tin được.
"Biết." Yến An gối hai tay ra sau gáy, vặn vẹo cổ, "Hồi cấp ba, đó là gì nhỉ, boys gì đó?"
"Boys Over Flower*."
*Boys Over Flower - Con nhà giàu
"Ồ phải, Boys Over Flower đang hot, mấy nữ sinh trong lớp ngày nào cũng lải nhải lài nhài, tôi nghe mà phiền."
Phiền?
Đàn ông các anh không hiểu.
Nguyễn Tư Nhàn mở màn hình lên, chiêm ngưỡng vẻ đẹp thần tiên của chồng mình một lần nữa.
Bình thường, đàn ông ghen ghét là chuyện bình thường.
Trong khi đó Yến An đang nhớ lại thời niên thiếu, còn nói thêm: "Phiền nhất chính là nữ sinh trong trường ngày nào cũng nói khí chất của Phó Minh Dư giống với cái người trong đó......"
Nguyễn Tư Nhàn bỗng ngẩng đầu lên, "Ai?"
Yến An ấn lên huyệt thái dương, "Gọi là gì ta, Hạt, Hạt Dẻ Nhỏ?"
Nguyễn Tư Nhàn: "............"
"Anh ta là Hạt Dẻ Nhỏ."
"Người ta tên là Oguri Shun."
*Hạt Dẻ Nhỏ hán việt là Tiểu Tuần Lật (小旬栗), Oguri Shun hán việt là Tiểu Lật Tuần (小栗旬), ở đây do Yến An nói lộn nên mới thành Hạt Dẻ Nhỏ (Oguri Shun là nam phụ trong phim Vườn sao băng bản Nhật)
"...... Hạt Dẻ Nhỏ?" Yến An nghẹn lại một lúc, sau đó cười nhếch mép, "Cô cũng thật thú vị, thật ra tôi cũng thấy vậy, có thể anh ta làm ra vẻ hơn người ta nhiều."
......?
Nguyễn Tư Nhàn nhìn Yến An.
Ý anh là gì?
Ai làm ra vẻ?
Nhưng Yến An không nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn, quay lại nghe điện thoại của trợ lý.
Mãi đến khi xe dừng lại ở dưới lầu, Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang đơn phương nổi giận với những nữ sinh trong trường cấp ba của Yến An.
Giống chỗ nào?
Cô nhớ lại dáng vẻ của Phó Minh Dư hết lần này đến lần khác, hoàn toàn là không giống.
Bị mù tập thể rồi à?
-
Yến An rời đi, Nguyễn Tư Nhàn đứng trước thang máy, đợi con số trên màn hình giảm dần rồi lại từ từ tăng lên, dáng vẻ của Phó Minh Dư vẫn đang quanh quẩn trong đầu cô.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn xuống điện thoại, chân trước vừa bước vào, chân sau cũng sắp bước vào.
Thật là trùng hợp, nghĩ đến Hạt Dẻ Nhỏ thì Hạt Dẻ Nhỏ liền đến.
Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn anh, sau đó đứng sang phía bên kia.
Giống như lần trước, cũng như thế này, rõ ràng hai người đang đứng trong cùng một thang máy, nhưng lại không hề có giao tiếp.
Thậm chí Nguyễn Tư Nhàn cũng chưa lên tiếng chào hỏi, còn Phó Minh Dư cũng không khá hơn là bao, ngay lúc cửa thang máy mở ra, không thể tránh việc nhìn cô một cái sau đó lại lập tức dời mắt đi.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn thật sự đã nhìn trộm Phó Minh Dư rất nhiều lần.
Giống sao?
Không giống mà, ngũ quan hoàn toàn không giống.
Nhưng dường như cái Yến An nói đến là khí chất, chứ không phải ngũ quan?
Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn trộm vài lần nữa, dường như cũng có một tí xíu.
Một khi đã chấp nhận giả thiết nào đó rồi......
Không, dừng lại.
Anh ta không xứng.
Đôi khi một người sẽ có thể nhạy bén cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình ngay trong một môi trường ồn ào, chưa kể bây giờ còn đang ở trong một thang máy kín mít và không có người ngoài.
Cứ sau vài giây, Phó Minh Dư lại có cảm giác ánh mắt của người bên cạnh đang hướng đến mặt mình.
Đột nhiên anh quay đầu lại, quả nhiên liền bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn.
-- Thật cẩn thận mà giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra còn kèm theo chút ý đấu tranh phức tạp.
"......"
Nguyễn Tư Nhàn im lặng quay đầu đi, còn giả vờ vén vén tóc mai, chạm lên gò má đã hơi nóng lên của mình.
Nhìn trộm mà bị bắt tất nhiên sẽ hơi đỏ mặt một chút, nhưng cô lại vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này đến lượt Phó Minh Dư nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Nhưng là quang minh chính đại.
"Cô uống rượu à?"
Ngay lúc cô bước vào, Phó Minh Dư đã ngửi thấy mùi rượu.
"Không có."
"Vậy sao cô đỏ mặt?"
"......"
Sức quan sát của ngài thật là nhạy bén.
Nguyễn Tư Nhàn điều chỉnh lại biểu hiện của mình chỉ trong vòng một giây, nói: "Nhất thiết phải uống rượu thì mới đỏ mặt sao? Lỡ đâu là do tôi vừa nhảy ra khỏi mộ và hồi sinh trở lại nên vẫn chưa hết phấn khích thì sao?"
Phó Minh Dư không có tâm trạng nghe cô tầm phào, trầm giọng: "Sáng mai là chuyến bay đầu tiên của cô, uống rượu là vấn đề nghiêm trọng cỡ nào cô biết không?"
"Tôi đã nói là tôi không uống." Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy giọng điệu chắc nịch của anh, một ngọn lửa không tên bùng lên, "Tôi có thể kiểm soát được việc bị người ta đổ rượu lên người trong quán bar sao?"
Quán bar?
Phó Minh Dư còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về bầu không khí của nơi ướŧ áŧ này, cửa thang máy đã mở ra, Nguyễn Tư Nhàn bước ra ngoài.
Có thể là bị chọc giận, cũng có thể là xấu hổ vì lúc nãy nhìn trộm mà bị người ta bắt gặp, dù sao thì Nguyễn Tư Nhàn cũng không muốn ở lại với anh thêm một giây nào nữa.
Phó Minh Dư ở đằng sau đột nhiên gọi cô lại.
"Nguyễn Tư Nhàn."
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, khó hiểu nhìn Phó Minh Dư.
"Chuyện gì?"
"Thứ nhất, Yến An là người của Bắc Hàng, hai người gần gũi như vậy, không thích hợp."
Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày.
Thì sao?
"Thứ hai, Yến An anh ta rất ham chơi, thay bạn gái còn siêng hơn thay áo, cô hãy suy nghĩ kỹ lại."
Sau khi nghe lời này, Nguyễn Tư Nhàn từ từ xoay người lại, nhìn Phó Minh Dư, như đang nghiêm túc suy nghĩ lại lời anh vừa nói.
Nhưng vài giây sau, cô lại nói: "Vậy Phó tổng ngài thì sao? Có ham chơi không?"
Không ngờ cô lại đột nhiên hỏi như vậy, trực tiếp chuyển chủ đề từ Yến An sang anh.
Phó Minh Dư khẽ cau mày, suy nghĩ bỗng lan rộng không thể kiểm soát.
"Cô đừng so sánh anh ta với tôi."
Nguyễn Tư Nhàn khẽ khịt mũi, xoay người bỏ đi.
-
Đêm nay, cơn mưa phùn kéo dài không biết đã trút xuống thành phố này tự bao giờ, trước khi bình minh đến, nó lặng lẽ dừng lại, dành ra một khoảng trời để mặt trời dâng cao.
Nguyễn Tư Nhàn ngủ rất ngon, cô đã thức dậy trước khi tiếng chuông báo thức vang lên.
Không hề tồn tại chuyện vì là chuyến bay đầu tiên nên lo lắng đến không ngủ được, cô chỉ cần chạm vào gối là đã có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Nhưng điều này không có nghĩa là Nguyễn Tư Nhàn không cảm thấy hào hứng.
Sau khi ăn sáng xong, cô mặc vào bộ đồng phục đã được phơi nắng, buộc tóc thật kỹ lưỡng, kỹ lưỡng tới mức đường chân tóc cũng phải gọn gàng.
Bộ đồng phục của người trong gương vừa vặn đến mức như được thiết kế riêng, được ủi phẳng phiu, áp sát vào dáng người cô, che đi những đường cong thướt tha, từ trong ra ngoài đều hiện lên một khí khái hào hùng nhất trí với ánh mắt của cô.
Cô không trang điểm, chỉ thoa một lớp kem chống nắng, lỗ chân lông toàn thân hô hấp trơn tru như thể nó đã được mở ra, có một cảm giác như được tái sinh.
Đáy lòng lan tỏa một thứ cảm giác chưa bao giờ có, quét qua trước mắt, một bức tranh cuộn tròn mới đang từ từ mở ra trước mặt cô.
Lúc này, có hai chiếc xe đang đậu dưới lầu.
Không khí vào buổi sáng rất tốt, Yến An dựa vào cửa xe, chỉnh sửa cà vạt, liếc nhìn Bách Dương và người tài xế đang ngồi trong chiếc xe bên cạnh, khịt mũi một tiếng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Yến An ước tính Nguyễn Tư Nhàn đã ra ngoài rồi, liền bước đến thang máy ở đại sảnh tầng trệt.
Quả nhiên, tầng thang máy bên phải đang dần dần hạ xuống.
Yến An nhìn vào cửa thang máy vuốt lại tóc, sắp xếp lại biểu hiện, chuẩn bị mỉm cười chào đón Nguyễn Tư Nhàn.
Cửa thang máy mở ra, nhưng lại mở ra một gương mặt mà anh không muốn nhìn thấy vào lúc này.
"A, Phó tổng, chào buổi sáng."
Phó Minh Dư đáp lại một tiếng, nhìn Yến An từ trên xuống dưới, hiếm khi nhìn thấy anh ta ăn mặc nghiêm túc và đứng đắn.
"Anh làm gì ở đây?"
"Còn có thể làm gì, tất nhiên là đón Nguyễn Tư Nhàn đi làm rồi."
Yến An búng nhẹ lên cổ áo, "Ta nói Thế Hàng mấy người cũng keo kiệt quá đấy, không phân bổ cho phi công một chiếc xe riêng gì đó cả, lỡ trong lúc bắt xe gặp phải chuyện gì thì làm sao?"
Phó Minh Dư không quan tâm đến anh, anh lại cười tít mắt, khẽ nâng cằm, "Phó tổng, anh nói xem nếu tôi thật sự hợp tác với công ty của các anh, liệu điều này có không phù hợp lắm không? Tôi thấy các anh cũng có rất nhiều nhân tài xuất chúng, nếu không thì thương lượng, chuyển qua cho Bắc Hàng chúng tôi đi."
Âm thanh nhắc nhở của thang máy bên cạnh vang lên, nhưng lại vô tình bị che lấp bởi giọng nói của Phó Minh Dư.
"Đã xem qua bát tự* chưa?"
*Bát tự - Tám chữ: giờ, ngày, tháng, năm sinh được viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh của Trung Quốc
Yến An đã quen với những lời lạnh nhạt của Phó Minh Dư, thường xuyên bị đâm chọt đến mức nói không nên lời, nhưng hôm nay anh lại hoàn toàn tự tin.
"Tôi xem rồi, chúng tôi nói chuyện rất hợp, rõ ràng là mới gặp mà như đã thân quen từ lâu."
"Vậy à?" Phó Minh Dư khẽ cong môi, "Sao tôi lại cảm thấy cô ấy đang có ý với tôi thế."
"......?"
Lúc này, Nguyễn Tư Nhàn đứng trong thang máy đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện, cô vô cảm hít sâu một hơi, hơn nữa còn vô thức nắm chặt tay thành đấm.
Thế nào, trời quang mưa tạnh rồi, anh cũng cảm thấy anh ổn rồi sao?
Cô bước một bước ra, đi đến trước mặt Phó Minh Dư, không màng đến Yến An đang bị cô dồn qua một bên, nói: "Phó tổng, ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện*, thật sự không nhớ ra tôi sao?"
*Quý nhân hay quên chuyện - quý nhân đa vong sự (贵人多忘事): dùng để chế giễu những người hay quên
-----------
Mấy hôm nay toàn up giờ linh không haha :v chap sau hơi dài nên mình sẽ kéo dài thời gian edit nha ❤